Mị Ảnh Chương 954

Sau khi Lăng Thần Quyết tự hành vận chuyển, tốc độ khôi phục cũng có biến hóa kinh người. Thành chủ phủ và Tàng Hoa Các cũng không quá xa, nhưng khi Nghệ Phong chạy tới Phủ đệ thành chủ, hồn lực trong cơ thể lại khôi phục khoảng bốn thành. Cảm giác choáng váng nặng nề trong đầu, cũng tan biến đi rất nhiều.

 

 
Tình hình như thế khiến khóe miệng Nghệ Phong thoáng có ý cười. Sợ là không cần bao lâu, hồn lực có thể khôi phục bảy tám phần. Lăng Thần Quyết không hổ danh là công pháp tuyệt đỉnh hơn một nghìn năm Tà Tông tích lũy thành.

 

 
- Đế Quân, hai vị Thiếu tông chủ, Hỏa Lân công tử, mời ngồi!

 

 
Lợi Kim làm làm tư thế mời, đồng thời phân phó thị nữ xuống chuẩn bị rượu và đồ nhắm.

 



 
Tất nhiên Thi Đại Nhi ngồi ở bên cạnh Nghệ Phong. Làn thu ba lưu chuyển, cười hì hì nhìn Thủy Nhược Vân, hô một tiếng nói:

 

 
- Thủy sư tỷ, tỷ có muốn ngồi bên cạnh Phong ca ca hay không, không quan hệ, ta không ăn giấm!

 

 
Thủy Nhược Vân thoáng nhìn về phía Thi Đại Nhi, không nhanh không chậm nói

 

 
- Cám ơn Thủy sư muội đã có ý tốt, nhưng không cần!

 

 
- Thủy sư tỷ không nên giả vờ rụt rè. Không sao đâu. ta nghĩ Phong ca ca cũng rất thích ngồi ở bên cạnh tỷ, hắn thích nhất là trái bế phải ôm. Phong ca ca, đúng không?

 

 
Thi Đại Nhi cười hì hì nói.

 

 
- A! Đúng! A... Không phải!

 

 
Nghệ Phong cảm nhận bàn tay đặt ở bên hông vội vàng biến đổi, trong lòng lại yên lặng nói: ai thích trái bế phải ôm chứ? Ta thích ba bế bốn ôm.

 

 
- Hi hi, Thủy sư tỷ, Phong ca ca thích nhất là nói một đường, nghĩ một nẻo. Tỷ không cần nghe hắn, ta thật sự không ăn giấm. Tỷ thật sự không muốn ngồi bên cạnh Phong ca ca?

 

 
Thi Đại Nhi cười hì hì nói.

 

 
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói, thăm dò ở bên cạnh lỗ tai Thi Đại Nhi, nhẹ nhàng phun khí nóng:

 

 
- Tiểu ma nữ, Phong ca ca của nàng quả thật thích nói một đường, nghĩ một nẻo. Tuy nhiên đối với chuyện nói chuyện nhân sinh, tuyệt đối sẽ không nói dối. Tối hôm nay nàng tự mình cầu phúc nhiều một chút.

 

 
Trong nháy mắt màu ửng đỏ từ bên tai tiểu ma nữ lan ra, nàng giả vờ bình tĩnh ghé vào bên tai Nghệ Phong nói:

 

 
- Hừ, ai sợ ai! Có bản lĩnh ca ca cứ dùng sức!

 

 
Nghệ Phong trắng mắt liếc tiểu ma nữ một cái, rất khinh thường nói:

 

 
- Đã là niên đại nào rồi, còn dùng sức mạnh. Nếu đuổi kịp thời đại, hiện tại ta thích chính là dùng dược.

 

 
- Ca...

 

 
Thi Đại Nhi nghe Nghệ Phong nói xong, nàng cảm giác nhịp tim nhanh hơn vài phần, tính thò tay lấy chén nước uống vài hớp, nhưng chung quy không dám động thủ. Nàng hiểu rất rõ về y thuật của Nghệ Phong. Tùy ý dùng dược, có thể khiến nàng chủ động tìm kiếm điên cuồng. Nàng nào dám ăn cái gì trước mặt Nghệ Phong. Thật ra nàng không chút nghi ngờ đối với âm mưu thủ đoạn của Nghệ Phong.

 

 
Nghệ Phong và Thi Đại Nhi thì thầm nói chuyện, tuy rằng với thực lực hai người, không đến mức truyền đến trong tai mọi người, nhưng thấy bộ dạng Thi Đại Nhi có chút đỏ mặt, Lợi Kim và Hỏa Lân đều nhìn nhau cười, lộ ra ánh mắt một người nam nhân đều hiểu.

 

 
Thi Đại Nhi nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt càng thêm đỏ.

 

 
Tuy nhiên ma nữ chính là ma nữ, tuyệt đối sẽ không khiến mình rơi vào tình trạng xấu hổ, nàng nhìn Thủy Nhược Vân nói:

 

 
- Thủy sư tỷ, Phong ca ca hỏi ta, tiên tử khiến người ta ấm giường không biết có cảm nhận thế nào? Hừ, Thủy sư tỷ có muốn đêm nay để Phong ca ca thưởng thức một chút. Trong tay Phong ca ca có rất nhiều dược vật trợ hứng. Tỷ cũng có thể thưởng thức.

 

 
Nói rõ ràng như thế rõ ràng, chung quy Thủy Nhược Vân không thể duy trì vẻ mặt thản nhiên xuất trần. Trên mặt nàng cũng giống như Thi Đại Nhi, đỏ ửng. Hai tuyệt đại giai nhân, lộ ra bộ dạng như vậy, khiến Hỏa Lân và Lợi Kim nhìn có chút thất thần.

 

 
- Thỉnh Thi sư muội tự trọng!

 

 
Rốt cục Thủy Nhược Vân có chút tức giận.

 

 

Thi Đại Nhi thấy Thủy Nhược Vân nổi giận, ngược lại nàng càng vui vẻ, hi hi mỉm cười nói thêm vài câu:

 

 
- Không phải là ta nói. Đó là lời Phong ca ca nói.

 

 
Quả nhiên, thốt ra lời này xong, ánh mắt Thủy Nhược Vân liền quét về phía Nghệ Phong, trong đó thoáng có chút lạnh ý:

 

 
- Thanh danh Nhược Vân đại biểu cho Tĩnh Vân Tông. Cho dù Nhược Vân không phải là đối thủ của Nghệ Phong sư huynh, nhưng Tĩnh Vân Tông cũng không để ngươi tùy ý sỉ nhục.

 

 
Nghệ Phong nghe Thủy Nhược Vân nói, hắn không khỏi cười khổ, hung hăng trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi một cái. Nhưng đối với một tiểu ma nữ tinh quái này, hắn không hề có biện pháp nào. Cho dù hắn nói lời ra không phải lời hắn nói, sợ là không ai tin tưởng.

 

 
Đơn giản, Nghệ Phong mỉm cười nhìn Thủy Nhược Vân nói:

 

 
- Những lời này, kêu Lăng Ngọc Nhã và sư tôn ta nói đi! Thật ra ta cũng rất muốn biết năm đó giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

 

 
Nghệ Phong nhớ tới lúc ấy lão đầu tử tức giận, ép Nghệ Phong phải gây họa cho Thủy Nhược Vân, sau đó thu làm nữ nô, Nghệ Phong đã cực kỳ tò mò năm đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, trong lòng cũng thoáng có chút cầu nguyện. Lão đầu tử không nhớ rõ nhiệm vụ đã giao cho hắn. Bằng không, hệ số khó khăn quá lớn, Nghệ Phong tình nguyện đi vào bên trong Huyết Sắc Thiên Đường một chuyến còn hơn.

 

 
- Hừ!

 

 
Thấy Nghệ Phong nói như thế, Thủy Nhược Vân hừ một tiếng, đầu quay đi nơi khác.

 

 
Nghệ Phong nhìn bộ dạng Thủy Nhược Vân như vậy, ngược lại cảm thấy cô nàng này khá thú vị.

 

 
Lợi Kim và Hỏa Lân nghe ba người đối thoại, một đám nhìn không chớp mắt, coi như không nghe thấy. Ba người này, không có người nào bọn họ trêu chọc được. Chuyện như vậy, vẫn đừng phát biểu bình luận, bằng không quỷ biết có thể bị người trút giận vào mình hay không.

 

 
- Hi hi, Nghệ Phong sư huynh, ta thấy dược của ca ca nên để lại cho Thủy sư tỷ dùng. Nàng khá khó chinh phục.

 

 
Thi Đại Nhi có ý kiến hay.

 

 
Nghệ Phong trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi một cái nói:

 

 
- Nàng yên tâm, Phong ca ca nàng dự trữ mười phần, cho dù mười tám nữ tử cũng đủ dùng. Người nào đó hôm nay trốn không thoát đâu.

 

 
Thi Đại Nhi nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt lại bắt đầu chút ửng đỏ, cũng không dám nói nữa. Trong lòng bắt đầu yên lặng tính kế.

 

 
...

 

 
Lợi Kim thấy ba người rốt cục không nói, lúc này mới bắt đầu cười mở miệng:

 

 
- Lâu nay đã nghe Nghệ Phong Đế quân có thực lực siêu quần. Nhưng, thật sự không ngờ được Nhiếp Hồn Thuật càng tốt hơn. Ha ha, một ly này ta mời ngươi.

 

 
Nói xong, Lợi Kim nâng chén nhìn Nghệ Phong.

 

 
Mà Lợi Kim nói những lời này, khiến Hỏa Lân thoáng dừng một chút. Hắn trừng mắt nhìn Nghệ Phong, ngay lập tức lại thất thố hỏi Lợi Kim:

 

 
- Chờ một chút, ngươi nói cái gì? Thực lực của hắn siêu quần? Là nói thực lực võ giả của hắn sao?

 

 
Hỏa Lân phản ứng như vậy, Lợi Kim cũng không bất ngờ, hắn mỉm cười nói:

 

 
- Cách đây không lâu, Nghệ Phong Đế quân từng một mình chiến với ba Vương cấp. Trong sự bao vây tấn công của mấy nghìn quân đội đã giết chết vô số binh lính.

 

 
Hỏa Lân nghe Lợi Kim nói như vậy, nhãn mắt hắn hoàn toàn thay đổi.

 

 
Một người có được Phệ Châu, Nhiếp Hồn Sư lục tinh đã là độ cao vô số người còn chưa tới được. Nhưng không ngờ hắn còn là một võ giả đẳng cấp không thua Nhiếp Hồn Sư.

 

 
- Ta ngất, thế giới này còn có thiên lý không?

 

 
Hỏa Lân không nhịn được trong lòng tức giận mắng một tiếng. Lợi Kim thấy sắc mặt Hỏa Lân không bình thường, hắn mỉm cười, trong lòng còn có một câu chưa nói. Nếu ngươi biết, đối phương còn là một y sư cao giai, sợ là trực tiếp sẽ tức giận tới điên. Sợ là không mấy người cân bằng được dưới tình huống như vậy.

 

Nguồn: tunghoanh.com/mi-anh/chuong-954-O1Oaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận