Mị Ảnh Chương 716

Nghệ Phong lui ra ngoài, Nghị Minh và Họa Thủy cũng không bỏ qua cơ hội này, hai thanh binh khí như nghiền nát hư không hung hăng công qua đây.

 

 
- Kháo...

 

 
Nghệ Phong mắng to một tiếng, vừa mới tiếp được hai người Băng Hồn liên thủ, Nghệ Phong sao còn khí lực tiếp hai Vương Cấp liên thủ nữa, thân pháp Mị Ảnh của hắn trong nháy mắt khởi động, lưu lại một đạo tàn ảnh bị đánh thành tinh quang. Lúc này mới tránh né được công kích của hai người.

 

 
Thế nhưng cùng lúc đó, hai người Băng Hồn lại lần thứ hai đâm về phía Nghệ Phong, trường thương của hai người đi rất quỷ dị, làm cho Nghệ Phong không cách nào tránh né được!

 

 
Nghệ Phong bất đắc dĩ, hồn lực trong thức hải oanh dũng mà ra, hóa thành hồn châm xuất hiện ở phía sau Băng Hồn. Đâm thẳng về phía Băng Hồn.



 

 
Cho dù Băng Hồn thân là Vương Cấp cũng không dám đối với Nhiếp Hồn Thuật quỷ dị có chút coi thường, cảm thụ được hồn châm phía sau đâm tới, thân ảnh hắn mạnh mẽ lóe lên, tránh thoát qua một bên, đồng thời đấu khí trên trường thương tuôn ra, thẳng tắp hướng về hồn châm mà hắn cảm thụ đánh tới.

 

 
Nghệ Phong cũng không nghĩ hồn châm có tác dụng gì đối với Vương Cấp. Chỉ là thiếu áp lực từ công kích của Băng Hồn, Nghệ Phong nhất thời cảm giác áp lực giảm đi, thân ảnh hắn mạnh mẽ biến hóa, từ nơi Băng Hồn lưu lại chỗ trống kia, né tránh đi ra ngoài.

 

 
- Kháo...

 

 
Cô Tinh thấy công kích bốn người dày đặc như vậy, cũng để Nghệ Phong mượn thân pháp né tránh, hắn nhịn không được tức giận mắng một tiếng. Trường thương trên tay huy vũ nhanh hơn.

 

 
- Thuấn di!

 

 
Nghệ Phong nhìn trường thương của Cô Tinh chạy tới trước người hắn, quát to một tiếng, thân ảnh trong nháy mắt biến mất, xuất hiện ở phía sau Nghị Minh, hung hăng đâm tới cổ hắn.

 

 
Nghị Minh kinh hãi, vội vàng đưa trọng kiếm lên, đón Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong mà đến, chống đối thế tiến công của Nghệ Phong.

 

 
Đinh... Bính...

 

 
Nghệ Phong thi triển Toái Phá toàn lực, Nghị Minh vội vàng chống đỡ làm sao có thể ngăn cản, sau khi hắn tiếp được chiêu này của Nghệ Phong, hai chân lảo đảo lui ra ngoài, nhưng nơi hắn đi qua đều có vết chân thật sâu, khi dừng ở bước cuối cùng, Nghị Minh như trước không có đứng vững, hung hăng té trên mặt đất, làm cho bụi đất bay đầy trời.

 

 
Cô Tinh thấy Nghệ Phong cư nhiên ở dưới bốn người vây công, còn có thể là cho Nghị Minh ăn thiệt thòi, hắn quát to:

 

 
- Đừng cho Nghệ Phong cơ hội, mau chóng vây công hắn. Công kích liên miên không dứt, không thể để hắn có thời gian hồi sức!

 

 
Cô Tinh biết tốc độ của Nghệ Phong biến thái, nếu như phong tỏa Nghệ Phong không được. Nghệ Phong mượn thân pháp, cho dù bọn họ có cường thịnh trở lại cũng không làm gì được Nghệ Phong. Đám người Cô Tinh cũng biết, Nghệ Phong phiền toái nhất chính là tốc độ quỷ mị của hắn, làm cho người khó lòng phòng bị.

 

 
- Vây quanh ta? Các ngươi có thể sao?

 

 
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, Nhiếp Hồn Thuật lần thứ hai cấu thành hồn châm, đâm thẳng qua Băng Hồn.

 

 
- Kháo...

 

 
Cho dù là tính tình như Băng Hồn, hắn cũng nhịn không được muốn đập chết Nghệ Phong, hình như Nghệ Phong chỉ nhớ mỗi mình hắn, Nhiếp Hồn Thuật chỉ hướng một mình hắn thi triển. Hết lần này tới lần khác hắn lại không có cách nào, chỉ có thể chống đối.

 

 
Nhiếp Hồn Thuật giúp Nghệ Phong tranh thủ được thời gian thở dốc, trong nháy mắt Nghệ Phong tránh né bọn họ vây công, lần thứ hai thi triển thân pháp thuấn di, Tà Phệ Toái Phá thi triển ra, hung hăng công hướng Cô Tinh. Họa Thủy muốn cứu trợ, thế nhưng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Cô Tinh bị đánh đập trên mặt đất, làm cho bụi bặm bay khắp trời.

 

 
Nghệ Phong không quên chiến thuật của hắn, chiến thuật đồng dạng cũng làm cho Họa Thủy bị bay trên mặt đất, làm cho mông của nàng đau ê ẩm, lửa giận trong lòng Họa Thủy bộc phát. Khí thế của nàng lần thứ hai tăng vọt lên.

 

 
Cô Tinh tựa hồ cũng phát hiện Băng Hồn kỳ quái, Nghệ Phong mỗi lần đều dùng Băng Hồn làm nơi đột phá, hắn, Họa Thủy cùng Nghị Minh liếc mắt nhìn nhau, vòng vây mạnh mẽ thu nhỏ lại, để Băng Hồn ở ngoài.

 

 
Tuy rằng thiếu một người, thế nhưng công kích ba người so với bốn người còn muốn sắc bén hơn vạn phần. Hơn nữa Băng Hồn thỉnh thoảng đâm một thương, làm cho Nghệ Phong cực kỳ nguy hiểm, y phục bị rách mấy chỗ! Làm cho Nghệ Phong kinh hãi ra mồ hôi lạnh.

 

 
Hạ Chỉ Mộng nhìn Nghệ Phong trên đài càng lúc càng chật vật, nàng hơi nhíu mày. Nghệ Phong này làm cái quỷ gì vậy, như vậy hắn còn không xuất toàn lực?

 

 

Hạ Chỉ Mộng muốn biết, đệ nhất thiên tài trong các học sinh giới này rốt cuộc thiên tài đến trình độ nào, nàng hô lớn Họa Thủy:

 

 
- Họa Thủy, Cô Tinh, các ngươi không nên lưu lực, không phải sợ làm Nghệ Phong bị thương, thi triển toàn lực!

 

 
Nghệ Phong nghe Hạ Chỉ Mộng nói, suýt nữa bị phun máu, Nghệ Phong hận không thể đá vào mông Hạ Chỉ Mộng, hung hăng đánh nàng một trận!

 

 
Quả nhiên, Họa Thủy nghe Hạ Chỉ Mộng nói, không còn lưu thủ, thực lực phát huy đến mười thành, vận chuyển tới lợi kiếm trên tay, hung hăng đâm qua Nghệ Phong. Băng Hồn và Nghị Minh cũng liếc mắt nhìn nhau, hai người dùng binh khí vung lên, cũng oanh kích về Nghệ Phong.

 

 
- Thuấn di...

 

 
Nghệ Phong chỉ có thể thi triển thuấn di né tránh, hắn cảm giác những người này điên rồi, càng lúc càng không phải người thường.

 

 
- Ý thức Chiến đấu...

 

 
Nghệ Phong chung quy tránh không khỏi, ý thức chiến đấu lần thứ hai thi triển ra, chủ động tấn công hướng về bọn họ.

 

 
Trong khoảng thời gian ngắn, năm đạo nhân ảnh lần thứ hai chớp động lên toàn bộ hư không, năm đạo nhân ảnh càng đánh càng kịch liệt, đài cao cũng bị đánh nát vô số chỗ, bị đập ra nhiều hố to, các học viên khác nhìn mà hết hồn.

 

 
Đến cuối cùng, năm đạo nhân ảnh đã không thấy rõ bóng người, chỉ còn lại có vài đạo tàn ảnh và bụi đất bay đầy trời.

 

 
Lấy thực lực của Hạ Chỉ Mộng và Tu Mộ, miễn cưỡng có nhìn thể thấy, bọn họ nhìn năm người đang giao đấu, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được kinh hãi. Nghệ Phong cư nhiên bằng vào một kiếm, thực sự bình thủ ở dưới bốn Vương Cấp vây công.

 

 
Đương nhiên, Hạ Chỉ Mộng và Tu Mộ cũng biết, Nghệ Phong chung quy đỡ không được bốn người công kích. Phải thi triển ra Nhiếp Hồn Thuật!

 

 
Lúc này đám người Cô Tinh đã bị chấn động chết khiếp, bọn họ sao cũng không nghĩ ra, Nghệ Phong cư nhiên lấy thực lực một người, không dùng lực lượng Nhiếp Hồn Thuật, dưới tình huống mấy người bọn họ trở tay không kịp, cư nhiên ăn chút thiệt thòi.

 

 
Nếu không phải Băng Hồn nhắc nhở, sợ là không phải chỉ ăn chút thiệt thòi.

 

 
Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong phối hợp với sức chiến đấu kinh khủng của hắn, cùng với ý thức công kích làm cho người ta run sợ kia. Bốn người tuy có thể làm cho Nghệ Phong liên tiếp lui về phía sau, thế nhưng lại không làm gì được Nghệ Phong.

 

 
Cô Tinh cảm giác hắn sắp điên mất rồi, hắn chưa từng có nghĩ tới, sẽ có tình cảnh một Tướng Cấp đối kháng bốn Vương Cấp.

 

 
Cô Tinh tự nhận hắn là thiên tài, thế nhưng lúc này hắn đã bị đả kích rất lớn. Cô Tinh rất vững tin, đây cũng không phải chỗ giới hạn của Nghệ Phong, Nghệ Phong nhất định còn có hậu chiêu.

 

 
Nghĩ vậy, Cô Tinh quát to đám người Băng Hồn:

 

 
- Băng Hồn, dùng toàn lực, dùng con bài chưa lật, ngày hôm nay ta không đánh Nghệ Phong một trận, sợ là sau này hắn đạt được Vương Cấp, chúng ta không có cơ hội cùng hắn giao chiến nữa!

 

 
Mấy người Băng Hồn nghe được Cô Tinh nói, cả đám sâu sắc chấp nhận. Đấu khí trong cơ thể tăng vọt lên, hiển nhiên muốn dùng hết vốn liếng đánh Nghệ Phong một trận.

 

 
Nghệ Phong nhìn thấy đám người điên này, hắn nhịn không được mắng to lên. Nghệ Phong không thể ngẫm lại, lúc đám người này thi triển con bài chưa lật sẽ kinh khủng đến mức nào. Tuy rằng bốn người này vây công hắn, thế nhưng nhiều nhất là thi triển vũ kỹ Nhất giai.

 

 
Nghệ Phong không chút nghi ngờ, trong những người này có người học vũ kỹ trên Địa Giai, trời ạ, nếu như bốn Vương Cấp đều thi triển vũ kỹ Địa Giai. Kia hắn còn có đường sống sao?

 

 
- Băng Hồn, nếu như ngươi dám kích động bọn họ thi triển con bài chưa lật đối phó ta, lão tử sẽ không để yên cho ngươi!

 

 
Nghệ Phong chửi ầm lên.

 

 
- Phong thiếu! Không có ý tứ! Ngày hôm nay bị đả kích quá nhiều, ta không đánh ngươi sẽ rất khó chịu!

 

 
Băng Hồn nhàn nhạt nói, rốt cuộc trả lời Nghệ Phong một câu.

 

Nguồn: tunghoanh.com/mi-anh/chuong-716-7xOaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận