Chương 8 Ngay ngày hôm sau, bố tôi đã đến thăm cửa hàng. Về khoản này thì ông nhanh chân hệt như chàng trai mười bảy tuổi.
Bố đến đúng giờ ăn trưa nên tôi nhờ Natsume trông cửa hàng rồi cùng bố và Karin đi ăn món nem cuốn ở quán Việt Nam dưới chân dốc. Karin khen bố chẳng thay đổi chút nào, còn bố lại nhận xét con thay đổi nhiều quá. Karin, như mọi lần, lại phản biện rằng chỉ có tóc mái thay đổi thôi.
Tôi toan hỏi, vậy thì cái gáy thon thả luôn ánh lên sáng bóng biến đâu mất rồi, thế nhưng chưa kịp mở lời thì tôi đã mất hứng. Một loại phản ứng tự vệ.
Những kỷ niệm bị lãng quên suốt bao nhiêu năm nay bỗng chốc trở về dồn dập nhờ phản ứng hóa học khi ba người gặp nhau ở một chỗ. Đó là những câu chuyện mới mười lăm năm trước, không phải “ngày xưa” xa xôi tới mức giật mình.
Là câu chuyện vào buổi chạng vạng của một mùa hè, trên bầu trời nhuộm màu xanh cô ban, một ngôi sao băng lướt theo hình vòng cung từ chân trời bên này sang chân trời bên kia. Sau này nghĩ lại đó có khả năng là vệ tinh nhân tạo nhưng lúc ấy chúng tôi cầu nguyện thật lực. Tôi đã quên béng tôi ước điều gì.
Bố nói, “Đương nhiên ta cầu nguyện hạnh phúc cho các con rồi.”
Karin bảo vẫn nhớ nhưng sẽ không nói ra, “Điều ước của cô bé mười bốn tuổi là bí ật đầu bảng A mà.”
Hoặc là câu chuyện vào một buổi chiều mùa đông, chúng tôi nhặt được một quả bóng bay kèm theo một bức thư. Bức thư viết thế này, “Anh vẫn bình an. Em đừng lo lắng.”
Karin cười khẩy còn Yuji thì vô cùng phấn khích, “Ai đó bị giam đã thả nó ra.”
“Đây là trò đùa của đám học sinh cấp hai đằng kia ấy mà.” Karin làu bàu. “Sao trong phòng giam lại may mắn có bóng bay được? Mà nếu như thế thì văn phong thật kỳ quặc. Đến tên còn không có cơ mà.”
“Nếu vậy thì chắc là từ một hòn đảo không người ở đâu đó.”
“Này, đảo không người nào mà lại có khí heli được hả?”
Những câu chuyện cũ của ba chúng tôi kể mãi không cạn. Từ câu chuyện mụn trứng cá của Karin đến chuyện có con dơi bay tít mù vào một buổi chiều tối, một trò chơi liên tưởng ở phạm vi rộng, không đầu không cuối.
Nghĩ đến Natsume, ba chúng tôi quyết định không con cà con kê nữa mà trở về cửa hàng.
“Lần tới lại kể tiếp nhé,” bố nói rồi quay về khu chung cư.
Vừa nhìn theo bóng bố, tôi vừa nói với Karin đang đứng bên cạnh, “Nhân tiện cho tớ hỏi, bí mật đầu bảng A ấy…”
“Gì cơ?”
“Đến lúc cậu công khai rồi còn gì? Có cả cái gọi là luật công khai thông tin đấy.”
“Cậu đùa đấy hả.” cô nàng phản đối. “Trong đầu tớ là một chính quyền độc tài. Mà nền tảng của nó là chủ nghĩa bảo mật đấy nhé.”
Ra là thế.
Tuần này về cơ bản cũng trôi qua giống tuần trước.
Cậu Okuda của trường dự bị đại học quả nhiên vẫn đến đúng giờ như thường lệ và ra về mà chẳng mua gì. Vẫn để ý đến cô nhân viên mập hơn, có khuôn ngực nhỏ hơn Morikawa Suzune một chút, và ở đây cậu ta bị mất bình tĩnh hơn một chút. Ông giáo sư đại học, vì tìm được học trò mới, đã phá vỡ chu kỳ mỗi tuần một lần bằng cách cứ ba ngày ông ta lại tới một lần. Karin bỗng chốc biến thành chuyên gia về tiêu thảo.
Mỗi ngày của chúng tôi là uống loại trà 117 hay 177 gì đó, đóng gói thủy sinh, ăn bánh Chocolate Danish, sau đó lại tiếp tục đóng gói thủy sinh.
Từ đêm hôm nọ, tôi bắt đầu để ý và cố gắng theo dõi động tĩnh ở dưới tầng.
Đến giữa đêm tôi len lén xuống lưng chừng cầu thang, căng mắt, lắng tai nghe ngóng. Đêm nào quầy cũng bật đèn. Tôi nghe được tiếng va chạm giữa cốc và bình trà hoặc tiếng gõ bàn phím thất thường của Karin. Có lúc tôi cũng nhìn thấy bóng cô di chuyển phía bên trong quầy. Karin không ngủ. Hoặc là chỉ ngủ chốc lát. Tôi không biết cô có ngủ lúc mờ sáng hay không. Đây liệu có thể gọi là chứng mất ngủ không? Nếu như vậy thì cũng có khả năng loại thuốc kia là thuốc ngủ.
Việc tôi lo lắng cho Karin không thể nào lại là hành động phản bộ Misaki. Vì ít ra nhìn từ bên ngoài, tôi chỉ là một người bạn tốt lo lắng cho cô bạn thân từ thuở nhỏ. Nếu như có vấn đề gì, thì có lẽ là vấn đề nằm sẵn trong tâm hồn thôi. Nếu cảm thấy tôi bệnh hoạn thì chính hành vi đó đã là bệnh hoạn rồi.
Tôi thử hỏi chính mình. Như thế này vẫn OK?
Nhưng tôi cũng đã bắt đầu phân vân. Hơn nữa chỉ có thể tìm được câu trả lời lập lờ và thiếu sức sống.
Ừ, chắc là OK. Tuy nhiên, sẽ không có giấy bảo đảm.
Buổi hẹn hò cuối tuần, tôi đến đón Misaki ở cửa hàng hương liệu. Công việc của nàng đột nhiên thay đổi, đến trưa mới được phép ra ngoài.
Cửa hàng hương liệu nằm ở tầng trệt chung cư trong một khu dân cư yên ắng và sang trọng. Đây là lần đầu tiên tôi đến thăm chỗ này. Cửa hàng bài trí khá khiêm nhường, nên nếu không để ý sẽ đi vụt qua mất. Có khi những cửa hàng bán đồ bất hợp pháp còn trang hoàng bắt mắt hơn cửa hàng này. Tấm biển viết tên cửa hàng chỉ to bằng khoảng tấm thiệp.
Aromahouse euphoria.
Bên trong cửa hàng cũng vô cùng chật hẹp. Nó chỉ rộng bằng phòng chứa đồ của một gia đình. Trên một mặt tường bày các lọ nhỏ đựng tinh dầu thiên nhiên. Ở trong cùng là quầy tính tiền bé xíu. Misaki ngồi ở đó. Tôi có cảm giác mình đã hiểu vì sao nàng nhỏ người.
“Mời anh vào,” Misaki nói. “Còn ba mươi phút nữa xong việc nên anh cứ ngồi ở ghế đợi em nhé.”
Tôi y lời ngồi xuống chiếc ghế gỗ cao. Thấy tôi nhìn xung quanh cửa hàng. Misaki nói với giọng điệu như phân trần. “Hẹp lắm phải không anh. Nhưng em nghe nói tính đến tiền thuê thì chừng này cũng phải cố gắng hết sức rồi đấy.”
“Ừ, cái đó anh hiểu. Không phải cứ rộng rãi đã là tốt đâu. Và lại…” tôi dang hai tay. “Hàng hóa phong phú quá cả mức đầy đủ còn gì. Hương thơm tuyệt vời!”
“Có 100 loại tất cả. Chủ cửa hàng là cô em trực tiếp sang châu Âu mua đấy ạ.”
“Ồ, cả Misaki cũng đi cùng hả?”
“Chỉ một lần thôi ạ.” Nàng nói. “Em đi một vòng Anh, Pháp rồi sau đó là Đông Âu.”
“Tuyệt thật đấy.”
“Anh Toyama thì sao?” Nàng hỏi. “Anh đã ra nước ngoài lần nào chưa ạ?”
Tôi lắc đầu, “Anh cực ghét máy bay. Anh không thể nào tin được là cái khối sắt ấy lại có thể bay được trên trời. Thà nói là chim cánh cụt bay trên trời thì anh còn tin hơn.”
Misaki cười khúc khích, đặt đầu chiếc bút bi đang cầm trên tay lên mũi, nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Thế nhưng nếu phải ra nước ngoài bằng mọi giá thì anh sẽ làm thế nào? Đi nghỉ tuần trăng mật chẳng hạn,” nàng nhanh miệng nói thêm.
Giả vờ không để ý đến phần cuối, tôi vui vẻ trả lời, “Ừ nhỉ, chắc lúc đó anh sẽ nhờ họ ướp lạnh rồi chuyển sang bên kia.”
Misaki cười thành tiếng rồi bình luận, “Đó là một ý kiến hay đấy.”
Một sự vui vẻ giả tạo bắt đầu dâng lên đâu đó. Chiều hướng này không tốt cho lắm. Cả hai bên dường như đều trở thành những diễn viên tồi khi đóng vai của chính mình. Việc thể hiện lúc nào cũng vụng về như thế này.
“À,” Misaki nói như vừa nhớ ra điều gì. “Morikawa Suzune đúng là chị Karin phải không ạ?”
Thực sự thì ngay từ đầu chắc chắc nàng đã muốn hỏi điều này. Biết là vậy nhưng tôi cũng không khơi mào.
“Đúng vậy,” tôi gật đầu.
Nàng thể hiện khuôn mặt lúng túng. Theo một nghĩa nào đó nàng hết sức thành thật, “Vậy tại sao lúc này đột nhiên chị Karin…”
“Thấy cô ấy bảo rằng bỏ việc và muốn tìm lại nơi mình đã lớn lên.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?”
“Chuyện gì, tức là sao?”
“Bởi vì chị ấy đã bỏ việc rồi phải không ạ? Việc đến thắm lại bạn cũ để nhìn lại cuộc đời mình ấy…” Misaki nhìn chăm chăm vào không trung, suy nghĩ một lát đoạn tiếp tục. “Có điều gì bất thường ở đây không nhỉ? Bởi nghề diễn viên của chị ấy đang hết sức tốt đẹp, tương lại chỉ mới bắt đầu.”
“Ừ, đúng vậy.”
Tôi không kể chuyện Karin mất ngủ. Vì chuyện này tôi biết được nhờ một cách không được “đẹp” cho lắm, lại là vấn đề hết sức cá nhân, và trên cả, tôi nghĩ đó là chuyện không thích hợp để kể ra ở đây.
“Chị Karin,” Misaki nói. “Chị ấy định giữ im lặng về việc của mình với anh Toyama mãi mãi hay sao?”
“Hình như không phải như vậy. Vì cô ấy bảo anh không nhận ra nên cô ấy bực mình.”
“À, vậy ạ…” Rồi nàng lại đăm chiêu suy nghĩ.
Tôi hiểu rõ sự lúng túng của Misaki. Bây giờ tôi cũng hơi hối hận vì đã thật thà kể chuyện. Rất khó để cân nhắc xem nên kể đến đâu, và nên giữ bí mật chỗ nào. Tôi không những không phải nhà hoạch định chính sách, mà còn thuộc về nhóm đầu óc chậm chạp bị phe pheis này kia giật dây một cách trắng trợn. Vì vậy mà liên quan đến những việc tương tự, tôi vẫn mãi lóng ngóng và yếu đuối như đứa trẻ chập chững biết đi. Thực sự thì đáng lẽ ra tôi cũng không nên kể cả việc cửa hàng mình có nhân viên mới. Vậy nhưng Karin lại nói thích hương hoa hồng nên nhân một lúc muốn lấp khoảng lặng trên điện thoại với Misaki, tôi đã lỡ miệng buột ra điều đó. Về sau không còn cách nào giấu được. Khi đưa tinh dầu hoa hồng cho tôi để “gửi cho cô nhân viên mới”, Misaki có hỏi “À mà tên cô ấy là gì nhỉ?” tôi thành thật khai báo là Morikawa Suzune. Nghe vậy nàng ngạc nhiên “Cô Morikawa Suzune ấy ạ!?” Nhân cơn cao hứng, tôi đáp với vẻ tự hào, “Phải phải, cô Morikawa Suzune đang làm việc ở cửa hàng anh.” Mặc dù có giấu việc Karin ngủ lại chỗ tôi, nhưng sau này kể chuyện ngày xưa cho Misaki nghe, tôi cứ hay ám chỉ Suzune tương đương với Karin, rồi lại hưng phấn thao thao bất tuyệt không từ chuyện gì.
Đêm ấy, khi lên giường ngủ, tôi nhận ra ứng xử của mình không ổn. Có lẽ trong não tôi, thay vì tín hiệu điện não thì lại có những người tí hon chơi trò “truyền tin”. Nếu bảo “Tôi đang đói bụng” thì cảm giác đói có lẽ là của ngày hôm qua. Tôi thật phục tôi quá đi.
Không biết Misaki nghĩ thế nào nhỉ?
Theo quan điểm của nàng, tôi đã trở thành “bạn trai”. Đó là chàng trai hơn nàng ba tuổi, quen biết qua chương trình môi giới hôn nhân. Không hiểu được lọc ra bởi hệ thống tìm kiếm nào, tuy nhiên trong bốn mươi lăm ngàn thành viên thì chàng trai này là cái tên được máy tính lựa chọn và giới thiệu cho nàng.
Đến lần hẹn hò thứ hai, thay vì nhìn vào mặt nhau, họ chỉ nhìn chăm chú vào vân gỗ trên mặt bàn cửa hàng. Nhưng lần hẹn hò thứ ba, khi chàng trai bắt đầu kể về kỷ niệm với những người bạn cũ thì khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn. Có lẽ cuối cùng tình yêu cũng đã bắt đầu… À không, đó là điều tôi nghĩ. Tuy vậy tôi muốn cho rằng đó cũng là ý nghĩ của nàng.
Nhưng, từ đoạn này thì tình hình có chút kỳ quặc.
Ở cửa hàng thủy sinh mà chàng trai đang kinh doanh, có một cô nhân viên mới được tuyển vào làm. Khi nghe hỏi tên, chàng trai trả lời là “Morikawa Suzune”. Cô Morikawa Suzune đó ư? Cô diễn viên xuất hiện trong quảng cáo nước khoáng và máy tính xách tay đó ư? Đã vậy, ở gần cuối buổi hẹn hò, chàng trai lại đột nhiên phấn chấn thao thao bất tuyệt. Rằng thì là chính cô diễn viên đó, cô Morikawa Suzune nhân viên của chàng, thực ra là người bạn thân cũ trong những câu chuyện kỷ niệm. Hình như chàng trai đã nhận ra và vô cùng phấn chấn, thậm chí sung sướng.
Rồi đến ngày hôm nay.
Nét mặt Misaki khi thu mình trên quầy tính tiền, vừa gõ đầu bút bi vào mũi vừa suy nghĩ, trông thật nặng nề. Ngẫm ra thì cảm xúc đó có thể dễ dàng đoán được. Giả sử đột nhiên có một người con trai là bạn thân từ nhỏ xuất hiện bên nàng, hơn nữa năng lực của người đó lại thuộc hàng AAA chẳng hạn thì tôi cũng chẳng thể yên lòng. Chính bởi có suy nghĩ rằng mình thường vô duyên với những cuộc gặp gỡ định mệnh nên cả hai chúng tôi mới ủy thác cho máy tính lựa chọn đối tượng. Và rôi coi đối tượng mà vị thần nhị phân xe duyên chính là người bạn đời trong tương lai, chúng tôi nghiêm túc phát triển mối quan hệ đó. Chúng tôi mới chỉ bắt đầu.
“Anh này,” ngẩng mặt lên, Misaki nói. “Hôm nay, lát nữa, em muốn đến cửa hàng anh.”
“Cửa hàng anh?”
“Dạ,” nàng gật đầu. Sau đó quay đi, nhìn chăm chú vào lọ tinh dầu sẫm màu trên tủ kê sát tường. “Bởi vì anh đã đến thăm cửa hàng em thế này, nên em cũng muốn đến xem thử cửa hàng anh.”
Ra vậy. Thế nhưng cả hai chúng tôi đều biết đó không phải là lý do. Mặc dù biết nhưng sẽ không đề cập.
Tôi hơi ngạc nhiên. Vì Misaki lại có thể hành động như thế. Nói sao nhỉ, tôi tưởng nàng thuộc típ người khiêm nhường, bị động. Mà cũng có thể bản chất của nàng là như vậy. Thế nhưng nàng của hôm nay đã tỏ ra can đảm. Và nó làm nàng hấp dẫn hơn một bậc. Tôi đã muốn thích nàng hơn nữa. Đến mức tôi sẵn sàng nghĩ rằng chính nàng là người con gái duy nhất mà tôi đã kiếm tìm bấy lâu nay. Tôi có thể là kẻ chậm chạp hết thuốc chữa và lãng mạn (mà không, chính vì ngay từ đầu đã là kẻ lãng mạn hết thuốc chữa nên tôi mới trở nên chậm chạp) nhưng mơ mộng là quyền tự do của tôi và nỗ lực để thực hiện giấc mơ đó đương nhiên cũng là quyền tự do của tôi. Mặc kệ những kẻ phi lãng mạn và thực dụng thích nói gì thì nói.
Dù được xe duyên do sự lựa chọn của hệ thống tìm kiếm khô khan vô vị, tôi vẫn muốn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ giữa tôi với Misaki là định mệnh. Hai tiếng “định mệnh” mang lại cảm giác tồn tại của một thế lực to lớn vượt qua cả ý chí con người, nhưng với hai chúng tôi, điều đó chỉ đơn giản là một bảng mạch được tạo tác ngẫu nhiên bởi những con chip silicon.
Và như thế, tôi muốn thành thật với người con gái mà định mệnh mang đến, tôi cảm nhận được cái gọi là trách nhiệm. Rằng chính tôi chứ không phải ai khác được chọn để làm người đồng hành với nàng. Thế nên tôi không được làm cho nàng bối rối. Mà thôi, dù nàng đã khá dao động rồi, nhưng vì đây là một kiểu tai nạn nên cứ xem như là tôi lực bất tòng tâm. Dẫu sao thì tôi…
“Cửa hàng này ạ?”
Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ thì chúng tôi đã về tới nhà. Cứ như mở tiếp đoạn băng dừng hình.
“Đúng rồi, đây là cửa hàng Trash của anh.”
“Thật tuyệt vời và dễ thương.”
“Vui quá. Lần đầu tiên anh được nghe câu này.”
“Thế ạ?”
“Ừ. ‘Hơi chật nhỉ’ mới là câu anh thường được nghe.”
“Nếu so với cửa hàng em thì vẫn hơn.”
“Ừ, đúng là thế thật.”
Tôi đưa mắt hỏi Misaki, “Em vào chứ?”. Nàng khẽ gật đầu và cũng trả lời bằng mắt, “Nhờ anh hướng dẫn”. Trong một tích tắc, giữa chúng tôi có một tiếng nói chung lờ mờ. Có lẽ bởi vì cả hai đều đang cảm thấy bất an về tiến triển của sự việc.
Tôi mở cửa, né sang ngang đặng nhường đường cho Misaki. Nàng khe khẽ, thận trọng bước vào trong cửa hàng. Tôi theo sau, vừa bước vào nàng đã dừng chân trước bể thủy tinh trưng bày 180 xentimet, lấy hai tay bưng miệng, “Đây là thủy sinh anh nói đây ư?”
“Phải,” tôi gật đầu.
“Khác hẳn với tưởng tượng của em. Không ngờ lại đẹp đến nhường này…”
“Mọi người đều nói vậy. Phải nhìn mới biết được.”
“Đúng đấy ạ. Không nhìn thì khó mà tưởng tượng ra.”
Đứng yên cạnh bể một lúc, nàng chăm chú ngắm nhìn không gian ngập tràn màu xanh.
“Ánh sáng rung rinh đẹp quá…” Nàng nói như thở dài, “Có nhịp điệu.”
“Đúng rồi, nước sóng sánh theo một nhịp điệu đặc biệt.”
“Vâng, nếu từ đáy hồ nhìn lên mặt nước chắc cũng sẽ có cảm xúc như thế này nhỉ?”
“Ừ, chắc là thế. Vừa nằm trên thảm thủy sinh vừa…”
Nghe thấy tiếng gọi “hú”, tôi nhìn vào phía trong. Karin đang vẫy tay đằng quầy tính tiền.
“Tớ định pha trà,” cô nói.
Bỗng dưng cảm thấy khó xử, tôi gật đầu mạnh quá mức cần thiết, “À ừ. Nhờ cậu nhé! 177 phải không nhỉ?”
Karin tiến về phía chúng tôi với nụ cười kiểu cách. Cô đính chính bằng giọng đặc biệt dịu dàng, “Không phải. Hôm trước tớ bảo cậu là 117 cơ mà.”
À, đúng rồi.
“Thế,” Karin hỏi tôi. “Cô đây là ai vậy, ông chủ?”
Cô nàng chưa từng gọi tôi là “ông chủ” đến một lần, vậy mà…
“À, ờ,” tôi chỉnh trang lại tư thế, đoạn đưa tay về phía Misaki. Nàng đã trở nên vô cùng nghiêm nghị.
“Em Shibata Misaki,” tôi giới thiệu. “Còn đây là Karin. Takigawa Karin.”
Vừa nhìn tôi với ánh mắt phản kháng như muốn cảnh cáo “Chỉ gọi mỗi tên là sao”, cô vừa chìa tay về phía Misaki.
“Chào em,” cô nàng nhoẻn miệng cười. “Cảm ơn em về hoa hồng Bulgari.”
“Không, có gì đâu ạ,” Misaki thì thầm trong miệng. Karin nhẹ nhàng bắt tay nàng. Không có câu “Rất vui được quen em, là bạn của Satoshi thì…”
Nhìn hai người đứng cạnh nhau, tôi ngạc nhiên về sự khác biệt giữa vóc dáng, nhất là chiều cao. Misaki chỉ cao đến khoảng miệng Karin. Cả độ lớn của bàn tay cũng khá chênh lệch. Cứ nhìn vẻ mặt lo lắng của Misaki thôi thì chẳng khác nào Karin đang tấn công nàng.
Toàn bộ cơ thể Misaki được tạo nên bởi những đường cong mềm mại. Trong khi đó, ấn tượng về Karin lại là những góc nhọn. Cảm giác như đây là cuộc ganh tài giữa trường phái Art Nouveau với trường phái Art Deco(1).
1. Art Nouveau là trường phái kiến trúc, nghệ thuật, hội họa cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20 chúc trọng kiểu trang trí họa tiết, cách điệu hóa hay sử dụng các đường cong. Trong khi đó Art Deco (bắt đầu từ những năm 1910 ở Pháp) được biết đến với tính thanh lịch, quyến rũ, công năng và hiện đại.“Hai người chờ nhé, tớ sẽ đi pha trà.”
Đăm đăm nhìn theo Karin trở về quầy, Misaki thở hắt ra một tiếng, “Phù. Em bị áp đảo mất rồi. Chị Morikawa Suzune lúc nào cũng thấy trên ti vi giờ lại đứng trước mặt em.”
Tôi không biết Karin trên ti vi nên không hiểu cảm giác này cho lắm.
“Chị ấy đẹp quá. Trông giống như búp bê hơn là người thật.”
“Búp bê này hơi to.”
“Vâng, đúng rồi đấy. Không ngờ chị ấy lại cao như thế. Nhìn trên ti vi không thể biết được nhỉ!”
“Đã vậy, trên quảng cáo cũng chẳng biết được tính cách mạnh mẽ hơn cả con trai đó đâu.”
“Đúng đấy. Vì chị ấy là Karin mà.”
“Chính xác.”
“Này,” Karin gọi chúng tôi từ quầy, “Lại đằng này đi. Bên đó không có chỗ để cốc đâu.”
Hai chúng tôi nhìn nhau gật đầu, đoạn di chuyển vào phía trong.
“Ngồi xuống đi.” Karin giục. Hai chiếc ghế đẩu đã được đặt sẵn trước quầy.
Tôi và Misaki ngồi xuống, đối diện với Karin qua quầy tính tiền.
Mời các bạn theo dõi tiếp!