Mảnh Vá Trái Tim Chương 15

Chương 15
Chín giờ sáng. Đã để đồng hồ báo thức, hiếm khi không phải dậy sớm thế này, anh ngủ rất say.


Một bóng người thon thả, cẩn thận đẩy cửa, nhón chân rón rén bước tới gần anh.

Mới hơn ba mươi, từng cử chỉ của anh đều có sức cuốn hút mà đàn ông cùng tuổi không tài nào bì được, gương mặt thường ngày quá nghiêm túc, quá lạnh lùng, quá cứng nhắc thì ra rất đẹp trai, lúc này mắt anh đang nhắm lại khiến mọi á đng sợ, nghiêm khắc trên gương mặt cũng mất đi, chỉ còn lại một sức hút mê hoặc, đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành, chín chắn.

Len lén, thèm khát nhìn anh, cứ nhìn nhìn mãi, không giấu nổi ánh mắt si tình.

Một người đàn ông như thế, trong mắt phụ nữ vừa đáng sợ vừa đáng kính. Sức hút của anh khiến người ta dậy lên khát khao muốn tiếp cận, khát khao muốn chiếm hữu.

Lúc anh ngủ, hoàn toàn mất tri giác.

Có lẽ như vậy, cô mới lấy hết can đảm, tham lam đưa tay nhè nhẹ vuốt ve gương mặt thư thái lúc ngủ của anh, khẽ gạt vài sợi tóc lòa xòa trước trán anh.

Chỉ một cử chỉ nhỏ nhặt như thế cũng đủ đánh thức anh.

- Chức Tâm! - Thở dài, anh ôm lấy vợ.

Tối qua, cô lạnh lùng với anh.

Bởi vì anh nói thật ư? Anh cho rằng giữa vợ chồng họ không cần phải giả tạo, anh luôn nói với cô những gì anh muốn nói.

Anh thừa nhận, anh không có năng khiếu nói những lời hoa mỹ, anh nghiêm túc bày tỏ nếu cô "rời khỏi" anh, anh sẽ lấy người khác, lời đó quả thật rất tàn khốc. Nhưng, anh không muốn lừa dối cô, vì đó là sự thật.

Chẳng lẽ nhất định phải bắt anh nói những lời rợn tóc gáy nổi da gà như trái tim anh hoàn toàn thuộc về cô, cho nên sẽ vì cô mà thủ tiết cả đời hay sao?

Anh chấp nhận nhưng Hứa gia có buông tha cho anh không?

Cho nên, vì anh, cô nhất định phải sống thật tốt, sống thật khỏe mạnh!

Ôm vào lòng thân thể mềm mại, ấm áp đó nhưng siết mạnh hơn, anh lập tức cảm thấy có gì đó bất thường.

Anh lập tức choàng tỉnh, ngẩng phắt đầu lên, mở mắt ra, thì bắt gặp ngay ánh mắt si mê đang nhìn mình.

- Tiên. . . tiên sinh. . . - Đối phương lắp bắp, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thẹn thùng, xấu hổ, đỏ gay.

- Chuyện này là thế nào? - Đẩy cô gái ra, anh ngồi thẳng lên, sắc mặt sa sầm, ánh mắt băng giá.

Nếu là lúc bình thường, nếu là người khác, anh đã sớm nổi trận lôi đình.

- Vừa nãy, em. . . định. . . định. . . gọi anh dậy ăn sáng, anh. . . anh liền. . .

Không ngờ anh lại vươn tay ôm lấy cô ta? Vừa rồi rõ ràng có người vuốt ve mặt anh, anh mới tưởng là Chức Tâm!

Anh cũng không thể hiểu nổi - Cô Nhan, phiền cô lánh mặt, tôi phải thay quần áo! - Anh lạnh lùng ra lệnh.

Tối qua, Chức Tâm giận dỗi, không vui, không có tâm trạnh nhưng trước sự đòi hỏi bá đạo của anh, cũng phải xuôi theo chiều anh.

Cô càng gây chiến tranh lạnh với anh, anh càng muốn giày vò cô, thế là tối qua cô bị "vắt" đến cạn sạch, "vắt" đến quá nửa đêm, hai chân Chức Tâm rã rời, rên lên như muốn khóc anh mới buông cô ra.

Trong chuyện chăn gối, có lúc đến ngay cả bản thân anh cũng kinh ngạc, vì sao mình chẳng bao giờ thấy thỏa mãn.

Trước khi gặp Chức Tâm, anh đã từng có kinh nghiệm, nhưng không tham lam và ăn ý như bây giờ.

Tối qua đến cuối cùng anh vẫn chưa kịp rút ra khỏi cơ thể Chức Tâm, cô đã cuộn người, chìm vào giấc ngủ. Còn anh, ôm lấy cô, nằm cạnh cô, ngủ một giấc ngon lành đến sáng.

Bây giờ, anh bị bỏ mặc một mình, không chút lưu luyến.

Mặt đỏ rần, Nhan Hiểu Tinh lui ra, đứng bên ngoài phòng đợi anh.

Mười phút sau, cửa phòng bật mở, anh đã quần áo chỉnh tề, không phục lại vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc như mọi ngày.

- Cô Nhan, Chức Tâm đâu? - Anh uể oải ăn bát cháo gà thơm phức mà Nhan Hiểu Tinh chuẩn bị sẵn, khẩu vị anh hôm nay không được tốt cho lắm.

- Chị. . . sáng sớm đã đi làm rồi ạ.

Quả nhiên.

Anh đẩy bát cháo gà ăn được một nửa sang một bên, chẳng còn muốn ăn nữa.

- Tôi chuẩn bị một chút, phải ra sân bay rồi - Anh đứng lên đi về phòng, lạnh lùng đến mức không buồn nhìn con trai và Nhan Hiểu Tinh đứng kế bên lấy một cái.

Nửa tiếng sau, tài xế đã đợi sẵn ở cổng, vẫn nét mặt lạnh lùng, anh kéo hành lý đã được chuẩn bị sẵn rồi ngồi lên xe.

- Tiên sinh! - Nhan Hiểu Tinh đuổi theo - Cái này. . . cơm hộp. . .

Tay cô bé bưng một chiếc hộp đã được gói ghém cẩn thận.

Cơm hộp? Đúng rồi, anh có dặn Chức Tâm chuẩn bị cơm hộp cho anh.

- Cám ơn - Anh nhận lấy hộp cơm, nét mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút ấm áp.

- Không có gì - Nụ cười e thẹn, xinh đẹp, ánh mắt long lanh của Nhan Hiểu Tinh, cứ nhìn anh không rời.

- Đúng rồi. . . - Anh rút từ trong cặp tài liệu ra một tấm chi phiếu, viết xoẹt xoẹt lên đó, xé ra đưa cho cô, dặn dò - Yên tâm làm việc ở đây, có khó khăn gì cứ nói với tôi!

Nhan Hiểu Tinh thấp thỏm nhận lấy, cúi xuống xem, là mười vạn!

- Tiên sinh, không được, không được đâu! - Cô vội vàng lắc đầu.

Anh mặt không chút cảm xúc không nhận lại tờ chi phiếu mà đối phương đưa.

Thế giới này có những thứ mà tiền không mua được ư? Nực cười, ai lại không thích tiền?! Anh đều có thể dùng tiền mua những thứ anh muốn.

- Chạy đi - Anh nói với tài xế.

Cửa kính xe từ từ nâng lên, người bên ngoài cuối cùng cũng hành động, cô dùng sức đè cửa kính xuống, như thể bất chấp tất cả.

- Tài xế, dừng lại - Anh ra lệnh.

Cửa kính nâng lên được một nửa, dừng lưng chừng.

- Tiên sinh, anh thật không nhớ em sao? Không nhận ra chút nào sao? - Nhan Hiểu Tinh kích động hỏi.

Họ quen nhau?

Anh lừ mắt, không nói, bình thản lạnh lùng.

- Khách sạn Thủy Tinh, chúng ta. . .

Khách sạn Thủy Tinh, bốn chữ khiến ánh mắt lạnh lùng của anh thu nhỏ lại, sắc mặt tái đi, lạnh lùng quay sang nói với tài xế - Tài xế, chạy đi!

Anh không muốn nghe gì hết!

Cửa kính xe vô tình nâng lên, đóng chặt, che đi vẻ mặt kích động của cô gái bên ngoài.

Xe từ từ lăn bánh.

Anh không hề ngoái đầu lại.

- Thức ăn thơm quá - Không khí ngột ngạt, tài xế chủ động bắt chuyện với anh - Hứa tổng mang lên máy bay ạ?

- Ừm - g ơng mặt lạnh băng, cau có dịu lại.

Anh cúi đầu, mở túi cơm ra.

Thức ăn vô cùng phong phú, ngon mắt.

Trái tim anh rơi xuống tận đáy vực.

"Bịch" một tiếng, hộp cơm bị anh ném vào sọt rác.

- Hứa tổng. . . - Tài xế kinh ngạc.

Anh không muốn nói nhiều, nhắm hờ mắt, ánh mặt trời rực rỡ, gay gắt chiếu lên người anh, nhưng anh lại cảm thấy lạnh giá.

Hộp cơm này không phải là cô làm cho anh.

Đây là cuộc chiến tranh lạnh quái gở của phụ nữ ư? Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!

Nguồn: truyen8.mobi/t47849-manh-va-trai-tim-chuong-15.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận