Mộ Chàng Xác Thiếp Chương 1

Chương 1
Mộ Chàng Xác Thiếp

Xuống xe ở một ga xếp dọc đường, Lý phải hỏi thăm mãi mới biết đường đi về nơi anh định đến. Tuy nhiên, có một người lớn tuổi bên đường sau khi nghe Lý hỏi chỗ anh đến, đã lo ngại nói: 
- Đường từ đây tới đó tuy chỉ khoảng chục cây số, nhưng đi bộ thì phải mất nửa ngày, mà giờ đã quá ngọ rồi, e rằng công tử đi chưa đi tới nơi đã bị... 
Ông ta ngừng ngang câu nói khiến Lý hơi thắc mắc: 
- Phải chăng bác muốn nói dọc đường nguy hiểm? 
Trầm ngâm một lúc, ông cụ gật đầu: 
- Còn hơn cả nguy hiểm nữa! Cậu đã có nghe chuyện người bị hổ vồ chưa? 


Lý cười: 
- Tưởng gì, chuyện đó thì miền núi nào chẳng có. Nhưng bác yên tâm, cháu có mang theo hai chiếc móng hổ, loại hổ tinh mà dân ở miền núi có được, chính là ông thầy mo trong bản thượng đã tặng cho cháu và bảo rằng hổ bình thường mà nhìn thấy ắt phải tránh xa! 
Vừa nói Lý vừa vạch cổ áo ra, khoe hai cái móng cọp đã lên nước bóng. Ông già khẽ lắc đầu: 
- Không ăn thua gì đâu. Hoặc có tác dụng thì cũng hạn chế thôi. Theo ta biết có nhiều người đeo móng hổ vẫn bị hổ vồ như thường. 
Lý không cãi, thật ra anh cũng không tin vào tác dụng của hai chiếc móng hổ lắm, chẳng qua do cần phải đi gấp tới nơi, đó là cái đồn điền của một người bạn chí thân, mà vừa rồi anh hay tin bạn mình bị bệnh quá nặng, cần có người tới giúp đỡ. 
Thấy Lý quá muốn đi, ông cụ đưa cho anh một cái bọc nhỏ và dặn: 
- Tôi tặng cậu vật này, nó là nhúm lông đuôi hổ, nó có tác dụng hơn mấy cái móng nhiều, bởi nó đã được làm phép. Thôi, chúc cậu lên đường bình an, khi trở về nếu có dịp ghé nhà lão chơi. 
Lý cám ơn ông rồi lên đường ngay. Do không có đường xe nên Lý phải vác ba lô đi bộ. Cũng may đã từng hoạt động đoàn hướng đạo nên Lý đi bộ vừa nhanh vừa không thấy mệt. Anh tính, cứ đi theo tốc độ ấy thì anh sẽ tới đồn điền của bạn trước lúc trời tối. Mà thậm chí, nếu có lỡ đường thì anh cũng có thừa khả năng mắc võng ngủ trên cây để chờ sáng đi tiếp. 
Đi được hơn một giờ thì nhìn xa xa Lý thấy một dòng sông, anh nhớ lời bạn dặn là đồn điền nằm bên bờ dòng sông lớn, Lý buột miệng: 
- Mình đi dọc sông này thì sẽ tới nơi thôi! 
Ước tính mình đã đi được hơn nửa đường, Lý tự hài lòng và định dừng chân ở gốc cây cổ thụ phía trước mặt để nghỉ chân và uống nước, nhưng đúng lúc đó anh chợt nhìn thấy có làn khói xanh bốc lên từ phía trước mặt, khá gần, anh lẩm bẩm: 
- Khói này là khói bếp, như vậy là có nhà người ở, may quá! 
Anh đi nhanh về phía đó và quả nhiên Lý nhìn thấy một túp lều bên đường. 
Nhà tuy nhỏ nhưng khá khang trang, khác với những lều tạm bợ của cánh thợ rừng che để trú chân. Và quan trọng hơn là hình như có người ở! 
Vừa tính cất tiếng hỏi thì chợt Lý nghe có nhiều tiếng roi vọt quất vào vật gì đó phía sau nhà, kèm theo là tiếng một phụ nữ lớn tuổi quát lên từng hồi: 
- Cho mày chừa! Cho mày bỏ cái tính ngang ngạnh nè! 
Ai đó bị đánh đòn! Lý lắc đầu ngao ngán, tự nhủ: 
- Ở giữa chốn thâm sơn cùng cốc này mà vẫn còn có roi vọt với nhau, nghĩ cũng lạ... 
Anh bước vào hiên nhà, thấy có mấy cái bàn và hơn chục chiếc ghế, anh chợt hiểu, nơi đây là một quán bên đường! Thì ra là vậy... 
Lúc ấy, tiếng roi quất càng mạnh và đến lúc ấy anh mới nghe tiếng người bị đòn ré lên, kêu van. 
- Một cô gái! 
Qua giọng van xin Lý biết đó là một cô gái, anh bức xúc và không kiềm chế được, đã xông đại vào nhà, đi thẳng đến chỗ phát ra tiếng roi quất. Trước mắt Lý là một cô gái tuổi khoảng mười lăm mười sáu, quần áo tả tơi, đang bị đè xuống đất và chịu những làn roi vút xuống thẳng tay! Một hình ảnh mà Lý không tài nào chịu được, anh quát lớn: 
- Sao đánh người dã man đến vậy? Người chứ có phải là vật đâu! 
Anh lao tới lấy thân mình đỡ những đường roi đang vụt xuống. Người đánh đang điên tiết nên không kịp dừng tay, đã quất thẳng vào người Lý mấy roi liền rồi mới chịu dừng lại: 
- Ơ, cái anh này, ai cho phép anh... 
Người vừa nói là một phụ nữ tuổi trung niên, người đang cầm roi. Bà ta trợn mắt nhìn Lý như nhìn con quái vật. Lúc ấy, Lý cũng đã nổi cáu bởi thấm cái đau của mấy roi vừa rồi, anh gắt lên: 
- Sức tôi mà còn chịu không nổi roi của bà, sao lại đánh một người yếu đuối thế này? 
Bà ta cất giọng đanh ác: 
- Con ta, ta đánh mắc mớ gì anh! Mà sao anh tự tiện xông vào nhà người khác mà không được phép vậy? 
Lúc này Lý mới đứng thẳng lên, phân trần: 
- Tôi là khách qua đường, nghe có người bị ức hiếp nên không đành làm ngơ. Mà cô gái này tội gì để bị đòn đến nông nỗi này? 
Lúc này bà ta mới chịu buông roi, nhưng vẫn nghiến răng hăm he: 
- Lần sau tao sẽ đánh gấp đôi! 
Rồi bà ta bỏ ra nhà ngoài, hầu như không quan tâm gì đến sự có mặt của khách lạ. Lúc ấy Lý mới quan sát kỹ cô gái bị đòn, tuy quần áo rách bươm, mặt mũi lấm lem và tóc tai bù xù, nhưng vẫn lộ ra đó là một cô gái có nhan sắc... 
Vừa khi ấy, cô nàng vụt lên tiếng: 
- Khách quan hãy mau mau ra nhà trước đi, không thì em sẽ bị đòn thêm! 
Lý muốn hỏi thêm, nhưng lúc ấy đã nghe tiếng oang oang của bà chủ quán: 
- Uống nước mà không ngồi ghế ở trước này, ra nhà sau làm gì thế? 
Lý đành phải bước trở ra. Anh phải giải thích thêm: 
- Tôi xin bà, cô ấy là con gái mà, có roi vọt thì cũng là tượng trưng thôi, đánh kiểu vừa rồi thì hổ cũng chịu không nổi, nữa là... 
Câu nói của Lý khiến bà chủ quán quắc mắt nhìn anh như muốn phản ứng gì đó, nhưng có lẽ kịp dừng. Chỉ nghe bà ta ''hừ'' lên một tiếng trong họng rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Lý phải gọi: 
- Cho tôi bình trà ngon, mấy cái bánh ngọt. 
Mụ ta nói vọng ra: 
- Ở đây chỉ có trà xanh chớ làm gì có trà ngon. Còn bánh thì chỉ có bánh nếp ăn no bụng thôi! 
Lý bảo: 
- Cũng được! 
Anh uống một bình trà xanh mà cảm thấy ngon như uống trà sen trà lài. 
Riêng hai cái bánh nếp thì tuy đã nguội, có lẽ hàng hôm qua còn tồn lại, nhưng do đói nên Lý ăn một hơi hết sạch và còn cám ơn rối rít: 
- Cám ơn bà chủ đã cho ăn uống ngon. Lúc nãy có mạo phạm thì xin bà bỏ qua cho... 
Bấy giờ bà ta mới dịu giọng: 
- Cũng chẳng qua là dạy con mà thôi. Công tử thấy không, thân con gái ở giữa nơi thâm sơn này, nếu không quản lý chặt, để cho tự do ra ngoài giao du thì làm sao giữ nổi thân! Tôi là mẹ mà... 
Nghe bà ta nói vậy Lý cũng cảm thông, anh thật lòng khuyên: 
- Dẫu sao cô ấy cũng là con gái, mà roi vọt như vừa rồi là không nên. Cháu là người dưng, nhưng cám cảnh cô ấy, nên xin với bà nương nhẹ tay cho. Cháu ở trong đồn điền, nếu có dịp cháu sẽ ra đây nhờ bà và cô ấy giúp cho nhiều việc. 
Người đàn bà tỏ vẻ mừng vui: 
- Công tử ở gần đây thì tốt quá! Hay là... công tử coi ai thì làm mai cho con nhỏ giùm, nó đã tới tuổi rồi... 
Lý hứa cho qua chuyện chứ thật ra không quan tâm cho lắm: 
- Cháu sẽ lưu ý... 
Anh ăn uống xong thì từ giã, trước khi đi còn hỏi: 
- Đây tới đồn điền trà còn bao xa nữa? 
- Ở đây có ba đồn điền trà, nhưng lớn nhất là của nhà ông Đốc Lãnh. Vậy cậu hỏi đồn điền nào? 
Lý reo lên: 
- Chính là đồn điền của ông Đốc Lãnh. Bạn tôi ở đó! 
Mụ ta tỏ ra rành chuyện: 
- Con trai duy nhất của ông Đốc đang quản lý đồn điền đó. Anh ta đã chết ngày hôm qua rồi! 
Lý rụng rời: 
- Chết rồi sao? Trời ơi... 
Anh đứng lên chuẩn bị đi, nghe vậy lại ngồi phịch xuống, người thẫn thờ... 
Bà ta phải nhắc: 
- Nghe nói cậu ấy không thân nhân bên cạnh, đang chờ người nhà từ thành phố tới, nếu đúng là cậu thì mau tới đi để còn lo hậu sự cho người ta! 
Lý vừa bước đi mà đầu óc rối bời... 
*** 
Lo xong ma chay rồi, Lý có muốn về cũng không về được. Bởi đồn điền đang mùa thu hoạch, mà không có người trông nom thì coi như cho không thiên hạ những gì là công sức của Vọng bỏ ra. Hơn nữa, đây còn là tài sản lớn, không thể bỏ mặc được. Cuối cùng Lý quyết định ở lại. 
Đêm đầu tiên, Lý ngủ lại do phải tất bật lo chuyện hậu sự cho Vọng nên anh chưa thấy có gì khác thường. Qua đêm thứ hai, tức là sau khi chôn cất cho Vọng xong, vừa đặt lưng xuống là Lý đã ngủ say. 
Có lẽ đến quá nửa đêm.... 
Bỗng bên tai Lý nghe như có người gọi! Anh choàng dậy thì rõ ràng còn nghe văng vẳng: 
- Mình lạnh lắm, làm ơn... 
Giống như tiếng của Vọng? Lý hốt hoảng bật dậy, nhảy ngay xuống giường và mở cửa sổ nhìn ra. Từ đó, tầm mắt của Lý có thể thấy khu đất chôn Vọng. 
Đêm tối mịt mù... 
Nghĩ rằng mình nghe lầm, nên sau một lúc quan sát, anh đóng cửa sổ lại, đi ngủ tiếp. Nhưng lần này thì tiếng người rõ hơn: 
- Hãy giúp mình, hãy cứu cô ấy! 
Đúng là tiếng của Vọng rồi! Lý gọi to: 
- Vọng! Cậu ở đâu? Cậu còn sống phải không? 
Không có hồi đáp. Lý mở tung cửa sổ vừa gọi lớn lần nữa: 
- Vọng, mình tìm cậu đây! 
Thấp thoáng xa xa sau rặng cây, Lý thấy như có một bóng người đang lướt đi rất nhanh. Không kịp suy nghĩ thêm, Lý nhảy qua cửa sổ rồi cứ theo cái bóng phía trước mà chạy. Cũng khá xa, cuối cùng anh đã đến trước ngôi mộ của Vọng. Mộ còn mới, không có dấu hiệu gì khác thường, nên Lý đứng lặng người một lúc rồi mới lên tiếng: 
- Có phải cậu muốn nói gì không, Vọng? Mình đây mà… 
Vẫn yên lặng như tờ... 
Lý đành phải nói một mình: 
- Mình nghĩ là cậu đang có chuyện gì đó muốn nói, mình nghe đây và hứa là sẽ làm tất cả cho cậu. Bây giờ chúng ta chỉ còn có nhau thôi mà, đừng ngại gì hết nghe Vọng! 
Những lời nói thống thiết của Lý hình như có tác dụng, chợt có một luồng gió lớn thổi lên và trong phút chốc bụi bốc lên mù mịt chung quanh ngôi mộ. 
Khi gió lặng, bụi tan thì thật ngạc nhiên, có một người ngồi xếp bằng trước mộ! 

Nguồn: truyen8.mobi/t109046-mo-chang-xac-thiep-chuong-1.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận