Ma Giới Đích Nữ Tế Chương 4 : Tôn Ngộ Không đại tông sư cùng Hoa Dung đạo

Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh

Chương 4: Tôn Ngộ Không đại tông sư cùng Hoa Dung đạo

Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
Nguồn: 4vn.eu








Nhìn thấy bộ dáng tràn đầy hứng thú của Ái Lệ Ti nhìn Trần Duệ, A Nhĩ Đạt Tư chỉ có thể nhẫn nại giải thích: “Tiểu công chúa, như quả có thể biết được bí mật của nhân loại này, lực lượng của ma tộc sẽ tăng vọt, đối với Ám Nguyệt thành mà nói, chỗ tốt cũng không nhỏ, ít nhất, tình cảnh của trưởng công chúa sẽ tốt hơn rất nhiều”.

Vừa nghe A Nhĩ Đạt Tư nói đến tỷ tỷ, Ái Lệ Ti lộ ra vẻ do dự, cuối cùng cũng không kiên trì nữa. Trần Duệ chứng kiến A Nhĩ Đạt Tư cười gằn bước đến, không khỏi lông tơ dựng đứng.


“Yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi đâu, chỉ là giải phẫu từng phần mà thôi” A Nhĩ Đạt Tư âm trầm nói: “Ta sẽ duy trì tính mạng ngươi để tiến hành càng nhiều thí nghiệm”.

Shjt, lão tử có chết cũng không làm chuột trắng!

Trần Duệ trong lúc gấp gáp vội quát lên: “Chậm đã! Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta sẽ nói ra bí mật!”.

Câu nói này là thân hình A Nhĩ Đạt Tư ngừng lại, hai mắt tỏa sáng nhìn thẳng Trần Duệ: “Nói!”.

“Mọi chuyện bắt đầu ở Hoa Quả sơn, trong lúc du ngoạn ta có đến đó, không cẩn thận bị rơi xuống một thác nước”Trần Duệ nhanh chóng nghĩ đến một câu chuyện quen thuộc, “Trong thác nước có một cái động tên là Thủy Liêm động, ở trong động, ta thu được truyền thừa của một vị tông sư, vị đại tông sư này tên là Tôn Ngộ Không!”.

Ở thế giới này, có rất nhiều thứ tương tự như địa cầu như thời gian, đơn vị…, cho nên Trần Duệ cơ bản không có gì băn khoăn, càng nói càng thuận miệng: vị đại tông sư Tôn Ngộ Không này tinh thông luyện kim thuật, đã từng luyện chế ra một thần khí nặng một vạn ba ngàn năm trăm cân, gọi là Kim Cô bổng, không sợ bất cứ ma pháp nào, có thể tự do biến hóa lớn nhỏ, lớn thì xuyên thiên địa, nhỏ thì như cây châm. Hắn còn chế tạo ra một thần dược gọi là “Dao Trì bàn đào”, đủ để người phổ thông có mấy ngàn năm thọ mệnh, thậm chí là trường sinh bất tử.

Hiện tại là lúc sinh tử, có thể lừa thì cứ lừa đi, cho dù sau khi chết bị Ngô Thừa Ân cùng fan bóp cổ chết lần nữa cũng chỉ có thể thừa nhận.

Thần khí đối kháng với chư thần! Dược tề trường sinh bất tử! Chế khí cùng dược tề hai lĩnh vực đều là đại tông sư! Ám tinh linh không khỏi sửng sốt.

“Nếu như là thật, vị đại tông sư này tuyệt đối đã đạt đến thần cấp!” A Nhĩ Đạt Tư tâm thần chấn động, nhưng lập tức lộ ra vẻ hoài nghi: “Như đã vị đại tông sư này có thành tựu kinh người, tại sao không lưu danh trong sử sách?”.

Trần Duệ chém gió suýt thì bị nhận ra, trong lòng giật mình, cũng may hắn đọc truyện rất nhiều, lập tức tìm được tình tiết che lấp.

Tại thời đại thái cổ, còn có thời đại cổ xưa hơn là hồng hoang, hay còn gọi là chư thần thời đại. Tôn Ngộ Không chính là một nhân vật thời đại hồng hoang, do thành tựu của hắn quá đáng sợ, người phổ thông có thể đối kháng cùng chư thần, dẫn đến chư thần kinh sợ, dẫn mười vạn quân đội thảo phạt Ngộ Không, kết quả đại bại. Ngộ Không còn một đường giết lên thần giới, làm chư thần táng đảm, trận chiến ấy còn được gọi là “Chư thần hoàng hôn”, cuối cùng Ngộ Không bị chủ thần Như Lai mạnh nhất thời hồng hoang đánh bại, “lịch sử” cũng bị chư thần cố ý che đậy, cho dù là những bí tịch cổ nhất cũng không ghi chép lại, chỉ ngẫu nhiên nhìn đến một, hai danh từ liên quan mà thôi.

“Chư thần hoàng hôn? Hình như ta có nghe đến… Nhưng mà không nhớ được đã đọc ở đâu a” Những lời này của Ái Lệ Ti dọa Trần Duệ nhảy dựng, chẳng lẽ có điển cố này thật sao? Vì không bị khám phá, hắn tiếp tục tự biên ở Thủy Liêm động nhận được một tia tàn hồn của Ngộ Không đại sư truyền thừa, cũng bởi thế mạc danh kỳ diệu bị truyền tống đến ma giới. Có tàn hồn cường đại của đại tông sư, bao hàm vô số kinh nghiệm cùng tri thức, hắn có thể bách “độc” bất xâm, hoàn toàn là do tia thần niệm phù hộ.

Trần Duệ từ thần hồn của Ngộ Không đại sư biết được rất nhiều sự tích thời hồng hoang, nhưng do tinh thần lực bản thân quá yếu, tạm thời chưa thể nào tiếp nhận truyền thừa, cần chờ lực lượng dần trưởng thành, mới có thể thu được càng nhiều tri thức.

Sắc mặt ám tinh linh hơi hòa hoãn, lời của Trần Duệ ít nhất có thể chứng minh thành tựu cả đời của hắn không phải vô dụng, chỉ là nhân loại này có thể chất đặc thù mà thôi!

Ái Lệ Ti nghe đến xuất thần, le hét muốn hắn kể chuyện thời hồng hoang, Trần Duệ tiện tay lấy ra những quái thú như đào ngột, cùng kỳ, anh chiêu, hóa xà từ “Sơn Hải kinh”, từng con sống động linh hoạt như thật, làm hai mắt Ái Lệ Ti tỏa sáng, như quả không phải Trần Duệ từng bị hại, làm sao đều không nhìn ra chân diện mạo của la lỵ này.

A Nhĩ Đạt Tư vẫn không cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, cười lạnh nói: “Dù cho thật có thời đại hồng hoang, ta cũng không tin có đại tông sư cường đại đến nỗi chống lại được chư thần, càng không tin nhân loại vô năng được truyền thừa! Như ngươi không thể lấy ra chứng cứ làm người ta tin phục, như vậy ngươi sẽ tự thân thể nghiệm hậu quả của lừa gạt ám tinh linh!”.

Tiểu ma nữ vừa rồi còn trung thực lắng nghe, lập tức ném đá xuống giếng: “Còn có Lộ Tây Pháp vương tộc vĩ đại nữa!”.

Trần Duệ từ ký ức tàn khuyết của Arthur, biết được luyện kim thuật ở thế giới này chia làm chế khí học cùng dược tề học, thực tế bao gồm lý hóa, dã luyện, y dược, ma pháp trận cùng vô số tri thức phương diện khác. Do lượng tri thức quá lớn và quá cao siêu, nên đạt tới cấp đại sư chỉ lác đác mấy người, rất được thế nhân coi trọng. Nhân loại thế giới là như vậy, ma giới cũng không ngoại lệ.

Trần Duệ tâm niệm chuyển biến, nhanh chóng có chủ ý: “Như quả ta lấy ra được chứng cứ xác thực thì sao?”.

A Nhĩ Đạt Tư trầm ngâm không nói, giả như là Trần Duệ nói thật, như vậy lưu lại tính mạng hắn bằng với bảo lưu tâm huyết của một vị thần cấp đại tông sư, đối với Ám Nguyệt thành, đối với ma giới đều hết sức có giá trị.

“Ta lấy danh dự của ám tinh linh phát thệ, nếu những lời ngươi nói là sự thật, ta sẽ không thương hại ngươi chút nào” A Nhĩ Đạt Tư thần sắc trịnh trọng phát thệ.

“Danh dự” của ám tinh linh? Trên mặt Ái Lệ Ti hiện ra ý cười khó mà phát hiện được: ở ma giới, nói đến ám tinh linh là giảo hoạt, âm hiểm, thậm chí ám tinh linh còn lấy đó làm vinh dự, toàn ma giới chí ít có một nửa thích khách, sát thủ xuất phát từ chủng tộc này. Xem ra vị đại sư này dù có si mê dược tề học như nào thì cũng vẫn là một vị ám tinh linh giảo hoạt.


Trần Duệ nào biết, còn tưởng A Nhĩ Đạt Tư thật sự phát thệ, gật đầu nói: “Tinh thần lực của ta rất yếu, không thể chịu được quá nhiều ý thức, chỉ có thể nhìn được một vài đồ thôi. Đối với đại tông sư mà nói, đây chỉ là vài thứ không đáng kể, nhưng là…”.

“Là đồ gì, nhanh nói ra!”Trần Duệ còn không kịp giới thiệu xong, liền bị A Nhĩ Đạt Tư ngắt lời, một tác phẩm của thần cấp đại tông sư, dù chỉ nhỏ bé không đáng kể thì cũng có giá trị liên thành.

“Có giấy, bút chì hay không?”.

“Bút chì là cái gì?”.

“…”

Ái Lệ Ti rất có hứng thú nhìn Trần Duệ cùng A Nhĩ Đạt Tư bận rộn, thỉnh thoảng giúp vài việc nhỏ, chính là tiểu liệt ma đáng thương vẫn y nguyên nằm trên đất không ai hỏi thăm.

Một lúc sau, tác phẩm đầu tiên sau khi đến dị giới của Trần Duệ hoàn thành.

A Nhĩ Đạt Tư nghi hoặc nhìn khung vuông trước mắt, cùng với mấy đoạn gỗ hình chữ nhật, thấy thế nào cũng không thể liên tưởng đến tác phẩm của một vị thần cấp đại tông sư: “Hoàn thành rồi sao?”.

“Đơn giản như vậy à?”Ái Lệ Ti hiếu kỳ hỏi: “Chỉ có mười khối gỗ phổ thông này sao?”.

Trần Duệ lắc lắc đầu, làm bộ rất nghiêm túc nói: “Không nên xem thường những khối gỗ phổ thông này, Ngộ Không đại sư từng nói, có thể hóa mục nát thành thần kỳ, đấy mới là đại tông sư!”.

“Hóa mục nát thành thần kỳ? Không hổ là thần cấp đại tông sư!” A Nhĩ Đạt Tư như được đánh thức khỏi bến mê, ngữ khí cũng biến thành vô cùng khách khí: “Xin ngươi nói cho ta, công cụ này có tác dụng gì?”.

“Chờ một chút, ta viết thêm mấy chữ đã” Trần Duệ viết lên mấy chữ lên những khối gỗ, lần lượt là Tào Tháo, Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu, Hoàng Trung cùng binh sĩ.

“Đây là Hoa Dung đạo, là loại thuật số suy diễn kỳ. Khối gỗ lớn nhất tên là Tào Tháo, đại biểu cho một vị quân vương thời hồng hoang, những khối gỗ còn lại đại biểu cho kỵ sĩ địch quốc cùng binh sĩ cản trở…”Trần Duệ cố dùng ngôn ngữ mà A Nhĩ Đạt Tư có thể hiểu được nói ra quy tắc chơi Hoa Dung đạo.

Hoa Dung đạo là trò chơi nổi tiếng Trung Quốc, biến hóa đa đoan, giống với rubick, chơi mãi không chán, được người nước ngoài xưng là một trong ba trò chơi trí lực không thể không tưởng niệm.

A Nhĩ Đạt Tư càng nghe càng cảm thấy hứng thú, đang muốn chơi thử, nào ngờ Ái Lệ Ti nhanh tay đoạt lấy, đầy hứng thú chơi đùa. A Nhĩ Đạt Tư ở một bên chỉ dám nhìn suông cũng không dám động thủ cướp lấy, cũng may thứ này chế tác giản dị, rất nhanh vị ám tinh linh đại sư đã tự chế được một bộ, dần đắm chìm trong đó.

Tính kiên nhẫn của tiểu la lỵ không phải rất tốt, sau khi liên tục thất bại, đã rất là tức giận, liền nói với Trần Duệ: “Ngươi có phải gạt chúng ta không? Vị đế vương này căn bản không trốn ra được”.

Trần Duệ không khỏi để lộ gương mặt biết là ngươi sẽ nói thế: “Công chúa điện hạ, ta dám cam đoan Hoa Dung đạo tuyệt đối có thể giải được, mà không phải chỉ có một phương pháp, then chốt là suy diễn của cá nhân làm cho số bước giải ngắn nhất”.

Ái Lệ Ti biết Trần Duệ sợ chết, nay thấy hắn chắc chắn như vậy, cũng không tiếp tục nghi hoặc, nhưng là, lúc này ngoài cửa vang lên một thanh âm kiều mỵ: “A Nhĩ Đạt Tư đại sư, ta là thị nữ Cơ Á của tiểu công chúa điện hạ, xin hỏi Ái Lệ Ti điện hạ có ở đây hay không?”.

A Nhĩ Đạt Tư vốn đang trầm mê với Hoa Dung đạo cũng không trả lời lại, Ái Lệ Ti chính mình nói: “Cơ Á, ta ở đây, mau vào đi”.

Ái Lệ Ti cấp cho người khác cảm giác thuần khiết thì Cơ Á là mị hoặc!

Da thịt trắng nõn, khuôn mặt tinh mỹ, môi hồng dụ hoặc, bộ ngực hấp dẫn mê người, bắp đùi tròn trịa, mỗi chỗ đều toát lên nét hấp dẫn người khác giới. Trang phục của nàng cũng không tính là hở hang, chỉ là váy sát người càng thêm tôn lên nét lồi lõm trên người nàng, không cần làm dáng, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng làm nam nhân khó mà tự kìm chế dục vọng.

Ái Lệ Ti tự xưng là vương tộc Lộ Tây Pháp, bề ngoài cùng nhân loại cũng không có gì khác biệt, nhưng Cơ Á thì khác, nàng là ma nữ tiêu chuẩn, trên đầu mọc một đôi sừng cong cong, sau lưng có đôi cánh đen tinh xảo, sau mông còn có một cái đuôi nhỏ nhắn. Nhưng mà những thứ này không chút nào giảm mị lực của nàng, ngược lại càng thêm một loại thần bí.

Yêu nữ! Tuyệt đối là yêu nữ!

“Tiểu công chúa” Cơ Á hành lễ, “Trưởng công chúa điện hạ đang chờ người ở thư phòng, thỉnh người đi cùng Cơ Á”.

Khi Cơ Á cúi người, khe ngực càng thêm ẩn dụ bắt mắt, Trần Duệ càng thêm nhìn chăm chú, hormone nam tính đột nhiên tăng cường gấp chục lần, khốn khó nuốt nước miếng, cũng không dám nhìn nhiều.

“Tỷ tỷ gọi ta sao? Chẳng lẽ là biết ta lén theo A Tây Na đi mưa dầm tùng lâm sao?” Tiểu ma nữ lộ ra nét mặt chột dạ, chợt nhìn thấy sắc mặt Trần Duệ, liền cười khanh khách: “Cơ Á, mị hoặc của ngươi càng lúc càng lợi hại a, nhân loại này khó mà tự kiềm chế”.

Cơ Á có chút coi thường nhìn Trần Duệ: “Cơ Á thể chất trong mị ma cũng tính là đặc biệt, tên này thực lực quá nhỏ yếu, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái cũng đủ hút hết tinh khí của hắn”.

Mị ma? Hình như là ma nữ có thể hút tinh khí nam nhân… Trần Duệ tìm đến ký ức miêu tả mị ma của Arthur, dục vọng đang dâng cao như bị đổ nước đã xuống, nhanh chóng chỉ còn lại lạnh run.

Sắc đẹp đương nhiên là muốn xem, nhưng mạng nhỏ càng đáng giá a!

Ái Lệ Ti khẽ cười hì hì, mang theo giỏ nhỏ cùng Cơ Á rời thực nghiệm thất, trước khi đi còn không quên mang đi bản Hoa Dung đạo.


Nguồn: tunghoanh.com/ma-gioi-dich-nu-te/chuong-4-7M1aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận