Ngày Trôi Về Phía Cũ Truyện ngắn 7


Truyện ngắn 7
Trôi về hai khoảng trời

Đôi khi anh đưa tay, thảng hoặc với về ngày trước, mới hay kỷ niệm giờ sóng sánh và loang đầy tựa nước, muốn giữ lại cũng khó được - có điều vẫn đủ xước vào nỗi nhớ mỗi lần anh vô tình cúi mình soi vào bóng nước, thì toàn thấy: Ừ! Em...

Đôi khi anh giật mình giữa đêm, chới với và hụt hẫng, cố mơ hồ níu một điều gì không rõ đế bám vào cho mình đỡ mông lung. Và anh nắm chặt tay em, dù rằng chỉ ngay sau khoảnh khắc bản thần, anh tự cười mình ngớ ngẫn, vì anh biết chắc rằng chỉ vừa nắm lấy thật gần những hư không mà thôi, ừ, em giờ là hư không...

Đôi khi anh đế mặc mình trôi trong những hỗn độn và ngỗn ngang của hiện tại, dặn lòng rằng biết đâu thường nhật tầm thường đáng chán sẽ xoay mòng anh đủ bơ phờ ngao ngán, để tạm quên đi-mình-đang-trôi-về-phía- không-em. Phía ngược chiều ngược hướng em đi, phía hôm nay và ngày mai đầy hoài nghi vị kỷ, phía quá xa hôm qua đế có thể níu với mà tìm chút an ủi vỗ về. ừ, phía không em - phía những không êm đềm...

Đôi khi anh tự hỏi - ờ phía bên kia niềm nhớ, nơi vương đầy xộc xệch ký ức hôm qua - có bao giờ em nhận ra chính mình cũng đang trôi xa em-của- ngày-anh-từng-yêu-đến-thiết-tha. Em quên những lời hứa, anh cho rằng hiến nhiên - nhớ làm gì những hẹn thề không còn mảy may đáng giữ. Em quên những kỷ niệm, anh cho rằng tất yếu - bởi cản phải cho ký ức một nơi chốn riêng để đừng chạm mặt với hiện tại, bằng cách lãng quên. Nhưng đến khi em tự quên chính mình đế đi về những khoảng trời huyên náo không anh, thì em có dám chắc biết đâu ngày gặp lại-bằng khuôn mặt hao hao của hàng triệu người dưng bước qua nhau trong cuộc sống này - chúng ta sẽ còn nhận ra nhau? Có thế lắm chứ, vào một lúc tình cờ, gặp lại nhau để nhận ra tình yêu đã cũ, để hiếu rằng một nụ cười sẽ mãi là không đủ, để thầm nhủ rằng: ‘ừ, anh yêu em, vì em là em hay em chỉ là những gì còn lưu lại trong trí nhớ của anh?”.

Đôi khi chúng ta trôi về hai khoảng trời xa nhau đến ngút mắt tận cùng, mà vẫn cố ngóng hoài về một phía không còn nhau. Mắt đã cay xè, thôi đành dụi mắt: dụi tắt ngày xưa...

Đôi khi anh không còn là anh, nhưng tình yêu cho em, thì mãi vẫn riêng dành..

Người ta bảo phàm những gì đã cũ thướng đáng quý và đáng nhớ hơn. Nhưng nhiều khi, cũng đáng sợ nữa!

Bạn cũ chẳng hạn,

Có buòn không khi một ngày những người bạn, sau những ngày xa tháng cách, chợt gọi nhau bằng hai tiếng “bạn cũ". Đã là bạn, sao lại còn cũ? Kỷ niệm cũ đã đành, đến bạn cũng cũ thì huống hồ, tình cảm có cũ không?

Không trách cứ bất kỳ ai, cũng chẳng thế đồ lỗi cho ngôn từ bởi đã thêm vào sau “bạn” cái chữ ã,cũ” dửng dưng và đanh điếng ấy. Một tính từ chỉ thời gian - vỏn vẹn thế thôi, mà níu dài không gian giữa hai người bạn ra ngút mắt và xa đến tận cùng. Tất nhiên, có quý nhau mới gặp lại, mới nhận ra và mới gọi bằng hai tiếng vừa quen vừa lạ, vừa ngần ngại vừa rưng rưng. Những vẫn xót vô cùng. Bời những gì đã ướm vào chiếc áo “cũ” của thời gian, nghĩa là chẳng còn thế đưa tay chạm vào, hoặc nếu có, cũng chỉ níu với về lớp bụi bám hanh hao.

Sợ lắm cảm giác phải đối mặt trước mỗi ngã rẽ của những người bạn từng một thời khắng khít bời biết mình hoàn toàn bất khả khi mỗi đứa một con đường, một ước mơ. Đến ngày gặp lại, chỉ có thể ngập ngừng gọi “bạn cũ” và chấp nhận những thay thế hời hợt của bây giờ - dù cho bản thân vẫn ngộ nhận tình cảm chưa bao giờ cũ. ừ thì, chỉ có chúng ta là cũ trong nhau thôi...

Mời các bạn theo dõi tiếp!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/34155


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận