Chương 11
Trát Tạp Nhân lúc ấy vừa bị nâng xuống xe, nghe được Tạp Phi nói liền giãy giụa hét lên: “Không được, bọn họ đều là nghe mệnh lệnh của em mà hành động, em sẽ chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm.”
Tạp Phi đi tới bên Trát Tạp Nhân, nhìn kỹ vết thương của hắn rồi nói: “Tất nhiên là chú phải chịu trách nhiệm về những việc chú làm rồi, đợi vết thương khỏi hẳn, cha nhất định sẽ tìm chú tính sổ.”
Trát Tạp Nhân kiên trì nói: “Anh không thể giam hai người họ nếu không em sẽ không trị liệu nữa mà đi cùng họ luôn bây giờ.”
Tạp Phi cũng không tức giận với sự tùy hứng của Trát Tạp Nhân, lạnh nhạt nói: “Cha đang rất tức giận, chú biết hậu quả sẽ là như thế nào rồi đấy,chú hai người họ chết trên tay cha sao?”
Trát Tạp Nhân nghẹn lời không nói được gì, cắn răng nói: “Cha không thể làm thế được, hai người đó là thủ hạ của em, cha không có quyền xử phạt bọn họ.”
Tạp Phi nhịn không được nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Cha đương nhiên là có quyền bởi vì chú cũng là người thuộc tổ chức này, hơn nữa chú vĩnh viễn là thành viên của Cáp lôi nặc gia tộc.”
Sắc mặt của Trát Tạp Nhân trầm xuống, hắn không còn lời nào để nói nữa, Tạp Phi đứng thẳng dậy mệnh lệnh: “Mang đi.”. Phỉ Nhĩ và Đạt La bị ngoặt chéo tay ra sau lưng và đẩy đi, Tạp Phi cũng lập tức rời theo. “Tạp Phi…..”, chỉ những lúc cần giúp đỡ Trát Tạp Nhân mới gọi thẳng tên của Tạp Phi để biểu thị lòng thành, bình thường hắn chỉ gọi anh trai là Phó tư lệnh mà thôi.
Tạp Phi dừng chân nhưng không quay đầu lại, ngữ khí bình thản nói: “Đừng quá lo, anh sẽ không giết hai người họ.”
Dù đã là 4 giờ chiều nhưng mặt trời vẫn gay gắt tỏa nắng, chỉ cần đứng ở sân thẻ dục trên nửa giờ trên người không tránh khỏi mồ hôi chảy ra như tắm. Bình thường phó tư lệnh ít khi xuất hiện ở đây nhưng hôm nay lại đích thân dẫn 2 tội nhân tới, điều này khiến tập trung sự chú ý của tất cả mọi người.
Binh sỹ chấp pháp lạnh lùng bảo thủ hạ trói hai người thành hình chữ X ở chính giữa sân thể dục, sau đó trước mặt mọi người quở mắng Đạt La và Phỉ Nhĩ vì đã vi phạm quy định của tổ chức, cuối cùng tuyên phạt: Mỗi người tám mươi gậy, Phỉ Nhĩ và Đạt La trước kia cũng đã từng bị hành hình bằng gậy nhưng là lần đầu bị hành hình ở chốn đông người như thế này nên cũng do dự một lúc mới tiến đến đài hành hình, chậm rãi cởi bỏ áo quần và chờ đợi chiếc gậy đầu tiên rơi xuống thân mình.
Binh sỹ hành hình bắt họ cởi cả quần đùi bên trong, xong mới bắt đầu hành hình. Từng gậy từng gậy hạ xuống người Phỉ Nhĩ và Đạt La, hai thân thể ngăm đen rất nhanh bị mồ hôi thẩm thấu, các vết thương trầy xước lộ cả máu và thịt bên trong nhìn rất ghê người. Lúc đầu cả hai đều kiên quyết không kêu rên một tiếng, nhưng sau không thể chịu đựng được nữa nên kêu la thảm thhiết, cũng không còn sức để vặn vẹo cơ thể để giảm bớt đau đớn. Bởi vì phó tư lệnh trực tiếp giám sát hành hình nên binh sỹ chấp pháp cũng không dám có chút buông lỏng hay nhân nhượng. Tạp Phi nhìn hai cơ thể đã bị máu tươi nhuộm đầm đìa, ánh mặt trời chiều xuống trông càng chói mắt nhưng hắn không hề mềm lòng vì hắn biết cha hắn đang đứng trên nóc thành để quan sát mọi sự. Phỉ Nhĩ và Đạt La nếu không bị nghiêm trị bằng cách này thì chỉ còn con đường chết mà thôi, như thế chỉ làm cho quan hệ giữa cha hắn và Trát Tạp Nhân càng thêm ngăn cách mà thôi, Tạp Phi tuỵệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
Chỉ còn khoảng 10 gậy nữa là kết thúc nhưng Phỉ Nhĩ và Đạt La đã ngất xỉu từ bao giờ. Sĩ quan thân tín của Tạp Phi chạy đến bên người hắn báo cáo tình hình nguy cấp, theo tin báo phía thủ đô đã bắt đầu có phản ứng, mời phó tư lệnh về văn phòng họp gấp. Tạp Phi giật mình rời khỏi sân thể dục ngay lập tức. Binh sỹ chấp pháp cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, hai bàn tay mỏi rã rời. Cuộc trừng phạt kết thúc, Phỉ Nhĩ và Đạt La bị đưa đến phòng bệnh bên cạnh Trát Tạp Nhân để chữa trị. Tạp Phi và Bố Quả trở về văn phòng, ngay lập tức Tạp Phi đóng cửa lại hung hăng hôn lên môi hắn, dùng răng cắn mạnh vào đôi môi mềm mại của Bố Quả. Bố Quả coi như thỏa hiệp, mặc cho Tạp Phi làm gì thì làm, cho đến khi cả hai cùng thở gấp. bp cầm lấy thắt lưng của mình hổn hển nói với Tạp Phi: “Đừng làm ở trong ngày, Tư lệnh có thể đến tìm anh ngay bây giờ.”. Tạp Phi hít một hơi sâu, rút tay lại, nhìn chăm chú Bố Quả rồi mới buông hắn ra, nói: “Để xem tối nay tôi trừng phạt cậu thế nào, dám tính toán thiệt hơn với cả tôi.” Bố Quả tươi cười như trẻ nhỏ: “Nếu tiếp tục đánh tiếp bọn họ chắc chắn sẽ bị chết chứ sống làm sao được nữa….”
Khả Hoan một làn nữa nằm mơ gặp lại ba người bịt mặt áo đen đó, cô giật mình tỉnh giấc. Sáng nay cô đã kể lại toàn bộ sự việc với trưởng đoàn với một tâm trạng cực kỳ áy náy và hối lỗi. Trưởng đoàn cũng không trách cô câu nào, chỉ an ủi cô, cũng phân tích cho cô thấy là cô không sai khi dang tay cứu người vì cô là một bác sỹ. Vì thế Khả Hoan cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thêm nữa buổi tối cũng nghe mọi người nói chuyện là quân chính phủ đã bắt đầu tấn công quân phản tặc, hiện đã điều động một lực lượng quân đội mạnh hướng mũi tên về phía Nam chuẩn bị tiêu diệt quân phản loạn. Những ngày sau đó Khả Hoan không ngừng nghe tin tức về cuộc chiến của chính phủ và quân phản loạn, nhìn chung cục diện nghiêng về phía quân chính phủ, họ không ngừng tuyên bố thắng lợi, Khả Hoan cũng vì thế càng hi vọng nhanh chóng bắt đượcung thủ.
Hơn mười ngày trôi qua, cuối cùng tin tức mà Khả Hoan mong muốn được nghe nhất cũng đến, đó là chính phủ đã bắt được một phần tử phản loạn và chúng đã thừa nhận là kẻ đứng đằng sau vụ thảm sát Tư lệnh Đái Nhĩ. Tảng đá vốn đang đè nặng trong lòng Khả Hoan cuối cùng cũng rơi xuống, nhất định chính là 3 kẻ bịt mặt kia đã giết tư lệnh chứ không phải ai khác. Tin tốt đến, tin xấu cũng dồn dập đó là trước cửa các cơ quan cấp cao của chính phủ không ngừng bị đặt bom ám sát, số người chết không ngừng tăng cao.
Đội viện trợ gần đây rất bận rộn với việc chữa bệnh cho những người nghèo khó, đặc biệt là chữa trị cho những nạn nhân dân thường bị thương vong trong các trận bom liều chết. Hôm nay bệnh viện lại tiếp nhận tin tức xấu, hiện một đội quân cảnh sát bị tập kích bởi 1 kẻ đánh bom cảm tử, 3 người chết tại chỗ, 5 người còn lại bị thương nặng hiện đang bất tỉnh, đang đánh tín hiệu cấp cứu khẩn cấp. Khả Hoan theo xe bệnh viện tới hiện trường cứu viện cùng với 3 nhân viên y tế người địa phương.
Hai giờ sau bệnh viện nhận được tin tức, xe cứu thương gồm 1 bác sỹ người Trung quốc và 3 hộ sỹ gặp tập kích trên đường, lái xe tử vong, 4 người còn lại hiện đang mất tích.