Người Làm Chứng Chương 49-50


Chương 49-50
Em không tin anh.

– Barbaro nói.

- Em không tin tưởng anh thì đúng hơn. – Tôi chữa lại. – Nếu những gì anh vừa kể với em là sự thật, thì cũng đồng nghĩa với việc anh thú nhận mình là kẻ nói dối.

- Anh không muốn tin rằng Bennett lại giết Irima. – Anh nói. – Tại sao anh lại phải dối em về việc anh làm chứng cho anh ta trong khi điều đó không phải là sự thật.

- Em mới biết anh có ba ngày thôi, Juan. Như những gì vừa nói với anh, em gặp anh chỉ vì cô gái đã chết và anh thì liên quan đến nhóm tình nghi. Em không biết gì về anh ngoài những chứng cứ hiển nhiên. Anh có thể dựng nên những câu chuyện này. Cho đến giờ, dấu vết của nạn nhân xuất hiện ở bất cứ đâu anh có mặt. Vì thế, Bennett có thể là một vật tế thần rất hữu dụng.

- Thật là nực cười.

- Vậy sao?

- Nhưng em cũng tin là Bennett giết Irina kia mà. – Anh thanh minh.

- Em cũng muốn tin là anh ta đã làm việc đó. Em muốn cho anh ta phải vào tù và ngồi trong đó suốt quãng đời còn lại để nhận ra rằng cuối cùng mình cũng không thể thoát thân một cách dễ dàng. Nhưng nếu em cứ đắm chìm vào đó thì sẽ bỏ qua một sự thật mà em không muốn thấy, và Irina sẽ không đòi lại được công bằng.

Anh nhìn tôi im lặng trong giây lát như thể đang cố gắng giải mã một tác phẩm nghệ thuật đương đại. Cuối cùng, anh cũng

- Anh thấy em là một trong những người phụ nữ khác thường nhất mà anh từng gặp. Em làm anh thấy mình muốn trở thành người tốt hơn, Elena ạ.

- Ồ, em nghĩ là em nên tự đề cao mình hơn nữa.

Anh đưa tay lên và chạm nhẹ vào má tôi. Dường như mỗi đầu ngón tay của anh đều tích một luồng điện nhẹ. Tôi tự hỏi liệu anh có biết sức mạnh của bàn tay mình không, chúng quyến rũ biết bao. Cho dù hoàn toàn không tin tưởng anh ta, tôi vẫn cảm nhận sức quyến rũ nóng bỏng tỏa ra từ đó.

- Anh ta đã làm tổn thương em. – Anh thì thầm.

Tôi không nói với anh rằng Bennett không phải là người đầu tiên làm tôi tổn thương, cũng không phải là người cuối cùng. Và cũng không có người đàn ông nào trong cuộc đời tôi lại từ chối việc này. Rằng những người khác chẳng qua là chưa có cơ hội bị tôi tống cổ đi. Liệu anh có muốn là kẻ kế tiếp tham dự cái câu lạc bộ này nếu như anh tiếp tục lấn tới.

- Những gì đang tiếp diễn thì vẫn cứ tiếp diễn. – Tôi nói. – Em là một kẻ tuyệt đối tin tưởng vào thù hận.

Những ngón tay anh lùa vào lớp lông tơ dưới gáy tôi và ngay lập tức, tôi cảm thấy một luồng điện chạy qua.

- Anh có thể làm em quên đi điều đó, Elena. – Giọng anh mềm và ấm, anh hạ thấp đầu xuống đến gần chạm vào môi tôi.

- Em chắc là anh có thể khiến em quên mất cả tên của chính mình. – Tôi nói và tránh sự đụng chạm của anh. – Nhưng không phải là đêm nay.

Tôi có thể cảm nhận thấy anh mắt anh dõi theo khi tôi bước đi. Và tôi cũng có thể cảm thấy những ngón tay của anh vẫn còn vương lại trên da thịt tôi rất lâu sau đó.Việc gọi điện thông báo cho Estes vào giờ phút cuối cùng thật quá xa xỉ. – Weiss vừa nói vừa bước lên cửa ngôi nhà nghỉ cuối tuần của Bennett Walker: một khuôn viên rộng gần 2000 mét vuông, có sân vườn và ngôi nhà làm bằng đá cẩm thạch trông như được bứng lên từ một nước châu Âu nào đó và mang đến đặt ở miền Nam Florida này.

Chiếc xe màu đen của Edward Estes lượn thành một đường vòng rồi đỗ lại. Ông luật sư bước ra từ cửa sau. Khuôn mặt ông ta có vẻ căng thẳng và bơ phờ. Suy sụp rồi, Landry nghĩ. Tốt lắm.

- Mẹ kiếp. – Landry nói. – Tôi cứ ngỡ lão ta phải đến đây từ cả tiếng để cọ thảm rồi cơ.

- Thật là một sự xúc phạm. – Estes gắt lên. Sự tức giận của ông ta hướng sang tay trợ lý luật sư bang. – Thống đốc sẽ sớm biết chuyện này.

- Ông ta biết rồi, ông Estes. – Paulson nói. - Đây là thám tử Landry và thám tử Weiss. Họ sẽ chỉ huy việc khám xét.

Estes không thèm chào mà nhìn những tờ giấy trên tay Paulson.

- Cái lệnh khám xét này không danh chính ngôn thuận. Tôi sẽ gọi cho thẩm phán Beekman để…

- Ông có chìa khóa nhà không, hay là chúng tôi phải tự vào? – Landry chẳng có vẻ gì là ấn tượng với Edward Estes cũng như thái độ của ông ta.

- Anh sẽ theo suốt vụ này chứ? – Estes hỏi Paulson. – Chừng nào cái lệnh khám xét này bị quẳng đi, thì bất kỳ thứ gì tìm được ngày hôm nay cũng chi là quả thối mà thôi.

Landry nhướng mày và nhìn Weiss.

- Cậu nghe thấy chưa? Ngài Estes đây dường như nghĩ rằng chúng ta sẽ tìm thấy thứ gì đó có thể làm tổn hại đến khách hàng của ngài.

- Tôi không nói thế, ông thám tử.

- Có thể ông ấy biết vài thứ gì đó mà chúng ta không biết. – Weiss chêm

- Ừ. – Landry nói. – Ví dụ như chuyện Bennett Walker đã giấu bao nhiêu xác chết trong ngần ấy năm mà chúng ta không biết.

- Hãy nói những điều đó trước mặt báo giới ấy, ông thám tử. – Estes nói. – Và ông sẽ phải đi tìm một công việc mới.

Landry nhún vai như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng.

- Làm thần bài chẳng hạn. – Weiss gợi ý. – Kiếm tiền dễ như chơi.

- Tôi nghĩ là mình nên làm luật sư bào chữa. – Landry đáp lại. – Có khó không nhỉ?

- Các anh diễn hài được đấy. – Estes nói. – Thật không may những anh hề lại chẳng phải là thứ gây ấn tượng trước tòa.

- Tôi không biết. – Weiss nói. – Hình như là việc đó phù hợp với những người như ông thì phải.

Paulson đằng hắng.

- Ông Estes, văn phòng chúng tôi đã thông báo cho ông việc này như một cử chỉ lịch thiệp. Nếu ông đọc kỹ lệnh khám xét, sẽ thấy rằng chúng tôi có đủ thẩm quyền để làm việc đó. Tại sao chúng ta lại không cộng tác với nhau để đỡ quan trọng hóa vấn đề.

- Tôi muốn đợi thân chủ của tôi về. – Estes nói.

- Anh ta đâu? - Weiss hỏi. – Đang ra ngoài để chôn giấu vũ khí giết người à.

Estes quay sang anh.

- Ông Walker là một người vô tội. Ông ấy cũng đã được chứng minh là vô tội. Còn nếu như các anh cố tình có thành kiến…

- Không phải thế đâu, ông Estes. – Landry nói. – Chúng tôi chỉ tìm đến những nơi nào có manh mối thôi.

- Manh mối gì? – Estes nói. – Các anh đến đây để dùng thủ đoạn câu mồi đấy h�

- Chúng tôi khẳng định rằng nạn nhân đã ở đây vào cái đêm cô ta bị giết hại. – Landry nói. – Chúng tôi có nhân chứng nhìn thấy thân chủ của ông ngồi trong xe của nạn nhân để ra khỏi nhà vào 24 giờ sau đó. Chúng tôi có mối liên hệ giữa chiếc xe và nơi mà xác cô gái được tìm thấy, và tôi cược rằng dấu ủng còn lại trên sàn xe khớp với dấu ủng trên bờ đầm lầy.

- Thân chủ của tôi có một nhân chứng đáng tin cậy vào cái đêm mà cô Markova mất tích.

- Qúy ông Barbaro đã rút lại lời chứng trước đây rồi. – Landry nói.

Anh chắc rằng hiếm người nào có thể nhìn thấy nét ngạc nhiên trên khuôn mặt Edward Estes, nhưng lần này thì anh đã được chứng kiến. Những thông tin Elena cung cấp thật tuyệt vời.

- Đó là tin sốt dẻo đúng không, ông Estes?

Estes không đáp lại. Ông ta rút điện thoại di động từ túi áo ngực và bước ra ngoài mà không nói một lời nào.

Landry mỉm cười tinh quái.

- Hãy nói với khách hàng của ngài rằng Elena gửi lời hỏi thăm.

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/48836


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận