Đối với chuyện này Ân Tú Chi không nhiều lời tham gia gì thêm, không phải bà có ý nghĩ Trịnh Hân Di kinh doanh phát đạt, sẽ mua nhà đưa Cao Hiểu Cương về cùng sống, mà chính là bà phấn khởi về chuyện Tiêu Mai cũng chuẩn bị đi làm, điều này khiến bà ta tạm thời ngậm miệng.
Mấy người sau khi góp vốn cùng nhau, công việc chuẩn bị thành lập công ty đều bận rộn tối mặt, luôn chân luôn tay. Theo lời đề nghị của Bạch Băng, Tiêu Châu Kiếm và Trịnh Hân Di không thuê nhà ở chỗ cũ nữa mà chuyển đến cùng ở trong căn hộ mà Bạch Băng và Mạc Thành đang thuê trọ, cũng để thuận tiện cho việc bàn bạc chuyện làm ăn cũng như các kế hoạch kinh doanh.
Trải qua bốn tháng chuẩn bị gấp rút, từ nguồn vốn do bốn người cùng góp lại, cuối cùng Công ty Trách nhiệm Hữu hạn May mặc Thời trang Băng Chi Di (với ý nghĩa là: Sự vui vẻ của băng) đã được thành lập. Giữa họ đã xảy ra một cuộc tranh luận nho nhỏ về tên của công ty, cuối cùng Tiêu Châu Kiếm đưa ra ý kiến đặt tên công ty là “Băng Chi Di”, vì Bạch Băng là cổ đông lớn nhất của công ty, vì thế chữ Băng đặt ở trước. Lúc đầu anh nghĩ tên nên đặt là “Băng Di” nhưng Trịnh Hân Di nói không được, đọc lên nghe thoáng qua cứ như là “dì Băng”, vì thế Mạc Thành mới cho thêm chữ “Chi” vào giữa, tên công ty trở thành: “Băng Chi Di”.
Cả bốn người đều thông qua cái tên này.
Ngày thành lập công ty, Cao Hiểu Cương và Ân Tú Chi đều tới, là do Tiêu Châu Kiếm lái xe chở Trịnh Hân Di đón họ tới. Lúc đầu Cao Hiểu Cương nói sẽ không đến, bà lấy lý do là công việc quá bận rộn, bà bị Trịnh Hân Di bắt phải đến, còn Ân Tú Chi là vì lúc đó Trịnh Hân Di thuận miệng mời đến. Dù sao bà cũng là người lớn, bậc bề trên trong nhà, không thể không mời một tiếng. Ân Tú Chi thì không chút khách sáo, được mời là cùng đến luôn.
Khung cảnh hôm đó rất náo nhiệt, Chương Lương liên hệ với mấy anh em trong nhóm nhảy trước kia tới góp vui, mấy người họ “khua chiêng gõ trống” nhảy múa rất hăng hái, khiến không khí náo nức, vui vẻ.
Trước đó, Cao Hiểu Cương luôn nghĩ rằng mấy người họ sẽ chẳng làm nên việc gì, bà đi lại trong mấy căn phòng của công ty, thấy mấy người họ tràn đầy sức sống và ý chí phấn đấu, nét mặt bà không giấu nổi niềm vui.
Ân Tú Chi sau khi đến công ty, quan sát nhìn ngó khắp nơi bỗng nảy ra một ý kiến, bà kéo Tiêu Mai sang một bên, hỏi: “Mai này, ở đây chắc hẳn phải thuê nhân viên vệ sinh quét dọn? Con tới hỏi mấy người họ đi, mẹ tới đây làm nhân viên vệ sinh quét dọn được không?”.
Thật là yêu lao động quá thể. Những lời bà vừa nói khiến Tiêu Mai không biết nói lời nào.
“Cả toà nhà lớn thế này đều thuê nhân viên vệ sinh chuyên lau dọn rồi ạ!”. Tiêu Mai trả lời muốn dập ngay suy nghĩ của bà. Trước đây cả ngày ở nhà nghe bà cằn nhằn đã đủ lắm rồi, ai mà dám đem bà đến sát bên cạnh người thế chứ, cứ y như một quả bom bộc phá, ai mà biết được sẽ có lúc bà không vui, chẳng cần phân biệt hoàn cảnh sẽ nổ tung với cô.
“Con đừng có giấu mẹ, nhân viên vệ sinh cũng lau dọn mấy căn phòng này sao? Cũng như nhân viên vệ sinh ở khu nhà chúng ta, chỉ phụ trách lau dọn mấy dãy hành lang đường đi trong khu nhà thôi chứ? Con tưởng dễ khiến mẹ hồ đồ à?”
Ân Tú Chi trừng mắt nhìn cô rồi tự mình đi tìm Trịnh Hân Di để nói chuyện này, Trịnh Hân Di liền đẩy chuyện này sang cho Bạch Băng, Hân Di nói ở công ty này mỗi người mỗi việc, cô không quản lý việc này nên không tiện hỏi chuyện này, nếu không sẽ làm loạn hết thứ tự quy tắc của công ty rồi gây mất đoàn kết.
“Ồ, chuyện này trước tiên bác phải hỏi qua con trai bác đã chứ”. Ân Tú Chi lại chạy đi hỏi Bạch Băng, cô cũng đẩy chuyện này sang cho Trịnh Sảng, “nếu mà anh con trai bác mà đồng ý, bác có thể ngay lập tức đến đây làm việc”.
Là tôi sinh ra nó, hay là nó sinh ra tôi? Tôi đến đây làm việc sao phải chờ ý kiến của nó? Ân Tú Chi cảm thấy rất không vừa ý, bà thấy rằng Bạch Băng cố tình từ chối ý kiến của bà, chắc là do Tiêu Mai giở trò gì trong chuyện này. Tiêu Mai sao lại giở trò gì? Hay là chê bà làm nhân viên vệ sinh lau dọn sẽ khiến cô ta xấu mặt. Có gì mà xấu mặt chứ, bà không ăn trộm ăn cắp, chăm chỉ làm việc lương thiện kiếm tiền, thật vinh quang! Những kẻ làm trò lừa lọc, ăn chơi lười biếng không làm chỉ hưởng thụ mới đáng xấu hổ chứ.
Nhìn thấy mặt Ân Tú Chi đang dài ra, Tiêu Mai bèn vội vàng chạy tới bên cạnh khuyên vài lời: “Mẹ, ngày người ta thành lập công ty, mời chúng ta đến dự, chúng ta cũng nên vui vẻ cười nói một chút, có chuyện gì không vui, về nhà rồi nói cũng được mà”.
“Tôi có chuyện gì không vui đâu, chẳng qua tôi cảm thấy trong lòng không thoải mái thôi”. Ân Tú Chi lầu bầu mấy câu rồi quay người bước đi. Hai ngày trước đây Trịnh Sảng đi Vân Nam công tác, đã đặc biệt dặn bà, trong lúc anh đi công tác xa một thời gian, ở nhà bà cần kiềm chế tính khí của mình, không được để xảy ra cãi vã với Tiêu Mai hay Cao Hiểu Cương, dù có chuyện gì động trời tới đâu cũng phải bình tĩnh đợi anh về rồi nói sau.
Nhưng mà có chuyện gì cơ chứ? Nói cứ như bà là người gây ra mọi chuyện? Nghĩ đến những lời Trịnh Sảng nói bà càng lúc càng thấy khó chịu. Dù là Trịnh Sảng hay là Tiêu Mai, Ân Tú Chi đều cảm thấy hai người đó rất coi thường bà, Trịnh Hân Di cười hi hi mời bà đến dự, dù bà có không vui đến mức nào bà cũng biết địa vị của mình, bà đâu phải là loại người không biết xấu tốt, không phân biệt trời cao đất dày là gì?
Đựơc, phải cười nói thì bà cũng sẽ có khuôn mặt lấp lánh nụ cười, không để người khác nói sau lưng bà càng sống lâu càng khó tính. Bà vui vẻ đến dự thì cũng sẽ mừng rỡ quay về, không khiến người khác loạn lên, bà chắc chắn không phải loại người không biết tuổi tác mình ở đâu, trong lòng Ân Tú Chi nghĩ vậy, nên nét cười vui tươi cũng đã lại nở trên khuôn mặt bà.