Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 62


Chương 62
Trịnh Sảng hôm nay về tới nhà vừa vào phòng trên khuôn mặt đã xuất hiện nụ cười rạng rỡ,
 tâm trạng rất vui vẻ, 2 giờ chiều anh mới xuống khỏi máy bay, còn vào cơ quan giải quyết chút việc 5 giờ chiều mới về nhà.

Ân Tú Chi nhìn Trịnh Sảng đi vào phòng bước chân vui vẻ nhanh nhẹn như có gió thổi, nghĩ chắc có việc gì, liền hỏi: “Sảng à, có phải con được lên chức à?”.

“Ha ha, mẹ, sao mẹ biết? Con vừa nói là con được thăng chức ạ?”

“Còn phải nói sao, con tưởng mắt mẹ không thấy gì à? Mỗi sợi tóc của con chẳng phải đang bay nhảy vui mừng đấy sao?”. Ân Tú Chi nói mà miệng đã mở rộng hết ra.

Trịnh Sảng nhìn mẹ vui mừng như vậy, trong lòng cũng rất vui, nhưng sau nụ cười, liền dặn dò mẹ: “Mẹ, mẹ đúng là mắt lửa nhìn rõ vàng mười. Nhưng hôm nay lãnh đạo mới chỉ tiết lộ cho con thế thôi, vẫn chưa chính thức bổ nhiệm, vì thế chúng ta không nên quá vội vàng, mẹ đừng tuyên bố gì trước với cả nhà đấy nhé!”.

“Lãnh đạo mà đã tuyên bố ra miệng như thế chắc như đinh đóng cột rồi còn gì, sao có thể giả được? Cứ theo như lời mẹ đoán, theo đà này, chắc con phải là người đứng đầu của Viện Kiểm sát ý chứ. Không chạy được rồi, chắc chắn là được thăng quan rồi”

Buổi tối bên bàn ăn Ân Tú Chi đã nói chuyện này với tất cả mọi người, Tiêu Mai và Cao Hiểu Cương đều rất hứng khởi, Cao Hiểu Cương còn gọi điện thoại báo cho Trịnh Hân Di, lúc sau Trịnh Hân Di gọi điện lại còn nói việc vui như thế này nhất định phải chúc mừng, để cô chuẩn bị cho cả nhà đi hát karaoke, coi như vui vẻ một bữa.

Trịnh Sảng cảm thấy không đáng, vẫn còn chưa lên chức đã vội ăn mừng, nhỡ mà chuyện xảy ra điều gì, lúc đó lên cao lại khó xuống. Anh nói không vội, đợi vài ngày nhận được quyết định bổ nhiệm, lúc đó chúc mừng cũng chưa muộn.

Cao Hiểu Cương nói: “Lãnh đạo đã nói thế làm sao có thể giả được, nói về lý con phải được thăng chức lâu rồi, Viện chúng ta cả chục năm nay bao nhiêu việc đều có con tham gia, dù nói về lý lịch hay năng lực làm việc con đều xứng đáng được cất nhắc. Hơn nữa chúng ta không mời người ngoài, chỉ toàn người nhà ra ngoài tụ tập, vui mừng sớm trước một chút cũng đâu có sao”.

Ân Tú Chi cũng hoà theo: “Đúng đấy, đúng đấy. Người một nhà cùng chung vui sợ cái gì chứ?”.

Tiêu Mai cũng đồng ý, vì đúng như Cao Hiểu Cương nói, đâu có mời người ngoài đến. Vì tất cả mọi người đều không có ý kiến gì khác, Trịnh Sảng cũng chiều theo, khuôn mặt anh cười tươi như đóa hoa mùa xuân.

Ai biết được Trịnh Hân Di lại mời cả Tiêu Châu Kiếm, Bạch Băng và Mạc Thành tới, Bạch Băng còn mua một lẵng hoa to, vì sự xuất hiện của Tiêu Châu Kiếm nên không khí thêm phần náo nhiệt, mọi người cùng chơi vui vẻ đến tận 11 giờ đêm mới ra về.

“Em ơi, thời gian vừa rồi anh không ở nhà, hương vị một mình thế nào? Liệu có phải nhớ anh lắm không?”. Trịnh Sảng tắm xong quay vào phòng ngủ cười ha hả hỏi Tiêu Mai.

“Ha ha, anh không ở nhà, em thấy không khí căn phòng này tươi mát hơn bao giờ hết”. Tiêu Mai cuộn tròn nằm lăn trên giường, nói: “Cả cái giường to thế này em muốn lăn thế nào thì lăn, thích nằm trái thì nằm, muốn nằm sang phải thì nằm, rất thoải mái. Anh à, bao giờ anh lại đi công tác thế?”.

“Thật là đáng tiếc, sớm biết em không thích anh đã về muộn thêm mấy ngày, sẽ có người lưu luyến không rời rồi khóc sưng mũi lên cho mà xem”

“Ai mà thèm lưu luyến không rời? Không có anh, em thấy thoải mái lắm"

“Em không tin à, chồng em là người tài giỏi, lại là người có sức cuốn hút tuyệt vời. Vừa xuống sân bay Vân Nam, đã có bao nhiêu cô đẹp như hoa liếc mắt để ý”

“Anh đi ngay!”. Tiêu Mai đá chân một cái, đá vào mông anh một cái: “Cái miệng xấu xa toàn nói lăng nhăng? Người ta chẳng qua muốn lôi kéo anh vào các cửa hàng thôi, anh đừng có mà nổi hứng phong tình để ý chuyện bướm hoa. Đi ra ngoài chỉ làm mất mặt em thôi”.

“Này này, ai nói miệng anh không đứng đắn?”

“Nói anh ý”

“Ồ, đúng là nói em rồi, cái này chẳng can hệ gì đến anh”

“Là anh!”

“Không sai, nói em"

“Không phải em, là anh ý!”

“Đúng rồi, không phải là anh, mà là em”

Như có một đoá hoa bay ngang khuôn mặt Trịnh Sảng, anh mỉm cười quay đầu lại, anh với tay tắt đèn ngủ, trong bóng tối mờ mờ tiếng nói cười rúc rích, có lúc lại ré lên…

Sáng sớm, tiếng chuông báo thức reo vang, Tiêu Mai kéo chăn trùm lên chiếc đồng hồ báo thức, mắt vẫn nhắm tay với tìm công tắc. Trịnh Sảng xoay người ngồi dậy, anh lấy chiếc hồ trong tay Tiêu Mai tắt công tắc, véo mũi cô rồi nói: “Mèo lười, phải dậy đi làm rồi”.

“Ầy, đáng ghét”. Tiêu Mai cau mày dụi đầu, đẩy tay anh ra, xoay người rồi nói: “Vẫn còn sớm mà, cho em ngủ thêm 10 phút nữa”.

Đợi Trịnh Sảng làm vệ sinh cá nhân xong, quay trở về phòng cô mới trở dậy, ngồi tựa người một cách lười biếng vào đầu giường, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa vươn vai, nhìn thấy Trịnh Sảng liền không cười nữa. Anh quẳng quần áo Tiêu Mai bỏ trên sofa lên giường, sau đó mở tủ quần áo lấy cà vạt, vừa thắt cà vạt vừa hỏi cô: “Đi làm có cảm giác thế nào?”.

“Chẳng biết nữa”. Tiêu Mai lấy chiếc áo len lông cừu, lại nói: “Đại khái qua loa thì cũng tạm được".

“Nghe em nói có vẻ không hào hứng với công việc này lắm? Nếu không thích làm thì thôi không làm nữa, cứ thảnh thơi ở nhà vẽ tranh, biết đâu sau này lại có chút tiếng tăm. Hơn nữa, nhà mình cũng chẳng thiếu chút tiền lẻ của em”

Tiêu Mai mặc xong chiếc áo len lông cừu, liếc anh một cái, nói: “Anh vẫn chưa chính thức được thăng chức mà giọng điệu đã có vẻ thay đổi rồi nhỉ. Liệu có phải ai cũng như thế không, đạt được chí nguyện là đuôi cánh chạm đến trời”.

“Hình như anh nghe thấy chút hờn giận gì rồi thì phải. Sao thế, Hân Di ở công ty có xem sắc mặt của em mà làm việc không?”

“Không phải cô ấy”, Tiêu Mai trề môi nói.

“Vậy thì là Bạch Băng? Nhưng tối qua vẫn thấy hai người vẫn chơi với nhau rất vui đấy chứ?”

“Vốn không có chuyện gì thì làm gì có điều gì không bằng lòng? Chỉ là, hiện giờ thỉnh thoảng em nhìn cô ấy thấy xa lạ sao sao thôi”

“Sao lại thế?”. Trịnh Sảng lặng đi một lát, ngồi xuống bên giường, “hai người chẳng phải là những người bạn tốt sao, sao lại nhìn cô ấy không thấy quen? Em nói anh nghe xem nào”.

“Ầy, khó mà nói rõ ràng được. Dù sao em cũng cảm thấy cô ấy thay đổi rồi, chẳng có chút thân tình nào, mới làm lãnh đạo có mấy ngày mà đã có cái tính đó, nhìn thấy mà thật bực mình”

“Ha ha”. Trịnh Sảng nghe mấy lời này chợt bật cười lớn, chỉnh chiếc cà vạt rồi đưa tay khẽ véo mũi cô, nói: “Thì ra cái tính đố kỵ lại phát tác. Nhưng dù sao nói đi cũng phải nói lại, hai người từ quan hệ bạn bè tốt trở thành quan hệ ông chủ và nhân viên làm thuê, điều này đối với ai cũng cần chuẩn bị tâm lý và một thời gian để thích nghi. Công ty đang trong giai đoạn lập nghiệp, những áp lực mà cô ấy phải gánh vác đương nhiên lớn hơn gấp nhiều lần. Một người lãnh đạo tốt phải làm được một việc, đó là công tư phân minh, nếu cô ấy có yêu cầu khắt khe trong công việc đối với em, em cũng cần học hỏi thêm mà hiểu cho cô ấy, đầu tiên phải biết rõ vị trí của mình. Phải nhớ rõ, trong công việc, em và cô ấy chỉ là ông chủ và nhân viên làm thuê, ngoài công việc, em và cô ấy mới là bạn bè tốt. Biết chưa nào?”.

“Lý lẽ đó có ai mà không biết? Nhưng mà cô ấy lúc nào cũng làm ra vẻ mặt sắt vô tình, trong lòng em có chút không thoải mái”

“Như vậy cũng không được. Là bạn tốt của cô ấy, em càng phải ủng hộ cô ấy hơn những người khác mới đúng chứ. Một doanh nghiệp mà nội bộ chia rẽ, thì sẽ biến thành đĩa thức ăn hỗn độn, như vậy làm sao phát triển lớn mạnh? Em không hy vọng mấy người họ sẽ thành công sao?”

“Đương nhiên em hy vọng mấy người họ sẽ thành công!”. Tiêu Mai vừa đi tất chân vừa nói: “Nhưng em là nhân viên làm thuê thông thường sao? Em chính là người bạn tốt nhất của cô ấy, cô ấy không thể đối xử với em bằng ánh mắt khác sao? Không có chút tình người nào hết cả. Em nói cho anh nghe, hôm qua em đi làm muộn mất mấy phút, kết quả thì sao, cô ấy đã ngay lập tức mở cuộc họp, nói là mặc dù công ty hiện nay mới chỉ có mấy người, nhưng quy định của công ty tất cả đều phải tuân theo cho đúng, còn nói trước hết cô ấy sẽ làm gương. Ầy, cứ làm ra bộ thế thôi, nếu như em đến muộn mấy phút thì trực tiếp nêu tên phê bình em là được rồi, sao còn phải vòng vo nhiều lời vô nghĩa thế làm gì?”

“Tại em thôi, để anh nói cho em nghe, Bạch Băng làm như vậy chẳng có gì là không đúng cả, cô ấy mà bao dung với em thì còn ai phục nữa? Như anh nói, nếu em không thể sửa đổi tật xấu của mình thì nên nghỉ việc ở nhà, đừng có đi làm rồi trách người ta, sau này đến bạn bè cũng không nhìn được mặt nhau”

“Anh nhìn vấn đề quá nghiêm trọng rồi, em có thể hiểu đuợc cô ấy chứ, cũng biết cô ấy làm như thế là đúng. Em không phải như anh nói là tính đố kỵ đang phát tác, vì thế mới ở nhà làu bàu với anh mấy câu thôi, nếu không anh muốn bắt em ở nhà, tâm trạng em sẽ bức bối chết mất”

“Ha ha, em nói như thế anh thấy yên tâm rồi. Được, em vào đánh răng rửa mặt đi, anh sẽ gấp chăn”

Tiêu Mai xuống khỏi giường, đi đôi dép vào chân rồi nói: “Em không đủ sức hấp dẫn làm lãnh đạo, nhưng em không tin mình không làm tốt công việc của một nhà thiết kế thời trang! Em đã không làm thì thôi, nếu mà đã làm nhất định sẽ làm nên chuyện, em sẽ không để cho ai coi thường mình hết. Đặc biệt là mẹ anh, nếu em làm không tốt bị nghỉ việc ở nhà, những lời nói cay nghiệt lạnh lùng của mẹ anh sớm muộn cũng biến em thành tượng băng mất thôi”.

Trịnh Sảng rũ rũ chiếc chăn, vừa cười vừa nói: “Đừng nói là tượng băng, nếu em biến thành tảng băng ngàn năm đứng trên núi Himalaya, anh cũng sẽ dùng tình yêu của anh cảm hoá em. Vì thế nên, em chẳng cần phải ngưỡng mộ Bạch Băng có thể làm lãnh đạo, cô ấy có làm đến tổng thống cũng không có người chồng tốt như chồng em đây này”.

“Ôi giời, anh có biết xấu hổ không thế, đúng là biết đường mèo khen mèo dài đuôi”. Tiêu Mai kéo tai anh, cười to rồi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Trong phòng ăn, Ân Tú Chi đang bận rộn luôn tay làm bữa sáng. Tiêu Mai đánh răng rửa mặt xong đi qua cửa phòng ăn, bà quay đầu gọi lớn: “Mai à, gọi Sảng và mọi người xuống ăn sáng đi con”.

Ăn xong bữa sáng, trong nhà ba người phải đi làm đang chuẩn bị ra khỏi cửa, Ân Tú Chi lại nói với Tiêu Mai: “Mẹ thích nhìn con mỗi ngày tràn đầy sức sống đi làm thế này, trông mạnh mẽ hơn là cả ngày ở nhà rong chơi vớ vẩn. Mọi người ra ngoài kiếm tiền, mẹ ở nhà nấu cơm cũng thấy vui vẻ. Mẹ nhìn không quen người trẻ tuổi như con suốt ngày trốn trong nhà, như thế này có phải là tốt không? Làm việc chăm chỉ vào nhé”.

Tiêu Mai liếc nhìn Trịnh Sảng, có gì như ý dở khóc dở cười. Ở chung trong cùng một mái nhà qua một thời gian khá lâu, Tiêu Mai dần dần cũng hiểu bà, nhiều lúc đã không thấy những lời nói của bà có gì kỳ lạ nữa.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91978


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận