Chương 108 Sự Kiện Ba Ngày Sau( Hạ) Trở về khuê phòng của Mạc Phù,Hà Tinh biến sắc khi trông thấy Mạc Phù đang tức giận bừng bừng,nhìn chăm chú vào mình,sợ hãi,Hà Tinh khẽ bước lại gần :
- Tiểu...tiểu thư...
- Em vừa đi đâu ? - Mạc Phù giận dữ hỏi - Em có biết ta lo lắng thế nào khi xuống hầm mà không thấy em không ? Chẳng phải ta đã nhắc em không thể ra ngoài vào lúc này rồi sao,sẽ rất nguy hiểm đó,em biết không ?
- Em...em...tiểu thư...- Hà Tinh xúc động,nước mắt ngân ngấn - Em xin lỗi,em chỉ nghĩ đến mình,không hề biết tiểu thư lại quan tâm em như vậy - Hà Tinh khóc to,ôm chầm lấy Mạc Phù
Ôm lấy Hà Tinh,Mạc Phù nóng vội :
- Sao vậy ? Ai làm gì em ? Em đã đi đâu hả ?
- Tiểu thư,em đến gặp Nhược Linh cô nương - Hà Tinh thành thật trả lời
- Nhược Linh ? Em gặp cô ta ? Vì sao ? - Mạc Phù dò hỏi
- Em...em...- Hà Tinh ấp úng,nhìn qua nhìn lại - À,đúng rồi tiểu thư,Nhược Linh cô nương nói ba ngày nữa,chủ tử sẽ trở về !
- Sao ? Sư huynh trở về ! Ba ngày nữa ư ? - Mạc Phù phiền muộn,sao lại vậy,đáng ra Mạc Phù phải rất vui mừng chứ,chẳng phải sư huynh về thì Mạc Phù sẽ được giải oan sao,cớ sao lại thấy có một cảm giác lạ khác xen vào,nguyên nhân chắc là buổi gặp mặt ở ngoại thành với Nhược Hi chiều nay
Thấy vẻ buồn phiền xuất hiện trên mặt Mạc Phù,Hà Tinh quan tâm hỏi :
- Tiểu thư,người sao vậy ? Có phải chiều nay Nhược Hi công chúa gây khó dễ cho người không?
- Cô ta mà dám gây khó dễ cho ta ư ? - Mạc Phù sừng sộ - Ta chưa làm gì cô ta là may rồi,chiều nay chỉ là...
Đang nói thì Mạc Phù lại lấp lửng,theo phản xạ,Hà Tinh bèn hỏi :
- Sao hả tiểu thư ?
- Thì...thì...- Mạc Phù ngấp ngứng,rồi hình như thẹn quá hóa giận,liền hét lên với Hà Tinh - Tại sao ta phải nói cho em biết chứ ?
Thấy bộ dáng đó của Mạc Phù,Hà Tinh không biết sợ hỏi tiếp :
- Không nói em cũng biết,việc này chắc liên quan đến vị tướng quân của Bạch Hổ quốc - Lạc Từ Thi rồi,từ lúc hắn ta xuất hiện,tiểu thư liền...
- Liền ? Liền sao ? - Mạc Phù vồ vập hỏi
- Thì như là một người khác,giống những thiếu đang yêu - Hà Tinh vô tư nói
- Đang yêu ư ? - Mạc Phù lẩm bẩm,vẻ không tin - Không thể nào ?
- Sao không thể ? Tiểu thư nghĩ xem,người ta tuấn mũ như vậy,lại lịch sự,dịu dàng,còn là tướng quân nữa chứ,đến em còn thích
- Em thích hắn ta ? - Mạc Phù lừ mắt
- Không...không phải đâu tiểu thư - Hà Tinh vội sửa lời - Em chỉ ngưỡng mộ thôi !
- Hừ ! Ngưỡng mộ cũng không được,hắn là kẻ địch,em phải ghét hắn ta,nếu em thích,em đi theo hắn đi,ta không cần em nữa - Mạc Phù hừ lạnh,khoanh tay trước ngực,giận dỗi quay lưng lại với Hà Tinh
- Tiểu thư ! Em nào dám - Hà Tinh cười cầu hòa,bước đến trước mặt Mạc Phù,vẻ hối lỗi - Tiểu thư tốt với em như vậy,em chắc chắn sẽ theo tiểu thư cả đời
- Em ấy ! - Mạc Phù cười,đưa ngón tay trỏ dí trán Hà Tinh thật mạnh - Chỉ giỏi nịnh thôi à !
- Hì hì,tiểu thư,em thật lòng mà - Hà Tinh vui vẻ xoa trán - À,đúng rồi,vậy rốt cuộc chiều nay tiểu thư gặp Nhược Hi công chúa hay Lạc Từ Thi tướng quân đấy ?
- Là Lạc Từ Thi,tên đáng ghét đó ! - Lần này Mạc Phù không ngấp ngứng nữa,khai thẳng ra tên Lạc Từ Thi
- Em biết mà,nhìn tiểu thư là biết - Hà Tinh lẩm bẩm
- Em nói gì ? - Mạc Phù nhướn mày
- Dạ,không có gì ! Thế cả chiều nay tiểu thư làm gì với hắn ta mà bây giờ mới về thế ?
- Chẳng có gì cả ? Chỉ đi dạo một lúc thôi - Mạc Phù lạnh nhạt nói
- Dạo ? Em không tin.Em thấy rõ ràng là Lạc Từ Thi tướng quân thích tiểu thư.Chắc chắn không chỉ đơn giản thế thôi đâu,chẳng lẽ hắn không có hành động gì với tiểu thư sao ? - Hà Tinh ra dáng hiểu chuyện,hỏi Mạc Phù
- Không có - Mạc Phù ngây thơ trả lời - Hắn nói hắn mới đến đây,không quen thuộc đường phố,mời ta đi dạo với hắn thôi
- Chỉ thế thôi ạ ? - Hà Tinh vẫn ngờ ngợ không tin
- Đúng vậy,ta nói dối em làm gì - Mạc Phù khẳng định
**************************************************
- Ngu ngốc ! Ngu ngốc ! Ngu ngốc ! - Tiếng quát mắng của Nhược Hi vang lên không ngừng,kèm theo những tiếng la oai oái của Lạc Từ Thi
- Hi Hi,làm sao vậy ? Sao lại đánh ta,có làm gì thì từ từ nói chứ !
- Từ từ ? - Nhược Hi hét lên - Đồ ngu si ! Ta tốn công hạ mình xuống để mời cô ta đến ngoại thành,còn vào trà lâu ngon nhất,nổi tiếng nhất để tạo cơ hội cho ngươi tiếp cận cô ta.Vậy mà...vậy mà...hộc hộc...- Nhược Hi tức giận,vừa đấm vừa đá vừa nói,mệt không thở nổi - Vậy mà,trà chưa uống,điểm tâm còn chưa ăn,ngươi lại mời người ta đi dạo một vòng ngoài thành luôn,đã thế lúc đi lại không hề nói một lời nào,ngươi...ngươi định với cái hành động đó thì làm được cái tích sự gì hả ? Nói đi ! Nói !
Nghe một loạt những lời lên án của Nhược Hi,Lạc Từ Thi chỉ biết lúng túng gãi đầu,vẻ đần độn nhưng vẫn có thanh minh :
- Hi Hi,tại lúc đó,ta...ta hồi hộp quá,lại chẳng biết món ăn nào đặc sắc ở đó nên đành cắn răng mời người ta đi dạo thôi
- Trời ! - Nhược Hi đau đầu ngồi xuống,mệt mỏi nhìn tên Lạc Từ Thi không biết hối cải trước mặt - Ngươi thấy biểu hiện của cô ta thế nào ?
- Thế nào là thế nào ? Vẫn bình thường thôi - Lạc Từ Thi ngây ngô nói
- Ngươi...chết tiệt...thật là...- Nhược Hi nghiến răng
- Công chúa,công chúa ! - Bích nhi từ ngoài vội vàng chạy vào
- Có việc gì sao ? - Hai người là Lạc Từ Thi và Nhược Hi trong phòng giật mình,cùng hỏi
- Công chúa,Lãnh Diệt Thiên công tử...ba ngày nữa sẽ trở về !