Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ Chương 134: Đưa vào chỗ chết

"Ôi, . . . Muội tử và Nhan huynh đệ, các ngươi đã tới …" Hắn để Hương Nhi xuống, nói. Lộ ra nụ cười thật thà.

Diệp Linh Cẩm hít một hơi, nói: "Đúng vậy a …. Chúng ta tới thăm ngươi, nhìn ngươi khôi phục không tệ chúng ta an tâm, ngày mai chúng ta chuẩn bị đi rồi . . ."

"Đi sao?"

Đột nhiên nghe bị họ nói muốn rời khỏi, Trương tẩu cũng vội vã, hỏi: "Muội tử, ở đây không tốt sao lại phải rời đi?"

Diệp Linh Cẩm trong lòng ấm áp. "Chúng ta vốn là đi ngang qua đây, rốt cuộc cũng phải đi rồi, cũng vừa đúng lúc có việc phải làm. . . . . ." Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, lời nói rất xưa nhưng cũng rất có đạo lý.

"Ca Ca, Tỷ Tỷ phải đi sao. . . . . ." Hương Nhi tựa hồ cũng hiểu, mở to mắt nhìn bọn họ.

Diệp Linh Cẩm ngồi xổm xuống, sờ sờ Hương Nhi, trong lòng cũng có chút không nở, nói: "Đúng vậy a ... Ca Ca, Tỷ Tỷ phải đi rồi. . . . Ngoan. . . . . . Về sau phải nghe lời cha, mẹ. . . . . ."

"Trương đại ca. . . . . . Ta sẽ để lại một ít thuốc, ngươi uuống mấy ngày nữa thì có thể hoàn toàn bình phục. . . . . ." Nhan Nhiễm Y ôn hòa nói.

Diệp Linh Cẩm cảm thấy mấy ngày nay, Nhan Nhiễm Y có chút thay đổi, mặc dù vẫn như trước kia nhìn ai cũng cười ôn hòa, nhưng đã có vẻ quan tâm đến người khác một chút và có mùi vị của cuộc sống.

"Ai, tốt!" Trương đại ca mỉm cười với hắn.

Trương tẩu nói: "Nếu phải đi thì ta cũng không giữ các ngươi lại nữa, ngày mai chuẩn bị khi nào thì đi?"

"Tỷ tỷ. . . . vẫn chưa sinh đệ đệ chơi cùng ta đấy . . . vì sao lại đi. . . . . ." Hương Nhi nắm vạt áo Diệp Linh Cẩm, quệt miệng, nước mắt chảy ra.

Thường ngày, Diệp Linh Cẩm nghe nói như vậy, trong lòng cảm giác rất khó chịu nhưng nàng cũng không nở lòng. Trương tẩu cười ôm lấy Hương Nhi, nói: "Được rồi, đừng khóc. . . . . . Ngươi xem, làm cho tỷ tỷ đi cũng không dễ chịu. . . . . ."

Một đêm này, Diệp Linh Cẩm lăn qua lộn lại ở trong lòng Nhan Nhiễm Y rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai, Nhan Nhiễm Y đi trước Diệp Linh Cẩm, bọn họ vẫn còn mặc quần áo của Trương tẩu và Trương đại ca, nàng thu thập quần áo của mình mang theo, một canh giờ sau, đi đến cửa thành chờ Nhan Nhiễm Y.

Nhưng nàng đợi hơn hai canh giờ vẫn không thấy bóng dáng của Nhan Nhiễm Y đâu, Trong lòng Diệp linh Cẩm khẩn trương. Nhan Nhiễm Y không phải là loại người tùy tiện nói, lại nuốt lời. Hắn bảo nàng đến đó thì hắn sẽ đến ngay, nhất định là như vậy, trừ phi có chuyện gì xãy ra.

Diệp linh Cẩm trong lòng cực kỳ lo lắng, từ trước nay chưa từng sợ như vậy, bởi vì Nhan Nhiễm Y vẫn luôn nói một là một, không hai lời, nói được là làm được, đây là lần đầu tiên.

Nàng hối hận vô cùng sao mình không hỏi nhà viên ngoại đó ở chỗ nào, nếu biết sẽ đi tìm cũng tốt hơn bây giờ ở nơi này lo lắng suông.

"Ta đến rồi. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Linh Cẩm làm nàng giật mình. rốt cuộc nàng đã yên tâm."Tại sao lâu thế. . . . . ."

"Xảy ra chút chuyện. . . . . . Đợi chút nữa sẽ nói cho ngươi, trước hết mau đi ra khỏi thành. . . . ." Nhan Nhiễm Y kéo Diệp Linh Cẩm đi.

Diệp Linh Cẩm chú ý tóc của Nhan Nhiễm Y thường ngày tung bay, hơi rối loạn, cả người có cảm giác rất vội vàng, không giống như trước đây trông thật nhàn nhã. Ra khỏi thành, đến chỗ không người, Nhan Nhiễm Y dứt khoát ôm Diệp Linh Cẩm vận khinh công, lướt ra đi một khoảng rất xa, sau đó hạ xuống.

Diệp Linh Cẩm mới vừa rồi bị Nhan Nhiễm Y kéo, cả người bị chóng mặt, rơi xuống đất, đầu lắc lư vài cái mới khôi phục bình thường. Thấy Nhan Nhiễm Y ngừng lại, dường như cũng không gấp nữa, Diệp Linh Cẩm liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Nhan Nhiễm Y hai tay chấp sau lưng, nhìn nơi vắng vẻ phía trước mặt, nói: "Hôm nay ta đi đến nhà viên ngoại đó. . . . . . Quả nhiên giống như ta phỏng đoán hôm qua . . . . . ."

"Thế nào?"

"Nhà viên ngoại này mai phục rất nhiều cao thủ áo đen đang chờ ta, bọn chúng cho rằng ta biết rõ Trường Sinh Dẫn nên muốn giữ ta lại. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm vừa nghe, tưởng tượng tình huống khẩn cấp lúc ấy, đồng thời trong lòng cũng có rất nhiều nghi vấn.

"Viên ngoại này nói ta là con trai của Nhan Tương, Trường Sinh Dẫn do Sư Phụ của cha ta luyện thành, ta tự nhiên cũng phải biết. . . ." Lúc Nhan Nhiễm Y nói chuyện, giọng nói có chút nặng nề.

Nhan Tương? Diệp Linh Cẩm hoàn toàn không biết năm đó võ lâm xảy ra chuyện gì, cũng không biết Nhan Tương là người rất lợi hại, nhưng là nàng biết cha của Nhan Nhiễm Y gọi Nhan Tương.

"Chuyện này không giống một viên ngoại bình thường nên biết . . . . . ." Diệp Linh Cẩm đứng bên cạnh Nhan Nhiễm Y, cùng hắn sóng vai, nhìn về phía trước. Vẻ mặt hai người hết sức nặng nề. Phía sau chuyện Diệp gia bị giết hại, dường như thật chẳng phải đơn giản.

Nhan Nhiễm Y gật đầu một cái, nói: "chuyện này nhất định phía sau có người điều khiển, nói không chừng là thủ phạm phía sau màn. Cao thủ so chiêu, nhiều chiêu cực kỳ ngoan độc. Ta và bọn người áo đen đánh nhau một trận, sau đó muốn đi bắt tên viên ngoại đó để tra ra người phía sau màn, nhưng lúc đó, tên viên ngoại đã bị một người áo đen, một đao giết chết. . . . . ."

Hắn chỉ nói mấy câu về việc đánh nhau vừa rồi, nhưng Diệp Linh Cẩm cảm thấy hẳn là cực kỳ hung tàn hiểm ác.

Viên ngoại đó lại có thể bị bọn người áo đen giết, cho thấy, người phía sau bức màn kia muốn diệt khẩu, viên ngoại chỉ là công cụ dẫn dụ Nhan Nhiễm Y ra ngoài, cho nên sai bọn người áo đen giết chết hắn trước khi bị Nhan Nhiễm Y bắt được, đề phòng tiết lộ bí mật. Hoặc là. . . . . .

"Ngươi nói, bọn người áo đen có thể là kẻ phía sau bức màn hay không? Mà hôm nay vốn là muốn dẫn dụ ngươi xuất hiện, sau đó giết chết ngươi?" Diệp Linh Cẩm nghiêng đầu, suy đoán nói.

Nhan Nhiễm Y gật đầu một cái, nói: "Có thể có khả năng này. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm rất vui mừng, mình rốt cuộc có thể cùng Nhan Nhiễm Y nói chuyện nghiêm chỉnh, ngày trước, nàng không bao giờ nói đến loại chuyện này.... . . . . . Cho nên, sau khi quyết định đối mặt, nàng đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại, rồi thường xuyên tự hỏi, mà hiện giờ, rốt cuộc nàng hoàn toàn không còn bị trói buộc nữa.

"Người phía sau màn muốn dẫn dụ ta xuất hiện, ít nhất là có quan hệ sâu xa với nhà chúng ta, hoặc có lẽ là có quan hệ sâu xa với Sư Đệ của cha ta . . . ." Nhan Nhiễm Y nói.

Diệp Linh Cẩm đồng ý cách nhìn của hắn. . . . . ."Cha ngươi không phải nói là Sư đệ hắn trước khi chết có một khoảng thời gian không biết đi nơi nào sao. . . . . . Có lẽ trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, có thể bắt tay điều tra từ nơi này . . . . ."

"Ừ" Nhan Nhiễm Y chợt cầm tay Diệp Linh Cẩm, quay đầu nhìn nàng âm ấm mỉm cười. Mặc dù tóc rối loạn, bộ dạng phong trần mệt mỏi, lại không chút nào ảnh hưởng đến vẻ tao nhã của hắn, hợp với phong cảnh, giống như một thanh kiếm sắc bén, thanh kiếm sáng lóe ở nơi chân trời . . .

"Ngươi thật sự thay đổi rất nhiều. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn nàng âm ấm nói.

Trong lòng Diệp Linh Cẩm có chút cảm động, nàng thay đổi, cố gắng của nàng, hắn là nhìn thấy .

"Chỉ là. . . . . . người phía sau bức màn này muốn đẩy ta vào chỗ chết. . . . . . Không biết là vì nguyên nhân gì. . . . . ." Nhan Nhiễm Y lại nói.

Điểm này Diệp Linh Cẩm cũng rất không hiểu, nếu quả như thật là vì Trường Sinh Dẫn, nên bắt sống Nhan Nhiễm Y, tại sao muốn giết chết hắn?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngoc-luu-lac-giang-ho/chuong-134/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận