Nhìn Hy Bình ra khỏi Minh ước viện, Mộng Hương im lặng một lúc lâu.
Lạc Thiên cũng đứng yên bất động, chỉ yên lặng nhìn theo bóng của hắn, trong mắt xuất hiện một loại tính chất là thần mang.
Từ trên đình tử ánh sáng chiếu xuống, làm bóng Mộng Hương in lên tường, ánh sáng phản chiếu trên mặt nàng. Mặt của nàng do bị tấm sa mỏng che đi, chỉ nhìn thấy được nhãn thần buồn bã. Phần còn lại không thấy được, có lẽ ánh sáng không thể đến đó.
Hai dòng lệ chảy xuống khăn che mặt của nàng, và nhãn thần trông như ẩn nhập vào bóng đêm buồn bả.
"Tiểu thư, hắn thật sự đã đi." Thanh âm Lạc Thiên phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, làm cho bóng đêm tĩnh mịch tề tựu vào một loại ánh sáng ban ngày của mùa đồng.
Thân hình Mộng Hương thình lình đứng thẳng lên, tay thì run rẩy nhãn tình của của nàng thì hoảng loạn, không thể lau sạch hết nước mắt, sau đó chuyển thân đối diện với Lạc Thiên. Trong mắt đau khổ xuất ra một tia tiếu ý, nói:
"Vâng! Ta biết, chỉ muốn đứng suy nghĩ một chút, hắn đến để làm ta bực mình."
Lạc Thiên đi tới, tay hắn đưa thẳng ra nắm lấy tay Mộng Hương, mới được nửa chừng cũng dè dặt rút lại, nói một lời yêu cầu:
" Chúng ta có thể ngồi ở đình tử nói chuyện." Hai người vào trong đình tử ngồi xuống, chỉ là những viên đá nghiền nát trên mặt đất vỡ vụn trong mắt hai nguời cũng thật hoàn mỹ!
Lạc Thiên cười khổ:
" Tại hạ thô lỗ, tiểu thư đừng cười." Mộng Hương thị nhìn hắn:
" Ta muốn hỏi công tử, vì sao khi hắn dùng sức mạnh đối với ta, công tử không đẩy hắn ra?" mặt Lạc Thiên lộ vẻ trầm ngâm, một lúc lâu mới đáp lại:
" Bằng vào võ công của tiểu thư, thì cũng có thể tự tránh thoát. Hơn nữa tại hạ nghĩ tiểu thư tự nguyện, nên không tiện vào giúp." Trong mắt Mộng Hương loé lên màu sắc giận dữ, lập tức khôi phục màu sắc bình tĩnh, nói:
" Công tử nói ra không phải không có đạo lý, nhưng ta tịnh không có tự nguyện. Hoàng Hy Bình căn bản là quái vật, khí lực to lớn không giống như con nguời. Toàn thân hắn trên dưới không một huyệt đạo nào có thể tìm được, cả thân hình như một tấm da trâu chết bất động. Hơn nữa ta lại bị hắn ôm vào thì cũng đã để hắn tha hồ loạn động. Sau khi hắn thả ta ra, một cước của ta đá hắn bay đi!" Nhãn tình Lạc Thiên mở lớn, kinh hãi nói:
" Tiểu thư nói là võ công Hoàng Hy Bình cực dỡ? Lời này cũng lời truyền ngôn của giang hồ không thật." Mộng Hương giận dổi nói:
" Giang hồ truyền ngôn, chỉ có háo sắc, vô lại, tự đại là chân thật. Chỉ là nói võ công của hắn, trừ biết đánh liệt dương chân đao, hắn chỉ tìm người đấu vật." Lạc Thiên kinh ngạc nói:
" Hắn là người Mông cổ?" Mẹ nó, tiểu tử này thật tinh ranh, trí tưởng tượng thật phong phú!
Mộng Hương nói:
" Ta không biết." Lạc Thiên nói:
" Lúc hắn sử dụng liệt dương chân đao, thì võ công biến thành cực cao phải không?" Mộng Hương nhớ lại nói:
" Đúng cao kinh nhân, hắn làm cho người e sợ cũng làm cho người yêu thích!" Lạc Thiên nói:
" Nếu đổi lại Mộng Hương tiểu thư, người có thể là đối thủ của hắn không?" "Ta . không .. không biết." Mông Hương tuỳ tiện nói ra, thình lình giận dữ nói:
" Hắn mà dám có ý tứ gì với ta? Ta đánh hắn nằm dài dễ như lật bàn tay!" Mặt của Lạc Thiên lộ một chút tiếu ý, nói:
" Đó không phải là những chuyện đáng e ngại." Mộng Hương kinh ngạc nhìn Lạc Thiên, không hiểu vì sao hắn nói lời này, nàng nói:
" Lạc công tử, trời cũng đã muộn. Sau chuyện huyên náo của Hoàng Hy Bình, ta có chút mệt mỏi buồn phiền, muốn trở về nghỉ ngơi." Lạc Thiên rất tự nhiên nói:
" Thế cũng tốt, tối nay đã xảy ra nhiều việc đáng tiếc. Nhưng Lạc Thiên rất vui mừng, hy vọng tiểu thư trở về có một giấc mộng đẹp." "Đa tạ Lạc công tử." Mông Hương chào tạm biệt, chuyển thân ra khỏi Minh ước viện.
Lạc Thiên nhìn bóng của nàng, thu nhãn nhìn những viên đá bị nghiền nát dưới đất. Một tay hắn đưa ra trên mặt đất làm đá tung bay. Hắn quay bước bỏ đi.
Lạc Thiên trở lại biệt viện, nhìn thấy ánh sáng trong phòng hắn, trong lòng thấy lạ: Tối nay hắn tịnh không hẹn ước với ai.
Hắn đẩy cửa tiến vào, ngồi bên trong bất ngờ là Đại Ny?!
"Đến khi nào?" Lạc Thiên đối với sự xuất hiện Đại Ny trong phòng, không có gì ngạc nhiên.
Đại Ny nhìn hắn tới gần, trong mắt có chút ưu oán không thể hiểu nhưng lại phảng phất có một loại hưng phấn. Nàng đứng lên đáp:
" Chỉ vừa mới đến, chàng vừa đi đâu vậy?" Lạc Thiên trả lời:
" Ta đi hội ước cùng Mộng Hương." Đại Ny hỏi tiếp:
" Chàng không dẫn nàng ta trở về à?" Lạc Thiên đến bên thân nàng, đỡ lấy nàng:
" Ta có thể dẫn nàng ấy trở về, nhưng không phải đêm nay." Đại Ny vuốt ve mặt hắn, ngước mắt nhìn hắn, cảm thán nói:
" Chàng lúc nào cũng tự tin." Lạc Thiên cười:
" Nam nhân sống là phải biết tự tin. Nếu sống mà không có lòng tự tin làm việc, thì chết còn hay hay hơn." Đại Ny tiếp tục hỏi:
" Chàng có thật sự tin tưởng đối với thiếp không?" Lạc Thiên đáp:
" Tất nhiên ta rất tín nhiệm nàng. Lần này nàng thất bại, không phải là lỗi của nàng, đó là một loại phối hợp ngẩu nhiên. Nếu ta sớm thông báo cho nàng, có lẽ nàng là nữ nhân của Hoàng Hy Bình." Đại Ny cúi đầu, nhỏ nhẹ:
" Chàng nghĩ rất nhiều về chuyện thiếp trở thành nữ nhân của Hoàng Hy Bình à?" Lạc Thiên nói:
" Chỉ là sau khi nàng thành nữ nhân của Hoàng Hy Bình, nàng có đủ hiểu biết giải thích bí mật của hắn, đó là điều tất nhiên. Bây giờ lại là nữ nhân của Tứ Cẩu, lúc này ta không có biện pháp hoàn thành tâm nguyện. Lôi kiếp đao pháp rất lâu ta hi vọng có được bí quyết võ công này. Nhưng mà hiện nay giống như vừa mới bỏ lỡ, thật đáng tiết! Đối với bài danh võ công thập đại cao thủ năm đó, ta cũng biết ít nhiều. Võ công của Huyết Sát Ma Quân tự Huyết Ma thất tung không xuất hiện trên giang hồ nữa; Ngọc Xà môn đã bị tiêu diệt, thiên tự bất thành khí; Minh Nguyệt cùng Thiếu Lâm không muốn tranh đoạt; giờ chỉ có cuồng đao chính là lôi đao thì ta không dám quên. Ai biết truyền nhân của Lôi kiếp thần đao thình lình lại là một người điên, vậy ta cũng không cần lo nghĩ." Đại Ny trở nên vui vẻ :
" Chàng nói không cần Lôi kiếp thần đao nữa?" Lạc Thiên trầm tư một lúc, cúi đầu xuống hôn nàng, nói:
" Ta muốn dàn xếp nàng bên cạnh Hoàng Hy Bình. Mặc dù hắn đối với ta không phải là mối uy hiếp. Nếu nàng có cơ hội, thì giúp ta lấy tâm pháp lôi đao từ miệng của Hoàng Hy Bình. Ta biết Lạc Thiên ta không bạt đãi nàng, sau này ta sẽ bồi thuờng cho nàng." Đại Ny thần sắc ảm đạm:
" Lúc thiếp cùng nam nhân khác hoan ái trên giường, chàng có nghĩ gì không?" Lạc Thiên thấy lạ:
" Vì sao lại hỏi câu này?" Đại Ny nói:
" Bởi vì thiếp muốn biết chàng có yêu thiếp không?" Lạc Thiên không cười mà trả lời:
" Thật là ngốc, ta làm gì có thể không yêu nàng?" Đại Ny giận dỗi:
" Nếu chàng yêu thiếp, tại sao nhẫn tâm để thiếp hoan ái cùng nam nhân khác? Thiếp đến Trung Nguyên cùng mười một thiếu nữ, tất cả đồng trinh đều bị huỷ, chỉ còn lại mình thiếp. Nhưng chàng sao để nam nhân khác đến đoạt thiếp đầu tiên?" Lạc Thiên không thể mở miệng hồi đáp.
Đại Ny tiếp tục nói:
" Nếu biết trước như vậy, thiếp sẽ không vào Trung Nguyên. Hai năm trước đâm sầm vào chàng, bị chàng lấy mất trái tim. Sau đó không nghe lời phản đối của gia đình, theo chàng đến Đại Địa Minh. Chàng thật sự để thiếp dùng thân thể mình lừa dối nam nhân khác. Thiếp đúng là yêu chàng, mà chàng thì đối với thiếp thật tình như thế nào? Chàng chỉ dùng nguyên âm nữ tử để tăng cường công lực của chàng, bởi vì chàng đã đạt đến giới hạn con người, không thể tự mình có cách làm tu vi tăng lên một tầng. Sở dĩ có rất nhiều nữ nhân bên thân, chàng mang thiếu nữ quanh thiếp tất cả đi huỷ đồng trinh, thiếp không trách chàng, nhưng chàng không có đụng chạm đến thiếp,.Nếu như chàng biểu hiện yêu thiếp, thiếp nghĩ điều đó không có nhiều lực thuyết phục. Nếu yêu thiếp, ban đầu thì muốn thiếp là thật, bây giờ chàng cũng có thể muốn thiếp, nhưng trong ý nghĩ lại trái ngược. Có lẽ chàng nghĩ, giữ đồng trinh cho thiếp, có thể làm Hoàng Hy Bình tin thiếp. Rốt cuộc là một sai lầm lớn, Hoàng Hy Bình không lấy đi đêm đầu của thiếp, ngược lại thiếp tự động hiến thân cho một nam nhân khác. Nếu Hoàng Hy Bình muốn thiếp cũng không được, bời vì tất cả thiếp vì hắn mà ra đi. Bây giờ thật sự xuất hiện nhiều người không thích hợp, chàng có biết không?" Lạc Thiên phảng phất thống khổ:
" Ta biết. Đại Ny, không nói nữa, là ta hại nàng. Sau này nàng không muốn trở về bên bọn họ, thì ở lại đây với ta, ta thật sự yêu nàng." Một loại thống khổ trong lời tán tỉnh kinh tởm, từ miệng hắn nói ra, thình lình rất tự nhiên.
Đại Ny nói:
" Lừa dối thiếp, hảm hại thiếp, chỉ là chàng yêu thiếp, có ngăn cản thiếp chết, thiếp cũng sẽ ra đi. Có lẽ tình yêu đối với chàng căn bản không sai nhưng không thể quay trở lại." Lạc Thiên nói:
" Kỳ thật nàng ở bên cạnh bọn họ cũng không có tác dụng lớn. Hoàng Hy Bình tịnh không như giang hồ truyền ngôn quá mạnh mẽ, hắn chỉ là một người bỏ đi!" Đại Ny thần sắc khẩn trương:
" Hoàng Hy Bình theo thiếp biết hầu hết mọi người đều e sợ!" Lạc Thiên kinh ngạc:
" Chuyện này như thế nào?" Đại Ny nói:
" Kỳ thật thiếp không muốn nói. Thiếp chỉ muốn bao cho chàng biết, nếu chàng muốn xưng bá Trung Nguyên thì phải triệt để huỷ diệt Hoàng Hy Bình hoặc giả lợi dụng hắn. Không cần tính đến tu vi võ công, thế lực của hắn có thể cùng Đại Địa minh tranh đấu. Chàng có thể tính các thê tử của hắn đến từ bao nhiêu môn phái, thì sẽ biết thực lực của hắn." Lạc Thiên nghĩ khác:
"Đó là kết quả của sự háo sắc của hắn, cũng có thể chứng minh thực lực của hắn về phương diện chế ngự nữ nhân." Đại Ny cảm thán :
" Thiếp không biết chàng vì sao cứ khinh thường Hoàng Hy Bình. Đó tự hồ như có một thiên kiến về hắn. Kỳ thật hắn là người không có quá nhiều nhược điểm. Trong quan niệm của thiếp, hắn có nhược điểm duy nhất đó là hảo hữu của hắn nhưng cũng có những nữ nhân của hắn. Nếu chàng muốn đánh bại hắn, thì phải bắt đầu ra tay từ nữ nhân của hắn. Có lẽ chỉ võ công và thế lực mà luận, chàng không thể thắng dễ dàng. Hắn không phải là người biết trước được, không thể dùng cách bình thường lý giải. Hắn căn bản không phải là người thường. Theo thiếp biết, tại Đại Địa Minh, Thuỷ Khiết Thu, Bảo Nguyệt, Thi Nhu Vân tất cả là nhược điểm của hắn. Nếu chàng muốn danh cháng ngôn thuận thảo phạt hắn, có thể hạ thủ từ tam nữ này. Một là có thể đả kích tinh thần của hắn, hai là làm hắn nổi giận mất đi lý trí. Như vậy hắn sẽ mất lập trường. Chàng biết đó, hắn cũng đại biểu võ lâm chính phái, không có lý do, chàng không thể loại bỏ được hắn." Lạc Thiên nghĩ sâu xa:
" Có lẽ Mộng Hương là nhược điểm lớn nhất của hắn. Không cần nghi đến phương diện nào, ta tất cả giành được Mộng Hương, có được Minh Nguyệt Phong, tất cả các phái khác trong võ lâm không cần e sợ." Đại Ny kinh ngạc khác thường:
" Mộng Hương?" Lạc Thiên uy nghiêm:
" Không thể nói điều này, vấn đề hiện tại bây giờ, ta không nghĩ ra Hoàng Hy Bình có gì uy hiếp ta. Có lúc ta nghĩ hắn trước sau gì cũng phải chết, ta biết thế nào cũng phải làm. Sau khi nàng nói đến sự lợi hại của hắn, để cho hắn đánh Thái Âm giáo. Nếu hắn thật sự lợi hại, lúc đó Thái Âm giáo có thể bị tiêu trừ, nếu hắn là người bỏ đi, thì sẽ nạp mạng cho Thái Âm giáo, ha ha!" Đại Ny hỏi:
" Thái Âm giáo tịnh không phải thế lực Trung Nguyên, vì sao chàng nhất định tiêu trừ?" Lạc Thiên sau khi cười trả lời:
" Đó không phải chủ ý của ta, đó là ý kiến của phụ thân. Ta không thể hiểu ông ấy. Có lẽ ông ấy nghĩ rằng Thái Âm giáo gây bất lợi cho võ lâm Trung Nguyên, do đó tiên hạ thủ cường, loại trừ tất cả mói hoạ." Đại Ny thốt ra:
" Thiếp cảm thấy trong lòng có quá nhiều nghi vấn." Lạc Thiên trầm tư.
Đại Ny đến bên cửa sổ, trên màn cửa hiện ra một điểm, vén lên nhìn ra ngoài, rồi thả hai tấm màn xuống, quay thân trở về, sau đó muốn thoát y.
Lạc Thiên nhìn thấy, vội ngăn:
" Tối nay không được, nàng phải trở về, để bọn họ khỏi nghi ngờ." Đại Ny than dài, oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Thiên nói:
" thật sự là quá muộn, nàng cũng nên trở về Phong Nhân viện, ta cũng muốn ra ngoài." "Đi đâu?" Lạc Thiên trả lời:
" Ta tìm phụ thân thương lượng công việc." Đại Ny chỉnh lại y phục, bước ra khỏi cửa, Lạc thiên ngồi trong phòng một lúc, cũng bỏ đi.
Lạc Thiên đi đến phòng của Lạc Hùng, gõ cửa. Từ trong phòng Lạc Hùng đi ra một kim phát nữ lang hai bốn hai lăm tuổi. Đó là tiểu thiếp mới nạp của Lạc Hùng 3 năm trước, tên là Mộng Cơ, là do phụ thân vì nàng ta mà đặt. Lạc Thiên không thích một nữ lang ba tư tóc vàng, bời vì nàng đang ở địa vị mẫu thân của hắn, nhưng nàng ta thật không phải là mẫu thân trong lòng hắn.
"
" Bà?
" Lạc Thiên gắt gỏng hỏi.
Mộng Cơ dùng tiếng Trung Nguyên đáp lời:"Đi ra ngoài chưa lâu đã nhanh quay trở lại.
"
Lạc Thiên chuyển thân đi về.
Mộng Cơ nói:" A Thiên, ngươi không chờ cha ngươi à?
"
Lạc Thiên nói:" ta sẽ trở lại vào ngày mai."
Mộng Cơ nhìn Lạc Thiên bỏ đi, đóng cửa lại.
Bóng đêm chìm dần.