Chương 11 Sáng ra, tôi xuống cửa hàng thì đã thấy Karin ngồi trước máy tính.
“Cậu không nên cố quá.”
Nghe tôi nhắc, Karin trả lời với vẻ mặt rạng rỡ, “Không sao đâu. Sắp xong rồi.”
“Ừ, kể cả thế.”
“Này, quên chuyện đó đi, hôm nay cậu sẽ gặp Misaki phải không?”
“Tớ hẹn thế.”
“Gọi cô ấy đến đây đi. Nhắn cả bố cậu rồi cùng đi ăn, nhé?”
Suy cho cùng đây có thể là tiệc chia tay Karin. Cô đã muốn, tôi cũng không ngại gì, “Vậy cũng được.”
“Xong viễ này tớ sẽ đến bệnh viện Yuji, đầu giờ chiều quay về. Ăn bữa trưa muộn được không? Lại ăn nem ở hàng anh Nguyễn nhé?”
“Thôi, nếu vậy thì đến chỗ Linus đi. Bữa trưa ở đó nghe bảo được lắm.”
“Ủa, thật hả? Tớ chỉ ăn bánh ngọt nên không biết.”
“Ngon lắm. Tớ sẽ liên lạc với bố.”
“Ừ, vậy nhé. Nhờ cậu đấy.”
Có lẽ Karin dự định sẽ kết thúc ngày hôm nay theo cách này. Vô tình và khô khan đến cực độ. Không biết cô ấy sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng tôi cũng quyết định làm theo. Cả chuyện bố gặp Misaki, giờ với tôi cũng chẳng là vấn đề gì to tát. Tôi thấy lòng u ám, tư duy ì trệ chẳng khác nào loài chuột không nghĩ ra cách lấy được miếng phô mai sao cho khỏi dính bẫy. Trong đầu tôi chỉ canh cánh chuyện hết hôm nay Karin sẽ không còn ở đây nữa.
Natsume tới lúc tôi đang ăn bữa sáng nhẹ. Hôm nay cậu mặt bộ vest màu xám bóng lộn. Cất câu chào quen thuộc “Chào buổi sáng”, cậu nhấc chiếc tạp dề treo trên móc cạnh quầy.
“Natsume này,” Karin cất tiếng.
“Dạ, gì hả chị?”
“Còn một chút nữa là hệ thống hoàn thành rồi. Công việc sau này nhờ em nhé.”
Thấy Matsume tỏ rõ hồ nghi, Karin giải thích, “Vì hết hôm nay chị đi khỏi đây rồi.”
“Sao gấp quá vậy ạ?”
“Ừ, tình hình có chút thay đổi. Chị xin lỗi, giá mà chị có thể bảo trì hệ thống sau khi bắt đầu vận hành.”
“Việc đó thì không sao, chỉ có điều chị đi thì buồn lắm.”
“Ừ, chị cũng buồn. Ngày nào cũng được nhìn thấy một chàng trai tốt như em chị rất vui.”
Natsume nở nụ cười lịch lãm, thành thục. Có lẽ cậu đã nghe những câu như thế cả nghìn lần, và mỗi lần như vậy đều lặp đi lặp lại cùng một điệu cười, “Ngày nào cũng được nhìn thấy một người đẹp như chị Karin em rất vui.”
“Cảm ơn em,” Karin mỉm cười. Nụ cười quý phái mà chưa lần nào cô dành cho tôi.
Chẳng mấy chốc đến giờ mở cửa, bắt đầu ngày Chủ nhật như bao ngày khác. Vị khách đầu tiên bước vào y như rằng lại là Okuda. Vừa lén lút để ý Karin vừa nhắm bể thủy sinh. Loanh quanh trong cửa hàng khoảng mười lăm phút, quả nhiên cậu ta ra về mà chẳng mua gì. Trong khi đó thủy sinh được chuyển phát đến, tôi và Natsume bắt tay vào bốc dỡ, bốc dỡ xong chuyển sang đóng gói. Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, chẳng mấy chốc đã đến giờ hẹn hò. Tôi giao cửa hàng lại cho hai người rồi đến điểm hẹn với Misaki.
Misaki ở sảnh lớn quen thuộc của nhà ga quen thuộc. Nàng mặc áo phông in hình kết hợp với quần jeans đen, hình ảnh trước nay chưa từng có.
“Chào anh.” Misaki nói với vẻ hơi ngượng ngùng.
“Chào em,” tôi đáp lại rồi chìa hai tay về phía nàng như muốn hỏi “Trang phục này là sao?”
“À, em muốn thay đổi tâm trạng một chút,” nàng nhìn xuống phía ngực mình. “Trông kỳ lắm ư?”
“Không, rất hợp. Trông em cực kỳ năng động.”
“Vậy ạ? Hình này là hoa linh lan mang lại may mắn đấy ạ.”
“Ồ, đúng là linh lan thật. Dễ thương quá!”
Nàng xấu hổ cười hì hì. Kiểu cười này cũng là lần đầu tiên tôi thấy, cảm giác thật lạ lùng. Chúng tôi đang trò chuyện thoải mái như hai người bạn cũ. Lại một điều lạ lùng nữa.
“Hôm nay đi đâu ạ?” Misaki hỏi. Tôi cố nghĩ xem có gì đó khang khác, rồi nhận ra nàng cắt tóc ngắn hơn một chút.
“Hết hôm nay Karin sẽ nghỉ việc ở cửa hàng, nên anh đang tính cùng nhau đi ăn trưa kết hợp với tiệc chia tay cô ấy.”
“Hả?” Misaki tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi hỏi, “Hôm nay ạ?”
“Đúng vậy. Hết hôm nay cô ấy sẽ nghỉ việc.”
“Vì sao lại thế? Chị ấy nói sẽ ở lại thêm một thời gian nữa mà?”
“Anh không biết,” tôi trả lời. “Hôm qua đột nhiên cô ấy báo với anh như vậy. Thế nhưng…”
“Thế nhưng?”
“Anh có cảm giác quyết định này liên quan đến sức khỏe của cô ấy. Chắc chắn Karin đang gặp vấn đề nào đó.”
“Vậy sao,” Misaki cúi mặt. Nàng mặc chiếc áo không cổ nên lần đầu tiên tôi mới để ý thấy trên gáy nàng có ba nốt ruồi xếp theo chiều dọc. Ba tiếng “toong toong toong” vang lên trong tim tôi. Là chữ “S” trong “SOS”. Hoặc chữ “S” trong Shibata Misaki.
“Rồi sao nữa ạ?” Một lát sau, Misaki ngẩng mặt lên hỏi.
“Rồi sao nữa?”
“Thế thì sao ạ?”
“À, cô ấy không nói, nhưng em nhớ không, cô ấy bảo ‘trở về nơi sinh ra và lớn lên’ phải không?”
“Dạ,” Misaki gật đầu, lại hỏi. “Anh Toyama thì sao?”
“Anh?”
“Vâng. Anh Toyâm cứ như vậy mà được sao?”
Tôi bối rối bởi câu hỏi bất ngờ. Misaki không có vẻ gì là chuẩn bị sẵn tinh thần, nàng đang chờ câu trả lời của tôi với vẻ mặt dịu dàng.
“Thế nào nhỉ?” Tôi ngập ngừng. “Vì cô ấy đã quyết định rồi mà.”
Trước câu trả lời của tôi, nàng chỉ thốt lên “hừm”, giọng điệu hệt như một bé gái cấp một. Nhưng trông tự nhiên, đáng yêu vô cùng.
“Anh này, từ giờ đến bữa trưa vẫn còn thời gian phải không?” Đột nhiên nàng hào hứng hỏi tôi.
“Ừ, kế hoạch ăn trưa khá muộn.”
“Thế thì,” Misaki đan hai tay vào nhau. “Anh đưa em đến công viên lần trước nhé. Em lại muốn đến nữa.”
“Chỗ có hồ nước?”
“Vâng, công viên có con đường nhỏ đầy vỏ cây bách đấy ạ.”
Công viên nằm chính giữa nơi vừa hẹn gặp và nơi tôi sống. Mặc dù khoảng cách từ ga hơi xa nhưng cứ ba mươi phút lại có một tuyến xe buýt chặng ngắn. Rồi từ công viên lại có tuyến xe buýt chạy thẳng đến con phố nhà tôi.
“Vậy bây giờ chị Karin đang trên đường đến bệnh viện ạ?”
“Ừ, chắc là cũng vừa đến nơi đấy. Cô ấy rời cửa hàng sau anh một lúc.”
“Nhưng hội ngộ theo hình thức này thì buồn quá phải không?”
Tôi im lặng, gật đầu. Hai chúng tôi đang đi bộ trên con đường nhỏ dọc theo viền ngoài của hồ nước. Con đường ít người, lũ vịt kêu quàng quạc vẻ khoan khoái.
“Cầu cho anh ấy sớm hồi phục,” Misaki nói. “Rồi nhóm ba người hãy hoạt động trở lại. Bộ ba mà em ngưỡng mộ.”
“Em ngưỡng mộ ư? Tập hợp những kẻ lập dị như thế cơ mà?”
“Vâng, rất tuyệt vời.”
Thấy tôi thốt lên “hả”, nàng lại cười hì hì. Có lẽ đây là điệu cười vốn có của Misaki. Tôi cảm giác cuối cùng cũng đã thấy được gương mặt tự nhiên của nàng.
Chẳng mấy chốc tới con đường dẫn vào khu rừng sâu. Những mảnh vụn dưới chân ngấm hơi ẩm làm mùi càng nồng. Nàng hít hít mũi rồi bảo, “Mùi thơm quá!”
“Cây bách.”
Nghe tôi nói, nàng nhìn lên tôi, làm bộ mặt tươi vui, “Anh vẫn nhớ sao?”
“Ừ, vì cái tên khá ấn tượng.”
“Em cũng vẫn nhớ.” Nàng nói và giơ ngón trỏ lên, “Diệp tài hồng nhé! Rồi thủy khổ mai này, có thìa này.”
“Em giỏi quá, nhớ chừng đấy cơ à?”
Nở nụ cười như lúc trước, nàng thè lưỡi. “Thực ra là về nhà em đã ôn tập lại. Em còn mua cả từ điển thủy sinh qua tranh nữa.”
“Chà…”
Cảm giác nhói đau không rõ nguồn cơn dấy lên trong lồng ngực tôi. Động tác tự nhiên, lời nói của nàng, không hiểu sao tất cả đều làm tim tôi nhói đau.
“Này anh,” nàng nói.
Tôi nhìn với ánh mắt như muốn hỏi “Gì vậy?” Đáp lại là ánh mắt chân thành ngoài mong đợi, “Ý nghĩa của tên cây bách hồi đó em nói anh còn nhớ không?”
“Anh nhớ. Là ‘sống vĩnh hằng’ phải không?”
“Vâng,” nàng gật đầu, nhặt vỏ bách dưới chân đoạn đưa lên mũi. Nàng đưa về phía tôi nên tôi cũng thử ngửi mùi hương.
“Ừ, đúng là mùi dễ chịu quá.”
Nàng lúc lắc vỏ bách đầy ý nghĩa rồi cứ thế cất vào trong túi sau quần jeans, hắng giọng, “Giờ đến lượt em hỏi anh nhé. Anh Toyama có muốn thử sống vĩnh hằng không ạ?”
À, hóa ra thế, tôi cũng đã hỏi nàng câu này. Lúc đó nàng đã trả lời thế nào nhỉ?
“Anh thì…” Đến đây tôi lại trầm tư suy nghĩ, vì tôi cho rằng nên trả lời nghiêm túc. Cuối cùng, im lặng hồi lâu, tôi trả lời, “Anh không nghĩ là anh muốn sống vĩnh hằng. Tim anh sẽ không thể chịu đựng được những thứ như vĩnh hằng, vĩnh viễn hay vô hạn. Vậy nên…”
Lần này đến lượt nàng thận trọng suy nghĩ. Khẽ chau mày, nàng nhìn chăm chăm vào khoảng không âm u trên con đường trước mặt.
“Đúng vậy nhỉ..” Nàng thì thầm, nét mặt còn nghiêm túc hơn cả lúc trước. “Có lẽ đúng như anh Toyama nói. Trái tim em chắc cũng không thể chịu được sự vĩnh viễn. Đâu là…”
“Ừ.”
“Đây là câu trả lời của em.”
Bỗng nhiên, lời nói hôm nào của Misaki vang lên trong đầu tôi. “Em sẽ dùng cả cuộc đời để suy nghĩ,” rồi sau đó là “Khi nào em có câu trả lời, anh lại hỏi em nữa nhé?”
Để xác nhận lại, tôi lỡ nhìn vào đôi mắt Misaki. Đôi mắtbối rối ấy vội chuyển hướng, hình như ươn ướt.
“Em,” nàng nói. “Có một điều em phải xin lỗi anh Toyama.”
“Ủa, là gì vậy?” Cổ họng khô khóc, tôi chỉ phát ra được những tiếng như thì thầm.
“Em,” nàng nói, rồi lại ngập ngừng, cúi đầu lộ gáy trắng ngần, cân nhắc tìm từ ngữ. Tôi ngắm nhìn ba nốt ruồi nơi đó. Cứ theo cách này, từ nay trở đi tôi sẽ dần dà biết hết mọi điều về nàng. Điệu cười hì hì, những nốt tròn trên gáy. Và…
“Ừm… em,” nàng nói. “Em định sang Pháp cùng cô.”
Giọng nói như đang thở gấp. Đâu đó thoáng nặng nhọc, đau khổ.
“Cửa hàng làm ăn không được thuận lợi cho lắm, nên cô em đã quyết định sang bên kia học hỏi thêm ít nữa và làm lại từ đầu…”
“Chuyện quyết định từ bao giờ vậy?”
“Vài ngày gần đây. À mà không, cô đã nói với em từ lâu…”
Lời nói dối không trơn tru đã bị lộ. Nhưng tôi giả vờ không để ý và khẽ gật đầu.
“Thế nên,” nàng nói. “À ừ, mối quan hệ này…”
Nàng đã nỗ lực đến thế. Đã gắng hết sức để nói ra. Người đặt dấu chấm hết là nàng chứ không phải tôi.
“Ừ,” tôi nói. Ừ. Tôi chỉ nói được đến thế.
“Mặc dù thời gian không dài, nhưng cảm ơn anh rất nhiều.” Misaki gần như thì thầm. “Em cực kỳ… cực kỳ vui. Vì chưa bao giờ em hẹn hò với đàn ông theo cách này.”
Hừ!
“Sao nhỉ… suýt nữa thì em đã yêu.” Nàng cười hì hì, hít hít mũi. “Thế nên… cũng may. Giờ thì em vẫn có thể cười và chia tay được thế này. Thực sự là vậy…” Về cuối nàng lẩm bẩm, rồi im lặng.
“Anh cũng vui… vui lắm.” Cố gắng cao độ, tôi mới có thể thể thốt ra được những lời này.
Chúng tôi cứ im lặng như thế và tiếp tục bước vào khu rừng ngập mùi cây tùng. Đường ra vẫn còn xa. Ánh sáng chiếu xuống mặt đất yếu ớt, không khí ẩm ướt, se lạnh.
Được một lát, nàng dừng bước, mặt vẫn cúi xuống.
“Em xin lỗi,” Misaki nói. “Anh bịt tai lại được không?”
“Sao cơ?”
“Em muốn xì mũi. Anh nghe thấy thì em ngại lắm.”
“À, ừ, anh hiểu rồi.”
Tôi lấy hai tay bịt tai, nàng quay người lại phía sau. Mặc dù vậy tôi vẫn nghe được tiếng khóc của nàng. Nếu như đây không phải một nơi tối tăm, buồn bã, có lẽ nàng đã bảo tôi hãy để cho nàng ở lại một mình. Nhưng không làm được điều ấy, nàng chỉ có thể gắng hết sức nén tiếng khóc lại.
Lòng tôi đau đớn vô cùng. Ôm nàng vào lòng lúc này có lẽ là hành động tự nhiên nhất… Bởi lẽ chúng tôi đã từng là người yêu của nhau. Mối tình của ba chuyến tàu lỡ… Mà không, có lẽ còn hơn cả thế. Bởi nàng còn cười hì hì với tôi, và cũng đã biết về ba nốt ruồi xếp dọc trên gáy nàng. Dẫu sao thì chúng tôi cũng đang được gắn kết với ở nhau ở những điểm sâu xa tới mức đó. Vậy nên chắc chắn là tôi đã có thể ôm nàng vào lòng mà thì thầm rằng, “Em là người anh yêu nhất trên đời này.” Nhưng Misaki sẽ thừa biết đó là lời nói dối, tôi cũng nhận ra cảm xúc của mình. Đương nhiên tôi có thể tỏ thái độ không ngại ngần. Trên đời này thiếu gì nhữn cặp đôi mà đối phương là người mình yêu thứ nhì. Lại là diễn đạt mang tính cường điệu.
Rốt cuộc, nguyên nhân khiến chúng tôi không hành xử như thế được chỉ có thể đúc kết lại rằng “Bởi vì đó là chúng tôi.” Bởi vì đó là Misaki. Bởi vì đó là Misaki và tôi. Nếu như Misaki không phải là Misaki, hoặc nếu tôi không phải là tôi, thì dù chúng tôi có là những người yêu nhau thứ nhì đi chăng nữa thì vẫn có thể tiến sát lại gần nhau. Thế nhưng, hẳn là chúng tôi chỉ có thể cư xử như chính chúng tôi. Đó là hiện thực.
Tiếng khóc rấm rứt kéo dài một lúc, khi ngưng lại, tôi nghe thấy tiếng xì mũi thật mạnh. Sau đó là tiếng lạch cạch, rồi cuối cùng Misaki quay mặt lại. Đôi mắt ngượng ngùng ngước lên, đã từ xanh lá cây chuyển sang đỏ. Không còn dính lấy một giọt nước mắt. Cả lớp phấn trang điểm cũng chẳng trôi đi chút nào.
“Anh có nghe thấy tiếng gì không?” Misaki hỏi.
“Chẳng nghe thấy gì hết,” tôi trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.” Nàng nói, hơi nhấn mạnh trọng âm ở cuối.
“Đi thôi nhỉ? Anh đói bụng rồi.”
“Vâng, đi nhé.”
Sau màn vừa rồi, nàng vẫn sẽ ở bên tôi cho đến hết ngày hôm nay. Dũng khí đó làm tôi cảm động vô cùng.
Trước khi đến Forest, chúng tôi ghé qua cửa hàng. Trước cửa treo tấm bảng “Đang chuẩn bị”. Không biết Karin đã quay lại chưa nhỉ? Lý do Misaki đến tận đây cùng tôi chỉ bởi nàng muốn gặp Karin và nói lời chia tay. Tôi vẫn chưa nói với nàng chuyện hôm nay nàng sẽ ăn trưa cùng bố tôi. Bố cũng không biết Misaki sẽ tới. Nói đúng hơn là ông còn chẳng biết đến sự tồn tại của nàng. Tôi chưa gặp cơ hội nào để nói thì mọi sự đã xoay ra thế này. Phải giới thiệu làm sao bây giờ? Trên chuyến xe buýt về đây tôi đã nghĩ ngợi suốt.
“Đây là Shibata Misaki. À ừm, là cô gái mà con hẹn hò đã được hai tháng. Nhưng giờ thì chia tay rồi ạ. Lý do là tại con. Vì trái tim con dao động, nên hai bên quyết định chia tay.”
Đương nhiên tôi không thể nói như vậy được. Hơn nữa ở đây còn có Karin, thậm chí cả Natsume. Kỳ vọng được cách cư xử khéo léo trong tình huống này từ con người ấy… tức là bố tôi, còn khó hơn cả kỳ vọng đứa trẻ biết cư xử lịch sự trên bàn ăn. Tôi không muốn làm Misaki khó xử, thế nhưng tôi cũng chẳng thể nghĩ ra phép màu nào giúp mình vượt qua tình huống này một cách bình an vô sự.
“Hình như mọi người đều đến quán ăn rồi thì phải.”
“Ừ chắc vậy. Mình cũng đi thôi.”
“Dạ.”
Cứ thế, chúng tôi lại tiếp tục đi bộ, nhưng sao bước chân thấy nặng nề quá.
“Em,” vừa đi cạnh tôi Misaki vừa nói.
“Ừ sao?”
“Em cũng muốn trở thành một người tuyệt vời như chị Karin.”
Tôi lắc đầu quầy quậy, “Không được. Misaki mà giống Karin là không được đâu. Điểm cuốn hút của Misaki là ở chỗ, Misaki chính là Misaki chứ không phải ai khác.”
Đang nói dở bỗng bốn mắt chạm nhau, nhận ra vẻ ngạc nhiên của nàng, tôi vội ghìm những lời tiếp theo.
“Em giật cả mình.” Misaki cảm thán. “Anh Toyama mà cũng có lúc nói những lời đó.”
“Tức là sao?”
Ngạc nhiên quá đỗi, nàng cười khúc khích trước những lời kỳ quặc của tôi. “Bởi anh nói ra từ ‘điểm…cuốn hút’ với một phụ nữ ở ngay trước mặt mình.”
À, hóa ra thế. Điều này thì tôi cũng nghe Karin nói bao lần rồi.
“Ừ, hình như anh có tật nói thẳng tuột những điều mình nghĩ.”
“Nhưng đây là lần đầu tiên em được nghe.”
“Có lẽ anh đã quen với việc ở cạnh Misaki. Khi còn ngại ngùng thì sẽ khó mà lộ thói quen thường ngày được phải không?”
“Chà, thế nào nhỉ?” Misaki lại cười khúc khích. Đung đưa chiếc túi đính hạt cườm đang cầm trên tay, nàng vừa cười vừa nhìn lên không trung. “Nhưng quả nhiên là em rất ngưỡng mộ chị Karin. Em mà cao và có phong cách như thế thì việc chọn trang phục cũng vui lắm chứ. Vả lại,” nàng ngước nhìn tôi. “Cả đời cứ phải nhìn lên thế này mệt lắm.”
“Ra là thế. Cũng đúng nhỉ.”
“Em chỉ cao hơn mét rưỡi một chút, cao thêm khoảng hai mươi xentimét nữa thì cuộc đời em sẽ thay đổi không chừng.”
“Ừ thì nhìn được xa hơn chắc cũng có cái lợi.”
“Anh Toyama từ hồi bé đã cao vậy sao?”
“Ừ. Cho đến hồi tiểu học thì anh lớn thứ nhì. Lên cấp hai thì anh cũng đứng trong năm người phải xếp cuối hàng. Nhưng đến đấy thì dừng lại, giờ thì cũng không cao lắm.”
“Như vậy cũng đủ để ghen tị rồi,” Misaki nhận xét và nhìn xa xăm.
Tôi nói, “Cậu Natsume đang làm ở cửa hàng anh còn cao hơn anh sáu, bảy xentimet ấy chứ. Ngày nào cũng bị cậu ấy nhìn xuống. Nếu trên đời này ai cũng như cậu ấy thì chắc anh mới phải suy nghĩ.”
Misaki lộ vẻ khác lạ trước lời lẽ của tôi.
“Sao thế?”
“Dạ?” Nhìn thẳng vào mắt tôi, nàng lắc đầu. “Dạ không, đâu có gì.”
“Không có gì?”
“Vâng, chẳng có gì hết.”
“Thế hả?”
Tôi hơi băn khoăn nhưng trí óc không đủ dung lượng để suy nghĩ thêm. Tôi quyết định quên đi và không lưu giữ lại trong đầu.
Chẳng mấy chốc, Forest đã hiện ra trước mắt. Cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi. Lối đi từ cổng vào cửa hàng được bao quanh bởi các loại hoa rực rỡ sắc màu.
“Tuyệt quá!” Misaki bị đánh gục ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nàng bắt tréo hai tay trước ngực, như muốn nén tiếng tim đập thình thình. “Nhiều hoa hồng quá. Cả cúc dại và cúc vạn thỏ. Rồi diên vĩ nữa này.”
“Em biết rõ nhỉ?”
Dù nghe tiếng tôi hỏi, nàng chỉ trả lời bằng tiếng “Dạ” bâng quơ. Nàng thích hoa lắm thì phải. Lại thêm một cái nhìn khác về nàng mà đến lần hẹn hò thứ năm tôi mới biết được.
“Cây sơn thì du này ra hoa rồi nè.” Nàng vừa đi vừa tươi tỉnh ngước nhìn lên hàng cây trong vườn. “Mùi thơm quá. Thơm đến mức làm em muốn hóa thành chú ong mật đánh giấc ngủ trưa trên cánh hoa.”
Nàng có vẻ hợp với hình ảnh đó. Trong khi Karin thì hợp với ong chúa hơn.
Đám cải xoong ven hồ đã nở những bông hoa trắng nhỏ. Nhận ra chúng, Misaki bèn nhìn sang tôi cười tủm tỉm. Phải, chính là những cây cải xoong.
Kéo chuông cửa, chúng tôi bước vào trong quán. Như thường lệ, Linus lại là người ra đón.
“Chào anh chị. Mọi người đã ở đây rồi ạ.”
“Cả Karin sao?”
“Không ạ, em chưa thấy chị Karin.” Đưa mắt nhìn Misaki, cậu cất tiếng chào. “Rất vui được gặp chị! Anh chị hãy tự nhiên thưởng thức nhé!”
Misaki cúi đầu chào, Linus vừa mỉm cười vừa chỉ tay vào phía trong cửa hàng.
“Mời anh chị ngồi vào bàn phía trong sân như thường lệ.”
Được Linus mời, tôi và Misaki đi hết cửa hàng, ra khoảnh sân ngợp nắng. Sóng gợn trên hồ lấp lánh ánh mặt trời. Tôi đi trước Misaki, dẫn nàng vào chỗ ngồi bên trong. Bố tôi và Natsume đã có mặt. Đúng như Linus nói, Karin vẫn chưa tới. Tôi sắp đến bàn rồi. Phải nói sao bây giờ?
Hai người quay ra nhìn khi nhận ra bóng dáng chúng tôi.
“Ồ, đến rồi hả. Ta vừa làm trước một cốc.”
Trên tay bố là cốc rượu. Có lẽ đã nhận ra Misaki đi sau tôi, bố làm bộ mặt ngạc nhiên kiểu “Ủa”. Natsume ngồi cạnh bố, nhìn về phía chúng tôi với vẻ mặt không biểu cảm. Tôi giữ nguyên khoảng cách và dừng chân, xem xét tình hình Misaki phía sau. Đôi mắt vốn đã to của nàng còn mở to hơn. Rõ ràng là nàng đang vô cùng ngạc nhiên. Có lẽ nàng sốc vì có một ông già trông giống hệt tôi. Tôi nói với nàng hôm nay là buổi tụ tập nhân viên cửa hàng nên cũng có thể nàng ngạc nhiên vì cửa hàng tôi lại có nhân viên già đến thế. Dẫu sao thì tôi cũng lên tiếng giới thiệu với Misaki bấy giờ đang nín thở cứng đờ người.
“À ừm..”
“Natsume?”
Lần này đến lượt tôi tròn xoe đôi mắt vốn không được to cho lắm. Hả? Gì cơ?
“Là Natsume phải không?”
Nàng lập lại một cách chính xác. Quả nhiên là nàng vừa mới nói “Natsume.”
“Ừ đúng rồi.” Đồng bộ với biểu hiện của nét mặt, cậu nói bằng giọng không chút cảm xúc, “Shibata phải không?”
Vừa nói cậu vừa nhổm lên khỏi ghế. Một hành động làm mất đi sự thanh lịch vốn có của Natsume. Tôi đã nhận ra. Cậu đang cuống lên vì ngạc nhiên, ở mức đỉnh điểm. Nét mặt vô hồn hoàn hảo này đã là bằng chứng rõ ràng.
Cậu đứng dậy, đoạn tiến lên một bước. Từ từ, dè dặt, như đang sợ hãi điều gì. Tôi và bố lần lượt quan sát hết vẻ mặt của Natsume lại sang Misaki. Nàng hơi khom lưng, làm động tác như đang đề phòng.
“Đừng đi.” Natsume bảo. Cảm xúc đã trở lại trong giọng nói ấy. Tiếng gọi có điều gì đó mà chỉ nghe thôi đã cảm thấy tha thiết. Natsume chìa tay ra đoạn tiến thêm một bước nữa.
Đúng lúc ấy, Misaki quay lưng chạy. Bóng dáng nàng mất hút vào trong cửa hàng. Lần này đến lượt Natsume hùng hổ chạy sượt ngang qua tôi lúc đó đang nhìn theo bóng dáng Misaki. Tôi lặng người vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lại thấy bố lao đi với tốc độ chóng mặt. Vì sao đến cả bố tôi cũng chạy? Chuỗi liên hoàn này sẽ dẫn đến kịch bản nào đây?
Dẫu sao thì không có gì nhầm lẫn trong việc Misaki và Natsume quen biết nhau. Hơn nữa, đó có vẻ là một mối quan hệ đặc biệt. Trông như Misaki sợ hãi Natsume. Có chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện trong vòng hai tháng nay hay là từ trước. Và bố tôi thì có liên quan gì? Tất cả đều là ẩn số.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành một mình ngồi xuống bàn, chờ một trong số họ quay lại. Có cốc rượu vang đang uống dở nên tôi làm tạm một hớp.
Linus tiến tới hỏi “Có chuyện gì thế ạ?”, tôi chỉ trả lời “Anh cũng muốn biết.”
“Cả ba người đều chạy rất nhanh ra khỏi cửa hàng.” Cậu ta thông báo.
“Vậy hả, thế chắc là không quay lại đâu nhỉ?”
“Có vẻ lắm.”
“Thế bữa ăn thì sao ạ?” Linus hỏi. Tôi bèn trả lời rằng đợi Karin đến thì bắt đầu.
Mười phú sau, Karin đến. Vẫn chưa ai quay lại.
“Có mỗi Satoshi thôi sao?”
“Ừ, chẳng hiểu sao giờ còn mỗi mình tớ.” Tôi kể cho Karin nghe chuyện về chuỗi liên hoàn.
“Oa, vậy sao? Nghe hấp dẫn thế.” Cô nhận xét. “Lúc nào tớ cũng nghĩ Natsume là một anh chàng bí ẩn.”
“Tớ thì chỉ chắc chắn được một điều là cậu ấy được tạo nên từ nguyên liệu và bản thiết kế khác với tớ. Kiểu như khối sắt đúc có trái tim ấy.”
“Cậu ấy có quay lại không nhỉ?”
“Chà, không biết sao nữa. Với dáng điệu hùng hổ đó, có khi chạy tuốt sang phố bên cạnh rồi cũng nên.”
“Vậy thì,” Karin bảo. “Hai đứa mình ăn nhé. Tớ đói lắm rồi.”
“Ừ, ăn đi.”
Chúng tôi bắt đầu bữa trưa muốn. Món ăn đầy rau thơm và dầu ô liu ngon vô cùng. Như mọi lần, Karin vét sạch các đĩa với cảm hứng ăn uống nhiệt tình.
“Yuji thế nào?” Tôi hỏi.
Karin khẽ lắc đầu. “Vẫn vậy. Không có gì biến chuyển. Tớ có gặp Momoka đấy. Tớ cũng đã bảo là từ giờ trở đi nhờ cả vào em.”
À, phải rồi. Trong một thoáng, tâm trạng bỗng trở nên nặng nề nhưng tôi cố kiềm nén. Không phải là tôi đã bỏ cuộc. Từ giờ đến hôm sau vẫn còn nhiều thời gian. Chờ đến lúc nghe được sự thật, tôi sẽ tính xem làm gì tiếp theo. Mặc dù kế hoạch có hơi chung chung nhưng dù sao thì cũng khá linh hoạt. Khoác lên vẻ bình thản, tôi nói, “Misaki hy vọng được thấy bộ ba chúng ta hoạt động trở lại. Tớ tán đồng.”
“Ừ, tớ cũng thế,” Karin nói. “Sẽ ổn thôi mà. Nhất định Yuji sẽ tỉnh lại.”
“Ừ, tớ cũng mong thế. Đêm nào tớ cũng cầu nguyện đến mẹ. Nhờ mẹ phù hộ Yuji.”
“Chắc chắn bác sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của cậu thôi.”
“Yuji tỉnh lại thì cậu sẽ quay về gặp cậu ấy chứ? Để lập lại nhóm ba người.”
Karin nở nụ cười vô hồn, khẽ gật đầu. Lời hứa mập mờ bởi một động tác mập mờ.
“Tớ và Yuji sẽ đợi cậu.”
“Ừ,” Karin nói rồi nhìn lảng đi chỗ khác, dõi mắt ra ven hồ. “Hoa xương bồ đẹp quá!”
Một cách đánh trống lảng lộ liễu, nhưng tôi quyết định không truy cứu sâu hơn.
“Nhầm rồi. Đó là hoa đỗ nhược.”
Nghe tôi nói, cô trả lời không mấy biểu cảm, “Ủa, vậy ư?”
Đúng lúc đó, bố tôi quay lại. Tóc tai ông rũ rượi, hơi thở đứt quãng.
“Bố!” tôi đứng phắt dậy. Bố đưa tay ra ngăn, đoạn ngồi phịch xuống chiếc ghế rỗng. “Chuyện thú vị lắm.” Ông nói và toét miệng cười.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Anh giấu ta nhé. Anh đang hẹn hò với cô Shibata đó phải không?”
“Hả? À không, à mà, đúng là thế nhưng…”
Chẳng hiểu sao tôi nhìn sang Karin. Cô nhướn chân mày trái như ngụ ý mình là người ngoài cuộc.
“Mà thôi, bỏ qua đi.” Bố với tay lấy cốc nước của tôi trên bàn, uống một hơi cạn ráo.
“Bố,” tôi hỏi. “Sao bố lại chạy theo hai người đó?”
“À không, ta chỉ tọc mạch thôi mà.”
Ra thế.
Theo bố kể thì sau khi ra khỏi cửa hàng, Natsume đuổi theo Misaki. Thương lượng một hồi, họ đi vào công viên gần đó. Bố bám theo vào công viên, vừa quan sát vừa luồn sau các thân cây, thận trọng tiếp cận sao cho không bị phát hiện, và nghe lén được một phần câu chuyện.
“Bố làm thế…”
“Có gì to tát đâu. Ta không câu nệ, thế nên anh cũng khỏi phải bận tâm.”
Lý sự thật kỳ quặc, nhưng tôi cũng im lặng chờ nghe tiếp câu chuyện.
Bố nấp chỗ cầu trượt hình con voi ở ngay sau ghế đá. Tôi không ngờ một người đã tám mươi tuổi lại còn làm thế, nhưng bản thân ông nghĩ mình mãi mãi tuổi mười bảy nên tôi cũng đành chịu thôi.
“Nghe tiếp diễn biến đi, bất ngờ lắm!”
Bất giác cả tôi và Karin đều nhổm người lên. “Thế nào ạ?”
Bố hồi tưởng cuộc hội thoại của hai người bằng một trí nhớ không thể tin là đã ở độ tuổi tám mươi (và cũng không thể tin là lại của bố tôi). Tái hiện lại thì nó thế này.
Natsu (tức Natsume): Tớ ngạc nhiên lắm! Không thể ngờ gặp lại cậu trong hoàn cảnh này!
Mi (tức Misaki): Ừm, tớ cũng thế.
Natsu: Cậu đâu cần phải chạy trốn.
Mi: Vì…
Natsu: Mặc dù tớ cũng hiểu là cậu khó xử.
Mi: Ừm.
Natsu: Nhưng người bị đá là tớ cơ mà. Những ba lần liền.
“Hả, tức là sao ạ?”
“Không thể nào, Natsume bị Misaki đá sao?!?”
“Lại còn ba lần!”
“Thôi, cứ bình tĩnh. Chuyện vẫn còn dài.”
Mi: Tớ xin lỗi.
Natsu: Không, cậu đâu cần xin lỗi. Cậu chỉ hành động theo suy nghĩ thôi mà. Nhưng có một điều tớ muốn hỏi.
Mi: Ừm.
Natsu: Shibata ghét tớ hay sao?
Mi: …
Natsu: Từ bấy đến nay đã chín năm trôi qua. Cậu nói ra sự thật cũng không sao mà.
Mi: …
Natsu: Nếu cậu không muốn thì thôi, không cần phải nói đâu. Chỉ có điều…
Mi: Tớ đã thích cậu. Tớ không ghét cậu.
Karin (có lẽ là vô thức) nắm chặt lấy tay tôi trên bàn. Bố vẫn tiếp tục.
Natsu: À, vậy thì tốt rồi. Tớ cứ nghĩ là tớ đã hiểu lầm tai hại. Tớ cứ nghĩ đã đọc sai bét cử chỉ và ánh mắt của Shibata.
Mi: Lộ liễu đến vậy sao?
Natsu: Không, không phải thế. Chỉ là những tín hiệu rất nhỏ thôi. Nhưng tớ không thể bỏ qua tín hiệu từ người con gái mình thích được.
Mi: Nhưng tại sao lại là tớ…
Natsu: Hỏi câu giống hệt hồi ấy, nhưng tại sao cậu lại nghĩ vậy?
Mi: Bởi vì tớ chẳng nổi bật, cũng không có ưu điểm gì, vóc người lại thấp bé, hoàn toàn không xứng với Natsume chút nào…
Natsu: Tớ nghĩ tình cảm yêu đương thì chẳng liên quan đến lối suy nghĩ mang hơi hướng chủ nghĩa thực tế đó. Nói thế nào nhỉ? Về cơ bản thì chắc chắn tình yêu là điều không hợp lý.
“Cho ta hỏi chủ nghĩa thực tế là cái gì vậy?”
Karin trả lời, “Có lẽ là chủ nghĩa chỉ coi trọng thực tế chăng?”
Ra vậy.
Mi: Vả lại, bạn gái xinh đẹp, quyến rũ luôn miệng nói thích Natsume.
Natsu: Nhưng người tớ thích thì chỉ có Shibata thôi. Tớ đã nói rõ rồi mà.
Mi: Ừ, tớ nhớ.
Natsu: Vậy thì…
Mi: Vì tớ nghĩ cảm xúc của cậu chỉ là nhất thời. Tớ đã cho rằng cậu tỏ tình chỉ vì tính khí thất thường, rồi một lúc nào đó, một người quyến rũ hơn tớ nhiều thì sẽ đến thổ lộ và cậu sẽ nói lời chia tay với tớ.
Natsu: Nhưng tình cảm của Shibata thế nào?
Mi: Tớ… đã quen với việc kìm nén cảm xúc của mình rồi. Thậm chí rất giỏi kìm nén. Vậy nên nếu phải bị tổn thương, cay đắng thì ngay từ đầu…”
Natsu: Trời ạ…
“Đến đây, Natsume im lặng. Im lặng khá lâu. À, bác cảm ơn.” Bố làm một hơi cạn sạch cốc nước Linus vừa mang đến. “Mãi ba phút sau mới mở miệng nói tiếp.”
Natsu: Tuần trước tớ đã thấy Shibata. Mặc dù chỉ nhìn sau lưng. Lúc nghe anh Tomaya bảo tên là “Misaki” tớ đã lấy làm lạ lắm. Bấy giờ tớ tự hỏi, lẽ nào là ngẫu nhiên. Dù cảm thấy bóng dáng Shibata quen thuộc đến lạ lùng, nhưng tớ cứ chắc mẩn làm gì có chuyện đó.
Mi: Ừ.
Natsu: Chương trình môi giới hôn nhân, có nghĩa là cậu sẽ kết hôn với anh ấy?
Mi: Tớ nghĩ là không.
Karin khẽ thốt lên “Hả?” rồi nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Chắc cô nàng nghĩ rằng giờ tôi mới biết ý của Misaki. Tôi nhìn vào mắt Karin, gật đầu kiểu “Đúng là vậy đấy, tớ cũng biết rồi.” Bố không thèm để ý đến chúng tôi mà tiếp tục câu chuyện.
Natsu: Vì chị Karin hay sao? Hôm trước cậu gặp chị ấy phải không?
Mi: Không phải. Tớ, sẽ sang Pháp.
Natsu: Sang Pháp?
Mi: Để học về thảo mộc cùng cô tớ. Chuyện này đã bàn đến nhiều rồi, cuối cùng thì tớ cũng quyết tâm đi.
Natsu: Anh Toyama có biết không?
Mi: Tớ nói rồi. Tớ thật có lỗi vì làm theo ý mình.
Natsu: Vậy sao…
Mi: Natsume thì sao?
Natsu: Tớ?
Mi: Vì sao Natsume lại làm việc ở cửa hàng anh Toyama? Tớ nghe bạn bè bảo cậu làm việc cho một công ty có vốn đầu tư nước ngoài và bay khắp thế giới mà.
Natsu: Vì chị gái tớ đã bảo tớ làm thế. Trong những lá thư của chị ấy.
Mi: Chị gái câu?
Natsu: Phải. Khi tớ mười bảy tuổi thì chị ấy đã ra khỏi nhà. Từ bấy trở đi tớ chưa gặp lại lần nào. Hình như chị ấy đang đi du lịch vòng quanh thế giới thì phải.
Mi: Gần mười năm lận?
Natsu: Ừ, cũng phải chừng ấy. Dù vậy, hằng năm cứ đến sinh nhật tớ thì chị ấy lại gửi thư. Mỗi lần là môt quốc gia khác nhau.Ai Cập, Brunei hoặc Haiti gì đó.
Mi:Chị gái cậu thương em trai nhỉ?
Natsu: Có lẽ vậy.Hơn nữa những lời khuyên của chị cực kỳ chính xác. Từ thi đại học đến đi làm, tớ đều tuân theo chỉ dẫn của chị trong thư và mọi việc suôn sẻ cả.
Mi: Giống lời tiên tri ấy ư?
Natsu: Nói sau nhỉ? Ít nhất thì thư từ trước kia đều ở mức khuyên răn đầy thực tế và hiệu quả.
Mi: Lần này thì sao?
Natsu: Hơi kỳ lạ. Trong thư của chị ấy có đoạn thế này, “Nếu như đến giờ em vẫn ôm ấp những tình cảm không thể dứt bỏ hết được, thì hãy thử thay đổi chỗ làm việc xem sao. Chắc chắn những rung động của nước sẽ dẫn người em yêu quay về.”
Mi: Chuyện này…
Natsu: Tình cờ đúng lúc đó, trên bàn có cuốn tạp chí thủy sinh tớ thường mua theo sở thích, cửa hàng “Trash” được giới thiệu ở ngay trang tớ đang để mở. Lý do là như vậy.
Mi: Người cậu yêu…
“Chà, ta chỉ nghe được tới đây. Đang cảnh hay nhưng ta không còn cách nào khác. Lúc ấy bọn trẻ con bu quanh với ánh mắt ngạc nhiên nên ta không thể tiếp tục ngồi im được nữa. Mặc dù trông có vẻ là một lão già vô hại nhưng mà…”
“Thế?” Bố nhìn tôi. “Cảm xúc của anh thế nào? Ta thì thấy hơi phức tạp. Trong khi ta còn chưa được giới thiệu thì đã biết con trai mình thất tình rồi. Một cô gái tuyệt vời đấy chứ? Phí phạm quá đi.”
“Vâng, đúng rồi đấy ạ. Một cô gái rất tuyệt vời.”
“Đã thế Karin cũng bảo hôm nay sẽ đi, cứ thế này thì chẳng phải ta vĩnh viễn không đuổi kịp Sakuji ư?”
Hóa ra là như thế. Đúng kiểu bố tôi. Bất giác tôi cười thiểu não. Cũng có thể đó là lời nói đùa vì lo lắng cho tôi thôi.
“Chà, cho ta ăn nào. Ta vội vã chạy như bay về để thuật lại câu chuyện nên bụng đói lắm rồi.” Bố nói và cầm dao dĩa lên tấn công đám thức ăn trước mặt.
“Cậu bị Misaki đá rồi hả?” Karin ghé lại gần tôi,thì thầm hỏi.
“Ừ-m, có vẻ là thế nhỉ?”
“Cô ấy có đi Pháp thật không?”
“À, cái đó chắc không nhầm đâu.”
“Lý do chỉ có vậy thôi sao?”
Hả? Tôi nhìn sang Karin, bốn mắt gặp nhau, cô nàng lại nhìn thấu tim tôi mất rồi. Nét mặt cô nàng ũ rũ. Dù vậy thì tôi cũng chẳng thể đọc được gì qua đó. Đọc nội tâm là hành vi quá phức tạp đối với tôi.
“Câu chuyện của Natsume hơi kỳ lạ nhỉ?” Karin nói. Lần này có thể gọi là quan điểm khách quan. “Nghĩa là vì theo bức thư mà Natsume gặp lại Misaki, người mà cậu ấy vẫn còn yêu, phải không?”
“Jung gọi điều này là thuyết đồng thanh tương ứng(1) đấy nhỉ?”
“Người theo đạo có lẽ sẽ gọi là sự dẫn lối của Chúa.”
(1) Thuyết Synchronicity của nhà tâm lý học nổi tiếng người Thụy Sĩ Carl Gustav Jung (1875 - 1961).
“Nếu là ta thì ta sẽ gọi đó là sự ngẫu nhiên được sắp đặt tuyệt vời. Thực tế, những điều như thế làm cho thế giới chuyển động.”
Bố nói và đưa miếng mực ráng lên miệng. Đến tuổi này mà hàm răng bố còn chắc khỏe cả, món nào đem lên ông cũng ăn được.
“Cuối cùng thì con cũng hiểu. Tại sao cậu ấy đến ‘Trash’ làm với mức lương 980 yen mỗi giờ.”
Nghe tôi nói, Karin thở dài thườn thượt. “Cậu ấy lãng mạn quá. Khác hoàn toàn với ai kia quên hẳn mặt tớ ra sao.”
“Không phải là tớ quên. Chỉ là tại cậu khác với ký ức thôi mà.”
“Thế nào cậu cũng nói được.”
“Để ta biện hộ cho thằng con trai ngốc nghếch một điều được không?”
Bố xen vào. Tôi quay phắt sang nhìn ông. Bố định nói gì đây?
“Con nhớ không, có một lần ta lái ô tô đưa các con ra hồ bơi.”
Karin im lặng gật đầu.
“Lúc đó ta chụp khá nhiều ảnh của mấy đứa.”
“Vâng, giờ con vẫn giữ gìn chúng cẩn thận.”
“Trong số đó có một bức con và Shatoshi, hai đứa tạt nước vào nhau ở bãi cạn. Con nhớ không?”
“Đương nhiên là nhớ rồi ạ.”
Tôi ngọ ngoạy không yên, bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Ra là vậy, bố tôi đang công khai chuyện này.
“Satoshi dán bức ảnh đó trên bàn học mình suốt. Nó ép plastic cẩn thận. Con có ba tấm chụp với Yuji nữa nhưng cái nó ngắm chăm chú nhất không phải mấy tấm đó.”
Karin liếc tôi. Không nhìn lại, tôi cúi gằm mặt chịu đựng. Chắc mặt tôi đã chuyển màu thành quả hồng chín nhưng chủ nhân của nó giả vờ như không nhận ra.
Quả thực là tôi đã trân trọng tấm ảnh. Giờ nó vẫn còn được dán trong phòng tôi ở chung cư của bố. Là bức ảnh chúng tôi nghịch nước vui vẻ bên bãi cạn của cái hồ nhỏ được bao quanh bởi khu rừng. Dĩ nhiên Karin không mặc áo khoác quân đội. Cô nàng mặc đồ vơi màu xanh nước biển của trường. Chỗ phồng lên ở ngực không quá lộ. Trông bắt mắt hơn cả là chân tay thon thả. Mái tóc ướt nhẹp, bết vào trán. Miệng mở to như đang hét vang, có thể nhìn thấy bộ nẹp răng chắc chắn. Tôi thì phơi cái bụng rắn chắc và cái ngực trắng hếu trơ xương sườn, bên dưới là chiếc quần bơi do trường quy định. Trông vô cùng vui vẻ. Thực tế là vô cùng vui vẻ. Cuộc đời vừa mới bắt đầu, thời gian trước mắt chúng tôi dường như dài vô tận. Tôi đã ước mình mau thành người lớn, bởi tôi thật lòng nghĩ rằng nếu tôi thành người lớn, chắc chắn sẽ có nhiều điều vui hơn bây giờ đang đợi tôi. Cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười vô cùng trong trẻo, hồn nhiên đó, tôi lại muốn bắt chuyện, “Ôi ôi, như thế mà được sao? Mùa xuân năm tới chúng mày đã phải xa nhau rồi đấy.”
Nhưng có lẽ đơn giản chỉ là cái nhìn thiển cận của một kẻ đã thành người lớn như tôi, một kẻ đã chứng kiến tương lại xa xôi và bất hạnh, và tôi ghen tị với họ, những kẻ còn không có ý định nhìn về phía trước.
“Satoshi ngắm đi ngắm lại bức ảnh nên nó chỉ có thể tưởng tượng được rằng con ở ngoài đời sẽ dần dần trưởng thành từ đó. Trong tâm trí của con trai ta thì hình ảnh con dừng lại ở cảnh vừa cười vừa tạt nước bên bãi cạn.”
Karin nhìn tôi với vẻ mặt “Thật vậy hả?”, tôi gật đầu kiểu “Chắc thế”, tim đập liên hồi vì quá mắc cỡ. Sau cha mẹ lại có thể đối xử với con cái thiếu cân nhắc như vậy chứ? Đành rằng bố đã biện hộ cho tôi nhưng kiểu biện hộ này còn làm tôi tổn thất hơn nhiều.
Một lát sau, bố ăn xong bữa trưa, chúng tôi đứng lên rời Forest. Trước khi ra về, Karin tạm biệt Linus bằng cái hôn chạm má.
“Như thế này là bình thường mà. Đằng nào thì cũng là lần cuối cùng.” Ra khỏi cửa hàng, Karin bảo. “Cậu cũng muốn được hôn hả?”
“Đâu có.”
“Lại đang căn răng chịu đựng chứ gì?”
“Rồi rồi.”
Ở bên cạnh, bố cười khà khà vẻ khoan khoái.
Trở về cửa hàng, tôi thấy có tin nhắn thoại. Tôi mở ra xem thì là tin từ Natsume.
À ừm, là em Natsume. Xin lỗi chuyện lúc nãy. Xin lỗi chị Karin. Không được ăn trưa tạm biệt chị thật tiếc quá. Chắc mọi người cũng đoán được, em và Shibata quen biết nhau từ hồi xưa. Bọn em là bạn hồi cấp ba…
Bíp, tin nhắn kết thúc.
“Sao nhanh thế? Cái gì mà đã rõ ngắn.”
“Suỵt,” tôi ngăn Karin. “Vẫn còn cái nữa.”
À ừm, là em, Natsume. Cô ấy chạy trốn, là em từng tỏ tình với cô ấy ba lần, và cả ba lần, em đều bị cô ấy từ chối. Em nghĩ chắc là vì cô ấy khó xử. Vậy nên em chạy theo để nói chuyện…
Bíp, chuyển sang tin nhắn tiếp theo.
À ừm, em, Natsume. Bọn em quyết định dành chút thời gian trao đổi với nhau. Em cũng đã nghe chuyện về anh. Gộp tất cả lại, em định sẽ thử nói chuyện xem sao. Vì vậy anh cho em nghỉ sớm được không? Cho em gửi lời hỏi thăm đến chị Karin…”
Tin nhắn cuối cùng kết thúc ở đây. Ba người chúng tôi nhìn nhau.
“Natsume có vẻ quyết tâm nhỉ?” Karin nói.
“Một chàng trai trung thực,” bố bày tỏ cảm xúc. “Hai người đó không biết sẽ ra sao đây. Natsume thì đã xác định tình cảm rồi. Còn lại chỉ tùy thuộc vào cô gái kia thôi. Đã chia tay với thằng bé nhà này, không còn trở ngại gì đặc biệt nữa, phải không? Mọi việc có vẻ suôn sẻ, nhỉ?”
Hai người cùng nhìn tôi, ánh mắt tìm kiếm sự đồng tình, nhưng tôi làm bộ không nhận ra và không trả lời lại. Tuy nhiên, trong lòng tôi nghĩ thế này. Quả thật, chúng tôi là cặp đôi yêu nhau thứ nhì. Chúng tôi đang nghĩ thôi thì cũng được, thế mà chẳng hiểu duyên cớ vì đâu, cả hai đều lần lượt gặp lại người mà mình yêu thương nhất. Đã vậy thì chỉ còn cách tịnh tiến theo những điều trái tim mách bảo. Cố lên nhé, Misaki! Anh cũng sẽ cố.
“Chà,” bố nói. “Ta phải về thôi. Thực ra là gần đây ta bắt đầu học một lớp ghi ta cổ điển. Giờ ta hay phải lui tới trung tâm văn hóa ở khu nhà ga.”
Bố làm động tác lấy tay phải gảy đàn. “Một lúc nào đó ta sẽ chơi cho mấy đứa nghe. Khi chơi giỏi rồi ấy.”
Bố khom người, ngó vào mặt Karin. Karin chỉ im lặng gật đầu. Cô hít mũi thật mạnh, bỗn òa khóc nức nở.
“Ôi ôi, lại làm quá lên rồi. Có phải chia tay suốt đời đâu cơ chứ!”
Bố khẽ xoa đầu Karin bằng bàn tay to bản như ông vẫn làm khi cô còn bé. Lấy cớ đó, Karin ôm bố, gục mặt vào vai ông rồi bắt đầu khóc tu tu.
“Sao nào, sao nào? Nhìn xem, khóc thế này mất hết cả duyên dáng rồi đấy.” Bố vòng tay qua lưng Karin, vỗ vỗ an ủi.
Tôi có cảm giác đây là lần đầu tiên Karin trở nên hoàn toàn không đề phòng. Cô khóc rưng rức, hít hít mũi liên tục và nhắc đi nhắc lại “Bố!Bố!” Bố tôi dỗ dành “Con ngoan lắm, thở từ từ cho ta xem nào.” Một lát sau, tiếng thút thít nhỏ dần, cả khoảng cách cũng được nới rộng ra.
“Ổn rồi,” bố bảo. “Chà, ngẩng mặt lên nào.”
Karin vâng lời ngẩng mặt lên, cố tạo nụ cười ngượng nghịu trên khuôn mặt lắm lem nước mắt.
“Rồi rồi, vậy là được rồi. Nào, lau mặt đi nhé.”
Karin lau hai bên má ướt và khóe mắt bằng chiếc khăn tay bố vừa đưa.
“Hứa với ta là rồi sẽ gặp lại nhau nhé.”
“Dạ…” Karin vừa nuốt nước mắt vừa gật đầu liên tục.
“Con trai ta cũng sẽ buồn lắm, thế nên con phải đến gặp đấy, nhớ chưa?”
“Dạ.”
“Yuji chắc cũng sắp tỉnh lại. Lúc đó, cả bốn chúng ta lại đi ăn kem hoa quả. Được không hả?”
Nghe đến đây, nước mắt Karin lại trào ra.
“Nào nào, không được khóc nữa. Phải thật vui vẻ khi chia tay chứ.”
“Dạ…”
“Con cũng đâu đi xa quá phải không? Lúc nào chúng ta cũng gặp được nhau. Ta không biết cụ thể có chuyện gì, nhưng con hãy mau chóng giải quyết rồi lại về đây nhé. Chúng ta luôn ở đây. Đây cũng là nhà của con rồi.”
“Nào,” bố nói rồi lôi từ đâu ra gói khăn giấy. “Xì mũi đi.”
Karin ngoan ngoãn xì mũi theo lời ông.
“À, phải rồi,” bố giơ ngón tay trỏ. “Ta bảo con điều này hay lắm.”
Karin vừa đặt chiếc khăn giấy thứ hai lên mũi vừa nhìn bố.
“Trên đời này có một lực rất mạnh mà trong các sách giáo khoa vật lý cũng không có.”
Bố nhìn Karin ngụ ý, “Để ta bảo nhé.” Karin gật đầu.
“Nó còn mạnh hơn nhiều so với các từ trường hay trọng lực. Dù nói gì đi chăng nữa, dù khoảng cách có xa đến nhường nào thì lực ấy cũng không hề yếu đi. Dù con có đi đến bên kia trái đất hay bay đến mặt sau của sao Diêm Vương, hoặc giả sử bị mắc vào đuôi của chòm sao Tiểu Hùng thì lực đó vẫn được truyền đến một cách trọn vẹn. Lực đó thần kỳ lắm đấy.”
Bố im lặng một lát như thể đợi Karin lĩnh hội khái niệm.
“Chà, con hiểu chứ?” Bố nói. “Chúng ta được kéo lại gần nhau bởi lực mạnh mẽ đó. Thế nên dù có xa nhau mười lăm năm thì vẫn có thể gặp lại nhau. Đúng thế phải không?”
“Vâng, đúng thế ạ.”
“Nếu vậy thì chắc chắn chúng ta lại được tái ngộ.”
“Vâng.”
“Thế thì, không cần đến nước mắt nữa nhé.”
“Vâng.”
Karin xì mũi lần cuối cùng đoạn trả lại bố gói khăn giấy, “Cái lực rất mạnh ấy có tên là gì ạ?”
“Chà, gọi nó là gì bây giờ nhỉ? Thôi thì, mỗi người sẽ tự gắn cho nó một cái tên thích hợp với mình nhất được không?” Bố đặt tay lên đầu Karin lần nữa, nheo mắt cười. “Chà, đến giờ rồi. Karin đi mạnh khỏe. Rồi lại trở về và nói ‘Con đã về’ nhé!”
Câu nói là nước mắt lại chực trào ra. Nhưng cô thở mạnh một tiếng “phù” như thể gạt đi cơn nghẹn ngào đang trào dâng. Rồi nhoẻn miệng, gật đầu trong im lặng.
“Được rồi, con ngoan lắm.” Bố nhìn chằm chằm vào mắt Karin rồi quay bước, ra khỏi cửa hàng.
Karin chạy theo sau, cả tôi cũng vậy. Bố vừa đi xuống con dốc dẫn đến ga vừa ngước lên bầu trời xuân mờ mờ. Không ngoảnh lại nhưng có lẽ nhận biết chúng tôi đang nhìn, ông ngước lên rồi nói to một mình, “Một thứ lực rất mạnh.” Và trở ngón tay lên vòm trời xanh nước biển nhạt. “Chỉ cần có nó, chúng ta có thể kết nối với bất kỳ ai ở bên kia bầu trời. Hãy nhớ lấy điều đó.”
Ông khẽ lắc lắc ngón tay đang chỉ lên trời, đoạn khoan thai bước xuống dốc, chẳng mấy chốc bóng ông mất hút phía bên kia con đường có hàng cây.
Lúc này tôi mới cảm nhận được rằng, thật là hạnh phúc khi làm con của ai đó. Lẽ dĩ nhiên còn tùy vào các ông bố bà mẹ nhưng ít nhất, tôi cảm thấy hạnh phúc vì được làm con của ông bố này.
Tôi và Karin quay trở về cửa hàng, cô nói “Tớ vẫn còn chút việc phải làm” và lại ngồi xuống trước chiếc máy tính trên quầy. Tôi tiếp tục bắt tay vào đóng gói thủy sinh để chuyển phát như mọi lần. Và như thế, nửa còn lại của ngày hôm nay trôi nhanh như chớp mắt, chẳng mấy chốc đã đến tối.