Ngày Của Kiến Chương 156-160

Chương 156-160
Bách khoa toàn thư

SỰ ĐỒNG THỜI: Năm 1901, một thí nghiệm khoa học

được thực hiện đồng thời tại nhiều quốc gia chỉ ra rằng sau một loạt các bài trắc nghiệm trí thông minh, loài chuột xứng đáng giành điểm 6/20.

Được tái thực hiện vào năm 1965 cũng tại các quốc gia tương tự và cũng vẫn với những bài trắc nghiệm ấy, loài chuột đã giành được điểm trung bình là 8/20.

Các vùng địa lý không liên quan gì đến hiện tượng này cả. Chuột châu Âu thông minh không thua kém gì chuột châu Mỹ, châu Phi, châu Đại dương hay châu Á. Trên mọi châu lục, toàn bộ loài chuột của năm 1965 đều giành được số điểm cao hơn tổ tiên của chúng hồi năm 1901. Trên khắp Trái đất, chúng đã tiến hóa. Điều này giống như thể có tồn tại một trí thông minh “loài chuột” khắp hành tinh, và trí thông minh này được cải thiện theo dòng thời gian vậy.

Ở loài người, có thể nhận thấy một số phát minh được công bố đồng thời tại Trung Quốc, Ấn Độ và châu Âu: chẳng hạn như lửa, thuốc súng, dệt may. Đến tận ngày nay, vẫn còn nhiều khám phá được thực hiện cùng lúc tại nhiều nơi trên địa cầu và vào những thời kỳ nhất định.

Tất cả những điều này khiến ta nghĩ rằng có một số ý tưởng trôi nổi trong không khí, nằm ngoài bầu khí quyển, và những ai được thừa hưởng khả năng nắm bắt chúng sẽ góp phần cải thiện trình độ hiểu biết của loài mình ở quy mô toàn cầu.

Edmond Wells,

Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối, quyển II.

157. PHÍA BÊN KIA THẾ GIỚI

Đoàn quân thập tự chinh tiến lên dọc theo những vách đá dựng đứng. Từ phía bên kia cầu, những khối hình lập phương cao lớn vươn thẳng về phía bầu trời. Nom chúng chẳng có vẻ gì là có rễ. Đàn kiến đứng im bất động và quan sát dãy núi có hình khối hoàn hảo cao và thẳng đơ này: đó liệu có phải tổ của các Ngón Tay không?

Chúng đang ở xứ sở phía bên kia bờ rìa thế giới. Xứ sở của các Ngón Tay!

Một cảm giác dữ dội, dữ dội hơn mọi cảm giác dày đặc và mạnh mẽ mà chúng trải qua những ngày vừa rồi, nhấn chìm chúng.

Kia, kia là tổ của những Ngón Tay! Đồ sộ, khổng lồ, dày và cao gấp nghìn lần những cây cổ thụ lâu đời nhất trong rừng! Những cái bóng mát mẻ của chúng đổ dài hàng nghìn bước chân. Các Ngón Tay tự xây nên những cái tổ quá khổ. Thiên nhiên không thể tạo ra được những thứ tương tự.

103 bất động. Lần này, nó cố dồn hết can đảm trong mình để tiếp tục, để vượt qua nơi bờ rìa thế giới, để đi sang phía bên kia điều khả dĩ. Giờ nó đang ở cái nơi khác ấy đây, cái nơi mà bấy lâu nay luôn ám ảnh nó: cái nơi nằm ngoài mọi nền văn minh.

Phía sau nó, những con côn trùng khác cũng hoài nghi khua khoắng đầu râu.

Đoàn quân thập tự chinh im lặng, bất động và sững sờ hồi lâu trước sức mạnh vô đối này. Lũ kiến hữu thần cúi rạp mình xuống. Những con khác tự hỏi về thế giới khác biệt kia, thế giới với những đường thẳng và những khối hình bất tận.

Đám kiến lính tập hợp rồi đếm lại số quân. Chúng còn tám trăm quân trên xứ sở kẻ thù, nhưng làm thế nào giết chết các Ngón Tay vốn ẩn mình trong những thành trì thế kia chứ? Cần phải tấn công cái tổ này!

Đội quân bay gồm ong và bọ hung sẽ là lực lượng hỗ trợ, chỉ can thiệp khi có vấn đề. Tất cả đều nhất trí như vậy và theo tín hiệu, đoàn quân thập tự chinh sẽ lao thẳng về phía lối vào tòa nhà.

Một con chim lạ từ trên trời lao xuống, đó là một tấm biển màu đen. Nó đè bẹp dí bốn con mối lính. Rồi những tấm biển màu đen từ khắp nơi lao xuống và đè vỡ tan lớp áo giáp của đám kiến pháo binh.

Có phải đó là các Ngón Tay không?

Ngay trong cuộc xung kích đầu tiên, hơn bảy mươi lính đã thiệt mạng.

Nhưng đoàn quân thập tự chinh không nản chí. Chúng lùi lại rồi lao vào cuộc xung kích thứ hai.

­Tiến lên, giết tất cả bọn chúng!

Lần này, đoàn quân Myrmécéen đã sẵn sàng tấn công. Đội nào cũng trong tư thế hối hả.

 

Đã mười một giờ mà vẫn còn rất nhiều người mang thư đến bưu điện. Ít ai nhận thấy những vũng nhỏ màu đen kín đáo trượt đi trên nền đất. Bánh xe đẩy, giày bệt và giày thể thao giẫm bẹp những dáng hình sẫm màu nhỏ xíu ấy.

Khi một trong mấy đám màu đen đó trèo lên được một cái quần dài, mọi người bèn vội vã dùng mu bàn tay quét chúng đi.

 

Họ đã phát hiện ra chúng ta và họ sẽ tấn công chúng ta từ khắp nơi, một con kiến lính hét lên trước khi bị nghiền nát.

Một pheromon tỏa mùi rút lui. Thêm sáu mươi con nữa thiệt mạng.

Bí mật họp râu.

Chúng ta phải chiếm được cái tổ này của các Ngón Tay bằng bất kỳ giá nào.

Con số 9 gợi ý chúng vẫn còn nhiều đội quân khác nhau. Cần phải thử một hoạt động quay vòng. Lệnh đưa ra là trèo lên bất cứ đế giày nào.

Nạp đạn!

Đám lính pháo binh đứng vào hàng đầu phun chất độc của chúng lên đế cao su của một chiếc giày basket. Một số con còn cứa thủng lớp màng nhựa sáng loáng trên một đôi giày cao gót.

Rút lui. Đếm lại quân số. Lại thêm hai mươi con nữa thiệt mạng.

Các chúa trời là bất khả chiến bại, nhóm kiến hữu thần thốt lên như những kẻ thắng trận, từ đầu đến giờ, chúng vẫn vừa trong tư thế rút lui vừa cầu nguyện.

103 không biết phải làm gì. Nó vẫn luôn giữ chặt cái vỏ kén bướm thuộc nhiệm vụ Sao Thủy và không dám tham gia mấy cuộc xung kích nguy hiểm này.

Nỗi khiếp sợ các Ngón Tay dần quay lại và xâm chiếm nó. Quả vậy, chúng đúng là có vẻ bất khả chiến bại.

Nhưng con số 9 không đầu hàng. Nó quyết định xung kích cùng các đội quân bay. Toàn bộ đoàn quân tập hợp lại dưới bóng cây tiêu huyền đối diện bưu điện. Con số 9 leo lên lưng một con bọ hung và xếp lũ ong bay hai bên sườn đội hình tấn công của nó.

Nó trông thấy lỗ hổng ở tổ của các Ngón Tay và hét lên những pheromon chiến binh phấn khích.

Lũ bọ tê giác cúi đầu để sừng chúng nằm đúng tầm ngắm.

Tấn công các Ngón Tay!

 

Một nhân viên bưu điện đóng cửa kính lại. Theo cô thì gió quá to.

 

Đoàn quân thập tự chinh không trông thấy gì cả. Chúng đang lao đi hết tốc lực thì lớp vách ngăn trong suốt xuất hiện. Chúng không kịp phanh lại.

Lũ bọ hung tan thây và rỉ máu. Đám kiến pháo binh trên lưng chúng bị dính bết vào đống xác của chúng.

 

- Mưa đá à? một khách hàng hỏi.

- Không, tôi nghĩ đó hẳn là lũ trẻ con bà Letiphue, chắc chúng đang nghịch sỏi. Chúng thích trò đấy lắm.

- Nhưng không phải chúng có thể làm vỡ kính bưu điện sao?

- Chị đừng lo, kính dày lắm.

 

Những con côn trùng bị thương có khả năng hồi phục được đưa về. Trong cuộc xung kích vừa rồi, đoàn quân thập tự chinh lại mất thêm tám mươi lính nữa.

Các Ngón Tay dai sức hơn chúng ta vẫn nghĩ, một con kiến phát đi.

Con số 9 không muốn đầu hàng. Lũ mối lại càng không. Chúng đi từ nơi rất xa tới đây, chúng vượt qua biết bao khó khăn không phải để mấy tấm bảng màu đen và những bức tường trong suốt cản bước chúng!

Chúng đóng quân ngủ qua đêm dưới bóng cây tiêu huyền.

Con nào cũng giữ niềm tin cho mình. Ngày mai là một ngày khác.

Loài kiến biết cách trả giá, chờ đợi và sử dụng các phương tiện. Và lúc nào chúng cũng chiến thắng. Điều này ai mà chẳng biết.

Một con kiến trinh sát phát hiện ra một kẽ nứt trên trán tường của cái tổ chúng tấn công hôm trước. Một kẽ nứt hình chữ nhật. Nó tự nhủ có lẽ đó là một lối vào quanh co. Nó lẳng lặng đi theo cái mốc đó mà không nói gì với những con khác. Nó đi vào trong kẽ nứt nơi có khắc những biểu tượng mà theo chiều kích không gian-thời gian khác thì hàm nghĩa là “thư hàng không đường dài”, rồi nó rơi xuống dưới rất nhiều những tấm bảng phẳng màu trắng. Nó quyết định luồn lách giữa một trong mấy tấm bảng ấy để kiểm tra xem bên trong có gì. Khi tìm cách thoát ra, nó bị ép vào một cái vách màu trắng. Thế là nó ở lại đó và chờ đợi.

Chính vì vậy mà ba năm sau, người ta ngạc nhiên khi phát hiện ra một đàn kiến màu đỏ hung đặc trưng của nước Pháp định cư tại Nepal, giữa những dãy núi Himalaya. Và về sau nữa, các nhà nghiên cứu côn trùng vẫn còn tự hỏi làm thế nào mà những con kiến này có thể đi xa đến vậy. Cuối cùng, họ kết luận đây hẳn là một loài phát triển song song và ngẫu nhiên trùng hợp với kiến đỏ hung ở Pháp.

158. CHÍNH LÀ BÀ ẤY

- Các vị nhận ra tôi sao?

Jacques Méliès tin chắc như đinh đóng cột.

- Bà là... Juliette Ramirez, ứng viên ngôi sao của chương trình “Bẫy...

- ... suy tưởng”, Laetitia nói nốt.

Cô phóng viên, trán nhăn lại, cố tìm cách thiết lập mối liên hệ giữa nữ vô địch giải đố, ông già Noel giả và bầy kiến giết người.

Đã quen v i những cuộc đối đầu, anh cảnh sát tìm cách trấn an Juliette Ramirez, anh đoán bà đang sắp lên cơn căng thẳng thần kinh.

- Đó là vì chúng tôi rất hâm mộ chương trình này, bà biết đấy! Nhờ sự trợ giúp của những ví dụ đơn giản, nó hướng dẫn chúng ta hình dung vũ trụ theo cách khác đi. Nghĩ theo cách khác đi.

- Nghĩ theo cách khác đi! bà Ramirez thở dài và không kìm nén nổi những tiếng nức nở.

Không trang điểm, không chải đầu, mặc một chiếc áo choàng tắm cũ kỹ thay vì bộ váy chấm bi may khéo, nom bà như già hơn, mệt mỏi hơn trên màn ảnh nhỏ. Nữ thí sinh xuất sắc ấy giờ chỉ còn là một phụ nữ luống tuổi.

- Đây là chồng tôi, Arthur, bà vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông nằm trên giường. Ông ấy chính là “thầy” của lũ kiến. Thế nhưng tất cả là lỗi tại tôi, tất cả. Giờ anh chị đã tìm được đến tận chỗ chúng tôi, tôi không thể giữ mãi bí mật được nữa. Tôi sẽ kể với anh chị mọi chuyện.

159. SỬA LỖI

- Nicolas, bố phải nói chuyện với con.

Cậu bé cúi đầu, chờ đợi cơn thịnh nộ từ phía người cha.

- Vâng thưa bố, nó ngoan ngoãn đáp. Con sẽ không tái phạm nữa.

- Giờ bố không muốn nói về những mánh khóe của con, Nicolas ạ, Jonathan dịu dàng trả lời. Mà bố muốn nói về sự tồn tại của chúng ta ở đây. Con ấy mà, con đã chọn cách sống “bình thường”, nếu có thể nói như vậy, trong khi chúng ta, chúng ta lại quyết định biến mình thành “kiến”. Một số người cho rằng con sẽ tham dự các buổi lễ hợp nhất của chúng ta. Nhưng bố lại nghĩ rằng chúng ta phải cho con biết về tình trạng tinh thần của chúng ta trước đã, rồi sẽ để con tự do lựa chọn.

- Vâng thưa bố.

- Con có hiểu những gì chúng ta đang làm không?

Cậu bé lúng búng nói, mặt cúi gằm xuống đất:

- Mọi người ngồi thành vòng tròn, mọi người cùng nhau hát và càng ngày mọi người càng ăn ít đi.

Người bố sẵn sàng tỏ ra kiên nhẫn.

- Đó chỉ là những biểu hiện bề ngoài trong việc làm của chúng ta. Còn có những mặt khác. Nói cho bố xem, Nicolas, con có bao nhiêu giác quan?

- Năm ạ.

- Những giác quan nào?

- Thị giác, thính giác... ờ, xúc giác, vị giác và khứu giác, cậu bé kể ra như đang trả bài ở trường vậy.

- Và gì nữa? Jonathan hỏi.

- Thế thôi ạ.

- Tốt lắm. Con đã kể cho bố nghe năm giác quan thể chất cho phép con nắm bắt thực tế vật chất. Thế nhưng vẫn tồn tại một thực tế khác, đó là thực tế tâm lý, thực tế mà ta không thể nắm bắt được nhờ vào năm giác quan kia. Nếu con chỉ dùng đến năm giác quan thể chất, điều đó cũng giống như thể con chỉ sử dụng năm ngón tay của bàn tay trái. Vậy tại sao lại không sử dụng nốt năm ngón tay của bàn tay phải chứ?

Nicolas sững sờ trước câu nói này.

- Năm giác quan khác, năm giác quan “tâm lý” mà bố nhắc đến ấy, là gì ạ?

- Cảm xúc, trí tưởng tượng, trực giác, nhận thức vũ trụ và cảm hứng.

- Con cứ tưởng con chỉ suy nghĩ bằng đúng cái đầu của mình, và thế là hết.

- Nhưng không con ạ, có vô số cách suy nghĩ. Bộ não chúng ta giống như một chiếc máy vi tính, chúng ta có thể lập trình cho nó theo cách thực hiện những điều kỳ diệu mà chúng ta vừa nảy ra ý tưởng. Đó là một công cụ mà chúng ta được tặng và chúng ta chưa bao giờ tìm ra cách sử dụng hoàn chỉnh. Hiện chúng ta mởi sử dụng được có 10% thôi. Có lẽ một nghìn năm nữa, chúng ta sẽ biết cách sử dụng đến 50% và một triệu năm nữa là đến 90%. Chúng ta là những đứa trẻ, trong đầu chúng ta. Chúng ta không hiểu tới một nửa những gì diễn ra xung quanh chúng ta.

- Bố cứ nói quá. Khoa học hiện đại...

- Ồ không! Khoa học chẳng là gì hết. Nó chỉ được dùng để gây ấn tượng với những ai không hiểu biết gì mà thôi. Các nhà khoa học đích thực biết rằng chúng ta chẳng biết gì và rằng càng tiến lên chúng ta càng nhận thấy rõ sự vô tri của mình.

- Nhưng ông Edmond biết những điều mà...

- Không. Bác Edmond chỉ cho chúng ta con đường tự giải thoát mình. Bác ấy chỉ cho chúng ta cách làm thế nào để tự đặt câu hỏi nhưng lại không tặng chúng ta câu trả lời. Khi bắt đầu đọc Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối, chúng ta có cảm giác đã hiểu rõ hơn mọi chuyện, rồi cứ tiếp tục đọc, chúng ta lại có cảm giác chẳng hiểu gì nữa cả.

- Con thì con hiểu những gì được viết trong cuốn sách ấy.

- Con thật may mắn.

- Bác ấy nói về thiên nhiên, về loài kiến, về vũ trụ, về các lối cư xử xã hội, về cuộc đối đầu giữa các dân tộc trên Trái đất... Thậm chí con còn thấy trong đó có cả các công thức nấu ăn và những câu đố. Con ấy mà, khi đọc cuốn sách này, con thấy mình thông minh hơn và trở nên toàn năng.

- Con thực sự rất may mắn đấy. Bố càng đọc lại càng nhận ra mọi thứ thật khó hiểu làm sao và chúng ta còn xa những mục đích cần đạt được làm sao. Ngay cả cuốn sách này cũng không giúp nổi chúng ta. Đó chỉ là những chuỗi từ, bản thân chúng lại được cấu thành từ những chữ cái. Chữ cái là những bức vẽ, và từ ngữ tìm cách nắm bắt sự vật, ý tưởng và các loài vật ẩn sau những tên gọi. Từ “trắng” có độ rung riêng của nó, nhưng “trắng” được nói bằng nhiều từ khác nhau trong nhiều ngôn ngữ khác nhau: white, blanco, v.v., điều này chứng tỏ từ “trắng” chưa đủ để định nghĩa màu này. Đây là một cách gọi tương đối mà ai đó ngày xưa đã phát minh ra. Các cuốn sách là những chuỗi từ, các cuốn sách là những chuỗi biểu tượng chết, những chuỗi tương đối.

- Nhưng cuốn Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và...

- Cuốn Bách khoa toàn thư không là gì so với cu c sống thực. Không cuốn sách nào sánh nổi với một khoảnh khắc suy ngẫm về hành động hiện tại.

- Con chẳng hiểu bố đang nói gì cả!

- Bố xin lỗi, bố nói hơi nhanh quá. Như thế này nhé, con nghe bố khi bố nói với con, thế là đã rất quan trọng rồi.

- Rõ ràng là con đang nghe bố, tại sao bố lại muốn con không nghe bố chứ?

- Lắng nghe là việc làm rất khó... cần phải rất chăm chú mới lắng nghe được.

- Bố lạ thật đấy bố ạ.

- Bố xin lỗi, bố nói những điều ngoài tầm cảm nhận của con. Bố rất muốn chỉ cho con vài điều gì đấy. Con hãy nhắm mắt lại và lắng nghe bố. Con hãy tưởng tượng ra một quả chanh. Con thấy không? Nó có màu vàng, rất vàng, nó sáng lên dưới ánh mặt trời. Da nó ram ráp và nó rất thơm. Con cảm nhận được hương thơm của nó chứ?

- Có ạ.

- Tốt. Giờ con lấy một con dao to sắc nhọn. Con cắt quả chanh thành những lát tròn: quả chanh mở ra. Những lát chanh để lộ dưới ánh mặt trời những tép mọng nước. Con ép lát chanh và thấy các tép chanh vỡ òa, nước tóe ra, vàng ruộm, thơm ngát... Con có cảm nhận được không?

Nicolas vẫn nhắm nghiền mắt.

- Ồ có ạ.

- Được rồi, hãy nói cho bố biết, con có chảy nước miếng trong miệng không?

- Ờ... (cậu bé tặc lưỡi)... có ạ, họng con ứa cả nước miếng! Sao lại có thể thế được nhỉ?

- Đó là quyền năng của suy nghĩ đối với cơ thể. Con thấy đấy, chỉ riêng việc nghĩ đến một quả chanh thôi, con đã có thể gây ra hiện tượng sinh lý khó kiểm soát rồi.

- Nhưng điều này thật quá phi thường!

- Đó mới chỉ là bước đầu. Chúng ta không cần phải làm cho kẻ khác tưởng chúng ta là chúa trời, chúng ta vốn là chúa trời bấy lâu nay rồi, mà chúng ta không hay biết.

Cậu bé thích thú.

- Con rất muốn học cách trở nên như thế. Bố, bố dạy con kiểm soát mọi thứ bằng tinh thần đi. Hãy dạy con. Con phải làm gì?

160. CHẤT GÂY NGHIỆN CỦA SÂU LOCHEMUSE

Các cuộc nội chiến càng lúc càng lan rộng trong Cấm Thành. Quân nổi loạn hữu thần đã chiếm trọn một khu, đó là khu kiến dự trữ thức ăn. Từ đó, chúng thường xuyên cung cấp mật sâu cho các Ngón Tay.

Nghịch lý thay, các Ngón Tay lại ngừng lên tiếng thông qua Tiến sĩ Livingstone. Tiếng nói của nhà tiên tri đã ngưng bặt.

Tuy nhiên sự im lặng ấy không khiến lòng nhiệt thành của lũ kiến hữu thần thuyên giảm.

Lũ kiến hữu thần tử trận bị chất đống lại trong một căn phòng và trước mọi trận chiến, đoàn quân nổi loạn lại đến viếng chúng. Chúng bắt chước hành động trao đổi dinh dưỡng và đối thoại với những pho tượng này, thường vẫn giữ nguyên vẻ như khi đang xung trận.

Tất cả những con từng đặt chân vào phòng các tử sĩ đều bước ra với ít nhiều biến đổi, đặc biệt là mùi hương ở râu. Giữ cho tất cả được nguyên vẹn sau khi họ từ trần cũng giống như hành động coi trọng họ.

Phong trào hữu thần là phong trào duy nhất trong Cấm Thành khẳng định rằng công dân không đơn thuần là những cá thể được sinh ra rồi bị quẳng đi không chút nuối tiếc.

Đám kiến nổi loạn hữu thần có cách nói tựa như thứ chất gây nghiện của loài sâu lochemuse. Ngay khi chúng bắt đầu phát đi các pheromon để gợi nhắc đến chúa trời, người ta đã không thể ngừng lắng nghe chúng.

Hơn nữa, lũ kiến bị nhiễm “tôn giáo Ngón Tay” không lao động cũng không chăm sóc ấu trùng nữa, chúng chỉ nghĩ đến việc ăn cắp thức ăn để mang xuống dưới sàn, nơi cư ngụ của các Ngón Tay.

Kiến chúa Chli-pou-ni không có vẻ gì là khó chịu trước tình trạng phong trào nổi loạn gia tăng. Nó chỉ quan tâm đến tin tức cuộc thập tự chinh.

Theo nguồn tin từ loài ruồi, giờ đoàn quân thập tự chinh đã vượt qua nơi tận cùng thế giới và đang bắt đầu cuộc chiến chống lại các Ngón Tay.

Tuyệt vời, kiến chúa nói.Tội nghiệp các Ngón Tay, chúng sẽ phải nuối tiếc biết bao vì đã thách thức chúng ta! Khi chúng ta đánh bại chúng hoàn toàn ở ngoài đó, phong trào nổi dậy sẽ không còn lý do gì để tồn tại ở đây nữa.

Hết chương 160. Mời các bạn đón đọc chương 161!

Nguồn: truyen8.mobi/t40111-ngay-cua-kien-chuong-156-160.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận