Chương 115 Hiên Viên Nhược Hi Trở Về Bạch Hổ Quốc ( Thượng) "Bộp...bộp...bộp..."
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa phòng nhưng rất nhỏ đủ để biết chủ nhân của nó không hề muốn người trong phòng bị ảnh hưởng.
"Bộp...bộp..."
Một loạt tiếng bước chân nữa lại vang lên,thể hiện sự nặng nề,khó nhọc,rồi bỗng im bặt khi đứng trước cửa phòng.
Nhược Linh chợt mở mắt,quay người khẽ nhìn về phía cửa,ở đó xuất hiện hai bóng người,một cao lớn,một già hơn.Bóng hình quen thuộc đó đập vào mắt,đôi mắt chợt đỏ lên,dường như...dường như rất lâu rồi...không gặp...rất lâu rồi...không nghe giọng nói ấy...và...rất lâu rồi...không được yêu thương.Nhược Linh bỗng nghĩ rằng mình thật sự rất ngu ngốc ! Ngu ngốc! Việc gì phải tính kế khác chứ,việc gì phải lo lắng...phải sợ hãi...mất đi người ấy.Tại sao không lựa chọn tin tưởng...tin tưởng rằng...huynh ấy sẽ chỉ yêu mình mình...huynh ấy sẽ bảo vệ mình,không để ai có cơ hội làm hại mình.Vậy mà...cố đẩy huynh ấy ra xa...làm khổ huynh ấy...và...cả mình...thật sự rất ngu ngốc.
- Linh,cô ấy...cô ấy thế nào ? - Giọng nói quen thuộc ấy,hơi thở mệt mỏi ấy...làm nàng đau !
- Chủ thượng,Nhược Linh cô nương vẫn có thể cầm cự được,đại phu đã kê thuốc tốt nhất,người không nên vội vã,nhất định sẽ tìm được hoàn hồn độc - lão Ngũ cố an ủi,khuyên nhủ nhưng chính giọng của lão cũng phần nào thể hiện sự tuyệt vọng
- Ta đã đến hoàng cung...đã tìm khắp những nơi có thể cất giữ hoàn hồn độc,đã cho người điều tra tứ quốc,tại sao lại không có cơ chứ ? Rõ ràng...rõ ràng bảo trong hoàng cung Thanh Long quốc cơ mà...- Giọng nam cất yếu ớt khôn cùng
- Chủ thượng...- Lão Ngũ đau đớn nhìn nam nhân đang tự trách,không ngờ có ngày đứa trẻ kiên cường này cũng có lúc gục ngã
- Ta thật sự không thể mất Linh !!! - Lãnh Diệt Thiên đau xót lẩm bẩm - Nàng không thể chết,ta còn chưa nghe nàng nói thích ta,ta còn chưa làm gì cho nàng ấy,ta...ta...
- Chủ thượng...người đừng như vậy...
Người ngoài phòng đau khổ,người trong phòng cũng chẳng hơn gì,Nhược Linh cả người run run chống tay dựa người vào giường,liều thuốc nàng dùng quá mạnh,khiến thân thể yếu đi rất nhiều.Cố gắng lê bước đến gần cánh cửa,chạm tay vào đó mà cả người mệt lả.Cách nhau một cánh cửa gỗ mà cứ như một bức tường băng,lạnh giá,thấu xương thấu thịt...không thể thế...nàng lắc đầu...Thiên nói đúng...mình đã quá tự tin...cho rằng mình làm đúng,không nghĩ đến cảm nhận của Thiên.....mình...không thể tiếp tục như vậy...mình...phải quay lại thôi ! Mỉm cười,đôi mắt nàng lấp lánh lạ thường,một cỗ sức lực dường như từ trong tim lan ra,đẩy mạnh cánh cửa,cả thân người mềm nhũn ngã xuống.Nhưng...không sao...nàng biết...Thiên sẽ đỡ mình...Thiên sẽ không để mình ngã đâu !
*****************************************************
- Tại sao ? Tại sao chứ ? Tại sao mọi người cứ ngăn cản muội,muội đã sắp thành công rồi...chỉ còn một bước nữa thôi...một bước nữa thôi...vậy mà...huynh nói muội phải về sao...muội không về.Muội sẽ ở lại đây ! Huynh biết muội thích Thiên mà,tại sao không chịu giúp muội cơ chứ ?
- Nhược Hi,ta đã khuyên muội,cũng đã cho muội thời gian,nhưng giờ đã muộn rồi,đã đến lúc muội nên về nơi thuộc về muội...theo ta trở về Bạch Hổ quốc đi - Hiên Viên Tuyết lạnh lùng nói
- Hoàng huynh,chẳng phải muội đã nói là không về rồi sao,huynh đừng ép muội,hiện giờ...muội sắp có được Thiên rồi,huynh bắt muội về...muội không phục
Hiên Viên Nhược Hi hét lớn,phản đối quyết định của y
- Hừ ! Không phục thì sao chứ...muội đừng quên muội là công chúa một nước,muội có nhiệm vụ của muội,ta đã để muội tự theo đuổi hạnh phúc của mình nhưng tranh giành với người khác là không được - Hiên Viên Tuyết dường như đã tức giận,quát lên với Nhược Hi
- Tranh giành với người khác là không được ? Hừ ! Nếu người mà muội tranh giành không phải là Thượng Quan Nhược Linh,liệu huynh có giúp muội ? Muội biết,huynh thích Thượng Quan Nhược Linh,vậy vì sao huynh lại ngăn cản muội,muội làm tất cả vì hai chúng ta mà !
- Không phải vì chúng ta ! Muội chỉ làm vì muội...tình yêu của muội...đó là sự độc chiếm ! Độc chiếm thể xác nhưng còn tình yêu muội mãi mãi sẽ không có được...muội biết điều đó sẽ không hạnh phúc gì mà...vì sao cố chấp như vậy ? - y cố khuyên nhủ
- Đừng nói thế với muội,sẽ có ngày Thiên sẽ yêu muội - Hiên Viên Nhược Hi cố chấp
- Không bao giờ có ngày đó đâu ! - Một giọng nói khẳng định vang lên,giọng nam đanh thép khiến cả Hiên Viên Tuyết và Hiên Viên Nhược Hi đều giật mình,vội quay đầu lại nhìn bóng người đang bước tới
- Thiên ! - Hiên Viên Nhược Hi sung sướng kêu lên,người đã muốn chạy đến bên Lãnh Diệt Thiên
- Đừng vội như thế chứ,Hiên Viên Nhược Hi ? Ngươi không nhìn thấy ta sao ? - Nhược Linh bỗng xuất hiện nhẹ nhàng từ phía sau Lãnh Diệt Thiên,ung dung nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Nhược Hi,nở nụ cười xinh đẹp đầy quỷ dị.