Chương 549: Tấn giai.
Nguồn: Vipvandan
Sưu tầm: tunghoanh.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
<< tunghoanh.com chúc tấc cả mọi người tuần làm việc, học tập vui vẻ >>
- Nghệ Phong...
Ngu Phi thấy Nghệ Phong dưới tình huống như thế còn Mị chồn vàng thì ngược lại. Nàng không nhịn được hoảng hốt. Nàng vừa khôi phục một ít hồn lực, vội vàng hét to một tiếng, lấy một thứ từ trong nhẫn ra.
Nghệ Phong thấy thứ Ngu Phi lấy ra, hắn thoáng sửng sốt ánh mắt, nhìn nàng thi triển, không khỏi sửng sốt, lập tức hiểu được. Tuy rằng hoài nghi, nhưng chỉ có thể liều mạng một phen. Thành thì thắng, bại thì vong.
- Ngu Phi, bản thiếu gia đặt tính mạng của mình vào tay nàng. Nàng không thể chơi ta!
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, vận chuyển toàn bộ đấu khí, đồng thời cố gắng vận chuyển tất cả hồn lực có thể vận chuyển.
Mị chồn vàng thấy Nghệ Phong cố giãy dụa, trong mắt càng lộ ra vẻ khinh thường. Tốc độ tiến về phía Nghệ Phong cũng nhanh hơn.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Ngu Phi, thấy nàng tập trung toàn bộ tâm thần vào tiếng đàn. Ngón tay đặt trên cầm huyền, nhưng vẫn chưa gảy đàn. Tim Nghệ Phong gần như đã nâng tới cổ họng. Hắn nhìn Mị chồn vàng còn cách hắn chưa đến mấy mét. Hắn hít một hơi thật sâu, vận chuyển đấu khí trong cơ thể càng nhanh hơn.
- Ngao...
Một tiếng kêu kêu vô cùng dữ tợn. Mị chồn vàng xông thẳng về phía Nghệ Phong. Nếu trúng phải một chiêu tấn công này, Nghệ Phong không chết cũng tàn.
Ngay sát lúc Mị chồn vàng chuẩn bị bổ nhào vào ngực Nghệ Phong, Ngu Phi mạnh mẽ gảy cầm huyền.
Đông...
Một tiếng tiếng đàn cắt qua không gian, đánh về phía Mị chồn vàng. Toàn bộ không gian đều tạo ra từng đạo gợn sóng. Sau khi Ngu Phi gảy xong tiếng đàn này, toàn thân nàng giống như đã mất hết lực, chiếc đàn rơi phịch xuống người nàng.
Mà ngay khi móng vuốt của Mị chồn vàng sắp chạm tới ngực Nghệ Phong, tiếng đàn công kích đến trên người Mị chồn vàng. Trong một khắc nó gần như dừng lại, toàn bộ động tác đã trở nên chậm chạp, một chút khí lực cũng không có. Nó dường như đã bị mị hoặc, không có bất kỳ sức sống nào.
- Đi tìm chết...
Trong nháy mắt, Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong hung hăng bổ về phía Mị móng vuốt của chồn vàng. Nghệ Phong đã sớm phát hiện, hồn thể của nó giấu ở phía trên móng vuốt.
- Ngao...
Một thanh âm vang vọng trong không trung. Năng lượng trên móng vuốt của Mị chồn vàng bị Nghệ Phong đoạt xuống. Cùng lúc đó, hồn thể của nó cũng bắt đầu tan biến. Nghệ Phong không quên hung hăng đâm một kiếm vào móng vuốt. Hồn thể vốn đang chậm rãi tan biến, trong nháy mắt hoàn toàn tan vỡ.
Nghệ Phong nhìn Mị chồn vàng rơi thẳng xuống trên mặt đất, bắt đầu phát tán năng lượng, rốt cuộc hắn không nhịn được ngồi phịch xuống.
- Ngươi không sao chứ?
Tuy rằng Ngu Phi không còn sức lực, nhưng vẫn dùng giọng nói yếu ớt hỏi.
Nghệ Phong cố gắng khởi động thân thể, lắc đầu, ngồi dậy, nhìn Ngu Phi nói:
- Nhanh chóng khôi phục thực lực đi!
Sau khi Nghệ Phong nói xong, nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển Lăng Thần Quyết, hai tay cũng cực kỳ khó khăn kết ấn. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười gượng. Còn chưa đánh nhau với Tĩnh Vân Tông cũng đã khiến toàn thân bị thương. Thế này còn quyết đấu cái rắm?
Ngu Phi thấy Nghệ Phong như thế, tay nàng cũng đặt trên chiếc đàn, chậm rãi nhắm mắt lại, khôi phục hồn lực và thể lực của nàng.
Theo thời gian trôi qua, tay Nghệ Phong cũng dần dần nhanh hơn. Nghệ Phong và Ngu Phi lẳng lặng đứng ở tại chỗ. Năng lượng do Mị chồn vàng phát ra cùng với năng lượng của hồn thể tan biến dung hợp vào trong cơ thể hai người. Cùng lúc đó, toàn bộ linh khí thiên địa cũng bổ sung về phía hai người.
Vừa nãy, Nghệ Phong đã tàn sát vô số Linh. Năng lượng của hạp cốc vốn nồng đậm đến tận cùng, dưới tình huống như vậy, tay Nghệ Phong bắt ấn kết càng lúc càng nhanh, càng lúc càng rườm rà.
Toàn bộ năng lượng bao vây lấy Nghệ Phong, cấp tốc lưu chuyển vào trong cơ thể Nghệ Phong, bổ sung sức mạnh hắn đã tiêu hao. Với tốc độ bổ sung dũng mãnh kia, thực sự khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời. Điều đó cũng nói rõ sức mạnh của Nghệ Phong đã tiêu hao tới cực điểm. Bởi vậy lúc này mới dùng tốc độ khôi phục khủng khiếp như vậy.
Ngu Phi cũng bị năng lượng bao vây. Nhưng nàng khác với Nghệ Phong. Linh khí bao quanh nàng, trước hết dung nhập vào thân cầm, sau đó mới chậm rãi dung nhập trong cơ thể của nàng. Theo năng lượng dũng mãnh vào, phía trên thân cầm kia vốn sáng như ngọc lưu ly, càng có thể thấy được quầng sáng lưu chuyển, mơ hồ còn phát ra hào quang.
Đồng dạng, sắc mặt Ngu Phi vốn trắng bệch, dần dần khôi phục vẻ hồng nhuận.
Toàn bộ quá trình khôi phục không biết đã trải qua bao lâu. Ánh trời chiều chiếu xuống khuôn mặt tuyệt mỹ của Ngu Phi, càng tôn lên vẻ lộng lẫy mê người của nàng, giống như một bức tranh mỹ nhân dưới trời chiều. Lúc này Ngu Phi mới mở mắt, nhẹ nhàng gảy huyền cầm một chút. Âm thanh thật du dương dễ nghe.
Ngu Phi cảm giác lực lượng trong cơ thể đã trở nên sung túc. Miệng nàng thoáng cong lên say lòng người, nàng cảm giác được, lực lượng của nàng đã mạnh hơn vài phần.
Ngu Phi thu cầm vào trong nhẫn. Lúc này, nàng mới quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong. Đã thấy Nghệ Phong vẫn ngồi xếp bằng ở đó? Trong tay vẫn kết ấn rất nhanh. Nhanh tới mức khiến người ta khó có thể thấy được rõ ràng. Linh khí nồng hậu ở xung quanh đang vây lấy hắn. Mức độ linh khí dày đặc khiến người khác không nhịn được cảm thấy kinh hãi.
Mỗi lần kết ấn càng thêm rườm rà. Ngu Phi thấy lượng linh khí khổng lồ dũng mãnh vào trong cơ thể Nghệ Phong, rồi sau đó một lượng linh khí nồng hậu gần như thành thực chất từ bốn phía bổ sung vào người Nghệ Phong.
Cảnh tượng này khiến trong lòng Ngu Phi kinh hãi không thôi. Không rõ Nghệ Phong luyện tập công pháp gì lại có thể khủng khiếp tới như vậy.
Nghệ Phong ngồi xếp bằng ở nơi đó, giống như một bức tượng điêu khắc. Ngu Phi nhìn Nghệ Phong, cái mũi thẳng thắn, cằm đầy, đôi mắt khép hờ, môi đơn bạc. Trên môi có một mảng râu mềm mại. Trên mặt không có gì khác. Khóe miệng cong lên đầy xấu xa. Tuy rằng không tính là vô cùng anh tuấn, nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác rất tà mị khác thường.
Ngu Phi sờ sờ lớp giáp mềm mại trên người. Nàng hiểu rất rõ, nếu không phải Nghệ Phong dẫn theo nàng, dựa vào kình giáp mềm mại này căn bản sẽ không thể tiến tới đây. Chỉ cần Nghệ Phong bỏ nàng lại, hắn có thể bình yên vô sự ra khỏi hạp cốc, Ngu Phi tin tưởng Nghệ Phong có thực lực này.
Nhưng trên đường đi hắn không quên quan tâm tới mình. Nghĩ vậy, Ngu Phi nhẹ nhàng sờ sờ bàn tay bên phải, nơi Nghệ Phong vẫn thường lôi kéo. Dường như nàng vẫn có thể cảm giác được sự ấm áp của hắn.
Ngu Phi thở nhẹ một hơi, nhìn Nghệ Phong thì thào lẩm bẩm:
- Thật không rõ cuối cùng ngươi là loại người nào!
Ngu Phi lắc đầu, thôi không suy nghĩ về điều đó nữa. Nàng khôi phục lại tư thế thanh nhã vốn có của nàng, lẳng lặng nhìn Nghệ Phong, đợi Nghệ Phong khôi phục xong hoàn toàn! Trên mặt nàng đã không còn gợn sóng nữa!