"Tôi bắt đầu cuộc kiếm tìm những khu vườn bí mật của Mogador tại một cửa hàng bán gia vị trong thành phố. Mặt tiền cửa hàng phủ đầy đĩa gốm tráng men có những hình vẽ lạ lùng, chẳng hình nào giống hình nào, hình này đã đẹp hình sau càng đẹp hơn. Chúng vừa đúng bằng chiều dài của ba hàng giỏ và khay bày trước cửa hàng, trên bức tường trắng, như muốn chắn đường khách ra vào. Mỗi hàng xếp chín cái vừa giỏ vừa khay đựng gia vị đầy có ngọn, mỗi loại có mùi vị, hình dáng và màu sắc khác nhau. Bột nghệ tây với những đầu nhụy mảnh dẻ co rúm lại, màu đỏ da cam nổi bật bên những nụ đinh hương màu gỉ sắt nhỏ xíu có mũi nhọn hoắt. Ớt xay tạo thành những đụn bột nhẹ bỗng, trong khi ớt quả gợi nhớ đến những hòn sỏi trong thác nước chảy xiết. Nhưng lá móng mới chính là nữ hoàng trên sạp gia vị. Người ta mua lá móng dưới cả hai dạng: những chiếc lá nhỏ xíu căng mọng đựng trong giỏ hoặc thứ bột đặc màu xanh lục sáng bày thành đống hình chóp trên khay. Những người đàn bà mua thứ bột này bằng một đơn vị đo lường đặc biệt: chiếc thìa bạc mà họ dùng để xúc vào đống bột. Ánh mặt trời tạo ra sự hòa trộn thật vui mắt giữa sắc lá móng và ánh kim loại quý.
Tôi dừng lại trước cửa hàng gia vị này vì cảnh các đống gia vị chất ngất đầy màu sắc làm tôi nghĩ đến một khu vườn hay bộ sưu tập những mùi hương được bày bán. Mà cũng đúng vậy thôi. Nhưng rồi sau đó tôi tự nhủ chắc hẳn phía sau cửa hàng phải có một khoảnh vườn trồng các loại cây gia vị mà ta có thể tham quan. Rằng cũng giống như người bán so với những người trồng trọt, cửa hàng không phải là khu vườn mà chỉ là phía trước khu vườn, không phải là thiên đường mà chỉ là dấu hiệu báo trước cho sự hiện diện của thiên đường, cũng như những cánh hoa trên tay Hassiba đã khiến tôi ngay lập tức nghĩ rằng đó là một cách bán những bó hoa. Giây lát sau, tôi khám phá ra là ngay cả những bông hoa hình kỷ hà được vẽ trên những cái đĩa gốm treo trên tường cũng tạo thành một khu vườn, hay đúng hơn là sơ đồ khu vườn mà người ta mong muốn tạo ra, bức vẽ những khả năng mơ ước, lãnh địa ưu tiên cho mắt nhìn.
Người chủ cửa hàng mang một thứ mùi kỳ lạ, trộn lẫn giữa hoa hồi và vỏ cam. Anh ta cứ đi đi lại lại trước những đống gia vị như muốn thấm sâu vào người mùi hương của chúng rồi sau đó, bằng các cử động, gieo rắc khắp phố những lời quảng cáo vô hình cho hàng hóa của mình. Cứ thấy người đàn bà nào lại gần là anh ta lại gọi cô “người đẹp ơi”. Những người đàn bà mỉm cười vì được phỉnh nịnh."
- Trích đoạn -