"Hôn tang ( hỗn trướng)! Lăng Thiên, ngươi không nên lấn hiếp người ngốc tôn (ăn hiếp người quá đáng, lão hô( phu) cũng không háo sắc (dễ chọc)!" Tây Môn Thắng thốt nhiên giận dữ rít gào lên.
"Ngươi háo sắc nhưng ngươi đủ già rồi" Lăng Thiên khinh bỉ nói.
"Lăng Thiên! Ngươi hỗn đản!" Câu nói này Tây Môn Thắng cư nhiên quán chú toàn thân nội lực, tựa hồ sét đánh giữa trời quang, hơn hai chục đại hán chung quanh cùng bị hoa mắt choáng đầu một trận.
Tây Môn Thắng trong lòng tính toán, Lăng Thiên vừa xuất hiện như vậy Giang sơn lệnh chủ nhất định cũng cách đây không xa. Chỉ cần mình nhẫn nhục một chút, bằng tiếng hét lớn này có thể truyền xa mấy dặm, lấy tu vi của hắn nhất định có thể nghe được, tin tưởng trong thời gian rất ngắn sẽ chạy đến. Chỉ cần trước khi hắn đuổi đến mình đem Lăng Thiên kéo trụ ở chỗ này, như vậy là đại công cáo thành.
Lăng Thiên trong mắt sát khí chợt hiện:
"Ngươi gọi người giúp đỡ sao?".
Tây Môn Thắng hắc hắc cười lạnh
"Thì sao? Ngươi liệu có gan chờ người của ta đến không?"Lăng Thiên cười lạnh một tiếng :
"Tây Môn Thắng, ngươi sống từng này tuổi đầu mà giống như con chó vậy! Ngươi cho rằng bản công tử cho ngươi cơ hội này sao?" rồi đột nhiên giọng nói trở nên lạnh như băng:
"Lại nói, ta rất không thích tên ngươi. Tây Môn Thặng (thừa lại), Tây Môn đáng phải diệt tuyệt, tại sao còn để ngươi thừa lại".
Đột nhiên cổ tay Lăng Thiên chợt động, đũa trúc trong tay
"rắc rắc rắc' gẫy làm ba khúc, tiếp theo liền có ba tiếng 'hự' buồn bực vang lên. Ba gã đại hán trông như dã ngưu chậm rãi ngã xuống, trên yết hầu mỗi người đều bị một khúc đũa trúc xuyên vào!
Mọi người ở đây không ngờ không ai có thể nhìn được Lăng Thiên xuất thủ ra sao! Kể cả Tây Môn Thế Gia Đại trưởng lão Tây Môn Thắng!
Tây Môn Thắng trong tâm lạnh lẽo quát: "Tiến lên giết hắn!" Bỗng nhiên hai mươi tên tay cầm đại đao từ bốn mặt sấn đến. Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, vung cước lên, mấy cái đĩa để thức ăn trên mặt bàn vọt ra ngoài tiện thể đánh ngã ba người. Hắn thuận tay rút cái ghễ gỗ ngồi dưới mông đập vào đầu một đại hán trước mặt. Cái đầu tên này liền như một quả trứng vỡ vụn.
Đại đao sáng như tuyết bổ xuống. Thân ảnh Lăng Thiên thấp thoáng một cái đã từ trong bóng đao chui ra ngoài. Tay trái hóa làm đao một chiêu chém tới, sáu đạo huyết quang liền đột ngột từ yết hầu sáu đại hán điên cuồng phun ra rồi nhất tề ngã xuống.
Tây Môn Thắng rống to một tiếng điên cuồng xông tới. Hắn làm sao không biết chính mình quyết không phải là đối thủ của Lăng Thiên, nhưng nếu giờ khắc này lâm trận mà khiếp sợ thì bên mình sẽ không còn sĩ khí gì nữa, càng vô pháp giữ chân Lăng Thiên. Đơn giản chỉ là tập hợp lại cho người ta giết. Lăng Thiên khóe miệng lộ ra một tia tàn nhẫn cười lãnh khốcthấy hắn nhảy lên đột nhiên vung chân đá rơi đao đồng thời thừa thế đá vào cằm một đại hán.
Nội lực cuồng mãnh thoáng chốc phát ra. Răng rắc một tiếng vang động. Đầu lâu đại hán nọ đang sống sờ sờ cư nhiên bị hắn một cước đá trúng đứt cổ bay đi mang theo huyết nhục đầm đìa. Cái miệng mở lớn nhằm hướng Tây Môn Thắng bay qua, đầu đã rời thân thể bay đi mà trong miệng cư nhiên vẫn còn phát ra thanh âm rõ to: "Sát!"
Tây Môn Thắng dù sao cũng là miễn cưỡng động thủ mà thôi. Trong lòng vốn đã sợ hãi nay thấy tình cảnh này này thì trong lòng càng lạnh lẽo, lúc này hắn lông tóc dựng đứng, trong nháy mắt tâm tạng tựa hồ như ngừng đập. Sống đến tuổi này kinh nghiệm giang hồ cừu sát của lão cũng không ít. Số người chết dưới tay ít ra cũng hàng trăm nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy loại thủ pháp giết người tàn khốc đến cực điểm này!
Từ khi bắt đầu động thủ đến lúc đó bất quá mới qua hai ba cái hô hấp mà thôi. Hai mươi đại hán thì đã mất đi mười bốn! Chỉ còn lại hơn sáu gã đang do dự giơ đại đao lên cao tại khoảng không nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ hoảng sợ tới cực điểm. Miệng há to kinh ngạc đến ngây người.
Một lúc lâu sau đột nhiên nghe thấy thanh âm chất lỏng tí tách nhỏ xuống. Mọi người không tự chủ được nhìn lại thì thấy đũng quần của đại hán này đã ướt một mảng lớn, nơi đó nhiệt khí vẫn đang bốc lên.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comLăng Thiên nhăn mặt, thân thể như gió lốc xẹt qua trước người sáu đại hán, một chưởng đánh tới mang theo thanh âm vù vù nhằm đầu Tây Môn Thắng giáng xuống. Phía sau hắn, trong họng sáu gã đại hán đồng thời phát ra thanh âm róc rách rồi thân hình tráng kiện chậm rãi ngã xuống.
Tây Môn Thắng hai mắt bỗng nhiên đỏ rực, thân thể chợt thấp thoáng phản chưởng đánh ra, tiếp theo thối lui ra phía sau một bước rồi tiếp theo lại tiến lên trước một bước. Một đạo quang hoa đột nhiên hiện lên trong mắt Lăng Thiên, Tây Môn Thắng đã rút trường kiếm ra muốn toàn lực chiến đấu!
Lăng Thiên cười lạnh, môi có chút bặm lại, thân thể bay lên thoáng một cái đã tiến vào trong màn kiếm quang dày đặc do lão giả tạo thành. Kiếm quang của Tây Môn Thắng giống như mưa rơi nhưng thân ảnh Lăng Thiên lại lúc ẩn lúc hiện ra vào trong kiếm quang như không, không ngờ ngay cả vạt áo của hắn cũng không chạm tới được. Ngược lại Tây Môn Thắng lại vô số lần rơi vào hiểm cảnh! Thủ chưởng trắng nõn của Lăng Thiên mang theo âm thanh phá không the thé trong chớp mắt lại áp đến.
Tây Môn Thắng cả kinh, trường kiếm phát ra kiếm ảnh dày đặc gió mưa không thấu, thân thể từng bước lùi ra ngoài cửa.
"Tây Môn Thặng, chạm đến bản công tử mà còn thừa lại sao?
" Lăng Thiên lãnh đạm nói, thanh âm mang theo vẻ giễu cợt chậm rãi nói, lực đạo trên thủ chưởng đột nhiên gia tăng vài phần rồi bỗng nhiên "vù vù
" một tiếng vang lớn. Ngón tay của Lăng Thiên búng lên trường kiếm của Tây Môn Thắng, trường kiếm thoát tay bay ra mang theo một đạo lưu quang, "xoạt
" một tiếng đã xuyên lên nóc nhà, chỉ còn lộ ra chuôi kiếm ở bên ngoài.
Tây Môn Thắng "ai da" một tiếng, cũng không để ý gì nữa, vù vù xuất ra ba chưởng nhưng cũng không cố xem hiệu quả như thế nào mà lập tức xoay người bỏ chạy, tuy nhiên mới vừa ra đến cửa thì trước mắt đã thấy một cái bóng trắng xuất hiện. Lăng Thiên vẻ mặt đầy sát khí đã đứng ở trước mặt hắn.
Tây Môn Thắng tuyệt vọng rống to một tiếng, muốn xoay người lần nữa nhưng thân thể mới vừa chuyển đi được một nửa vòng thì chân phải Lăng Thiên đã tàn nhẫn đá vào hông hắn. Tây Môn Thắng trong miệng bi thảm kêu lên một tiếng, thất khiếu máu tươi ứa ra, dưới một cước cuồng mãnh này cả người bay vọt lên.
Thân thể Lăng Thiên chợt dừng lại trong khoảng không, một chân dẫm trên đầu hắn, thân thể xoay tròn rồi hạ xuống. Đến lúc hắn hạ xuống đất thì cái đầu già nua của Tây Môn Thắng đã bị đè ép lún vào trong cổ, tựa như bị khoái đao chém đứt đầu.
Lăng Thiên vỗ vỗ hai tay, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh bước vào cửa. Ân, vị nhân huynh tay phải bị đóng đinh ở trên bàn do bất tỉnh nên lúc này vẫn giữ lại được cái tiểu mệnh, lúc này là người duy nhất của Tây Môn còn may mắn tồn tại. Lúc này hắn nằm trên mặt đất như chó và đã tỉnh lại, hai mắt nhìn Lăng Thiên tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Ánh mắt Lăng Thiên bình tĩnh nhìn ra ngoài tựa hồ không thấy hắn, gia hỏa này trong lòng mới vừa thở phào một hơi thì đột nhiên cảm giác một chân giẫm lên đầu mình.
Kẻ duy nhất may mắn tồn tại cũng chưa chắc may mắn sống sót.
Giống như giẫm nát một quả trứng gà thối, chỉ nghe dưới chân phát ra thanh âm bép một cái, Lăng Thiên cũng không quay đầu lại mà đi, tay tiện thể vung lên, một thỏi bạc chuẩn xác rơi vào lòng gã tiểu nhị sớm đã bị hù dọa bất tỉnh, lực đạo vừa đủ làm cho hắn tỉnh dậy. Hắn mở mắt nhìn thấy tỉnh cảnh như Tu La địa ngục này, điếm tiểu nhị thậm chí còn chưa kịp xem trong lòng mình là cái gì thì đầu lại lệch qua một bên bị hù dọa mà ngất đi.
Ngay lúc Lăng Thiên vừa mới ly khai thời gian chưa được nửa chén trà nhỏ, một đạo ảnh tử mờ nhạt khẽ tiến vào tửu quán, nhanh chóng bay vòng quanh một vòng, tiếp theo lại xoay người bỏ đi. Cái bóng mờ này chợt hiện rồi lại tiêu tan mất.
Điếm tiểu nhị vừa tỉnh lại thì nhìn thấy bóng dáng quỷ dị này chợt hiện bỗng nhiên hai con ngươi trợn trừng, trong miệng rên rỉ không giống như tiếng người một câu: " Quỷ a! Yêu quái!" rồi lại ngất đi.
Năm nay là cái năm gì a. Một thiếu niên công tử rất văn nhã bỗng giết người như thái rau cải, giết người cả đám. Vất vả mới qua đi thì ngay lúc đó lại xuất hiện yêu quái ! Ngày mai trở về quê thôi, không nên đến cái địa phương quỷ quái này nữa. Đây là suy nghĩ duy nhất của điếm tiểu nhị trước khi bất tỉnh, rất kiên quyết.
Lăng Thiên tiêu sái tiến vào Tiên La thành. Lúc này, một trong những dự định, kế hoạch cùng mục tiêu của hắn là vô luận như thế nào cũng phải đem những nhân vật trọng yếu của Tây Môn Thế Gia phế bỏ, để cho Tây Môn Tạp chân chánh nắm giữ quyền lực tối cao của Tây Môn Thế Gia.
Dù sao ngay lúc này gia hỏa Thiên Lý nọ không biết là đang truy tìm ở chỗ nào. Chờ sau khi hắn phát giác ra ta đến Tiên La thành thì ta đã sớm làm xong hết sự tình. Cứ để cho hắn sốt ruột đi, công tử ta mới không cần cấp bách! Trong lòng Lăng Thiên nổi ác ý nói.
Nhưng hắn lại không biết, một tiếng rống to cuối cùng của Tây Môn Thắng đã có hiệu quả, ngay lúc Lăng Thiên ở trong tửu quán phía ngoài thành đại khai sát giới, Thiên Lý đã nghe được tiếng rống to của Tây Môn Thắng, đã toàn lực đuổi về hướng nọ. Ngay sau khi Lăng Thiên ly khai, bất quá chỉ là bước trước bước sau, Thiên Lý cũng đã đuổi đến tửu quán. Lăng Thiên chân trước tiến vào Tiên La thành, Thiên Lý chân sau tiến theo vào, trong lúc đó khoảng cách giữa hai người lại không quá trăm trượng.
Thần may mắn lại thực sự nghiêng về Lăng Thiên, khiến tử thần bay sượt qua đầu vai.
Nhưng một núi khó dung hai hổ, Lăng Thiên cùng Thiên Lý hđồng thời ở trong Tiên La thành lại há không có cơ hội gặp mặt? Mắt thấy một trận đại chiến giữa hai người là khó tránh khỏi! Đối mặt với Giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý cái thế thần công, Lăng Thiên đến tột cùng có thể như thế nào...?
Trong một khách sạn ở Thừa Thiên, huynh muội Thủy Thiên Nhu cùng Thủy Thiên Huyễn ngồi đối diện với nhau, bóng đêm đã phủ xuống, ánh sáng vàng vọt.
"Nhu nhi, thời gian trước vì sao mất đi toàn bộ tin tức? Tại sao tất cả người khác gần như đã chết hết.
" Thủy Thiên Huyễn cẩn thận đánh giá kỹ muội muội mình, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc nhưng lại chỉ phát hiện ra sắc mặt Thủy Thiên Nhu tái nhợt, hai mắt sưng đỏ tựa hồ vừa mới khóc lớn một trận: "Muội bị thương? Là như thế nào, có nghiêm trọng không, là người nào hạ thủ? Nói cho ca, ca thay ngươi báo thù!".
Thủy Thiên Nhu cuối cùng thấy ca ca mình mềm đi lại nghĩ đến đoạn thời gian này cuộc sống chịu nhiều ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn nhệch ra, tựa hồ muốn khóc nhưng bản tính nàng vốn kiên cường nên mạnh mẽ tự nhẫn nại, tuy nhiên vẫn phải cắn môi, trên môi lộ ra vết răng hằn lên. Thủy Thiên Huyễn thấy bộ dáng này của muội muội thì tâm kinh, trong lòng dâng lên sự phẫn nộ, chẳng lẽ Nhu nhi … cư nhiên trong thời gian này bị khi dễ…
Thủy Thiên Huyễn càng nghĩ lại càng cho rằng có thể là khả năng này, lại nghĩ đến việc mình đã khẳng định với phụ thân mẫu thân yên tâm để cho muội muội đi theo ra ngoài. Nay lại tao ngộ sự tình này thì như thế nào có thể giao phó với cha mẹ. Nghĩ đến đây hắn đại nộ trùng thiên, hai mắt đỏ lên quát: "Là kẻ nào làm
".
"Là kẻ nào làm?
" Thủy Thiên Nhu nhìn ca ca mình một cái có chút khó hiểu. Nàng đang lo lắng nên hồi đáp câu hỏi của Thủy Thiên Huyễn như thế nào. Đến tột cùng có nên đem chuyện Lăng Thiên bắt mình làm tù binh nói ra hay không?
Điệp nhi bên cạnh Thủy Thiên Nhu nghe rõ ràng ý tứ của Thủy Thiên Huyễn thì mỉm cười nói: "Xin công tử gia yên tâm, Tiểu công chúa cũng không có bị ăn hiếp.
"
"Ồ
" Thủy Thiên Huyễn ngượng ngùng điểm điểm đầu, "Như vậy thì sao mà lại bị thương? Thương thế như thế nào? Những người khác đâu? Hai vị Trịnh trường lão đâu?". Thanh âm cũng đã nhu hòa hơn nhiều, nội dung cũng chuyển vào chánh đề.
Quyển