Ngày Của Kiến Chương 31-35


Chương 31-35
Lần thứ hai

Caroline Nogard không thích các bữa ăn gia đình. Cô nóng lòng mong bữa ăn này kết thúc để có thể lặng lẽ tiếp tục “tác phẩm” của mình.

Quanh cô, họ khoa chân múa tay, họ nói liến thoắng, họ chuyền nhau thức ăn, họ nhai, họ tranh cãi về những vấn đề mà cô kịch liệt coi thường.

- Nóng quá! mẹ cô nói.

- Trên truyền hình, gã dẫn chương trình dự báo thời tiết cho biết cái nóng mới chỉ bắt đầu. Dường như nguyên nhân là do nạn ô nhiễm cuối thế kỷ XX, cha cô bổ sung.

- Đó là lỗi của ông đấy. Ở thời kỳ của ông, trong những năm 90, họ gây ô nhiễm thả phanh. Hẳn phải đưa toàn bộ thế hệ ông ra trước tòa án, em gái cô mạnh bạo nói.

Họ chỉ có bốn người ngồi bên bàn nhưng ba người kia đủ để khiến Caroline Nogard phát bực.

- Chốc nữa mọi người sẽ đi xem phim. Con có muốn đi không Caro? mẹ cô đề xuất.

- Không mẹ ạ, con cảm ơn! Con có việc phải làm ở nhà.

- Vào lúc tám giờ tối ấy à?

- Vâng. Và việc quan trọng ạ.

- Tùy con thôi. Nếu con thích ở một mình để hoạt động vào những giờ trái khoáy hơn là đi giải trí cùng mọi người thì đó là quyền tối thiểu nhất của con...

Cô không thể kiên nhẫn thêm được nữa khi mà rốt cuộc, cô cũng đóng kín cửa lại sau lưng họ. Cô nhanh chóng chạy đi tìm chiếc va li, lôi từ đó ra quả cầu thủy tinh chứa đầy hạt, đổ chúng vào một cái chậu kim loại mà cô đặt lên đun trên mỏ đốt Bunsen.

Nhờ vậy cô thu được một món nghiền màu nâu. Một làn không khí túa ra, liên tiếp bị thay thế bởi một làn khói xám, thoạt tiên là một ngọn lửa nhiễu khói, rồi cuối cùng là một ngọn lửa tuyệt đẹp, sáng và trong.

Phương pháp trên hẳn là hơi cổ điển nhưng ở giai đoạn này, chẳng còn cách nào khác. Cô đang mãn nguyện kiểm tra tác phẩm của mình thì chuông reo.

Cô mở cửa và thấy một người đàn ông râu xồm, sợi râu đỏ hung. Gần như đỏ. Maximilien MacHarious ra lệnh cho hai con chó săn to đùng bị mấy sợi xích bạc buộc cổ mà anh ta cầm tay nằm xuống rồi hỏi, thậm chí chẳng thèm chào:

- Sẵn sàng chưa?

- Rồi, tôi đã hoàn thành những thao tác cuối cùng tại nhà, nhưng các hoạt động xử lý chính phải được tiến hành ở phòng thí nghiệm.

- Hoàn hảo đấy. Không xảy ra vấn đề gì chứ?

- Không hề dù chỉ một chút xíu.

- Không ai hay biết gì phải không?

- Không ai cả.

Cô trút cái chất nóng hổi đã chuyển sang màu đất son vào một cái chai dày rồi đưa nó cho người đàn ông.

- Tôi sẽ lo mọi chuyện. Giờ thì cô có thể nghỉ ngơi rồi, anh ta nói.

- Tạm biệt.

Sau khi bày tỏ dấu hiệu thông đồng, anh ta biến mất trong thang máy cùng hai con chó săn.

Lại được ở một mình, Caroline Nogard cảm thấy nhẹ nhõm vì trút được một gánh nặng. Lúc này, cô nghĩ, chẳng điều gì có thể ngăn cản được họ. Họ sẽ thành công ở điểm mà những kẻ khác từng thất bại.

Cô tự phục vụ mình một cốc bia tươi và chậm rãi nhấm nháp. Tiếp đó cô cởi áo blu mặc lúc làm việc ra rồi khoác lên người chiếc áo choàng tắm màu hồng. Trên một cánh tay áo, cô nhận thấy có một chỗ rách nhỏ xíu hình vuông. Không nên để quá lâu mới mạng lại chỗ đó. Cô lấy kim chỉ và ra ngồi trước ti vi.

Lúc ấy là giờ phát sóng chương trình “Bẫy suy tưởng”. Caroline Nogard bật máy thu của mình lên.

Trên ti vi.

Bà Ramirez vẫn luôn ở đó, với dáng vẻ phụ nữ Pháp trung lưu của mình và nét tính cách rụt rè được thể hiện khi bà phát biểu đáp án hoặc những suy luận logic dẫn đến đáp án ấy.

Người dẫn chương trình lại chơi điệu quen thuộc của anh ta:

- Thế nào, bà không tìm ra ư? Bà hãy kiểm tra thật kỹ bảng này và nói cho các quý vị khán giả truyền hình biết dãy số kia khiến bà nghĩ đến điều gì?

- À vâng, quý vị thấy đấy, bài toán thực sự rất lạ lùng. Đây là một cấp số theo hình tam giác xuất phát từ một đơn vị đơn rồi tiến dần tới thứ gì đó phức tạp hơn nhiều.

- Hoan hô bà Ramirez! Bà hãy tiếp tục đi theo hướng ấy rồi bà sẽ tìm thấy!

- Ban đầu có con số một. Có thể nói... có thể nói đó gần như là...

- Các quý vị khán giả truyền hình đang lắng nghe bà, thưa bà Ramirez! Và khán giả trong trường quay sẽ động viên bà.

Vỗ tay rào rào.

- Cố lên bà Ramirez! Có thể nói đó gần như là gì?

- Một văn bản thiêng. Con số 1 được phân chia để đưa ra hai con số, hai con số ấy lại đưa ra bốn con số. Điều này hơi...

- Điều này hơi?

- Giống như khúc dạo đầu của một sự chào đời. Thoạt tiên, quả trứng gốc tự phân thành hai, rồi thành bốn, rồi nó còn tiếp tục tự phân nữa. Theo bản năng, bảng này khiến tôi nghĩ đến một sự chào đời, một sinh vật xuất hiện rồi phát triển. Điều đó khá là trừu tượng.

- Chính xác, thưa bà Ramirez, chính xác. Chúng tôi đã tin cậy giao cho bà một câu đố tuyệt làm sao! Xứng đáng với sự sáng suốt của bà và sự ủng hộ nhiệt tình của quý vị khán giả.

Vỗ tay.

Người dẫn chương trình kéo dài giây phút chờ đợi hồi hộp:

- Vậy đâu là quy tắc chi phối cấp số này? Đâu là cơ chế của sự chào đời này, thưa bà Ramirez?

Vẻ mặt bực bội của người chơi.

- Tôi không tìm thấy... Ừm, tôi sử dụng quân bài phăng teo.

Tiếng thì thầm thất vọng lan khắp căn phòng. Đây là lần đầu tiên bà Ramirez chịu thất bại.

- Bà Ramirez, bà có chắc là muốn sử dụng một trong các con bài phăng teo của mình không?

- Sao có thể làm khác được!

- Thật đáng tiếc, thưa bà Ramirez, sau một chặng chơi không mắc sai lầm hay như vậy...

- Câu đố này khá đặc biệt. Nó xứng đáng được suy nghĩ kỹ thêm nữa. Vì vậy mà tôi sử dụng quân bài phăng teo, để anh giúp đỡ tôi.

- Rất tốt. Chúng tôi đã đưa cho bà câu đầu tiên: “Càng thông minh người ta càng ít cơ hội tìm thấy.” Câu thứ hai là: “Cần phải quên mọi thứ ta biết.”

Vẻ bực bội của người chơi.

- Điều đó có nghĩa là gì?

- À! bà hãy tự khám phá đi, bà Ramirez. Để giúp đỡ bà, tôi xin nói với bà rằng cũng như đối với một nhà phân tâm học, bà nên quay trở lại trong sâu thẳm tâm trí mình. Hãy đơn giản hóa vấn đề. Thay thế các cơ chế logic và suy tưởng tiền định bằng điều trống rỗng.

- Không dễ đâu. Anh yêu cầu tôi loại bỏ suy tưởng bằng suy tưởng!

- À! Chính vì thế mà chương trình của chúng tôi mang tên “Bẫy...

- ... suy tưởng”! cả phòng đồng thanh nói tiếp.

Rồi mọi người vỗ tay.

Bà Ramirez thở dài, nhíu mày. Người dẫn chương trình thể hiện cử chỉ giúp đỡ.

- Với quân bài phăng teo của mình, bà cũng có quyền biết thêm một dòng trên bảng.

Anh ta lấy cây bút dạ và ghi:

1

11

21

1211

111221

312211

Rồi anh ta thêm:

13112221

Máy quay quay cận cảnh gương mặt hốt hoảng của bà Ramirez. Bà nháy nháy mắt. Lẩm bẩm các số “một”, “hai”, “ba” như thể đó là công thức làm một chiếc bánh ga tô mận khô với các thành phần bột bơ đường trứng ngang nhau. Đặc biệt tôn trọng các tỷ lệ của số “ba”. Ngược lại, không nên dè xẻn với các số “một”.

- Thế nào thưa bà Ramirez, giờ thì đã ổn hơn chưa ạ?

Rất tập trung, bà Ramirez không trả lời mà chỉ làu bàu mấy tiếng “ừm ừm” hàm ý “lần này tôi tin mình sẽ tìm ra”.

Người dẫn chương trình tôn trọng sự trầm tư của bà.

- Tôi hy vọng cả quý vị nữa, thưa quý vị khán giả truyền hình thân mến, quý vị cũng sẽ ghi lại cẩn thận dòng số mới chúng tôi đưa ra. Và hẹn gặp quý vị ngày mai, nếu quý vị muốn vậy!

Vỗ tay. Phần giới thiệu đoạn kết. Trống, kèn và nhiều tiếng kêu khác.

Caroline Nogard tắt ti vi. Dường như cô nghe thấy một tiếng động nhỏ. Cô hoàn thành việc khâu vá. Thật hoàn hảo, không còn nhìn thấy dù chỉ chút dấu vết nhỏ nhất của cái lỗ thủng bé tí chết tiệt kia nữa. Cô xếp chỉ và kéo lại. Lại tiếng gì đấy như tiếng giấy bị vò nhàu.

Tiếng động phát ra từ phòng tắm. Có thể đó là một con chuột. Nhưng chắc chuột chẳng gây ra thứ âm thanh kiểu này khi chạy trên nền gạch lát đâu. Vậy đó là một, hay nhiều tên trộm? Chúng làm gì trong phòng tắm cơ chứ?

Cảnh giác hết mức, cô ra chỗ tủ com mốt lấy khẩu súng lục calip 6 ly mà bố cô đã giấu ở đó phòng các tình huống tương tự. Để chộp chuẩn hơn tên hoặc những tên đột nhập, cô bật lại ti vi, tăng âm lượng và rón rén đi về phía phòng tắm.

Một nhóm rapper rống lên cuộc nổi dậy của mình.

“Nhà của ngươi, cửa hàng của ngươi, tất cả, tất cả, chúng ta sẽ thiêu tất cả, tất cả, tất cả...”

Caroline Nogard nép sát vào cánh cửa, hai bàn tay siết chặt khẩu súng như cô từng thấy trong các phim truyền hình Mỹ dài tập. Rồi cô bất ngờ mở cửa.

Chẳng có ai trong phòng tắm vậy mà tiếng động vẫn còn đó, vang lên càng lúc càng to phía sau tấm ri đô che buồng tắm hoa sen. Cô kéo phăng tấm ri đô ra.

Thoạt tiên cô tiến lên để hiểu rõ hơn hiện tượng. Rồi vẻ kinh hoàng, cô hét lên, bắn hết đạn trong khẩu súng nhưng vô ích. Cô lùi lại, thở hổn hển, và dùng chân đóng sập cửa. May mắn thay chìa khóa ở đúng tầm tay cô. Cô khóa kỹ cửa lại và chờ đợi, sém chút nữa là lâm vào tình trạng khủng hoảng cuồng loạn.

Dù sao “nó” cũng sẽ không qua được cánh cửa!

Nhưng “nó” qua được. Thậm chí còn đuổi theo cô.

Cô rên siết, bỏ chạy, với lấy đống đồ mỹ nghệ ném về phía sau mình. Cô dùng chân tay đấm đá. Nhưng cô có thể làm gì trước một đối thủ như vậy cơ chứ?

32. LƯỠNG LỰ ĐIỀU GÌ

Nó lau đầu bằng hệ thống lông như chiếc lược ở đốt ống.

103 683 thực sự không biết mình đang làm gì nữa.

Nó e sợ các Ngón Tay và... nó có nhiệm vụ giết toàn bộ bọn chúng. Nó bắt đầu tin vào phong trào nổi loạn và... nó phải phản bội phong trào ấy. Nó đã đi đến bờ rìa thế giới cùng hai mươi con kiến trinh sát và... bây giờ nó được tặng tám mươi nghìn con, nó nhận định đây là con số hoàn toàn khiêm tốn.

Nhưng điều khiến nó bận tâm hơn hết thảy là bản thân phong trào nổi loạn. Nó từng tưởng tượng mình sẽ liên minh với những con kiến phiêu lưu chín chắn và giờ nó phải đối mặt với những con nửa điên nửa không, luôn sẵn sàng phát ra từ vô nghĩa này: “đức chúa”.

Thậm chí thái độ của kiến chúa cũng rất lạ lùng. Đối với một con kiến, kiến chúa đã nói quá nhiều. Thật bất thường. Nó muốn giết tất cả các Ngón Tay nhưng nó lại lờ tịt những Ngón Tay sống dưới chính đô thị của nó. Nó khẳng định tương lai nằm trong nghiên cứu về các loài lạ nhưng nó lại từ chối tận dụng Chuồng Ngón Tay để tiến hành thí nghiệm về loài ngoại lai nhất và khiến chúng bối rối nhất trong số các loài.

Chli-pou-ni đã không tiết lộ với nó mọi chuyện. Lũ kiến nổi loạn lại càng không. Chúng nghi ngờ nó hoặc chúng có ý đồ giật dây nó. Nó cảm nhận thấy trò đùa của kiến chúa, của lũ kiến nổi loạn mà thậm chí có lẽ của cả hai.

Đột nhiên một điều hiển nhiên lóe lên trong nó: chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra trong một tổ kiến hay ở bất cứ đâu trên hành tinh này. Có thể nói tại Bel-o-kan, các con vật đã đánh mất lương tri. Cá thể nào cũng có những suy nghĩ kỳ quặc, cảm thấy các tâm trạng, nói tóm lại, cá thể nào cũng bớt giống kiến hơn trước đây. Chúng đang biến đổi. Lũ kiến nổi loạn là những con đã bị đột biến.

Chli-pou-ni cũng là một con kiến đột biến. Đối với chính bản thân mình, vốn nghiêng theo khuynh hướng như từ này sẽ thế, tức là tự nghĩ mình giống một thực thể độc lập, 103 683 lại càng không cảm thấy mình là một con kiến bình thường nữa. Chuyện gì đang xảy ra ở Bel-o-kan vậy?

Không thể giải đáp nổi câu hỏi này, trước hết nó muốn hiểu điều gì thúc đẩy lũ kiến nổi loạn sử dụng những lối diễn đạt kỳ cục.

“Đức chúa” là gì?

103 683 đi về phía chuồng bọ tê giác.

33. BÁCH KHOA TOÀN THƯ

TẬP QUÁN THỜ CÚNG NGƯỜI CHẾT: Yếu tố đầu tiên

xác định một nền văn minh có trọng lượng hay không là tập quán “thờ cúng người chết”.

Chừng nào loài người còn vất xác đồng loại cùng những thứ tạp nham rác rưởi khác chừng ấy họ vẫn chỉ là lũ súc vật. Ngày họ bắt đầu chôn xuống đất hoặc thiêu xác đồng loại, có điều gì đó không thể đảo ngược đã xảy ra. Chăm sóc người chết nghĩa là quan niệm có sự sống bên kia thế giới, sự sống ở một thế giới ảo đan chồng lên thế giới hữu hình. Chăm sóc người chết nghĩa là coi cuộc sống như một cầu nối đơn giản giữa hai không gian. Mọi hành vi tôn giáo đều bắt nguồn từ đó.

Tập quán thờ cúng người chết đầu tiên được cho là diễn ra vào thời đại đồ đá giữa, cách đây đã bảy mươi nghìn năm. Hồi ấy, một vài bộ lạc người bắt đầu khâm liệm xác chết trong những cái hố 1,40m × 1m × 0,30m.

Các thành viên trong bộ lạc để bên cạnh người quá cố những miếng thịt, những vật dụng bằng đá lửa và những cái sọ động vật mà người quá cố từng săn được. Có vẻ như loại đám ma này luôn kèm theo một bữa ăn dùng chung trong cả bộ lạc.

Ở kiến, đặc biệt tại Indonesia, người ta phát hiện thấy một vài loài vẫn tiếp tục nuôi kiến chúa quá cố nhiều ngày sau khi kiến chúa qua đời. Hành vi ứng xử này còn khiến người ta ngạc nhiên hơn vì mùi axit oleic tỏa ra từ xác chết dĩ nhiên cho chúng thấy tình trạng đã chết của con kiến quá cố.

Edmond Wells,

Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối, quyển II.

34. NGƯỜI VÔ HÌNH

Đội trưởng Jacques Méliès quỳ gối trước cái xác của Caroline Nogard. Trên khuôn mặt với đôi mắt lộn tròng, vẫn là vẻ nhăn nhúm kinh hãi ấy, vẫn là chiếc mặt nạ sửng sốt đến khiếp sợ ấy.

Anh quay về phía thanh tra Cahuzacq.

- Rõ là không có dấu vết phải không Emile?

- Than ôi đúng là không. Chuyện lại tái diễn: không vết thương, không vũ khí, không hiện tượng bẻ khóa, không dấu hiệu. Chỉ một lớp sương mù dày đặc!

Đội trưởng lấy đống kẹo cao su ra.

- Chắc chắn là cửa được cài then, Méliès nói.

- Ba ổ khóa đóng, hai ổ khóa mở. Dường như vào lúc chết, cô ta đang cố làm cho một trong mấy ổ khóa ở cánh cửa bọc sắt hoạt động.

- Vấn đề còn phải xem xét là liệu cô ta làm thế để mở hay để đóng, Méliès càu nhàu. (Cuối cùng anh cúi xuống kiểm tra vị trí hai bàn tay.) Để mở! anh thốt lên. Kẻ sát nhân ở bên trong và cô ta tìm cách chạy trốn... Ông là người đầu tiên đến đây phải không Emile?

- Thì cũng như mọi khi.

- Ông có thấy lũ ruồi không?

- Lũ ruồi á?

- Phải, lũ ruồi. Những con ruồi giấm, nếu ông thích gọi thế hơn!

- Vụ án nhà Salta khiến anh xáo trộn mất rồi. Vì lẽ gì mà điều ấy khiến anh quan tâm đến thế?

- Quan trọng lắm đấy, lũ ruồi ấy mà! Những thông tin tuyệt vời đối với một thám tử! Một trong các thầy giáo của tôi khẳng định có thể giải quyết được mọi vụ chỉ cần dựa vào việc kiểm tra lũ ruồi.

Viên thanh tra khẽ bĩu môi ngờ vực. Lại một trong mấy trò chẳng ra gì mà giờ người ta rao giảng ở các trường đào tạo cảnh sát mới đây mà! Cahuzacq chỉ tin vào những phương pháp hữu ích cổ xưa song dù sao ông cũng đồng ý trả lời.

- À ừ, tôi nhớ ra vụ anh em nhà Salta nên tôi đã nhìn. Lần này các cửa sổ đều đóng cả, và nếu có ruồi thì chúng vẫn ở đó. Nhưng điều gì khiến anh phải chú tâm vào chuyện này?

- Lũ ruồi đóng vai trò cốt yếu. Nếu ruồi xuất hiện, đó là vì có tồn tại một lối đi ở đâu đấy. Nếu ruồi không xuất hiện, đó là vì căn hộ hoàn toàn kín bưng.

Cứ liên tục đưa mắt dò xét mọi phía, cuối cùng đội trưởng cũng nhận thấy một con ruồi trên một góc trần nhà màu trắng.

- Nhìn kìa Emile! Ông thấy nó trên kia chứ?

Như thể khó chịu vì bị quan sát, con ruồi bèn bay đi.

- Nó cho chúng ta thấy hành lang trên không của nó! Nhìn kìa, Emile. Kẽ hở nhỏ phía trên cửa sổ ấy, hẳn nó bay vào qua đường này.

Con ruồi bay vòng vòng một hồi rồi đậu xuống phô tơi.

- Từ đây, tôi có thể khẳng định với ông nó là một con ruồi xanh ve. Nghĩa là con ruồi thuộc nhóm thứ hai.

Lại thứ biệt ngữ khó hiểu gì thế này? Méliès bèn giải thích:

- Ngay khi có một người chết, lũ ruồi sẽ lao tới. Nhưng không phải tất cả mọi con ruồi, và cũng không phải bất cứ lúc nào. Diễn tiến vở múa là bất dịch. Thoạt tiên là màn hạ cánh của những con ruồi xanh lơ (calyphora), những con ruồi thuộc nhóm thứ nhất. Chúng xuất hiện chỉ năm phút sau cái chết. Chúng thích máu nóng. Nếu địa hình có vẻ thuận lợi, chúng sẽ đẻ trứng vào thịt rồi bỏ đi ngay lúc cái xác bắt đầu nặng mùi. Tức thì chúng bị thay thế bởi nhóm thứ hai, nhóm của những con ruồi xanh ve (muscina). Lũ ruồi này ấy mà, chúng thì lại thích thịt hơi hơi ôi một chút. Chúng nhấm nháp, đẻ trứng, rồi nhường chỗ cho lũ ruồi xám (sarcophaga), những con ruồi thuộc nhóm thứ ba vốn chuộng thịt lên men hơn cả. Cuối cùng là lũ ruồi pho mát camembert (piophila) và lũ ruồi mỡ lá (ophira). Năm nhóm ruồi tiếp nối nhau như vậy trên mấy cái tử thi của chúng ta. Nhóm nào hài lòng với phần của nhóm nấy và để nguyên vẹn phần của những nhóm khác.

- Chúng ta thật nhỏ nhoi, viên thanh tra thở dài, vẻ hơi kinh tởm.

- Điều đó còn tùy xem là với ai. Một cái xác thôi là đủ làm cho hàng trăm con ruồi no nê.

- Rất tốt. Nhưng thế thì có liên quan gì đến cuộc điều tra của chúng ta?

Jacques Méliès lấy cái đèn pin gắn kính lúp ra và săm soi hai tai Coraline Nogard.

- Có máu và trứng ruồi xanh ve trong vành tai. Thật thú vị. Thường thì chúng ta phải tìm thấy ấu trùng ruồi xanh lơ mới đúng. Vậy là nhóm thứ nhất đã không tới. Đây quả là một thông tin quý giá!

Viên thanh tra bắt đầu hiểu những thông tin tuyệt vời mà quá trình quan sát lũ ruồi mang lại.

- Tại sao chúng lại không tới?

- Bởi hẳn một điều gì đó, một ai đó, có lẽ là kẻ sát nhân, đã nán lại bên cái xác năm phút sau cái chết. Lũ ruồi xanh lơ không dám lại gần. Tiếp đó, cái xác bắt đầu lên men và không còn hấp dẫn chúng nữa. Thế là lũ ruồi xanh ve bay đến. Mà lũ ruồi xanh ve chẳng bị cái gì làm phiền cả. Như vậy, kẻ sát nhân nán lại năm phút, không hơn, rồi hắn bỏ đi.

Chừng ấy logic khiến Emile Cahuzacq rất ấn tượng. Méliès không có vẻ thực sự thỏa mãn. Anh tự hỏi điều gì có thể ngăn lũ ruồi xanh lơ lại gần cái xác.

- Có thể nói chúng ta có chuyện phải giải quyết với Người Vô Hình đây...

Ông im bặt. Cũng như Méliès, ông nghe thấy một tiếng động trong phòng tắm.

Họ lao vội tới đó. Kéo tấm ri đô che buồng tắm hoa sen. Chẳng có gì.

- Phải, thực sự có thể nói đó là Người Vô Hình, tôi có cảm giác hắn đang ở trong phòng.

Ông rùng mình.

Méliès trầm tư nhai kẹo cao su.

- Dù thế nào đi nữa, hắn cũng có thể vào và ra mà không cần mở cửa chính hay cửa sổ. Hắn không chỉ vô hình, cái gã của ông ấy, mà hắn còn là kẻ xuyên tường nữa đấy! (Anh quay về phía nạn nhân được phủ lớp chất dẻo trong, khuôn mặt vẫn cứng đờ vì kinh hãi.)... Và một hình nhân. Cái cô Caroline Nogard này cô ta làm gì ấy nhỉ? Ông có gì trong hồ sơ của mình không?

Cahuzacq tra cứu một vài giấy tờ trong cặp hồ sơ được thiết lập liên quan đến người quá cố.

- Không có bạn trai. Không dính vào vụ gì rắc rối. Cô ta không có kẻ thù căm ghét đến mức muốn giết cô ta. Cô ta là một nhà hóa học.

- Cả cô ta cũng vậy hả? Méliès ngạc nhiên. Ở đâu thế?

- CCG.

Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm đầy sững sờ. CCG: Tổng Công ty Hóa học, công ty nơi Sébastien Salta làm việc!

Rốt cuộc họ cũng nắm được mẫu số chung hẳn không thể là kết quả đơn thuần của sự tình cờ. Rốt cuộc cũng có một hướng đi.

35. ĐỨC CHÚA LÀ MỘT MÙI ĐẶC BIỆT

Chúng đi theo lối đó.

Con kiến lính nhận ra những mùi giúp nó tìm lại được căn phòng bất hợp pháp của lũ kiến nổi loạn.

Tôi cần một lời giải thích.

Một nhóm kiến nổi loạn vây quanh 103 683. Hẳn là chúng có thể dễ dàng giết chết con kiến lính nhưng chúng không tấn công nó.

“Đức chúa” là gì?

Thêm một lần nữa, con kiến thọt đóng vai kẻ phát ngôn.

Nó thừa nhận là bọn chúng đã không nói tất cả với con kiến lính nhưng nhấn mạnh rằng chỉ riêng việc tiết lộ cho con kiến lính hay biết sự tồn tại của phong trào nổi loạn thân-các Ngón Tay đã là bằng chứng tin tưởng to lớn rồi. Một tổ chức bất hợp pháp, bị toàn bộ kiến canh gác của Bầy vây dồn, thường không có thói quen quá nhanh chóng phó thác mình cho bất kỳ ai!

Con kiến thọt cố thể hiện một dáng râu nhằm bày tỏ sự thẳng thắn của mình.

Nó giải thích rằng hiện ở Bel-o-kan đang diễn ra vài điều cốt yếu đối với đô thị của chúng, đối với tất cả các đô thị, thậm chí đối với toàn loài. Thành công hay thất bại của phong trào nổi loạn có thể khiến toàn bộ kiến trên thế giới đánh mất hoặc giành được hàng nghìn năm tiến hóa. Trong hoàn cảnh ấy, một sinh mạng không quan trọng. Hy sinh mỗi cá thể cũng như tuyệt đối tôn trọng bí mật đều cần thiết ngang nhau. Ở điểm này con thọt thừa nhận 103 683 là một phần chủ chốt. Nó lấy làm tiếc vì đã không thổ lộ với con kiến lính tất cả. Nó sẽ sửa chữa sơ sót n 2879 ày.

Rất trang trọng, hai con kiến đến giữa phòng để bước vào nghi lễ TĐTĐ, trao đổi tuyệt đối. Nhờ nghi lễ TĐTĐ, một con kiến có thể thấy được, cảm được và hiểu được ngay tức thì tất cả những gì được ẩn giấu trong tâm trí kẻ đối thoại với mình. Câu chuyện không chỉ đơn giản là được phát đi và được tiếp nhận nữa: nó được cả hai con kiến cùng trải nghiệm.

103 683 và con kiến thọt gí các đốt râu sát vào nhau. Như thể mười một cái miệng và mười một cái tai cùng bước vào tư thế tiếp xúc trực tiếp. Chỉ còn lại một con côn trùng duy nhất với hai cái đầu.

Con thọt trút bầu tâm sự.

Năm ngoái, khi vụ đại hỏa hoạn tàn phá Bel-o-kan và giết chết kiến chúa Belo-kiu-kiuni, lũ kiến mùi đá đã mất luôn cả lẽ sống. Chúng đã phải đối mặt với những cuộc càn quét quy mô lớn do Chli-pou-ni, tân kiến chúa, phát động. Do đó, lũ kiến mùi đá đã trở thành lũ kiến nổi loạn và ẩn mình trong cái hang này. Rồi chúng mở lại lối đi trên sàn đá hoa cương, chúng nuôi dưỡng các Ngón Tay bằng cách ăn cắp thức ăn song trên hết, chúng tiếp tục đối thoại với đại diện của các Ngón Tay, Tiến sĩ Livingstone.

Ban đầu mọi thứ vận hành rất hoàn hảo. Tiến sĩ Livingstone phát đi những thông điệp đơn giản: “Chúng tôi đói”, “Tại sao kiến chúa lại từ chối nói chuyện với chúng tôi?” Các Ngón Tay được thông tin về hoạt động của lũ kiến nổi loạn và khuyên chúng nên tiến hành hoạt động biệt kích nhằm ăn cắp thức ăn một cách kín đáo nhất có thể. Các Ngón Tay luôn cần số lượng thức ăn nhiều quá mức nên không phải lúc nào cũng dễ dàng cung cấp thức ăn cho họ mà không bị phát hiện.

Tất cả những chuyện đó cứ diễn ra bình thường. Cho đến một ngày, các Ngón Tay phát đi bức thông điệp với giọng điệu hoàn toàn khác biệt. Bài diễn văn có mùi kỳ lạ ấy khẳng định rằng loài kiến đã đánh giá thấp các Ngón Tay, rằng các Ngón Tay đã ỉm chuyện này đi cho đến bây giờ nhưng thực ra họ chính là đức chúa của loài kiến.

“Đức chúa” ư? Từ đó có nghĩa là gì? chúng tôi hỏi.

Các Ngón Tay giải thích cho chúng tôi hay đức chúa có nghĩa là gì. Theo họ, đó là những con vật dựng xây nên thế giới. Tất cả chúng tôi đều thuộc “trò chơi” của họ.

Một con kiến thứ ba đến quấy nhiễu TĐTĐ. Vẻ sốt sắng, nó thông báo:

Các đức chúa đã phát minh ra mọi thứ, họ có quyền lực tuyệt đối, họ hiện diện khắp mọi nơi. Họ thường xuyên dõi theo chúng ta. Cái thực tế bao quanh chúng ta chỉ là một dàn cảnh do các đức chúa nghĩ ra để dễ kiểm tra chúng ta hơn.

Khi trời mưa, đó là vì các đức chúa đổ nước.

Khi trời nóng, đó là vì các đức chúa tăng nhiệt độ mặt trời.

Khi trời lạnh, đó là vì họ hạ nhiệt độ xuống.

Các ngón tay là những đức chúa.

Con thọt diễn giải bức thông điệp kỳ lạ. Chẳng có gì trên thế giới này tồn tại được nếu không có các Ngón Tay đức chúa. Lũ kiến là tạo vật của họ. Chúng chỉ đang vật lộn sinh tồn trong một thế giới nhân tạo, do các Ngón Tay nghĩ ra đơn giản để mua vui.

Đó là những gì Tiến sĩ Livingstone đã nói ngày hôm ấy.

103 683 lưỡng lự. Tại sao, trong hoàn cảnh ấy, các Ngón Tay lại chết đói dưới lớp ván sàn của Cấm Thành? Tại sao họ lại là tù nhân dưới lòng đất? Tại sao họ lại cho phép một con kiến nuôi mong ước phát động thập tự chinh chống lại họ?

Con thọt thừa nhận rằng những lời khẳng định của Tiến sĩ Livingstone vẫn chứa đựng một vài lỗ hổng. Song ngược lại, lợi thế chính của họ là giải thích được vì sao loài kiến tồn tại, vì sao thế giới lại như thế này.

Chúng tôi từ đâu tới, chúng tôi là ai, chúng tôi đi đến đâu? Khái niệm “đức chúa” rốt cuộc đã giải đáp cho toàn bộ câu hỏi này.

Dù sao đi nữa, hạt giống cũng đã được gieo. Bài diễn văn “thần thánh” đầu tiên này đã khiến một đám kiến nổi loạn ngây ngất và khiến nhiều kiến nổi loạn khác bối rối. Tiếp đó chỉ là những tuyên bố thông thường không nhắc gì đến “đức chúa” cả.

Không ai nghĩ tới điều ấy nữa cho đến vài ngày sau, lời lẽ “thần thánh” đầy ấn tượng vang lên tuyệt hơn qua râu Tiến sĩ Livingstone. Nó lại tái gợi hình ảnh một vũ trụ nằm dưới sự kiểm soát của các Ngón Tay, khẳng định rằng không có gì là ngẫu nhiên, rằng tất cả những gì diễn ra dưới đây đều được ghi lại và được chỉ dẫn. Rằng kẻ nào không tôn trọng các “đức chúa” hoặc không nuôi dưỡng họ sẽ bị tổn thương.

Râu 103 683 rối bù lên vì ngạc nhiên trước điều này. Chưa bao giờ trí tưởng tượng của nó, dù phóng khoáng đến đâu theo chuẩn mực loài kiến, lại có thể hình dung ra một ý tưởng kinh khủng như ý tưởng về những loài động vật khổng lồ, kiểm soát thế giới và theo dõi từng người dân một trên thế giới. Tuy nhiên nó nghĩ rằng các Ngón Tay thực sự đang phí hoài thời gian.

Song nó vẫn lắng nghe phần tiếp theo của câu chuyện con thọt kể.

Lũ kiến nổi loạn nhanh chóng hiểu rằng Tiến sĩ Livingstone đang phát biểu hai bài diễn văn với tinh thần hoàn toàn khác nhau. Theo đó, khi Tiến sĩ nói về đức chúa nghĩa là những con kiến hữu thần được nhắc đến còn những con khác rút lui. Khi Tiến sĩ gợi ra các chủ đề “thông thường” những con kiến hữu thần bỏ đi. Kết quả là tình trạng phân chia dần dần xuất hiện trong lòng cộng đồng kiến nổi loạn thân-các Ngón Tay. Có những con kiến hữu thần, có những con kiến vô thần, song giữa chúng không tồn tại bất hòa. Dù lũ kiến vô thần cho rằng lũ kiến hữu thần có lối cư xử rất phi lý và xa lạ với văn hóa loài kiến.

103 683 ngừng TĐTĐ. Nó chùi râu và hỏi bâng quơ:

Ai trong số các cô là kiến hữu thần?

Một con kiến tiến lên.

Tên tôi là 23 và tôi tin vào sự tồn tại của các đức chúa toàn năng.

Con thọt trao đổi riêng với 103 683 rằng những con kiến hữu thần luôn tuôn ra mấy câu sáo rỗng kiểu thế dù thường thì chúng chẳng hiểu nghĩa là gì. Thế nhưng điều ấy lại có vẻ không khiến chúng khó chịu. Ngôn từ càng khó hiểu, chúng càng thích lặp đi lặp lại.

Về phần mình, 103 683 không hiểu làm thế nào mà cái vị Tiến sĩ Livingstone ấy lại có thể sở hữu hai nhân cách khác nhau cùng lúc.

Có lẽ đó chính là bí ẩn của các Ngón Tay, con thọt trả lời. Tính hai mặt của họ. Ở họ, cái đơn giản song hành cùng cái phức tạp, các pheromon thường nhật song hành cùng các bức thông điệp trừu tượng.

Nó cũng nói thêm rằng hiện tại, lũ kiến hữu thần chỉ chiếm thiểu số nhưng đảng phái của chúng không ngừng tiến bộ.

Một con kiến trẻ chạy ào đến và chìa ra cái vỏ kén bướm mà con kiến lính chôn ở lối vào chuồng bọ hung.

Của chị phải không?

103 683 thừa nhận và chìa râu về phía kẻ mới đến, hỏi:

Còn cô? Cô là gì? Hữu thần hay vô thần?

Con kiến trẻ rụt rè nghiêng đầu. Nó biết mình đang nói chuyện với ai: một con kiến lính lừng danh và từng trải. Nó cân nhắc tính chất quan trọng của điều nó sắp nói. Tuy nhiên, từ ngữ cứ thế phụt ra khỏi nơi sâu thẳm nhất trong ba bộ não của nó:

Tên tôi là 24. Tôi tin vào sự tồn tại của các đức chúa toàn năng.

Hết chương 35. Mời các bạn đón đọc chương 36!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/40053


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận