Khu Vườn Xương Chương 27


Chương 27
Tất cả những lời buộc tội này cực kỳ nguy hiểm - Bác sĩ Grenville nói - Trước khi các anh để nó đi xa hơn, thưa các quý ông, tôi khuyên các anh nên suy nghĩ kỹ những hậu quả có thể xảy ra.

- Cả Norris và tôi nhìn thấy ông ta đi ra từ tòa nhà đó tối qua, trên phố Acorn - Wendell nói - Đó là bác sĩ Sewall. Có cả những kẻ khác ở trong ngôi nhà đó, những kẻ chúng tôi đã nhận ra.

- Và đó là gì? Một cuộc tụ họp của các quý ông hầu như chẳng có gì là quá bất thường cả - Grenville làm điệu bộ chỉ vào căn phòng nơi họ bây giờ đang ngồi - Chẳng phải cả ba chúng ta bây giờ đang họp nhau ở trong phòng khách của tôi sao. Chẳng lẽ đây cũng bị xem là một cuộc hội họp mờ ám?

- Còn tùy những người đàn ông là ai - Norris nói - Một là ông Gareth Wilson, mới trở về gần đây từ London. Một người đầy bí ẩnvới một đám bạn trong thị trấn.

- Anh đang tò mò quá sâu vào đời tư của ông Wilson, tất cả chỉ vì những gì mà một đứa con gái ngu ngốc nói với anh ư? Một đứa mà tôi chưa bao giờ để mắt tới?

- Rose Connolly tạo ấn tượng như một nhân chứng đáng tin cậy với cả hai chúng tôi - Wendell nói.

- Tôi không thể xét đoán được mức độ đáng tin tưởng của một cô gái tôi chưa bao giờ gặp. Tôi cũng không cho phép các anh vu khống cho một người đàn ông đáng kính như bác sĩ Sewall. Thề có Chúa, tôi hiểu rõ tính cách ông ấy.

- Có thật vậy không, thưa ngài? - Wendell hỏi, một cách nhẹ nhàng.

Grenville đứng dậy khỏi ghế của mình và đi tới đi lui trong một tâm trạng bối rối, tới trước lò sưởi. Ông đứng đó, quay lưng lại phía họ, nhìn chăm chú vào đống lửa. Bên ngoài, phố Beacon đã ngủ yên trong sự tĩnh lặng của đêm tối, chỉ còn lại một vài tiếng lách tách của đám lửa và tiếng cót két từ bước chân của những người hầu đang tiến về phía phòng khách, tiếp đó là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Một cô hầu xuất hiện, mang theo một khay bánh.

- Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy thưa ngài - cô nói - Nhưng bà Lackaway bảo tôi mang chúng tới cho các quý ngài trẻ tuổi đây.

Grenville thậm chí còn không quay lại, chỉ nói một cách cộc cằn:

- Để nó ở đó. Và đóng cửa lại sau khi ra ngoài.

Cô gái đặt cái khay trên bàn rồi nhanh chóng đi ra.

Chỉ khi tiếng bước chân của cô xa dần trên hành lang, ông Grenville mới lên tiếng.

- Bác sĩ Sewall đã cứu sống cháu trai của tôi. Tôi nợ ông ấy hạnh phúc của em gái tôi, và tôi từ chối tin rằng ông ấy có liên quan trong bất kì điều gì với những kẻ giết người đó.

Grenville quay về phía Norris.

- Anh, hơn hết thảy những người khác, phải hiểu rõ thế nào là nạn nhân của những tin đồn chứ. Theo như những tin đồn xung quanh anh, anh phải sở hữu những cái sừng và một bộ móng guốc. Anh có nghĩ là thật dễ dàng cho tôi khi là người đấu tranhcho anh không? Để giữ lấy một chỗ cho anh trong trường của chúng tôi? Cho tới lúc này, tôi đã làm như vậy bởi vì tôi không muốn bị chi phối bởi những chuyện tầm phào đầy hiểm ác ấy. Bây giờ tôi nói với các anh rằng, phải có gì rõ ràng hơn thế này mới khiến tôi nghi ngờ ông ấy.

- Thưa thầy - Wendell nói - Thầy chưa nghe về những cái tên khác ở buổi họp hôm đó.

- Vậy ra anh điều tra cả bọn họ nữa à? - Grenville quay về phía Wendell.

- Bọn em đơn giản chỉ chú ý tới những ai đến và đi ra từ phố Acorn. Cũng có một quý ông em thấy rất quen. Em đi theo ông ta tới một địa chỉ ở số mười hai quảng trường Bưu điện.

- Và?

- Đó chính là ngài William Loyd Garrison. Em nhận ra ông ta, bởi vì em đã nghe ông nói chuyện mùa hè vừa rồi, ở nhà thờ trên phố Park.

- Ngài Garrison, người theo chủ nghĩa bãi nô ư? Có phải anh thấy đó là tội lỗi khi biện hộ cho sự tự do của những nô lệ ư?

- Không phải thưa thầy. Em thấy ông ấy là một người cực kỳ cao thượng.

- Thật sao? - Grenville nhìn Norris.

- Em hoàn toàn đồng tình với những người theo chủ nghĩa bãi nô - Norris nói - Nhưng có vài điều đáng lo ngại về ngài Garrison, một người chủ hiệu đã nói với chúng em...

- Một chủ hiệu ư? Bây giờ đó lại thực sự là một nguồn tin đáng tin cậy à.

- Ông ta nói với bọn em rằng ngài Garrison thường đi ra ngoài rất muộn vào buổi tối với dáng vẻ rất lén lút và đi tới quanh vùngcủa đồi Beacon.

- Tôi cũng rất hay ra ngoài vào buổi tối, đó là do các bệnh nhân cần tôi. Một vài người cũng có thể gọi đó là lén lút.

- Nhưng ngài Garrison không phải là bác sĩ. Điều gì khiến ông ta ra ngoài hàng giờ liền trong đêm? Phố Acorn thông thườngduờng như không có gì hấp dẫn đối với những vị khách đến từ những vùng xung quanh. Có rất nhiều tin đồn về những lời cầu kinh kỳ quái đươc nghe thấy trong đêm; tháng trước, người ta tìm thấy những vết máu trên nền đá cuội. Tất cả những thứ đó khiến cho những người ở quanh vùng hoảng loạn, nhưng khi họ phản ánh với đội tuần tra đêm, cảnh sát Lyons từ chối bất cứ một cuộc điều tra nào. Thậm chí kỳ cục hơn, ông ta còn ban bố một nội quy rằng toàn bộ đội tuần tra đêm phải tránh phố Acorn.

- Ai nói với anh những điều này?

- Người chủ hiệu.

- Lại là người chủ hiệu.

- Xem xét lại nguồn tin của anh đi, anh Marshall.

- Chúng em có lẽ đã không nghi ngờ nhiều thế - Wendell nói - Nếu không có sự xuất hiện của một khuôn mặt quen thuộc hơn trong ngôi nhà đó. Đó chính là cảnh sát Lyons.

Lần đầu tiên, bác sĩ Grenville thấy choáng váng vì bất ngờ. Ông nhìn những chàng trai trẻ với vẻ nghi ngờ.

- Bất cứ điều gì đang xảy ra trong ngôi nhà đó đều đang được bảo vệ ở mức độ cao - Norris nói.

Grenville bất chợt cười lớn.

- Anh có nhận ra không, anh Marshall, rằng cảnh sát Lyons chính là người đã giúp anh không bị tạm giam? Ông bạn đồng nghiệp ngu ngốc của ông ấy, ông Pratt đã sẵn sàng đế bắt anh, nhưng Lyons thì không. Thậm chí với tất cả những tin đồn, những lời bàn tán chống lại anh, Lyons vẫn đứng về phía anh.

- Những điều đó là thật sao thưa thầy?

- Ông ấy đã nói với tôi. Ông ấy đã phải chịu áp lực từ nhiều phía - Công chúng, báo chí, tất cả mọi người đều yêu cầu phải bắt giữ. Ông ấy biết rõ rằng Pratt rất thèm muốn vị trí của mình, nhưng Lyons sẽ không bị lôi kéo nếu không có bất cứ bằng chứng nào.

- Em không biết nói gì hơn, thưa thầy - Norris nói một cách nhẹ nhàng.

- Nếu anh còn muốn tự do, tôi khuyên anh không nên chống đối lại những người bảo vệ anh.

- Nhưng bác sĩ Grenville - Wendell nói - Có quá nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Tại sao tất cả họ lại gặp nhau ở một nơi nhưthế? Tại sao những người đàn ông với những nghề nghiệp khác nhau lại tụ họp cùng nhau vào lúc đêm khuya như thế? Cuốicùng, bản thân ngôi nhà đó cũng có cái thú vị riêng của nó. Thêm một chi tiết về nơi đó - Wendell nhìn Norris, anh đang rút một tờ giấy được bọc cẩn thận từ cái túi của mình.

- Cái gì đây? - Grenville hỏi.

- Đây là những biểu tượng được khắc trên tấm linel bằng gra-nít phía trên lối ra vào - Norris nói. Anh đưa tờ giấy cho ông Grenville. - Em đã trở lại vào sáng nay, để kiểm tra nó lúc trời sáng. Thầy có thể nhìn thấy hai con bồ nông quay mặt vào nhau. Giữa chúng là một cây thánh giá.

- Anh sẽ tìm thấy được rất nhiều cây thánh giá trên các tòa nhà trong thành phố này.

- Đó không chỉ là một cây thánh giá - Wendell nói - cái này có một bông hoa hồng ở giữa. Đó không phải là biểu tượng của mộtngười theo đạo thiên chúa. Đó là cây thánh giá của những thành viên Hồng Thập Tự.

Đột ngột, ông Grenville vò nát tờ giấy.

- Thật ngu xuẩn. Các anh đang theo đuổi những ảo tưởng vớ vẩn.

- Những thành viên Hồng Thập Tự có thật. Một cộng đồng bí mật, không ai biết xuất thân của những thành viên trong đó. Có những bài báo, ở đây và ở Washington, nói rằng tầm ảnh hưởng của họ đang lớn mạnh. Rằng họ thích việc hiến tế. Rằng những nạn nhân của họ có cả trẻ con, và dòng máu trong sạch của chúng sẽ chảy trong những nghi lễ hiến tế bí mật. Đứa trẻ mà Rose Connolly đang bảo vệ có vẻ như là tâm điểm của nghi lễ này. Chúng em đã cho rằng cha của con bé đang tìm nó. Nhưng bây giờsau khi chúng em đã được chứng kiến những cuộc họp bí mật này ở trên phố Acorn. Chúng em còn nghe tin về những vết máu trên đường. Và chúng em tự hỏi không biết liệu có một động cơ nào khác cho những gì diễn ra ở đây.

- Tế lễ trẻ con ư? - Grenville ném bức vẽ vào đống lửa - Đây là bằng chứng thiếu thuyết phục nhất, anh Marshall. Khi tôi gặp những ủy viên hội đồng quản trị sau kì nghỉ Giáng sinh, tôi sẽ cần nhiều hơn thế này để biện hộ cho anh. Làm sao tôi có thể đồng ý chấp nhận anh vào trường nếu những lời biện hộ của một mình tôi chỉ là những lý luận đầy âm mưu kỳ dị, được toan tính trước của một cô gái tôi chưa từng gặp mặt? Người đã từ chối gặp trực tiếp tôi sao?

- Cô ấy chỉ tin tưởng một số người, thưa thầy. Thậm chí còn ít hơn kể từ khi bọn em thấy cả cảnh sát Lyons cũng có mặt ở phố Acorn.

- Cô ấy đang ở đâu? Ai bảo vệ cho cô ấy?

Norris ngập ngừng, cảm thấy hổ thẹn khi tiết lộ sự thật đáng buồn rằng anh, một người đàn ông chưa kết hôn, đã để cho một cô gái ngủ ngay cạnh giường mình.

Anh thấy rất biết ơn khi Wendell xen vào một cách từ tốn:

- Chúng em đã sắp xếp chỗ ở cho cô ấy rồi, thưa thầy. Em cam đoan với thầy rằng, cô ấy đang ở một nơi an toàn.

- Còn đứa bé? Nếu đứa bé đang gặp nguy hiểm như thế, các anh có thể bảo đảm rằng nó sẽ an toàn không?

Norris và Wendell nhìn nhau. Sức khỏe của Meggie bé nhỏ, thực tế, là vấn đề mà cả hai cùng đang lo lắng.

- Cô bé cũng vậy thưa thầy, vẫn phải trốn - Wendell nói.

- Thế còn tình trạng của cô bé?

- Không được tốt cho lắm. Cô bé vẫn được cho ăn và chăm sóc, nhưng trong môi trường không được sạch sẽ.

- Hãy mang cô bé tới đây, các quý ông. Tôi sẵn sàng chăm sóc đứa bé bí ẩn mà tất cả mọi người đang ráo riết săn tìm. Tôi cam đoan với các anh rằng cô bé sẽ an toàn, trong một gia đình giàu có nhất.

Norris và Wendell lại đưa mắt nhìn nhau. Không có gì phải nghi ngờ về việc Meggie sẽ được nuôi dưỡng tốt hơn ở đây so với cái nơi tồi tàn dơ dáy của mụ Hepzibah.

Nhưng Norris nói.

- Rose sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng tôi nếu chúng tôi đưa ra quyết định đó mà không hỏi ý kiến cô ấy. Cô ấy là ngườiquan tâm hết lòng tới cô bé. Cô ấy phải là người lựa chọn.

- Anh nhường quyền quyết định cho một cô gái mười bảy tuổi.

- Cô ấy mới mười bảy tuổi. Nhưng cô ấy xứng đáng được tôn trọng, thưa thầy. Sau tất cả những chuyện vừa qua, cô ấy đã sống sót cũng như bảo vệ được sinh mạng của cô cháu gái.

- Anh sẽ đánh cược cuộc sống của một đứa bé vào sự quyết định của cô gái đó ư?

- Vâng. Em sẽ làm vậy.

- Vậy thì ý kiến của chính anh mới là điều cần đặt câu hỏi, anh Marshall ạ. Một cô gái không thể gánh vác được trách nhiệm quan trọng như vậy đâu.

Tiếng gõ cửa làm tất cả bọn họ đều quay lại. Eliza Lackaway, lo lắng nhìn và bước vào trong phòng.

- Mọi thứ đều ổn cả chứ, Aldous?

- Ừ, ừ - Grenville thở một hơi thật sâu - Bọn anh chỉ đang có cuộc tranh luận sôi nổi mà thôi.

- Chúng em có thể nghe thấy giọng anh ở phía trên lầu, đó là lí do tại sao em xuống đây. Charles vừa thức giấc và chắc sẽ rất vui khi được gặp những người bạn của nó - bà nhìn Wendell và Norris - Nó muốn chắc chắn rằng các cậu sẽ không đi nếu không chào nó một câu.

- Chúng cháu đã không mong tới điều đó - Wendell nói - Chúng cháu mong rằng cậu ấy sẽ thích gặp những vị khách này.

- Nó rất mong được gặp mọi người.

- Đi đi - Grenville cộc cằn phẩy tay ra hiệu họ đi ra ngoài - Cuộc tranh luận của chúng ta kết thúc thôi.

Eliza cau mày trước sự xua đuổi đầy khiếm nhã của ông anh đối với những vị khách, nhưng bà đã cố kiềm chế không nói gì khi dẫn Norris và Wendell ra khỏi phòng khách và lên lầu. Thay vào đó, bà nói về Charles.

- Nó nói muốn xuống lầu để gặp hai cậu - Bà nói - Nhưng tôi bắt nó phải ở trên giường vì nó vẫn chưa tự đi được. Đây là giai đoạn quan trọng trong quá trình bình phục của nó.

Họ tới tầng trên cùng, và lại một lần nữa, Norris được nhìn những bức chân dung của gia đình Grenville treo trên lối lên xuống cầu thang lầu hai, một gian trưng bày dành cho cả người già lẫn người trẻ, đàn ông và phụ nữ. Anh nhận ra Charles trong số đó, chụp ảnh trong một bộ vest sang trọng đứng cạnh một cái bàn. Khuỷu tay của anh ta chống một cách tinh nghịch lên một chồngsách, còn bàn tay thì đặt lên những cái gáy sách bằng da thuộc, bàn tay ấy giờ đây không còn nữa.

- Bạn của con đây này, con yêu - Eliza nói.

Họ thấy Charles trông vẫn xanh xao, nhưng nở nụ cười rất tươi. Phần còn lại của cổ tay anh được giấu một cách kín đáo bên dưới tấm chăn.

- Tôi có thể nghe thấy tiếng của bác tôi âm vang qua sàn nhà - Charles nói - Nghe như có một cuộc tranh luận đầy sôi nổi dướilầu.

Wendell kéo một cái ghế và ngồi xuống bên cạnh giường.

- Nếu chúng tôi biết cậu thức dậy rồi, chúng tôi đã lên thăm sớm hơn.

Charles gắng ngồi lên, nhưng mẹ anh phản đối.

- Không, Charles, con cần phải được nghỉ ngơi.

- Mẹ, con đã nằm một chỗ nhiều ngày nay rồi, và phát ốm lên vì điều đó. Sớm hay muộn con cũng sẽ phải ngồi dậy thôi - Với vẻ đau đớn, anh ngã người về phía trước và Eliza nhanh chóng chống những cái gối đằng sau lưng anh.

- Vậy cậu thế nào, Charlie? - Wendell hỏi - Có vẻ vẫn đau lắm phải không?

- Chỉ khi moóc phin hết tác dụng thôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng không để điều đó xảy ra - Charles gắng nở một nụ cười mệt nhọc -Rồi tôi sẽ khỏe lại. Nhìn theo hướng lạc quan. Tôi sẽ không bao giờ phải xin lỗi vì không học piano nữa.

- Điều đó chẳng có gì vui vẻ cả con yêu - Eliza thở dài.

- Mẹ, nếu mẹ không phiền, con muốn có chút thời gian riêng tư với bạn con? Con có cảm giác khá hơn nhiều khi gặp họ.

- Mẹ cũng thấy là con có khá hơn. Các quý ông, làm ơn đừng làm nó mệt. Mẹ sẽ trông chừng con đó, con yêu.

Charles đợi cho tới khi mẹ anh ra khỏi phỏng, mới thở dài đầy bực tức.

- Chúa ơi, bà làm tôi ngạt thở.

- Cậu có thực sự cảm thấy tốt hơn không - Norris hỏi.

- Bác tôi nói là tất cả các dấu hiệu đều tốt. Tôi không bị sốt kể từ thứ ba. Bác sĩ Sewall tới kiểm tra vào sáng nay và ông ấy rất hài lòng với vết thương - Rồi anh nhìn cổ tay được băng bó của mình nói tiếp - Ông ấy đã cứu sống tôi.

Khi cái tên bác sĩ Sewall được nhắc tới, cả Wendell lẫn Norris đều không nói nổi một lời.

- Nào, bây giờ - Charles nói, mặt sáng bừng lên khi anh nhìn vào những người bạn của mình - Hãy kể cho tôi những tin mới nhất. Những tin gì đang nóng hổi ở ngoài đó?

- Ở lớp, chúng tôi rất nhớ cậu - Norris nói.

- Ngạc nhiên chưa Charlie? Không có gì phải nghi ngờ khi tất cả các cậu nhớ tôi. Tôi luôn được nghĩ tới khi ai đó muốn được tỏa sáng khi so sánh.

- Cậu sẽ có toàn bộ thời gian này để học, khi nằm trên giường - Wendell nói - Khi cậu trở lại lớp học, cậu sẽ là người xuất sắc nhất trong chúng ta.

- Cậu biết là tôi sẽ không trở lại mà.

- Chắc chắn cậu sẽ trở lại.

- Wendell - Norris nói khẽ - Sẽ tốt hơn nếu thành thực, anh không nghĩ thế sao?

- Thật sự, tình hình này dù có tiến triển tốt hơn - Charles nói - Tôi không bao giờ trở thành một bác sĩ được nữa. Tất cả mọingười đều biết điều đó. Tôi không có tài năng cũng như đam mê. Tôi không giống các cậu. Các cậu thật may mắn, luôn luôn biết chính xác các cậu muốn gì.

- Vậy cậu mong muốn điều gì, Charles? - Norris hỏi.

- Hỏi Wendell ấy. Cậu ấy biết rõ - Charles chỉ vào người bạn thời thơ ấu.

- Cả hai chúng tôi đều là thành viên của câu lạc bộ văn thơ Andover. Cậu ấy không phải là người duy nhất si mê những vần thơ đầy cám dỗ ấy đâu.

- Cậu muốn trở thành một nhà thơ ư? - Norris bật cười.

- Bác tôi chưa bao giờ đồng ý điều đó, nhưng bây giờ chắc ông sẽ gật đầu thôi. Và tại sao tôi không thể chọn một cuộc sống gắnbó với thơ ca nhỉ? Hãy nhìn Johnny Greenleaf Whittier mà xem. Anh ấy đã thực sự thành công với những bài thơ của mình. Và nhà văn tới từ Salem, Hawthorne. Anh ta thậm chí còn ít tuổi hơn tôi nhưng tôi đánh cược rằng anh ta sẽ sớm tạo dựng được tên tuổi cho chính mình. Tại sao tôi lại không theo đuổi những gì mà mình đam mê? - Anh nhìn vào Wendell - Cậu đã gọi nó là gì nhỉ? Những nỗ lực hết sức để viết?

- Sự thỏa mãn tột cùng khi ở địa vị một tác giả.

- Đúng, chính là nó! Sự thỏa mãn tột cùng! - Charles thở dài - Tất nhiên, hầu như không thể lấy đó làm kế sinh nhai được.

- Biết đâu đấy - Wendell nói một cách khô khan khi anh nhìn quanh căn phòng ngủ được trang hoàng cẩn thận - Tôi cho rằng cậu nên cân nhắc về điều đó.

- Vấn đề là ông bác của tôi nghĩ thơ ca và tiểu thuyết chỉ là những trò tiêu khiển phù phiếm, chẳng có gì thực sự đáng kể cả.

Wendell gật đầu đồng tình.

- Cha của tôi cũng nói tương tự thế.

- Cậu đã bao giờ say mê tới mức mà lờ ông ấy đi để chọn cho mình một cuộc sống văn thơ bằng bất cứ giá nào?

- Nhưng tôi không có một ông bác giàu có. Và tôi thấy nên chọn nghề y, dù sao đi nữa, nó cũng phù hợp với tôi.

- Tốt thôi, nó chưa bao giờ phù hợp với tôi. Bây giờ thì bác tôi phải đồng ý thôi - Anh nhìn xuống phần còn lại của cánh tay - Không có gì vô dụng hơn là một bác sĩ phẫu thuật với chỉ một cánh tay còn lành lặn cả.

- À, nhưng nhà thơ một tay thì có thể! Anh sẽ có một dáng vẻ rất lãng mạn.

- Liệu có người phụ nữ nào để ý tới tôi? - Charles than vãn - Bây giờ tôi đã mất một cánh tay.

Wendell tiến lại, ghì chặt vai bạn.

- Charles, nghe tôi nói này. Bất cứ người phụ nữ nào có hiểu biết thực sự và tình yêu thực sự sẽ không bao giờ để ý tới việc anh bị mất một tay đâu.

Tiếng cọt kẹt của những bước chân báo hiệu Eliza đang trở lại phòng.

- Các quý ông - bà nói - Tôi nghĩ đã tới lúc chàng trai này cần được nghỉ ngơi rồi.

- Mẹ, chúng con chỉ vừa mới bắt đầu.

- Bác sĩ Sewall nói con không được cử động nhiều quá.

- Tất cả những gì con cử động là cái lưỡi của con thôi mà.

Wendell đứng lên.

- Chúng tôi phải đi thôi.

- Đợi đã. Các cậu chưa nói với tôi là tại sao các cậu lại tới gặp bác tôi.

- Ồ, thực sự chẳng có gì đâu. Chỉ là một chút công việc của Khu Tây ấy mà.

- Các cậu định nói tới Tử thần à? - Charles bỗng hào hứng hẳn lên - Tôi nghe nói đã tìm thấy xác của bác sĩ Berry.

Eliza cắt ngang.

- Ai đã nói với con về chuyện đó?

- Những người hầu bàn tán xôn xao suốt mà mẹ.

- Họ không nên làm như thế. Mẹ không muốn có bất cứ thứ gì ảnh hướng tới con.

- Con không sao cả. Con muốn nghe những tin tức mới nhất.

- Không phải tối nay - Eliza nói, sẵng giọng kết thúc cuộc nói chuyện - Mẹ sẽ tiễn những người bạn của con.

Bà đưa Wendell và Norris xuống lầu, ra tới tận cửa trước. Khi hai người bước ra, bà nói.

- Tôi hy vọng rằng lần sau tới đây với Charles các cậu sẽ nói chuyện về những chủ đề dễ chịu và không mang yếu tố kích thích. Chiều nay Kitty và Gwen đã ở đây, họ gần như khiến cả căn phòng của nó ngập tràn tiếng cười. Đó là những câu chuyện nó cần nghe, đặc biệt là về lễ Giáng sinh.

Những câu chuyện từ chị em nhà Welliver đầu óc rỗng tuếch ấy ư? Norris thà bị hôn mê còn hơn. Nhưng anh chỉ nói:

- Chúng cháu sẽ nhớ điều đó, thưa bà Lackaway. Chúc bà ngủ ngon.

Ra tới bên ngoài, anh và Wendell dừng lại ở trên phố Beacon, trời lạnh đến nỗi hơi thở của họ bốc hơi, một người cưỡi ngựa đi ngang qua, ông ta co người sâu trong chiếc áo choàng lớn của mình.

- Bác sĩ Grenville đã đúng, cậu biết điều đó mà - Wendell nói.

- Đứa bé sẽ được chăm sóc tốt hơn ở đây, với ông ấy. Chúng ta nên chấp nhận lời đề nghị của ông ấy.

- Đó không phải việc chúng ta có thể quyết định được. Đó là lựa chọn của Rose.

- Cậu hoàn toàn tin vào việc cô ấy có thể quyết định được ư?

- Đúng vậy - Norris nhìn chăm chú con phố khi con ngựa và chủ nhân của nó đã biến mất vào trong đêm tối - Tôi nghĩ cô ấy là cô gái khôn ngoan nhất mà tôi từng gặp.

- Anh đã bị cô ấy làm cho mê muội rồi phải không?

- Tôi kính trọng cô ấy. Mà đúng, tôi thích cô ấy - Còn ai nữa chứ? Cô ấy có một trái tim nhân hậu.

- Đó là sự mê muội, Norris, cậu đã ăn phải bùa mê thuốc lú rồi. Trong tình yêu... - Wendell thở dài ra vẻ hiểu biết - và rõ ràng cô ấy cũng mê muội vì cậu rồi.

- Cái gì? - Norris cau mày.

- Chẳng lẽ cậu không nhận thấy cách cô ấy nhìn cậu, cách cô ấy nuốt từng từ cậu nói? Cái cách cô ấy dọn dẹp phòng và vá lạiáo khoác cho cậu rồi làm mọi thứ có thể để vừa lòng cậu? Cậu còn cần thêm bằng chứng nào nữa để chứng minh rằng cô ấy đang yê 26da u cậu?

- Yêu tôi?

- Hãy mở to mắt ra mà nhìn đi, thưa ngài - Wendell cười và đập mạnh vào vai Norris - Tôi phải về nhà để nghỉ lễ đây. Anh có về Belmont không?

Norris vẫn đang choáng váng trước những gì Wendell vừa nói.

- Có chứ - Anh vội nói, vẫn thấy bàng hoàng - Cha tôi rất mong tôi.

- Thế còn Rose?

Còn Rose thì sao nhỉ.

Cô là tất cả những gì mà Norris nghĩ tới sau khi anh và Wendell chia tay. Khi anh trở về nhà, anh tự hỏi không biết những gì bạnanh vừa nói có đúng không. Rose yêu anh ư? Anh hoàn toàn không biết gì về điều này. Nhưng mình cũng chưa bao giờ chờ đợi điều đó.

Từ dưới phố, anh có thể nhìn thấy ánh nến bập bùng từ cái cửa sổ phòng áp mái của anh. Cô ấy vẫn còn thức, anh nghĩ, và độtnhiên anh thấy không thể chờ thêm nữa để được nhìn thấy cô. Anh trèo lên cầu thang, cảm thấy lo lắng trên mỗi bước đi. Trước khi mở cửa, tim anh đập liên hồi.

Rose đã ngủ gục bên bàn, đầu cô gối lên cánh tay, cuốn Giải phẫu học của Wistar mở trước mặt. Nhìn qua vai cô, anh thấy cô đang xem hình minh họa trái tim và anh nghĩ: Thật là một cô gái đặc biệt. Nến đã chảy xuống thành một vũng sáp nhỏ, vì vậy anh đi thay một cây khác. Khi anh nhẹ nhàng đóng cuốn sách của Wistar lại, Rose cựa mình tỉnh giấc.

- Ôi - cô thì thầm, nhấc đầu lên - Anh đã về đấy à?

Anh quan sát cách cô duỗi người, cổ cô hơi cúi xuống, rồi tóc cô xổ tung ra. Nhìn vào khuôn mặt cô, anh không nhận thấy một chút nào là sự mưu mẹo, xảo trá, chỉ là một cô gái đang còn ngái ngủ cố giũ đi cơn buồn ngủ. Cái khăn quàng mà cô khoác qua vai làm từ một loại len thô và có màu nâu xỉn, cô quệt tay qua má và để lại một vết bụi than. Anh nghĩ cô ấy quá khác so với chị em nhà Welliver với những chiếc áo dài bằng lụa, những chiếc khăn choàng cổ tua rua xinh xắn và những đôi ủng bằng da Morocco loại tốt. Không phải lúc này, nghĩ về hai chị em nhà họ, khi anh cảm thấy anh thực sự để ý tới họ vì họ là ai, quá khôn khéo trong những trò tán tỉnh không trung thực. Không giống như cô gái này, người đã ngáp và dụi mắt một cách tự nhiên như bất kì một đứa trẻ nào bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngắn.

Cô ngước nhìn anh.

- Anh đã nói với ông ấy chưa? Ông ấy đã nói những gì?

- Bác sĩ Grenville vẫn còn phân vân. Ông ấy muốn nghe câu chuyên từ chính miệng cô - Anh cúi xuống gần hơn và đặt tay anh lên vai cô - Rose, ông ấy có một đề nghị hào phóng, một đề nghị là cả Wendell và tôi nghĩ là tốt nhất. Bác sĩ Grenville đã đề nghị được chăm sóc Meggie.

Cô sững người. Thay vì một thái độ tỏ vẻ biết ơn thì một tia hoảng hốt lóe lên trong mắt cô.

- Anh đã không đồng ý đấy chứ!

- Đó là điều tốt nhất cho cô bé. Sẽ an toàn hơn và khỏe mạnh hơn.

- Anh không có quyền! - Cô dậm mạnh chân. Trong đôi mắt cô, Norris chỉ nhìn thấy sự giận giữ của một cô gái sẵn sàng hy sinh vì người mà cô yêu thương. Một cô gái quá dũng cảm tới mức mà có thể cam chịu mọi thứ chỉ để nhìn thấy cô cháu gái được khỏe mạnh - Anh đã trao Meggie cho ông ta?

- Rose, tôi không bao giờ phản bội lại sự tin tưởng của cô.

- Cô bé không phải cháu anh mà anh có quyền mang nó đi.

- Nghe tôi nào. Hãy nghe tôi nói - Anh ôm lấy mặt cô và hướng cô nhìn thẳng vào mình - Tôi đã nói với ông ấy cô là người duy nhất có quyền quyết định. Tôi cũng nói với ông ấy rằng tôi chỉ làm những gì cô muốn. Tôi hoàn toàn theo sự sắp xếp của cô,Rose, bất cứ điều gì cô mong đợi. Cô là người hiểu rõ điều gì là tốt nhất và tôi chỉ muốn cô hạnh phúc.

- Anh nói thật chứ? - Cô thì thầm.

- Đúng. Đó là sự thật.

Họ nhìn nhau chăm chú một lúc. Bất chợt đôi mắt cô ánh lên với những giọt nước mắt và cô vội lau chúng đi. Cô ấy thật bé nhỏ,anh nghĩ. Thật mỏng manh. Cô gái này hầu như đang phải gánh sức nặng của cả thế giói này, và cả sự khinh thị của nó. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, Wendell đã từng nói. Nhìn cô ấy bây giờ, Norris thấy một vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết đang tỏa sáng dù cho có bị che phủ dưới lớp bụi than, một vẻ đẹp mà chị em nhà Welliver không bao giờ có được. Họ chỉ là hai cô công chúa màu mè trong những bộ cánh bằng sa tanh. Cô gái này quá bé nhỏ so với cái tên của cô, cô còn che chở cho cả Billy ngốc nghếch trong vòng tay của mình. Cô đã gom góp chút tài sản ít ỏi để lo an táng tươm tất cho chị cô và nuôi nấng cô cháu gái.

Người con gái ấy đang đứng ngay cạnh mình. Cho dù mình không xứng đáng với điều ấy.

- Rose - anh nói - Đây là lúc chúng ta cần nói về tương lai.

- Về tương lai ư?

- Những gì sắp tới sẽ xảy đến cho cô và Meggie. Tôi phải thành thực mà nói rằng: Viễn cảnh ở trường đại học của tôi không lấy gì làm sáng sủa cho lắm. Tôi không biết liệu tôi có đủ khả năng để giữ căn phòng này và nuôi sống tất cả chúng ta hay không.

- Anh muốn tôi rời đi - Cô nói như thể đó là một lời trình bày rõ ràng từ thực tế, như thể không còn kết luận khác có thể chấp nhận được. Làm sao mà cô ấy dễ dàng nghĩ rằng anh chỉ muốn để cô đi xa. Cô có đủ rộng lượng để tha thứ cho anh khỏi đống tội lỗi này.

- Tôi muốn cô được an toàn - anh nói.

- Tôi không sao, Norris. Tôi có thể chịu đựng được sự thật. Hãy nói cho tôi biết.

- Ngày mai, tôi sẽ về nhà ở Belmont. Cha tôi mong tôi về nghỉ lễ. Tôi chỉ có thể nói cho cô biết đó là một nơi không hiếu khách cho lắm, cha tôi không phải là người của những cuộc vui, và tôi có thể sẽ phải làm một vài việc lặt vặt quanh trang trại.

- Anh không cần phải giải thích - Cô quay lại - Tôi sẽ đi vào sáng mai.

- Đúng, cô sẽ đi. Với tôi.

Đột ngột cô quay lại phía anh, hai mắt cô mở to với vẻ vui sướng.

- Tới Belmont?

- Đó là nơi an toàn cho cô và Meggie. Ở đó sẽ có sữa tươi cho Meggie và một cái giường của riêng cô. Không ai tìm thấy cô ở đó.

- Tôi có thể mang theo con bé ư?

- Đương nhiên, chúng ta sẽ mang cô bé theo. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ bỏ cô bé lại cả.

Sự vui mừng tột độ khiến cô ngã vào cánh tay anh. Mặc dù cô nghĩ, cô gần như đẩy anh ngã ra phía sau. Anh cười to, giữ lấy cô rồi xoay cô xung quanh căn phòng nhỏ hẹp và cảm nhận được nhịp đập con tim cô ngay sát da thịt mình.

Đột ngột, Rose đẩy anh ra và anh nhìn thấy vẻ nghi ngại trên khuôn mặt cô.

- Nhưng cha anh sẽ nói gì về em? - cô hỏi - Cả về Meggie nữa?

Anh không thể nói dối cô, chắc chắn không thể khi bắt gặp ánh mắt cô nhìn xoáy vào mắt anh.

- Anh cũng không biết nữa - anh khẽ nói.

 

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/66935


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận