Mãi Mãi Là Bao Xa Chương 19


Chương 19
Trịnh Minh Hạo! Còn lâu hơn Uông Đào, còn sâu sắc hơn Uông Đào?

Nếuphải chính tai mình nghedù bất kỳ aivới,cũng đềutin. Trớ trêu thay, chínhlại nghe đượcthựcràng! Rốt cuộclàm gì?

Nhớ lại khicùng Uông Đào thành đôi, Trịnh Minh Hạo nét cườiđơn, tim Lăng Lăng đau thắt từng cơn… Cô thựcrất muốn ích kỷ cùng Trịnh Minh Hạo tiếp tục làm bạn bè tốt, đón nhậnquan tchăm sóc của anh. Nhưngthể,đáp lại đượcều anh muốn, hà cớ gì bắt anh trả giá cho cái anhđáng phải trả giá!

******

Hôm đó, Lăng Lăng cùng Trịnh Minh Hạo ngồi trong nhà ăn cơm Tây, mặt đối mặt, Trịnh Minh Hạo kể chongheđoạn chuyện cũ…

Thời Trịnh Minh Hạo học năm ba, đúng là rất ham mê game online.

Trong trò chơi, saucuộc thánh chiến đẫm máu, pháp sư tay cầm quyền trượng bạc chỉ còn vài giọt máu, kéo áo bào trắng lặng lẽvề phíatrời thê lương. Đứng giữa Bích Thiên Huyết, trông xuống những kẻ tranh đoạt chiến lợi phẩm vì sinh tồn, Trịnh Minh Cảm cảm nhậnràngloại chiến tranh bi thương… Đây là trò chơi online, làthế giới ảo cònthực hơn bất kỳ thứ gì!

Thoát ra khỏi mạng, Trịnh Minh Hạo mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, chớp chớp đôikhô mỏi, hướng tiểu Lý phụ trách quản lý hàng net phất tay hô to: “Tiểu Lý Tử, mang anh chai Coca, anh bù tí máu.”

“Có ngay đây!” Tiểu Lý đưa lycam đátay chongồi bên xong, lấp tức quay về phía Trịnh Minh Hạo ra dấu OK, bước nhanhchỗ khác.

Trịnh Minh Hạo vừa định thu hồi tầmđột nhiên bịcảm giác rung động đặc biệt giữ lại. Anhđối diện kia chậm rãi lấy ramiếng khăn giấy, cthận dùng khăn lau những giọtđọnglycam, từng chút từng chút, hết sức cthận, nhưngmặtngừng tuôn rơi,ai vìmà lau chúng.

“Coca đây!” Tiểu Lý kêu totiếng, dọa anh thiếu chút đứng tim. Đưa tay đón lấy chai coca, ánhlại bất giác liếc nhìn người conđối diện, đây là lần đầu tiên anhkhóc yên lặng đến thế,có ngôn ngữ,có biểu, chỉ cólặng lẽ chảy xuôi.

“Cô em này cũng tốt đúng? Vừa nhìnbiết connhà lành! Cô ấy tên là Bạch Lăng Lăng, chuyên ngành Điện tử, năm ba.”

“Vậy à!”

Nếumỹ nữ, anhqua rất nhiều. Lúc mới vô năm nhất Trịnh Minh Hạođược hưởng thụ hiệu quả thị giác tuyệt vời kiểu đó, anh cũng giống như mấy nam sinh nhàm chán cùng phòng ngủ, chán đến nỗi tự do rảnh rỗi lên mạng tán tỉnh mấy em, đến những nơi như khoa Truyền thông hoặc mấy trường ngoại ngữmỹ nữ, nhưng sau này gặp càng nhiềuđẹp, anh dần cảmcòn thú vị, đề tài tán gẫu quanh quchỉ có chuyện trăng hoa trai, những nơi lui tới chẳng gì khác ngoài khu mua sắm, khách sạn, rạp chiếu phim, quán bar. Chỉ có hai chữ “vô vị”! Cònbằng cùng mấy thằng bạn chơi bài, đánh mạt chược.

Thế nhưng, nữ sinh có khí chất thanh tân hôm nay bỗng nhiên lại khiến anh cóloại cảm giác đặc biệt – muốnvề thứ tình“ngu ngốc”.

Cũng như những nam sinh khác, mỗi sáng bảy giờ đứng chờấy dưới lầu nhà trọ nữ sinh để cùngăn sáng, buổi tối mười giờ lại đứng dưới lầu nhà trọ nữ sinh mà lưu luyếnrời. Buổi tối tắt đènấygọiện thoại cho anh,nhớ anh. Côxem anh đá bóng, nhìn anh dẫn bóng mà hò hét cổ vũ. Côtặng anhchiếc khăn quàng cổ, chống lại mọi giá rét trong mùa đông… Trịnh Minh Hạo càng nghĩ càng cảmcuộc sống như vậythú vị, cóhay ho hơn so với game online.

Bàn tay to của tiểu Lý huơ huơ trướcanh: “Em có số QQ củaấy, nếu muốnchuyệndùng quyền trượng trao đổi nha.”

“Biến! Anh chú muốn biết QQ củaấy còn cần nhờ chú sao!”

“Anh Hạo à,phải em khinh thường anh! Nếu anh có thể theoấy lấy được số QQ, em đem tài khoản game của em cho anh luôn!”

“Chú chốnglên mà coi!”

Trịnh Minh Hạo ung dung đứng dậy, kéo ghếvề phía đối diện, đặt bên cạnh Lăng Lăng, ngồi xuống. Lần đầu tiên anh phátcảm giác bản thân hóa ratồn tại là như vậy, tư thế anh cool là thế, nhưng người ta đến cảcái liếccũngthèm!

Trịnh Minh Hạo nhìn lướt qua màn hình máy tính của, hơi kinh ngạc –ngờ là “tuyển tập truyện cười”!

Đọc truyện cười mà khóc, sở thích kiểu gì vậy?! Trịnh Minh Hạo dùng ngón trỏ gõ gõ lên bàn trước mặt Lăng Lăng, dùnggiọng tự nhận là có chút lôi cuốn: “Đọc truyện cười đến rơi, bạncũng rất đặc biệt đó!”

Lăng Lăng lạnh lùng nhìn liếc anhcái rồi quay đầu tiếp tục đọc truyện.

Anh cảmchán, vừa đứng dậytiếng di động của Lăng Lăng vang lên. Cô thở dài, đằngg cổ họng rồi mới bắtện thoại: “Alô?! Mới đónhớ tớ rồi sao?” Giọngệu củanghethoải mái,vui.

“Đi shopping á?!” Cô nhíu mày thực sâu, tay đặtcon chuột bất giác đưa lên day day trán,mặt miễn cưỡng, nhưng giọng trả lờihề nghe rachút khó xử: “Vậy à… Cậu ở trong phòng chờ tớ, tớ về tìm cậu ngay đây.” Cô vịn bàn máy tính đứng lên, đứng yên trong chốc lát rồi mới chậm rãi rời.

Nhìn đôi vai gầy yếu của, bướchỗn loạn, Trịnh Minh Hạo bỗng nảy sinh ý muốn nâng đỡ cảm xúc của,trông cóthựcrất mỏng manh yếu đuối, giống nhưthể chịu đượcchút thương tổn nào…

“Tự ti hả?” Tiểu Lýbiết từ lúc nào lại xuấtbên cạnh, nặng nề vỗ vỗ vai anh.

“Tự ti gì?” Trịnh Minh Hạo lạnh lùng trừngliếc cậu racái, “Anh chỉnghĩ – trạng thái tinh thầnấy như vậy màshoppingbiết có nguy hiểm đến tính mạng.”

“Anh Hạo,phải anh thực tình đấy chứ?”

“Cút! Chú ý đến quyền trượng của anh kìa, anh mẹ kiếp mất ba đêm liền mới đánh ra nó!”

Tiểu Lý cười cười mờ ám,gì nữa.

Từ hôm đó về sau, Trịnh Minh Hạogặp lại, đôi khi sau mỗi cuộc “thánh chiến” anhnhìn sang máy tính đối diện kia, nhớ lại làn váy trắng tinh, mái tóc đen mềm mại, cả bóng dáng mỏng manh kia nữa… Nhưng cũng chỉ là đôi khi mà thôi.

Vài ngày sau, khi anhở ngoài cửa khoa Tin học lại gặp được Lăng Lăng lần nữa, tim đột nhiên bị bóp">. Cô vàcó chút nhu nhược đáng thương ở hàng net hoàn toàn khác nhau.

Khi mới gặp ở hàng net,trông thựcrất yếu đuối, giống nhưthể chịu đượcchút thương tổn, rất cần người che chở và an ủi… Hôm naycười ngọt ngào kéo cánh taykhác, vừa cười vừa tán gẫu, tóc dài mềm mại bay bay trong gió, làn váy dài màu trắng tựa như mưa bụi lất phất, dịu dàng nhưng vẫn rất tự tin.

Anh như bị ma ám, tin vàoều anh chưa bao giờ mảy may tin tưởng trước đây – mới gặp, gặp lại say lòng!(*)

******

Khuya hôm đó, khi Trịnh Minh Hạobuồn bực cả đêm ở hàng net trở về phòng ngủ, lão Tam cao to dũng mãnh Lý Vi của phòng bọn họởmạng tán, anh ta vừaTrịnh Minh Hạo trở về lập tức bày ramặt nhìnđấng cứu thế: “A Hạo, cậu về rồi, mau giúp tớ thu phụcem này.”

“Tớ hôm nay bực bội trong người, cậutìm Đào Tử.”

“Đào Tử bị đồng hương của nó tìm được kéophòng tự học rồi. Cậu bực bội chuyện gì?”

Trịnh Minh Hạo đặt mình lên giường, nhớ tới quyền trượng bạc anh gian nan khổ ải mới đánh ra được trong trò chơi, tim vẫn còn nhoi nhói đau. “Tam ca, cậu có tin tìnhsét đánh?”

“Tin! Nhưng tớ càng tin… tìnhđêm hơn!”

“Mẹ nó! Cậu cóhọc lớp Giáo dục tố chất sinh viên đại họcvậy?” Trịnh Minh Hạo chửi thềtiếng, xoay người, từ trong túi quần lấy radãy số, trong đầu lạilên nụ cười xinh đẹp dịu dàng của, anh nghĩ lúckhóc rất đẹp,thể tưởng tượng nổi khicười còn đẹp hơn!

Nhớ lại đôi vai gầy yếu của, bướchỗn loạn và cuối cùng là nụ cười xinh đẹp dịu dàng, anhkhỏi cảm thán: “Cậu chưa từng gặpấy, nhìnấy cậuhiểu được cái gì là tìnhsét đánh…”

Lão Nhịnằmgiường đọc sách hết hồn ngồi dậy, trợn trònnhìn anh: “A Hạo, quá nửa đêm rồi, cậutiếng người, được?”

“Được! Hôm nay tớđem quyền trượng đổi lấy số QQ củanữ sinh.”

Một tiếng rầm vang lên, lão Tứ Cao Nguyên nãy giờ vẫn nằm tầngbỗng nhiênthân tại đồng bằng, đứng dậy phủi phủi đấtngười.

“Tứ ca, hôm nay cậu luyện đượcng phu gì vậy? Di hình hoán ảnh hả?”

Lão Tứ Cao Nguyên nghiến răng nghiến lợi xoa cánh tay. “Rảnh rỗi sinh nông nổiđùa kiểu này, cũng may tớ thân thủ linh hoạt…”

“Tớđấy.”

“Gì!!”

Trịnh Minh Hạo còn chưa kịp hiểu ra tiếng huýt chói tai kia là vì cái gì, chợt nghe Cao Nguyên: “Tớ với Tương Lrốt cuộc cũng có hi vọng!”

Lý Vimạng táncònquên bổ sung thêm chút thuyết minh: “Nữ sinh ngành mình rốt cuộc cũng chịu đểnhìn đến tớ!”

Trịnh Minh Hạo nhíu mày nhìn số QQ trong tay: “Chuyện… chuyện đó có liên hệ trực tiếp với tớ sao?”

Không ai trả lời anh!

Một thời gian sau, trong khi các bạn cùng phòng anh nhiệt huyết sôi sục ngồi bàn luận làm thế nào phân chia mỹ nữ các ngành, trong lòng Trịnh Minh Hạo chỉ mắc mứucâu hỏi: Tại saoấy lại từ chối add anh vào danh sách bạn bè?

“Mình học ngành Tin học trường đại học T, có thể chat với nhau, làm quen nhé?”

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời cho đến nay anhchuyện uyển chuyển như thế, kết quả bị từ chối ba lần, thậm chí ngay cảchữ cũnghồi! Anh đành phải đem tên họ ra, thểthành ý: “Giới thiệuchút, mình tên là Trịnh Minh Hạo khoa Tin học.”

Lần này có hồi đápcâu: “Không biết! Làm ơn đừng quấy rầy!”

“Bạch Lăng Lăng”, cái tên này anh nhớ kỹ, thựccó cá tính!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/71305


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận