Mật Thám Phong Vân Chương 29: Làm giàu không khó?

Vụ "Phong Vân" khiến cái nhìn của Lăng Vân với Lăng Phong đã tệ nay càng tệ hơn.

Lăng Vân rất không ưa kẻ này. Nàng nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt. Đại khái giảo hoạt tiểu nhân, điệu cười giả lả đáng ghét. Cả một thời gian làm việc chung hầu hết đều chỉ có việc thì giao, không việc thì thôi. Lăng Phong có nịnh nọt thế nào cũng vô ích, chỉ khiến Lăng Vân thêm phản cảm.

Nhưng Lăng Vân cũng không đến mức để lý tính làm ảnh hưởng mắt nhìn người. Nàng cũng cảm giác kẻ này không quá vô dụng, ít ra đối với một hạ nhân không chút kinh nghiệm đã làm chưởng quỹ, hắn làm tốt, thậm chí rất tốt.

Trước mặt Lăng Vân, Lăng Phong luôn kiểu nói gì nghe nấy. Nhưng sau lưng thì quản lý rất tốt, có nhiều điểm nàng xem thấy rất mới lạ.

Lăng Phong đưa ra "hợp đồng" với từng người làm, ghi rõ điều khoản, dấu tay này nọ. Hắn còn định ra quy chế lương theo giờ, thời gian làm việc. Mặc dù những thứ này ở cổ đại không phải không có, nhưng rõ ràng và tinh xảo như của Lăng Phong thì Lăng Vân cũng là lần đầu tiếp xúc.

Xem những quy ước La8ng Phong đặt ra, đứng về phía Lăng Vân người quản lý mà nói, rõ ràng rất được lợi, công sức của lao công bao nhiêu đều vét cạn sạch. Ngược lại, người làm công với cái bản ký kết đó nếu ở thời hiện đại thì có lẽ sẽ thấy bất công, nhưng đem về thời cổ đại, thì lại thấy tốt hơn tiệm khác nhiều.

Thứ hai là cách hắn vận hành công việc, Lăng Phong chia người làm ra thành nhiều nhóm làm việc. Cách giao việc, bàn bạc, cũng như thu nhận báo cáo rất trơn tru suôn sẻ. Đâm ra hắn lúc nào cũng như không có việc gì làm, thậm chí việc tính toán hắn cũng làm rất nhanh. Lăng Vân không khỏi kỳ lạ. Thâm tâm không khỏi nghĩ đến, giống như tên này đã từng làm buôn bán chuyên nghiệp rồi. Nếu để tự nàng nghĩ ra những phương thức như vậy, sợ không được như hắn.

Chỉ là tự tôn của một nữ cường nhân khiến nàng kìm được tò mò không muốn hỏi.

Lăng Phong cũng rất vui tính với người làm, không ra vẻ gì người quản lý cả, khiến cho không khí công việc rất tốt.

Có điều riêng điểm này thì Lăng Vân lại không phục, nàng vẫn cho rằng chặt chẽ có trên có dưới mới là cách dùng người đúng đắn.

Thời gian đầu mới vận hành, hiệu quả kinh tế rõ chưa thể thấy ra. Nhưng Lăng Vân với ánh mắt của nữ thương nắm cả gia tộc, nàng nhìn ra những điểm này đều rất có ích. Dẫn tới bây giờ ánh mắt nàng nhìn Lăng Phong cũng ít khinh bỉ đi một phần.

Lăng Phong vẫn luôn bảo trì thờ ơ, hắn biết ánh mắt Lăng Vân không còn khinh thường mình.

Cả ngàn năm tinh hoa buôn bán của nhân loại, thời của hắn mới là đỉnh cao của thương nghiệp, chả lẽ còn không qua mặt được nữ nhân mới 20 tuổi này sao? Nói đùa gì vậy, nàng có kinh nghiệm lật trời cũng chỉ mới vài năm. Nếu bắt Lăng Phong so găng với mấy lão thương gia dày dặn thì có thể Lăng Phong sẽ thua không còn mảnh giáp thật, vì hắn chỉ có kiến thức nhưng khuyết thiếu kinh nghiệm. Nhưng dùng một chút tiểu xảo bề ngoài khiến cô nàng này bất ngờ nho nhỏ thì Lăng Phong vẫn rất tự tin làm được.

"Đấy là ta còn chưa thực hiện PR quảng cáo hàng hóa, hừ", đây mới là con át chủ bài của Lăng Phong.

Lăng Phong lúc đầu chỉ muốn "làm cho xong việc", nhưng dần dà máu buôn bán trong người lại nổi lên, hắn cũng bắt đầu nghĩ cho Phong Vân tơ lựa thực sự.

Nói ra ngại một chút, tên cửa hiệu chả phải cũng có tên hắn còn gì, nên nghĩ nên nghĩ.

Đến đây mới bừng tỉnh, Phong Vân? Khó trách Vân đại tỷ lại bực bội dai như vậy. Lỗi a lỗi a.

...

Lăng Phong hiện tại đau đầu với hai chữ "thương hiệu".

Người cổ đại hoàn toàn không có khái niệm thương hiệu sản phẩm, nói cách khác họa may chỉ ngẫu nhiên thành hình, chứ không hề có ý đưa nó thành chuyên nghiệp.

Ví dụ người ta sẽ biết thành này Lăng Quách Từ gia ba thương gia giàu có, khi mua hàng thì nên tới tiệm của ba nhà này, chỉ vậy thôi. Đáng tiếc, đây mới chỉ là thứ rất đơn sơ của thương hiệu. Đứng từ góc độ người hiện đại, "thương hiệu" thứ này rất quan trọng, có nó thì sẽ thành công nhanh chóng. Nhưng rất khó tạo thành, vì điều kiện thời cổ đại không cho phép. Quảng cáo thời cổ quá khó.

Mạng lưới buôn bán của Lăng Phong rát bé nhỏ, chỉ vài mối liên hệ với Tô Châu để lấy hàng, đầu ra phân phối hàng rất hạn chế. Khách hàng mới gần như không có, mua lẻ không bao nhiêu. Lăng gia còn có nhiều thương điếm bán trà rượu khác ở kinh thành, nhưng mấy lão già kia vẫn ôm một chút tư tâm, dù cùng là Lăng gia lại không muốn chia sẻ mạng lưới khách hàng, cái này chẳng khác nào làm ăn riêng.

Quan trọng nhất, phong cách tiêu dùng của người cổ đại đã ăn sâu vào máu từng người.

Nếu cái phong cách cổ hủ này chỉ ở phía người bán, vậy thì không sao. Như vậy chỉ cần Lăng Phong làm ra thứ mới lạ rõ ràng sẽ nổi bật hơn bọn họ.

Tiếc là, người mua cũng rất bảo thủ, bọn họ không muốn tiếp nhận cái mới. Ngươi nghĩ đem những thứ mới lạ về cổ đại áp dụng thì sẽ được đón nhận ngay? Sai lầm to, không cẩn thận còn bị tẩy chay. Đây là vấn đề về tư duy. Cứ lấy thời điểm Dân Quốc ra là thấy rõ, thời điểm đó có rất nhiều thương nhân học được cái hay ở phương Tây, nhưng để ứng dụng thì gặp vô vàn khó khăn. Từ lúc người tiêu dùng phong kiến tẩy chay cho đến khi hiện đạii hóa phải mất ngót trăm năm, tính ra phải thay máu gần 2 thế hệ. Dù Lăng Phong có là thiên tài cũng không thể rút ngắn xuống được.

Thời này, thứ lạ chỉ để dành cho việc bàn tán, người ta vẫn sẽ trung thành với thứ quen thuộc mà dùng cho an tâm. Chung quy cũng vì thông tin bó hẹp, không có mạng mẽo, không ai biết được thế giới bên ngoài ra sao. Đã không thấy được để so sánh, dương nhiên không thể hùa theo.

Mặt hàng Lăng gia kinh doanh là tơ lụa Tô Châu, lụa Tô Châu không cần nói thêm, chất lượng hàng đầu. Tuy nhiên, lụa Tô Châu ở kinh thành không phải chỉ có mỗi chỗ hắn bán, nếu tiếp tục như vậy không có bao nhiêu khởi sắc. Lăng Phong muốn làm khác.

Lăng Phong quyết định bàn bạc với Lăng Vân.

Lăng Phong rất nghiêm túc nói cho Lăng Vân ý định của mình. Ý tưởng Lăng Phong không chỉ bán tơ lụa đơn thuần, mà chuyển sang bán trang phục từ tơ lụa. Hắn rất tự tin về mặt thời trang cho cả nam và nữ thời cổ.

Xem phim cổ trang cả đống, đồ ngoại quốc cũng biết quá nhiều. Với sắc lang chuyên ngắm gái như Lăng Phong mà nói, cái gì cũng có thể quên, riêng áo quần như thế nào thì không thể quên được, thậm chí còn đi sâu nghiên cứu là đằng khác. Đại khái không thể nhảy thời đại một cái từ váy nhà Tống sang hẳn bikini, nhưng ít nhất đến thời nhà Minh váy xếp li chắc là được chứ?

Hơn nữa, đầu óc Lăng Phong cũng khôngg quá tệ. Hắn biết một chút về thiết kế phối màu phối lớp, làm nghề quảng cáo bao năm cũng cho hắn vài thứ có ích. Lăng Phong tự tin, có vài thứ chỉ có hắn nắm giữ độc quyền ở thời đại này, ví dụ tỉ lệ màu, phối màu theo lớp, phối hoa văn theo mùa, theo dáng người, blah blah. Người cổ cũng nắm giữ điều này, nhưng hệ thống và tạo thành các kiểu phong cách như hiện đại thì làm sao bằng?

Về quảng cáo, Lăng Phong cũng tự tin đi trước thời đại.

Ngoài ra, Lăng Phong còn một con át chủ bài khác, đó là đồ lót. Cũng chỉ vì một lần đi mua mới biết hóa ra thời này đồ lót thật tệ, cho nam đã thế, nói gì cho nữ. Chỉ là thứ này quá kinh thế hãi tục, đặc biệt nếu để đàn ông như Lăng Phong nhúng tay vào, tạm thời để sau vậy. Chỉ sợ lúc này chưa gì nói ra, Lăng Vân đạp luôn hắn ra cửa.

Lúc trước suy nghĩ về tương lai, Lăng Phong đã nghĩ đến những thứ này. Người ta nói, có sẵn sở trường mà không biết tận dụng là ngu nhất. Chả lẽ lại bỏ cả đi luyện võ gì đó? Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

- Ngươi muốn làm cả may cắt nữa?

- Đúng vậy, không chỉ thế, còn phải thay đổi.

Lăng Vân lúc đầu cũng không muốn ngồi bàn bạc gì với hắn, không hiểu sao vì tò mò mới chấp nhận ngồi nghe. Chỉ là càng nghe nàng càng thấy thú vị. Nàng có máu làm giàu, nghe ý tưởng hay dĩ nhiên sẽ chăm chú.

Ý kiến của Lăng Phong, nàng nghe xong hơi trù trừ, ôm nhiều thứ là không tốt.

Hiện tại, ngay cả mỗi tơ lụa bán đã không dễ rồi, nay còn ôm đồm thêm, vừa mất phí tổn đầu tư, vừa mạo hiểm phương pháp mới, quá phiêu lưu.

Lăng Vân nhíu mày suy nghĩ, nàng bắt đầu nhập tâm vào kế hoạch này, nhìn ra tiềm năng thành công. Bán tơ lụa đơn thuần, cạnh tranh quá nhiều, càng ngày càng tệ. Từ lúc lên kinh, nàng cũng vắt óc ra muốn vực dậy, nhưng nói dễ hơn làm, không có cách nhìn mới, vẫn những cách cũ, không chơi lại kẻ khác.

- Cái thứ thương hiệu ngươi nói? Nói thì dễ nhưng ngươi làm được thì người khác cũng làm được. Thứ may cắt này, người trong nghề nhìn một cái là làm theo được ngay thôi.

Lăng Phong gật đầu.

Làm giả và ăn theo, cả hai cái này đều sẽ được giải quyết hết ở hai chữ "thương hiệu", khi đã nổi bật và cứng cựa rồi, thì sẽ không lo bị chỗ khác lật thuyền trong mương.

Liền nói:

- Cho nên, trước tiên phải thử đã. Ta có thể lo vài mẫu cơ bản, nhưng vẫn cần một người có khả năng phác thảo tốt giúp ta, tiếp theo cần một nhóm người dệt may cực xuất sắc, và đảm bảo bí mật.

- Ta chưa thấy qua bản vẽ của ngươi, trước mắt ngươi phải đưa ta xem đã. Còn chuyện họa sĩ, ta sẽ suy nghĩ. Người làm dệt may xuất sắc, cũng không khó, chỉ cần có tiền là thuê được.

- Tốt, cứ như vậy. Ngoài ra...

- Đại tiểu thư, Từ thiếu gia tới.

Đang định chém gió tiếp thì nha hoàn Tiểu Tinh ở ngoài nói vào, Lăng Vân vội vàng đi ra.

- Lần sau nói tiếp.

"Chán, lại thằng phá đám." Lăng Phong lầm bầm, mãi mới có hôm nói chuyện với Vân tỷ lâu như vậy.

Lạii nói, mấy ngày nay Từ Nguyên Từ đại thiếu gia thường xuyên "ngẫu nhiên vô tình" ghé qua chỗ Lăng Phong, lúc thì muốn bàn chuyện hợp tác với Lăng Vân, lúc thì tiện đường ghé thăm. Lăng Phong đến làm chán ghét thằng này. Lăng Vân Từ Nguyên hai người này đang hợp ý nhau, ở chỗ khác làm gì cũng chả sao, nhưng trước mắt Lăng Phong cứ mày qua mắt lại, hắn nuốt không trôi, độc giả cũng nuốt không trôi.

"Ài, bản đại gia phải cô đơn đến bao giờ đây." Lăng Phong thở dài.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/mat-tham-phong-van/chuong-29/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận