Từ khi quang mạc xuất hiện, những khối thánh tinh, thần tinh này liền yên lặng trên không trung.
Tựa hồ đang đợi điều gì đó.
Sở Dương muốn thu một khối thánh tinh, nhưng nó vẫn bất động trên hư không.
Sở Dương ẩn ước cảm giác được, tựa hồ bọn chúng đang mong đợi điều gì đó. Cũng giống như linh hồn viễn cổ, chiến hồn bất khuất vậy, hai mắt sáng ngời nhìn mình.
Nhiệt huyết trong lòng Sở Dương dâng lên, nói: "Ngươi yên tâm! Ngươi yên tâm, nếu ta có thể xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết. Vực ngoại thiên ma chi chiến, ta sẽ đi!"
"Ta sẽ khôi phục Tử Tiêu Thiên của ngươi!"
Những lời này, là một hứa hẹn! Hứa hẹn của Sở Dương, luôn mang theo một niềm kiên định đến chết không từ bỏ.
Lời còn chưa dứt, 98 viên thánh tinh đồng loạt hạ xuống.
Thần tinh ở giữa, 98 viên thánh tinh đều sắp xếp ở bốn phía xung quanh.
Trên không trung, tựa hồ truyền ra một tiếng thở dài mơ hồ, tựa như một loại yên tâm, rốt cuộc cũng trút được gánh nặng. Còn có một chút buồn bã và xin lỗi.
Sở Dương có thể hiểu được lời xin lỗi này. Tuy chỉ là một tiếng thở dài mơ hồ, như có như không, nhưng Sở Dương hoàn toàn hiểu được.
Thật xin lỗi, ta chỉ có thể để lại cho ngươi từng này. Ta có rất nhiều rất nhiều thứ, có rất nhiều rất nhiều truyền thừa và chiến lực, nhưng lúc đó ta thật sự đã sơn cùng thủy tận, ta chỉ có thể lưu lại cho ngươi những thứ này... Không thể lưu lại nhiều hơn.
Là nhất đại Thiên đế, bảo tàng lưu lại chỉ có từng này, không thể nghi ngờ là có chút keo kiệt. Nhưng Sở Dương lại cảm nhận được sự bi tráng. Vị Tử Tiêu Thiên đế này, chắc chắn đã dùng tất cả bảo vật và nặng lượng của mình vào cuộc chiến!
Ở thời điểm cùng đường mạt lộ, có thể lưu lại bảo tàng như vậy,đã là ... phi thường không tệ rồi!
Sở Dương hoàn toàn tin tưởng, nếu không phải trong lòng hắn còn chấp niệm, còn không cam lòng, ngay cả những thứ này hắn cũng không lưu lại. Hắn sẽ đổ tất cả mọi thứ vào cuộc chiến đó, khiến cho cả đời này, không bao giờ lưu lại một dấu vết trong thiên địa này!
Sở Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi không cần giải thích, cho dù không có những thứ này... ta cũng muốn giết vực ngoại thiên ma!"
Trong không gian này, tất cả tử sắc yên vụ rốt cuộc cũng biến mất.
Khôi phục lại một khoảng không quang đãng.
Kiếm linh hút một cái, tất cả thánh tinh và thần tinh, cùng nhau tiến vào Cửu Kiếp không gian. Viên Sở Dương cầm trong tay, cũng tiến vào Cửu Kiếp không gian.
Khi viên thánh tinh trong tay Sở Dương tiến vào Cửu Kiếp không gian, 98 viên thánh tinh cùng bay lên, tiếp đó, hợp thành một vòng tròn thật lớn, tỏa ra quang mang tứ phía!
99 viên thánh tinh vờn quanh không ngừng, từng đám từng đám năng lượng tử tinh tinh thuần, cứ như vậy tràn ra không ngừng nghỉ.
Viên thần tinh duy nhất, chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào bộ vị trung tâm, lơ lửng giữa Cửu Kiếp không gian, chiếu xạ toàn bộ Cửu Kiếp không gian, ngập tràn một màu tử sắc!
Trong mơ hồ, Sở Dương rõ ràng phát hiện, Hồng Mông Tử Khí trong Cửu Kiếp không gian không ngờ chậm rãi nồng đậm lên.
Tất cả cành lá linh được, giờ khắc này đều toát lên ánh tím, thoạt nhìn, sinh trưởng lại càng thêm khỏe mạnh.
Sở Dương nhìn tất cả những biến hóa này, trong ánh mắt tràn đầy ngưng trọng.
"Kiếm linh, ngươi từng nghe qua tên của Tử Tiêu Thiên đế?" Sở Dương chậm rãi hỏi.
Kiếm linh suy nghĩ một hồi, nói: "Chưa từng nghe nói qua.. Bất quá, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, cái chỗ Tử Tiêu Thiên này là có thật. Bất quá... Nơi đó đã thành nơi đóng quân của vực ngoại thiên ma rồi!"
"Nơi đóng quân của vực ngoại thiên ma?" Sở Dương trong lòng đau xót.
Cả giận nói: "Nơi anh hùng chết trận, làm sao có thể biến thành nơi thiên ma tụ tập? Đám người của Cửu Trọng Thiên Khuyết ăn phân sao? Tuyết Lệ Hàn ăn phân sao?
Kiếm linh câm như hến.
Thật lâu sau, nói: "Vị Tử Tiêu Thiên Đế này, chắc là nhân vật... từ thời xa xưa."
Cơn giận của Sở Dương vẫn còn chưa tiêu hết, hừ một tiếng, nói: "Tuyết Lệ Hàn ở Cửu Trọng Thiên Khuyết chính là Thánh Quân?"
Kiếm linh bắt đầu ho khan kịch liệt: "Không phải."
"Thánh quân là thứ gì?" Sở Dương hỏi.
Kiếm linh trợn mắt líu lưỡi, nhìn tên tiểu tử gan lớn trùm trời lại còn mọc lông này, nói: "Thánh Quân... Chính là cao nhất... cái này, ngươi... thái độ phải cung kính."
"Ta cung kính hắn cái chim!" Sở Dương thô bạo nói: "Bớt nói nhảm với ta đi!Sau này Thánh Quân của Cửu Trọng Thiên Khuyết, lão tử làm! Thánh Quân nhìn huynh đệ của mình cô quân chiến đấu suốt sáu năm, không ngờ không cho người ta một tên viện quân, để hắn làm có tác dụng chim gì!"
Mặt kiếm linh nổi đầy gân xanh, ngậm miệng không nói.
Vị Sở ngự tọa này bị Tử Tiêu Thiên Đế kích lên lòng căm phẫn, không ngờ muốn tạo phản Thánh Quân?
Càng nói có khi càng sai.
Rồi lại khó lường....
"Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, dưới Thánh Quân, Tuyết Lệ Hàn xếp thứ mấy?" Sở Dương hỏi.
"Trước mắt mà nói... Đệ nhất." kiếm linh thật cẩn thận nói.
"Nhát như chuột!" Sở Dương mắng.
Kiếm linh lại vờ như câm điếc, thật lâu sau mới cả gan nói: "Cuộc chiến giữa Cửu Trọng Thiên Khuyết và vực ngoại thiên ma đã diễn ra mấy trăm vạn năm... Khi đó, Tuyết đại nhân... vị tất ... đã có địa vị hiện giờ."
"Vị tất!" Sở Dương thở hắt một hơi, nhưng rốt cuộc cũng bỏ qua cái chủ đề 'Tuyết Lệ Hàn' này, nói: "Tử Tiêu Thiên Đế đặt bảo tàng của mình ở nơi này, Cửu Trọng Thiên đại lục, rõ ràng đã tuyệt vọng với người của Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi...."
"Bất quá, Sở Dương ta sẽ không khiến hắn thất vọng!" Sở Dương trầm giọng nói.
Kiếm linh nịnh bợ theo, nói: "Kiếm chủ đại nhân nhất định sẽ không khiến ai thất vọng..."
Sở Dương nhướng mày: "Hừ."
Trầm mặc một hồi lâu, kiếm linh tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó : "Kiếm chủ đại nhân, bên trong viên thần tinh kia, nhất định có truyền thừa của Tử Tiêu Thiên Đế...."
Hai mắt Sở Dương ngưng trọng: "Hả?"
"Nhưng bây giờ, với thực lực của kiếm chủ đại nhân ngài... Khụ, còn chưa có tư cách tiếp nhạn...." Kiếm linh yếu ớt nói.
Sở Dương lập tức thẹn quá hóa giận: "Ngươi lập tức biến khỏi mắt ta! Dùng tốc độ đằng vân giá vũ!"
….
Mấy ngày kế tiếp, người của Lệ gia đều phát hiện, Tử đại nhân trở nên lười biếng rồi. Cứ hai ngày mới tới mỏ tử tinh đi dạo một lần. Hơn nữa, mỗi lần đi, chỉ nán lại nửa canh giờ, giả bộ tiếp tục công việc một chút rồi thu công hồi doanh.
Bảo tàng lớn nhất đã tới tay, Tử đại nhân làm sao có hứng thú đi làm công cho Lệ gia nữa?
Hiện giờ, thứ hắn hứng thú nhất chính là địa tâm chi hỏa của Lệ gia.
Nhưng lại qua hai ngày... Địa tâm chi hỏa không ngờ không còn.
Ôn tuyền, không ngờ đã đóng băng rồi!
Sở Dương nộ hỏa xung thiên, giận tím mặt, chì chiết không ngừng... Chỗ của ta còn gì thoải mái nữa đâu...
Chính hắn cũng không nghĩ, tinh thần lực của hắn vốn là đệ nhất thiên hạ, mà tinh thần lực của kiếm linh cũng tuyệt đối không kém gì hắn. Hai tên đệ nhất thiên hạ liều mạng hấp thu, cho dù là địa hỏa chi khí của Lệ thị gia tộc không ít, nhưng liệu có thể chịu được mấy ngày?
Không ngờ còn oán giận không đã nghiền. Nếu thật sự khiến hắn đã nghiền... vậy nội tình Lệ thị gia tộc phải cường đại tới mức nào?
Mắt thấy bảo tàng Lệ gia đã sạch bách, địa hỏa cũng không còn, Sở kiếm chủ đại nhân đã muốn rời đi.
Hôm nay, Sở Dương đang ngồi trong phòng suy nghĩ làm thế nào mới có thể rời đi, đột nhiên có truyền báo gia chủ tới chơi. Không ngờ là Lệ Vô Ba đích thân tới.
"Ha ha.. Tử huynh thật sự có hứng thú." Lệ Vô Ba đương nhiên là vô sự không đăng tam bảo điện, lần này tới chính là để thúc giục: "Tử huynh, mấy ngày nay thật nhàn hạ nha."
Sở Dương nhướng mày nói: "Ngươi đang trách ta hả?"
"Không dám không dám." Lệ Vô Ba cười giả lả.
"Gần đây công pháp của ta lại tiến thêm một bước, đang tụ hợp năng lượng." Sở Dương nhíu mày: "Nếu có nhiều tử tinh, ta có thể phá vỡ một nửa thứ nọ trong một ngày. Trước mắt... đang tìm thời cơ thích hợp."
Trước khi đi, Sở ngự tọa chuẩn bị làm một vố lớn.
"Một ngày phá vỡ một nửa?" Ánh mắt Lệ Vô Ba đều muốn trừng lên: "Thật sao?"
Sở Dương khó chịu nói: "Chẳng lẽ chuyện lớn như vậy ta có thể nói dối sao?"
Lệ Vô Ba lập tức kinh hỉ trong lòng, nói: "Cần bao nhiêu tử tinh?"
"Tính sơ sơ, chỉ sợ cần trên dưới hai trăm vạn khối...." Sở Dương tính toán một hồi, nhíu mày nói: "Con số này quả thực không nhỏ."
"Ta cho tiên sinh ba trăm vạn khối!" Lệ Vô Ba lập tức hào phóng!
Nếu có thể nhanh chóng phá vỡ bảo tàng này, ba trăm vạn khối tử tinh tính là gì? Nếu để tên gia hỏa này một ngày hai vạn, thậm chí còn đang tiếp tục tăng lên như vậy, ba năm năm cũng chưa chắc đã thành công. Hơn nữa, khi đó... Chỉ sợ cũng phải hao phí tới mấy ức rồi...
"Lệ gia chủ, thống khoái!" Sở Dương hớn hở, vỗ chân cười lớn.
"Nhưng không biết khi nào Tử huynh có thể bắt đầu?" Lệ Vô Ba hỏi.
"Một khi gom đủ tử tinh, ta liền lập tức vạn khởi Tử Tinh Khai Thiên đại pháp. Sau đó cần mấy ngày thời gian, năng lượng tích súc tới đỉnh phong là có thể động thủ bất cứ lúc nào." Sở Dương thận trọng nói: "Bất quá, Lệ gia chủ phải chú ý một chút, lúc đó, sau khi ta thi triển, trong cơ thể sẽ không còn bất cứ chút năng lượng nào, vô cùng có khả năng bị phản chấn đánh cho trnjg thương... Cho nên, đến lúc đó phải có một vị cao thủ ở sau thân thể ta, chờ ta phát ra một kích, lập tức kéo ta theo, tránh đi phong mang."
Trong lòng càng không nghi ngờ, sảng khoái đáp ứng: "Đây là nên mà. An nguy của Tử huynh chính là đại sự hạng nhất của Lệ gia chúng ta, tuyệt đối sẽ không có điều gì ngoài ý muón!"
Trên mặt Sở Dương lộ vẻ vô cùng cảm động, nói: "Nếu Lệ gia chủ coi trọng như vậy, hôm nay Tử mỗ sẽ... cho Lệ gia chủ một tin tức báo đáp lại. Đây chính là một đại bí mật liên quan tới thế cục Cửu Trọng Thiên!" Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Tức tức gì? Không ngờ lại quan trọng như thế?" Lệ Vô Ba không kìm lòng nổi, hạ giọng xuống.
"Theo ta được biết... Kỳ thật mỏ tử tinh của quý gia tộc cũng không tính là đệ nhất đại lục." Sở Dương thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Mỏ tử tinh đệ nhất đại lục chân chính... Ta biết ở nơi nào."
"Mỏ tử tinh đệ nhất đại lục?" Cả người Lệ Vô Ba chấn động, lập tức cười nói: "Nếu thật sự có, chỉ sợ cũng sớm bị người ta chiếm rồi... Nào tới phiên chúng ta?"
Đối với chuyện mỏ tử tinh gia tộc mình phải là mỏ tử tinh đệ nhất đại lục, Lệ Vô Ba cũng không bất ngờ. Dù sao, trước kia chính là Dạ gia Tiêu gia chọn địa thế trước, hơn nữa mấy nhà này vạn năm qua tài hùng thế lớn, nếu không có mỏ tử tinh khổng lồ... Đó mới là việc lạ.
"Không, theo ta được biết, mỏ tử tinh này, cho tới nay vẫn là vật vô chủ!" Sở Dương nhíu mày.
"Thật sao?" Ánh mắt Lệ Vô Ba sáng quắc: "Ở nơi nào?"
Ta cũng không biết phương vị cụ thể.. Bất quá có một người biết!" Sở Dương thần bí nói: "Hơn nữa trên đời này, chỉ có duy nhất một người biết!"