Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài Chương 87: Cuồng Phong!

Kỷ Lương không chắc chắn lắm, ngồi lên xe, thắt dây an toàn rồi hỏi: “Chuyện đó…” Cô nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên ghế lái: “Anh xác định là anh có thể chứ?” Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy hình tượng của Hạ Vũ và hai chữ ‘đua xe’ không hề có liên quan gì đến nhau! Thật sự không liên quan!

Hạ Vũ nhận ra sự do dự của cô, nhưng cũng không trả lời cô ngay, là la hay là ngựa, phải nhìn tận mắt mới biết được.

Nhìn chiếc xe thể thao màu đen xấu xí của Hạ Vũ, Lâm Hiểu Ba hơi kinh ngạc, nhưng rồi lập tức không giấu được vẻ giễu cợt, trong mắt gã, chiếc xe màu đen không nhận ra là nhãn hiệu gì này của Hạ Vũ…

Chẳng qua cũng chỉ là hàng tầm thường mà thôi!

Gã nghĩ, có lẽ Hạ Vũ tưởng là xe của gã chỉ là Lotus bình thường, nên mới dùng chiếc xe không biết là xe gì đó đến đua với gã! Phải biết rằng, tiền gã bỏ ra để cải tạo lại chiếc xe này, còn đắt hơn tiền mua xe lúc đầu.

Xem ra, trận đấu hôm nay, gã thắng chắc: “Vừa rồi tôi đã cho người đi thông đường trước rồi.” Lâm Hiểu Ba ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống nói với Hạ Vũ, thông báo lộ trình trận đấu với Hạ Vũ, toàn bộ lộ trình chính là một vòng quanh vịnh Cửu Long.

“Đi!”

Hạ Vũ không có ý kiến gì.

Xem ra, kiểu đua xe đánh cược này, bình thường đám con nhà giàu rất hay chơi, nên trong nháy mắt liền tổ chức ra trò, có người còn chuẩn bị sẵn cả cờ hiệu đua xe cất trong xe, lúc này cũng lôi ra dùng luôn.

Một cô bé có thân hình nóng bỏng cầm cán cờ ô vuông đen trắng đứng ở phía trước chuẩn bị phát hiệu lệnh.

“READY —- GO!” Cờ đen trắng phất xuống, hai chiếc xe phóng vọt lên như tên bắn khỏi cung, Kỷ Lương không để ý, cả người bị giật về đằng sau, gáy đập vào lưng ghế dựa…

Khỉ thật!

Mấy câu chửi bậy lởn vởn trong đầu Kỷ Lương cũng không mắng ra thành lời được, tốc độ của chiếc xe này nhanh kinh người, từ vận tốc 0km/h nhảy lên 100km/h chỉ mất 4 giây. Cảnh vật hai bên đường lướt nhanh như đèn kéo quân…

Chỉ trong chốc lát, họ đã bỏ xa xe của Lâm Hiểu Ba ở đằng sau. Tên nhóc kia dường như không ngờ nhanh như vậy đã bị bỏ rơi…

Kỷ Lương lén nhìn người đàn ông bên ghế lái, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, con số biểu thị vận tốc trên màn hình hoàn toàn tương phản với khuôn mặt bình tĩnh của anh, nhưng chính sự tương phản rất lớn này mới khiến cho Kỷ Lương vốn đang lo lắng lại trở nên yên tâm hơn.

Nếu trên mặt anh xuất hiện vẻ hưng phấn thì cô mới thấy lo lắng.

Qua gương chiếu hậu, nhìn về phía ngọn đèn vàng ở ngã tư đường, cô đã không nhìn thấy chiếc xe chiếc xe Lotus màu vàng của Lâm Hiểu Ba đâu nữa! Theo Tiểu Bạch nói, thì xe của tên nhóc kia cũng không tồi, còn tốn một số tiền lớn để chỉnh sửa nữa, sức chiến đấu không thể chỉ tầm thường như vậy được.

Vừa nghĩ thế, cô chợt nhìn thấy một bóng xe màu vàng lao ra từ con đường nhỏ, vút một cái, xe lại tiến vào đường đua, thậm chí còn vượt lên dẫn trước khoảng nửa thân xe.

“Cái quái gì thế?! Còn đi đường tắt nữa à?!” Kỷ Lương ngẩn người nhìn chiếc xe Lotus vàng kia, không cần phải giở trò như thế chứ.

Hạ Vũ không nói gì, đạp ga sâu hơn một chút, chiếc xe thể thao màu đen nhanh chóng đuổi tới gần Lotus, chỉ trong nháy mắt, khoảng cách nửa thân xe đã gần như không còn tồn tại nữa!

Lâm Hiểu Ba nhìn chiếc xe màu đen đang đuổi tới gần kia, mặt cực kỳ căng thẳng, cũng tự hiểu rằng mình đã quá khinh định, chiếc xe chết tiệt kia rõ ràng là tốt hơn chiếc Lotus của hắn rất nhiều, chỉ nhìn tốc độ xuất phát của nó là gã đã biết lần này mình đá nhầm tảng sắt rồi.

Nghĩ đến vụ cá cược chết tiệt kia, tim Lâm Hiểu Ba như chùng xuống, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Lộ trình của cuộc đua này, gã đã nắm quá rõ ràng, liền đi theo đường tắt đuổi theo, nhưng mà… hành vi không biết xấu hổ này của gã cũng chỉ dẫn đầu được một thời gian rất ngắn đã bị đuổi theo rồi.

Lúc này, Lâm Hiểu Ba vô cùng tức giận, bóng xe thể thao đen đi bên cạnh khiến cho gã cảm thấy áp lực như cõng núi trên lưng vậy.

Khi đua xe, quan trọng nhất là khả năng tập trung tinh thần, đây là hoạt động rất liều mạng, nếu không cẩn thận, thì cái giá phải trả sẽ là bằng xương máu. Mà bây giờ, tinh thần của Lâm Hiểu Ba đã hoàn toàn đặt vào chiếc xe màu đen bên cạnh kia. Chiếc xe đó vừa lạnh như băng lại vừa căng như dây cung, hình ảnh của nó giống như đang nói với gã: tôi chỉ đang đùa với cậu một chút thôi, muốn vượt qua cậu là chuyện quá dễ dàng…

Đến góc đường, tay Lâm Hiểu Ba run lên, tay lái hơi đảo, xe hắn hướng lại gần chiếc xe thể thao màu đen hơn một chút, chỉ là một vòng cung rất nhỏ, nhưng họ đều đang chạy tốc độ cao nên cũng tạo ra tác dụng rất lớn.

Kỷ Lương cảm thấy thân xe rung mạnh, giống như bị một vật gì rất nặng đập thẳng vào, may mà lực khống chế của Hạ Vũ khá mạnh mẽ, bình tĩnh giữ vững tay lái, ổn định lại thân xe…

Có điều, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay lái kia là có thể thấy được… hành động vừa rồi của Lâm Hiểu Ba đã khiến đồng chí Hạ phát hoả!

“Phát hoả rồi, phát hoả rồi!”

“Sếp phát hoả thật rồi___”

“Thằng nhóc Lâm Hiểu Ba kia muốn tìm đường chết mà…”

Sau khi trận đấu bắt đầu, đám Tiểu Bạch liền đoạt lấy xe của chị em Lật Điền, sau đó bám sát theo sau, theo dõi tình hình chiến đấu phía trước, họ biết ngay có người gặp hoạ.

“Các anh nói gì thế?” Hai chị em Lật Điền đang ngồi phía sau không nghe rõ họ nói gì.

“Chờ mà xem.” Tiểu Bạch đạp ga, liều mạng mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp: “Cái xe khỉ này chậm thật.”

Một câu chửi khiến sắc mặt hai chị em Lật Điền đang ngồi đằng sau đen thùi lùi…

Sau đó, bọn họ được chứng kiến một màn đua xe xưa nay chưa từng có.

Về kỹ thuật lái xe, thì Hạ Vũ tuyệt đối giỏi hơn Lâm Hiểu Ba, còn xét về tâm tính, và phương diện thao túng tình hình hiện tại, Hạ Vũ cũng là người mạnh mẽ nhất.

Qua cửa kính, Kỷ Lương nhìn thấy khuôn mặt như sắp khóc của Lâm Hiểu Ba trong chiếc Lotus vàng kia, trong lòng cô đột nhiên có chút thông cảm với gã, nhưng mà, cũng chỉ mới chỉ là chút giáo huấn nho nhỏ thôi mà, ai bảo gã chọc giận vị sát thần tôn quý này chứ.

Lâm Hiểu Ba không cần dừng lại nhìn cũng biết chiếc xe mà mình bỏ rất nhiều tiền ra chỉnh lại, giờ đã hoàn toàn thay đổi. Từ sau lần gã không cẩn thận trượt tay chạm vào chiếc xe thể thao màu đen kia, thì chiếc xe đen ấy dường như rất thích thú với ‘khoái cảm’ tiếp xúc thân mật này, thường xuyên áp sát vào xe gã, đương nhiên, lực tiếp xúc không lớn, chỉ giống như tình nhân vuốt ve nhau một cái, nhưng cứ mỗi lần nhẹ nhàng chạm vào, giống như gãi ngứa… lại khiến Lotus của gã thỉnh thoảng lại đập vào dải phân cách trên đường… một lần… hai lần…

Mỗi lần va đập, Lâm Hiểu Ba cảm thấy như không phải chiếc xe đang đập vào dải phân cách, mà là thân thể của chính gã bị đập vào vậy, đau đớn vô cùng…

Cuối cùng, một chút khí thế cuối cùng của Lâm Hiểu Ba cũng biến mất sạch sẽ. Mỗi một lần va chạm ‘nhẹ nhàng’ đó thật sự khiến trái tim gã không thể chịu nổi, còn tiếp tục như vậy, hắn chỉ sợ một lần nào đó gã không khống chế được, xe sẽ lao ra khỏi dải phân cách mất…

Tốc độ của chiếc Lotus vàng từ từ chậm lại, chủ động tuyên bố bỏ cuộc…

Hạ Vũ quay xe lại, đi về bên cạnh chiếc Lotus. Bên trong xe, Lâm Hiểu Ba đã bị doạ đến xanh mặt, mồ hôi lạnh vẫn ướt đẫm trán gã. Sắc mặt gã lúc này vô cùng khó coi, nhìn về phía bọn họ. Mấy chiếc xe đuổi theo phía sau cũng đã lục tục đi tới, nhìn tình hình này, bọn họ cũng đoán được kết quả. Người bên phía Lật Điền đương nhiên không hề khách khí cười to, hưởng thụ đặc quyền nên có của người chiến thắng, không ngừng giễu cợt mấy người bên phía Lâm Hiểu Ba.

Hạ Vũ bước ra khỏi xe, hiện trường đang ồn ào nhốn nháo bỗng yên tĩnh hẳn. Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía anh. Vừa rồi, anh đã thể hiện khả năng lái xe cực kỳ cao siêu, tốc độ đó, rồi khả năng điều khiển, khống chế từng góc độ nhỏ nhất đó, đã khiến cho tất cả mọi người phải thán phục. Giờ phút này, khi anh bước từ trong xe ra, toàn thân khí phách giống như một người lính vừa chiến thắng trên chiến trường trở về, khí thế quân lâm thiên hạ đó, đủ để trấn giữ cả đám tiểu quỷ này.

Lâm Hiểu Ba khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, mang vẻ mặt khó coi bước ra khỏi xe, đứng cạnh vẻ thảnh thơi của Hạ Vũ, gã càng thêm nản lòng: “Tôi… nhận thua!” Chỉ có điều, không phải gã đua đến cùng rồi thua, mà là tình nguyện chịu thua.

Thẳng thắn thừa nhận mình thua cũng thêm được vài phần khí phách. Hắc Tử, Tiểu Bạch cùng chị em Lật Điền cũng bước từ trên xe xuống. Lâm Hiểu Ba vừa nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức nhớ đến vụ cá cược lúc trước, mặt càng xanh hơn, cao hứng nhất rõ ràng là chị em Lật Điền, phỏng chừng nếu có cái đuôi, thì hiện giờ có lẽ chúng đều vểnh hết lên trời: “Này… Lâm Hiểu Ba… sao không to mồm nữa đi… ha ha ha — mày có phải là nên làm điều mà mày đã cược không…”

“Làm… làm cái con mẹ mày ấy!” Lâm Hiểu Ba phản bác, còn đang định nói gì, Hạ Vũ lại liếc mắt nhìn sang khiến gã nghẹn họng, đành nuốt vào trong.

“Cứ vậy đi.” Tiểu Bạch châm thuốc, rít một hơi: “Tên nhóc nhà cậu coi như cũng có khí phách, không biết rõ ràng thực lực của đối thủ mà cũng dám đánh cược như vậy. Có điều, ông đây không phải Gay, không có hứng thú để đàn ông đến hầu ông đây.” Hắn liếc mắt nhìn thấy Lâm Hiểu Ba thở phào một cái: “Coi như giáo huấn cho cậu một bài thôi, nhưng mà… không thể không xin lỗi được.”

Sắc mặt Lâm Hiểu Ba hơi biến đổi, cuối cùng vẫn phải chấp nhận, khẽ gật đầu, quay sang cúi người xin lỗi hai chị em Lật Điền. Tuy Lật Điền Trạch Minh không quá hài lòng với kết quả này, nhưng tham gia đua xe không phải bọn họ, dù không hài lòng cũng đành phải nhận.

“Còn gì nữa?”

Lâm Hiểu Ba nói xin lỗi xong định lên ô tô rời đi, nhìn chiếc xe yêu quý mình đầy vết thương kia, gã chỉ muốn về nhà khóc một trận cho thoả. Bỗng giọng Hạ Vũ nhẹ nhàng cất lên, gã mơ hồ quay lại nhìn Hạ Vũ, đầu óc nhất thời không xử lý kịp…

“Người mà cậu phải nói xin lỗi…” Hắc Tử đè lên đầu gã, xoay lại: “phải là người này mới đúng.”

Nhìn sắc mặt lạnh băng của Hạ Vũ, Lâm Hiểu Ba sợ run vả người, nhanh chân bước về phía Kỷ Lương xin lỗi, sau đó mới đưa đám bạn mình rời đi.

Quốc lộ bị quấy nhiễu cả đêm, từ lúc đám người Lâm Hiểu Ba rời đi, cũng từ từ yên tĩnh lại.

Vì đám Hạ Vũ ra mặt thay, nên ánh mắt chị em Lật Điền nhìn bọn họ cũng khách khí hơn nhiều, nhất là Lật Điền Anh Tử, ánh mắt nhìn Hạ Vũ không giấu được sự hứng thú.

Kỷ Lương nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng. Chị em Lật Điền nói với đám bàn một vài câu rồi cũng đều tự giác quay về xe của mình rời đi…

“Này — anh là vệ sỹ mà, có phải là nên đi cùng em để bảo vệ cho sự an toàn của em không.” Lật Điền Anh Tử lên tiếng, đi đến bên cạnh chiếc xe thể thao màu đen. Hiện giờ bọn họ không ai dám xem thường chiếc xe có hình dáng rất xấu xí này nữa.

Hạ Vũ nhìn cô ta một cái, bỗng nhiên, cảm giác bị theo dõi bỗng dâng lên mạnh mẽ, anh liền dùng một tay đẩy mạnh Lật Điền Anh Tử vào trong xe, đá chân đóng cửa xe lại, sau đó ôm chặt Kỷ Lương ngã xuống đất.

“Pằng!”

Tiếng đạn đập vào cửa kính xe chống đạn vang lên khiến tiếng chửi bới của Lật Điền Anh Tử đang định phun ra liền tắc nghẹn trong cổ họng, khuôn mặt thanh tú sợ đến trắng bệch.

Hắc Tử và Tiểu Bạch lập tức phản ứng, kéo Lật Điền Trạch Minh còn đang ngẩn người trốn ra xe phía sau!

“Ngắm bắn hướng ba giờ!” Tần Dịch nhanh chóng nhận định.

“F**k!” Hắc Tử gằn giọng chửi. Bọn họ không ngờ có kẻ thực sự động thủ. Trên người họ cũng không mang theo súng ngắm, tình hình này không thích hợp để bọn họ tham chiến.

“Hắc Tử, đưa người đi.” Hạ Vũ lên tiếng, sau đó kéo Kỷ Lương lên xe! Hắc Tử và Tiểu Bạch cũng đẩy Lật Điền Trạch Minh vào xe, đoàn người nhanh chóng rời đi…

***

Khi quay về chỗ ở của hai chị em Lật ĐIền, Hạ Vũ đặt viên đạn nhặt được trên xe lên bàn: “Xem đi!”

Hắc Tử cầm viên đạn lên, nhìn rồi nói: “Là MK!”

“Loại viên đạn này bắn ở khoảng cách xa, tầm bắn cao, độ chính xác cũng cao, ở chợ đen bình thường không có được.” Trước giờ, Tần Dịch rất hiểu biết về mấy thứ súng bắn tỉa này nọ: “So với đạn bắn tỉa truyền thống, thì hiệu quả gây thương tích của nó lớn hơn rất nhiều! May mà cửa kính xe là kính chống đạn đặc chế, nếu chỉ là thuỷ tinh chống đạn thông thường, thì chắc chắn không ngăn được.”

“Nghe tiếng súng, thì hẳn là tiếng súng bắn tỉa MK12.” Tiểu Bạch nhớ lại tiếng súng.

“Nhất định là tên Lâm Hiểu Ba kia thuê người đến làm.” Lật Điền Trạch Minh gào lên: “Chắc chắn thằng đó thua không cam lòng mà…”

Hạ Vũ lẳng lặng nhìn hắn: “Nói đi, vì sao hai người đến Trung Quốc?”

Lật Điền Trạch Minh vốn đang ồn ào, nghe anh hỏi vậy, vẻ kiêu căng đột nhiên yếu đi, ấp ấp úng úng.

“*** Đừng có nói với tôi là đến để du lịch.” Hạ Vũ đã sớm nghi ngờ nguyên nhân hai người này đột nhiên chạy tới Trung Quốc. Dựa trên thái độ của Lật Điền Khẩu Nhất Lang với Trung Quốc, thì khả năng lão để cho hai đứa con đi Mỹ hay đi Đông Nam Á đều lớn hơn khả năng cho họ tới Trung Quốc. Thế nhưng, hai người bọn họ lại đến Trung Quốc.

Đến thì đến, Lật Điền còn đặc biệt gửi điện báo cho cấp trân, để người ta chú ý nhiều hơn, nhưng hiện giờ đã xảy ra việc này… Tuy nói là sắp tới Lật Điền ở Nhật Bản sẽ không dễ dàng gì, nhưng cũng không đến mức không chăm sóc được hai đứa con.

Tất cả các dấu hiệu đều khiến anh không thể không nghi ngờ. Hai người này rốt cuộc đã gặp phải phiền phức gì ở Nhật, nên lão cáo già Lật Điền kia mới có thể đẩy sự phiền phức này sang đất Trung Quốc.

“Phiền… phiền phức gì chứ.” Lật Điền Trạch Minh rất muốn làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nhưng dưới ánh mắt của Hạ Vũ, lời hắn nói ra cũng không có chút khí thế nào: “Làm… làm gì có chuyện đó!”

“Thật à?” Hạ Vũ không tin câu nói này của hắn: “Nếu vậy, thì lát nữa tôi sẽ báo cáo với cấp trên, đuổi hai người các cậu về nước trước, bây giờ chúng tôi không có thời gian ‘hầu hạ’ các người.”

“Anh… anh không thể làm thế được, chúng tôi là khách.” Lật Điền Trạch Minh bối rối, nhưng vẫn không tin Hạ Vũ sẽ thực sự làm như thế.

“Cậu có thể thử xem tôi có dám làm thế không.” Hạ Vũ ghét nhất là thái độ uy hiếp vớ vẩn kiểu này: “Chúng tôi chỉ chào đón những vị khách có thành ý.”

“Anh chẳng qua chỉ là một vệ sỹ nho nhỏ…”

“Trạch Minh!” Lật Điền Anh Tử chặn câu nói của em trai lại, cô ta có vẻ có mắt nhìn người hơn Lật Điền Trạch Minh một chút. Bình thường tham gia một số bữa tiệc cùng bố, cô có thể nhận ra, Hạ Vũ tuyệt đối không chỉ đơn giản là một vệ sỹ bình thường. Nghĩ cũng đúng, với thái độ đối với Trung Quốc của bố cô, thì hai chị em cô đột nhiên đến Trung Quốc, bên phía Trung Quốc không thể không nghi ngờ: “Chúng tôi quả thật có gặp phiền phức.” Cô cũng không giấu diếm nữa!

“Chị___”

Lật Điền Anh Tử hít sâu một hơi: “Ở Nhật bản, Trạch Minh gây ra chuyện lớn.”

Thì ra, tên nhóc Lật Điền Trạch Minh này, ỷ vào địa vị của bố mình ở trên chính trường Nhật Bản, bình thường làm không ít chuyện xấu. Những người bị hắn ức hiếp nhìn thấy chỗ dựa vững chắc sau lưng hắn, cũng chỉ có thể nuốt hận xuống, dàn xếp ổn thoả, kết quả là khiến tên nhóc này càng ngày càng kiêu căng. Nhưng lần này, tên nhóc này thật sự gây chuyện lớn, ngủ với con gái của lão đại xã hội đen của Nhật, còn làm bụng người ta to ra. Gia tộc Lật Điền là dòng dõi chính trị, dù thế nào cũng không thể để cho người trong xã hội đen sinh ra đứa bé này được, kết quả là… Lật Điền Khẩu Nhất Lang đành phải để cho con gái lớn xách cổ tên nhóc này sang Trung Quốc lánh nạn.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/me-luu-manh-con-thien-tai/chuong-87/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận