Họ ở bên nhau lâu như vậy, giống như những cặp tình nhân khác, cũng có lúc cãi vã, cũng có lúc chiến tranh lạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ "chia tay", "ly hôn".
- Em càng lúc càng cảm thấy mình không thích hợp với Hứa gia, càng không thích hợp với anh - Cô quay mặt sang, cố gắng nở nụ cười bình thản với anh - Nói đúng hơn là, chúng ta không hợp nhau chút nào hết.
- Ai nói chúng ta không hợp nhau? - Anh lớn tiếng.
Tính cách của họ thuộc dạng bổ sung cho nhay, tám năm qua luôn bình yên vô sự.
Cơ thể họ ăn ý đến mức hiểu rõ từng vị trí nhạy cảm của đối phương, mỗi lần quan hệ đều cảm thấy mới mẻ, không hề nhàm chán.
Như thế mà gọi là không hợp ư?!
- Mấy ngày qua, em đã suy nghĩ rất kỹ, chúng ta đã không còn cần thiết phải ở bên nhau.
Hôm anh đưa thuốc tránh thai cho cô uống, cô đã chính thức hạ quyết tâm.
- Em-đang-đùa-kiểu-gì-vậy-hả? - Anh gằn từng chữ, nén cơn giận - Lý do, anh cần lý do - Cho anh một lý do ly hôn hợp lý!
- Lý do thứ nhất, em muốn một cuộc sống bình thường. Nhà không cần quá to, cuộc sống không cần quá xa hoa, nhưng trong đó nhất định phải có một người chồng dịu dàng, ấm áp. Anh ấy yêu em, tôn trọng em, chúng ta là vợ chồng, cũng là người bạn thân thiết nhất trên đời này, bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng bàn bạc, trao đổi với nhau - Trong mắt cô chất chứa đau thương - Bất cứ khó khăn nào, hai vợ chồng cũng chung vai gánh vác, chứ không phải anh một mình vứt bỏ em mà đi.
- Chúng ta rất thân mật! Anh cũng luôn cố hết sức cho em một cuộc sống bình dị, không để Hứa gia làm phiền em! - Anh dùng sức mạnh chụp lấy hai bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên đùi của cô, sự bất an chưa từng có trước đây đang bủa vây lấy anh - một người luôn đầy tự tin vào cuộc hôn nhân của mình.
Cô không thích nhà cao cửa rộng anh sẽ mua một căn hộ chung cư bình thường! Anh thật ra đã quen sống trong biệt thự, anh đã quen với việc kẻ hầu người hạ, nhưng cô không thích! Ok, anh nhường nhịn hết, cho dù là nhà ở Trung Quốc, hay căn hộ này ở Mỹ, anh cũng không dám mua quá lớn, sợ cô cảm thấy không thoải mái.
Cô im lặng rút tay ra khỏi tay anh.
- Lý do thứ hai, nhân sinh quan, giá trị quan của chúng ta hoàn toàn trái ngược nhau - Thật ra, cô biết vấn đề này luôn tồn tại giữa họ, chỉ là cô đã cố gắng, rất nỗ lực khắc phục, nhưmg đến bây giờ cô không còn đủ sức để vùng vẫy nữa.
- Trên đời này chẳng có ai nhân sinh quan, giá trị quan hoàn toàn giống nhau hết! Chúng ta yêu nhau nên chuyện này không phải là vấn đề gì to tát! - Anh phủ định tất cả.
Thế ư? Khóe miệng cô khiên cưỡng nhếch lên.
Được thôi, cô nói tiếp đây.
- Lý do thứ ba, em không có anh chị em gì hết, nên không cần người nào gọi em là chị.
Anh nhíu mày, mãi một lúc sau mới hiểu cô muốn ám chỉ điều gì - Cô ta không phải luôn gọi em như thế sao?
Anh không phải là người tinh ý. Nhưng từ khi Nhan Hiểu Tinh bước chân vào nhà họ đã luôn gọi cô bằng chị, anh không cảm thấy có hàm ý gì đặc biệt.
Cô có nhạy cảm quá không?
- Em không muốn cùng hầu hạ một chồng với người khác.
Cùng hầu hạ một chồng là có ý gì? Anh đã từng nói người khác cũng có thể có "anh" như cô sao?! Cho dù là như vậy, chẳng lẽ cô sẽ không giành lại anh sao?! Nheo đôi mắt đen lại, ngọn lửa giận cháy phừng phừng trong đáy mắt, cô có thể vứt bỏ anh dễ dàng đến thế sao?
Giọng cô bình thản, ánh mắt nhìn xa xăm - Hôm nay thật ra em đã ghé qua biệt thự.
Anh mím chặt môi, không để cho sự kinh ngạc làm ảnh hưởng đến chút bình tĩnh còn sót lại trong anh.
- Cô ta cũng gọi mẹ anh là 'mẹ' - Tiếng "mẹ" ngọt như mật đó khiến trái tim cô tan nát . Họ đã công nhận nhau như vậy rồi, cô ở lại thì chẳng khác nào tự sỉ nhục mình.
- Em đến nhà Phi Phi không phải cũng gọi mẹ cô ấy là mẹ sao? - Anh khịt mũi. Cô có quá nhạy cảm không?
- Giống nhau ư?! - Mắt cô lóe lên tia giễu cợt - Em và Phi Phi là bạn thân, thân đến nỗi có thể mặc quần áo của nhau, thân đến nỗi em coi mẹ cô ấy như người mẹ thứ hai của mình! Nhưng, Nhan Hiểu Tinh và mẹ anh có thân đến mức đó sao?!
Anh nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu, vẫn chọn nói cho cô biết, mình cũng chỉ vừa mới biết sự tình - Lúc cô ấy mang thai Lãng Lãng, mẹ anh cho dì Vương sang Mỹ chăm sóc cô ta, giám sát cô ta, hầu như mỗi tháng, mẹ anh đều không yên tâm bay sang Mỹ nhìn "bụng" cô ta, cho nên cô ta rất thân với mẹ anh.
- Thân đến mức có thể gọi 'mẹ'? - Cô khẽ hỏi.
- Em biết mẹ anh là người thích hư danh thế nào mà, ngay cả khi em gọi bà ấy một tiếng 'mẹ', bà ấy cũng không thật lòng đáp lại, huống hồ là Nhan Hiểu Tinh?! Bà ấy chỉ lợi dụng cô ta thôi! - Anh nói thẳng tuột.
Anh đã không còn là đứa trẻ lên ba, không cần phải dựa dẫm vào cha mẹ nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu cơm không lành canh không ngọt cũng chẳng hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ.
Anh vẫn không hiểu. Cô và mẹ anh nảy sinh vấn đề trong lúc giao tiếp với nhau ư?
- Hứa Ngạn Thâm, mẹ anh có thể lợi dùng ở cô ta? Chẳng qua chỉ muốn mượn Lãng Lãng để kéo gần khoảng cách giữa anh với cô ta, để hai người có thể sinh thêm Lãng Lãng thứ hai, đứa thứ ba, thậm chí thứ tư! - Cô nhìn quá thấu suốt, nghĩ quá thấu thấu suốt cho nên mới đau đớn thế này.
Ngay đến những chuyện đã qua, cô cũng không cách nào chịu đựng được huống hồ gì sự việc lại ngày càng tiến triển.
Cô không muốn giãy giụa trong đau khổ thêm nữa.
Khi bắt đầu cuộc hôn nhân này, cô đã rất cố gắng hoà hợp với bước chân anh, với gia đình anh, nhưng, quay đầu lại thì phát hiện, anh và người nhà anh đã giẫm lên giới hạn thấp nhất của cô.
Có lẽ, người phụ nữ khác có thể chấp nhận kiểu đại gia đình vô lý và con người tự đại vô lý của anh lúc này nhưng cô không thể.
Anh đứng dậy, quỳ xuống trước mặt cô, nắm chặt đôi tay mảnh khảnh của cô, ngón tay anh đan vào ngón tay cô.
- Sẽ không có Lãng Lãng thứ hai đâu! Anh hứa! - Thái độ của anh vô cùng chân thành.
Nhưng cô hình như không hiểu anh đang nói gì, lạnh lùng rụt tay lại, khiến những ngón tay anh không bao giờ còn có cái cảm giác tay đan tay, tay siết chặt tay nữa.
Nụ cười của cô vẫn nhạt như thế, vẫn nhẹ như thế - Yên tâm đi, sau khi ly hôn, anh sẽ có một người vợ khỏe mạnh, sinh cho anh thật nhiều con trai - Đến lúc đó, mẹ anh chắc chắn sẽ cười híp mắt.
- Anh cần nhiều con trai như vậy làm gì? - Ngọn lửa giận không thể đè nén nổi nữa bốc lên đầu anh, lời của anh không đáng ể cô tin đến thế sao? - Sự ra đời của Lãng Lãng đem lại lợi ích vô cùng lớn cho anh, anh không thể không có nó! Mục đích của anh đã đạt được, anh còn tiếp tục sinh nhiều con để làm gì?!
Anh cần nhiều con để làm gì? Nấu, luộc, hầm để ăn thịt ư?! Lãng Lãng chẳng thể khơi dậy niềm vui sướng được làm cha trong anh, cũng không có bất kỳ đứa bé nào có thể khơi dậy tâm trạng phấn khích, sung sướng lẫn lo lắng, thận trọng đến mức không ngủ được khi cô mang thai con của anh.
- Lợi ích vô cùng lớn - Nghe những chữ này, tim cô đau đến mức không tưởng - Anh có từng nghĩ, lợi ích của anh sẽ là nhát dao ghim mãi trong tim em không?
Cô nhẹ nhàng hỏi.
Cô đã không hiểu, thế thì để anh nói thẳng cho cô biết vậy.