Chương 14 Bằng cách nào đó tôi đã hiểu được, nơi ấy là nơi như thế nào. Rất nhiều con người, kể chuyện theo rất nhiều kiểu khác nhau về “nơi ấy”.
“Nơi ấy…”
Karin ngẩng mặt lên khi nghe thấy tôi lẩm bẩm, “Tớ nghĩ đó là một nơi giống như đất nước kỷ niệm trong vở kịch Con chim xanh.”
Phải rồi, đó cũng là một cách diễn đạt.
“Nói gì thì nói, nơi ấy cũng thật kỳ lạ.”
“Ừ.”
Thế nhưng biết rằng có một nơi như thế là một điều an ủi hơn bất cứ điều gì.”
“Ừ, đúng thế thật.”
Dường như cơn buồn ngủ kéo đến, Karin khẽ ngáp. Nhận ra ánh nhìn của tôi, cô cười buồn, “Tớ dừng thuốc từ sáng nay. Thế nên, lần này nếu mà ngủ…”
“Không thể tỉnh lại được…”
“Cậu đừng làm bộ mặt rầu rĩ thế chứ. Đây là cách tốt nhất rồi. Đằng nào thì tớ cũng sẽ đến đó. Nếu vậy thì đi sớm hơn một chút thì cũng có khác gì đau. Vả lại tớ nghĩ nếu là bây giờ, chắc chắn tớ sẽ gọi được Yuji quay về. Tớ cảm giác thế.”
Đột nhiên, một ký ức dội về trong tôi như được Chúa dẫn đường.
“Lẽ nào…” Tôi hơi phấn chấn trước sự thật. “Hồi nhỏ, lúc Yuji bị chết đuối ở Đầm Quả Bầu, cô bé mà Yuji gặp trong giấc mơ…”
“Có lẽ thế,” Karin nói. “Ký ức không rõ ràng lắm. Hồi đó cả tớ cũng vẫn còn bé. Nhưng Yuji cứ một mực cho rằng đó là tớ.”
“Quả nhiên…”
“Hai chị em tớ bất thường mà. Nếu là tớ thì có thể làm thế thật.” Karin cầm lấy bàn tay tôi đang đặt trên bàn. Tay lạnh ngắt. “Này, cậu thử nghĩ xem, chuyện này có lẽ là kịch bản với cái kết có hậu do ai đó sắp đặt sẵn. Đúng vậy không? Tớ nghĩ không phải ngẫu nhiên mà ba đứa chúng mình lại được tái ngộ vào thời điểm này. Để cứu Yuji, tớ đã đến gặp cậu. Cậu không nghĩ thế ư? Cũng có khi cậu lại là chất xúc tác đấy.”
“Chất xúc tác?”
“Ừ, nhờ có cậu, những người xung quanh mới xảy ra phản ứng hóa học. Natsume và Misaki cũng vậy. Cả hai người đó cũng là nhờ cậu kết hợp đúng không?”
“Quả có thể.”
“Việc bọn mình tái ngộ rất có ý nghĩa. Điều này chẳng phải sự ngẫu nhiên được sắp đặt tuyệt vời mà bố cậu đã nhắc đến sao?”
Dù sao chăng nữa, để đến được một cái kết có hậu, cần thiết phải có cảnh sum vầy hạnh phúc cuối cùng. Tôi suy nghĩ một lát rồi nói với Karin, “Tớ hiểu rồi.” Và cố gắng nở nụ cười. “Có lẽ đúng như Karin nói. Hai chị em cậu bị kéo xuống một thế giới ở dưới đáy của giấc mơ và được ban cho sức mạnh để gọi mọi người quay về.”
Tôi siết mạnh tay Karin, “Tớ cũng nhờ cậu. Tớ muốn cậu gọi Yuji quay về. Cậu ấy vẫn chưa đạt được hạnh phúc mà đáng ra cậu ấy phải được hưởng ở thế giới này. Chắc chắn Trời Phật sẽ ban phước cho Yuji. Cậu ấy phải sống đến trăm tuổi, phải nhận được lương hưu của hạnh phúc.”
Karin gật đầu. Tôi tiếp ngay, “Karin nhất định phải quay về nhé! Cậu khác chị cậu. Cậu không cần phải ngủ lâu.”
Karin mấy môi muốn nói. Tôi vội tiếp lời như để ngăn lại, “Đương nhiên là tớ sẽ chờ. Chỉ cần có người đang chờ thì cậu cũng sẽ có quyết tâm về sớm, phải không?”
Karin cắn chặt môi, lắc đầu thật mạnh. “Không được đâu.” Karin thì thầm vẻ khổ sở. “Cậu đừng chờ tớ. Tớ không muốn cuộc đời cậu trở nên vô ích. Chẳng có gì đảm bảo tớ có thể tỉnh lại. Chỉ mỗi ý chí của tớ thôi thì chẳng làm được gì hết.”
“Kể cả như thế thì đó cũng không phải trò cá cược xui xẻo. Nếu Yuji quay trở về được thì Karin chắc chắn cũng…”
“Bọn tớ khác nhau. Tớ đã bảo rằng chị em tớ được sinh ra với trái tim khác với những người khác mà phải không? Trước khi được sinh ra, chị em tớ đã bị đẩy xuống thế giới ấy bởi một sợi dây vô hình rồi. Thế nên mới giống những hồn ma.”
“Cơ mà, so với hồn ma thì má cậu cũng hồng hào đấy chứ.”
Karin lườm tôi bằng đôi mắt mọng nước, “Cậu đừng đùa giỡn nữa. Vậy nên tớ mới không muốn nói. Nếu tớ cứ để mọi chuyện mập mờ rồi ra đi, chắc chắn cậu sẽ không thể tìm ra cơ sở mà phán đoán, rồi chẳng mấy chốc cậu sẽ phát ngán với việc phải chờ đợi. Nếu như vậy thì tớ đã có thể theo vào giấc ngủ mà chẳng có gì phải vấn vương…”
Karin mím môi, cúi gằm mặt. Mái tóc dài, rũ qua mặt phản chiếu ánh sáng mềm mại. Bàn tay đang nắm tay tôi của Karin khẽ run lên, tôi thử nhìn, trên mu bàn tay, tĩnh mạch màu hoa phong lữ nổi lên thành hình chữ K.
“Vậy, tớ hứa thế này.” Tôi nói bằng giọng nhẹ nhàng, tràn đầy tự tin. “Tớ sẽ tự đi tìm kiếm hạnh phúc của tớ.”
Karin ngẩng mặt lên. Mắt ướt nhoèn, mệt mỏi. “Thế nghĩa là sao?”
“Đúng theo nghĩa đen.Tớ sẽ cố gắng để được hạnh phúc.”
Kảin nhìn chăm chăm vào mặt tôi với ánh mắt ngờ vực. “Cậu thử định nghĩa hạnh phúc của cậu xem nào.”
Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời thế này, “Sống đến đầu bạc răng long với người tớ yêu.”
“Cậu sẽ tìm ai đấy khác ngoài tớ à?” Karin hỏi.
“Ừ. Một người con gái định mệnh dưới bầu trời này. Tớ sẽ nỗ lực,” tôi thề với Karin.
“Thật sao?”
“Thật mà.”
Tôi sẽ nỗ lực. Đó là sự thật. Thế nhưng tôi đã nghĩ rồi. Chắc chắn từ nay trở đi, tôi sẽ chẳng yêu người con gái nào khác ngoài Karin. Vì thế, dù tôi có độc thân và tiếp tục ở cửa hàng này chờ Karin thì đó cũng chẳng phải lời nói dối. Có lẽ lúc đó tôi sẽ bảo: Tớ cũng đã nỗ lực mà, thế nhưng không được.
Suốt mười lăm năm, tôi chỉ nghĩ đến Karin. Tôi cũng đã thử hẹn hò với người con gái tôi thích thứ nhì, chỉ để thu được một bài học rằng không nên làm điều mình không quen làm. Tôi không hợp với thứ tình yêu phức tạp. Nói đúng hơn là tôi không thể. Mười lăm năm nhanh như chớp mắt. Chắc chắn đến tuổi bốn mươi lăm tôi sẽ hồi tưởng câu chuyện của ngày hôm nay và có cảm giác này. Đến tuổi sáu mươi tôi cũng sẽ nhìn lại bản thân mình ở tuổi bốn mươi lăm và nghĩ giống như thế tiếp. Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức để bước đi một cách đơn giản. Tôi không có thời gian để dang tay ôm hết cô này tới cô khác. Vấn đề quan trọng là dung lượng. Chỉ riêng Karin tôi đã đủ đầy tay rồi. Đơn giản là thế.
“Gì cơ?” Nhìn vào mặt tôi, Karin hỏi.
“Gì cơ là sao?”
“Vì trông mặt cậu có vẻ vui mừng. Cậu đang lên kế hoạch gì hả?”
“Không không,” tôi lắc đầu. “Tớ thế mà. Tớ sẽ nỗ lực.”
Thấy tôi thề lại lần nữa, cô nhìn tôi chăm chú đoạn đưa ra quyết định sau một hồi suy nghĩ. “Tớ tin cậu. Nói đúng hơn là tớ muốn tin cậu. Tớ không muốn vì việc tớ đến gặp cậu thế này mà làm thay đổi cuộc đời cậu. Không sao nhé? Cậu phải hạnh phức nghe chưa?”
“Ừ,” tôi gật đầu. Không quên giấu nụ cười tội lỗi.
“Phải rồi,” tôi hỏi Karin. “Hạnh phúc của Karin là gì? Cậu thử định nghĩa đi.”
Karin so vai, trả lời gọn nhẹ, “Giống cậu thôi. Yêu. Và tiếp tục yêu.”
Đấy thấy chưa, tôi như mở cờ trong bụng. Nếu vậy thì tôi cũng đã hạnh phúc rồi, và từ nay trở đi tôi vẫn sẽ hạnh phúc. Dù có xa nhau, dù không thể trò chuyện với nhau thì dưới cùng một bầu trời, người con gái tôi yêu vẫn đang ngủ và mơ giấc mơ về quê cũ. Đã vậy tôi còn biết cô cũng yêu tôi. Đó không phải hạnh phúc thì là gì? Đợi một người đang ngủ tỉnh lại quả là một tình yêu xa cách kỳ lạ, thế nhưng đó cũng là niềm vui. Ở một nghĩa nhất định, chẳng phải có thể nói rằng tình yêu này đơn giản và phù hợp với tôi hay sao? Nếu như đây là điều đã được quyết định từ trước thì tôi sẽ thử bước vào kế hoạch của ai đó trên bầu trời kia. Kiểu như phó mặc thân mình vào dòng chảy, mặt cho người khác chèo lái.
“Cậu lên phòng tớ không?” Tôi hơi căng thẳng, hỏi Karin. “Tớ có thứ muốn cho cậu xem.”
Karin vừa kỳ vọng vừa lo lắng như một cô gái lần đầu tiên nhận lời mời hẹn hò, “Cái gì vậy?”
“Cậu cứ lên rồi biết.”
Karin gật đầu, đứng lên khỏi chiếc ghế đẩu. Tôi đi trước, lên cầu thang và mở cánh cửa vào “phòng mình”.
“Xin mời cậu,” tôi nói. “Đây là phòng tớ.”