Nghĩa Hải Hào Tình
Tác giả: Điên Phong
Chương 130: Ngươi muốn chết như thế nào?
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Vip.vandan
Share by thangioi.com
Mây đen trôi nổi che phủ quang mang của ánh trăng cùng những vì tinh tú. Cả bầu trời tối đen giống như lâm vào một khoảng chết lặng.
Trong căn biệt thự số 3 tại khu Đàn Cung, đèn điện sáng trưng. Theo bên ngoài cửa sổ có thể ngẫu nhiên chứng kiến bóng người chớp động. Mơ hồ còn nghe được tiếng âm nhạc ầm ĩ từ bên trong truyền ra.
Trong phòng ngủ của căn biệt thự. Tiêu Huỳnh Huynh bị trói ở trên một cái ghế, không tài nào nhúc nhích nổi. Nàng kịch liệt giãy giụa, cố gắng thoát khỏi trói buộc. Kẻ trói nàng chính là bảo tiêu của Đái Nhạc, thủ pháp nhất lưu, nàng há lại có thể giãy giụa sao?
"Đái Nhạc, tên hỗn đản này! Ngươi không thể đối xử với Vi Vi như vậy!" Mắt thấy giãy giụa không có hiệu quả, Tiêu Huỳnh Huỳnh đình chỉ hành động, nàng trợn trừng mắt hướng Đái Nhạc ở bên cạnh, lớn tiếng mắng.
Đái Nhạc mặc một bộ áo đuôi tôm màu trắng, trong tay bưng một ly rượu vang màu đỏ tươi, khuôn mặt mang biểu tình hưng phấn.
“Tiêu Huỳnh Huỳnh, chẳng lẽ Cường tử không nói cho cô biết, bằng hữu không bằng một đống phân chó hay sao?” Nghe Tiêu Huỳnh Huỳnh kêu gào, Đái Nhạc quay đầu cười lạnh, nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng.
Bị Đái Nhạc nhìn soi mói, Tiêu Huỳnh Huỳnh toàn thân không được thoải mái, nàng từng nghe Tiêu Cường nói qua, lòng dạ của Đái Nhạc tuyệt đối không phải người cùng lứa tuổi hai mươi, có thể hiểu được.
Coi như không thoải mái, nhưng Tiêu Huỳnh Huỳnh vẫn đón nhận ánh mắt của Đái Nhạc, lạnh lùng nói: “Đái Nhạc, ngươi không cho rằng, ngươi làm như vậy thật mất mặt sao? Ngươi không cạnh tranh nổi với cái tên nhà quê kia, ngươi thì tính là nam nhân cái gì!”
“Câm miệng!” Cơ mặt Đái Nhạc điên cuồng nhảy dựng lên vài cái: “Nếu không, ta không ngại song phi đâu.”
“Đái Nhạc, ngươi dám?” Tiêu Huỳnh Huỳnh vốn hơi sợ, theo sau đó giận dữ nói: “Ngươi dám động tới một đầu ngón tay của ta. Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Đái Nhạc mỉm cười đem thân mình áp sát đến bên cạnh Tiêu Huỳnh Huỳnh, tham lam hít thở mùi hương trên cơ thể nàng. Sau đó vươn bàn tay trắng nhợt, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của Tiêu Huỳnh Huỳnh lên, cười nói: “Yên tâm, tôi đối với cô không có hứng thú. Mặt khác đừng mang Tiêu Thanh Sơn ra đây dọa nhau. Tôi nói cho cô biết, nếu không phải có sự tồn tại của Tiêu Cường, Tiêu Thanh Sơn hắn đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi!”
Dứt lời Đái Nhạc nghiêng đầu sang chỗ khác, thật tiêu sái dốc rượu vào trong miệng.
“Hừ! Đái Nhạc ngươi không phải có bổn sự sao? Như thế nào không dám cạnh tranh công bình với tên nhà quê kia đây? Chẳng lẽ ngươi không so sánh nổi hắn, ngay cả một tên nhà quê còn chẳng bằng, ngươi có tư cách gì tiếp quản Mãnh Hổ bang chứ?” Tiêu Huỳnh Huynhg chứng kiến Đái Nhạc đối với chính mình không có hứng thú, ngữ khí lại trở nên cay nghiệt hơn rất nhiều.
“Cô nên biết rằng hiện tại hắn không phải là tên nhà quê nữa, hắn chính là người nối nghiệp của cha cô.” Đái Nhạc âm trầm nói tiếp: “Mà còn nữa, hiện giờ hắn chính là hồng nhân trong xã hội thượng lưu.”
“Thế thì sao nào? Chỉ một chút khó khăn mà ngươi không dám cạnh tranh công bình ư?” Tiêu Huỳnh Huỳnh trào phúng nói: “Ta nói cho ngươi biết, Đái Nhạc, ngươi chính là một tên nhát gan! Một người nhu nhược không có nhân phẩm!”
“Câm miệng!” Đái Nhạc hừ lạnh một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Huỳnh Huỳnh, đôi con ngươi kia tràn ngập lửa giận: “Mặc dù tôi không có hứng thú với cô, nhưng không có nghĩa là những người ở trong đại sảnh cũng như thế. Cho nên, tốt nhất là cô ngoan ngoãn câm miệng lại.”
“Bọn chúng dám sao?” Tiêu Huỳnh Huỳnh cười lạnh.
Đái Nhạc ha hả cười: “Huỳnh Huỳnh, đặt dưới tình huống bình thường thì quả thật bọn họ không dám, nhưng cô đừng quên. Hiện tại bọn hắn cũng phê thuốc, cô nghĩ rằng bọn hắn không dám sao? Mùi vị bị cưỡng bức luân phiên không hay ho gì đâu.”
Nghe Đái Nhạc uy hiếp. Tiêu Huỳnh Huỳnh theo bản năng cảm nhận được sợ hãi, có thể đối với nữ nhân mà nói, cái cụm từ cưỡng bức luân phiên quá mức khủng bố. Nhất là nữ nhân còn trong trắng như Tiêu Huỳnh Huỳnh.
“Tên nhu nhược!” Mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng Tiêu Huỳnh Huỳnh vẫn cắn răng mắng thêm một câu.
Đái Nhạc híp mắt nhìn chằm chằm nàng vài giây đồng hồ, tiếp đó: “Được rồi, cô có thể coi tôi là người nhu nhược. Thế nhưng đã làm sao? Sau khi tôi xem xong Lưu Vi biểu diễn bộ dạng phong tao, liền sẽ đi hưởng thụ nàng.”
“Lý Dật sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Bỗng nhiên Tiêu Huỳnh Huỳnh nhớ đến Lý Dật.
“Hắn?” Đái Nhạc không cho là đúng cười khinh thường: “Chờ sau khi tôi hưởng thụ xong Lưu Vi, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp đưa hắn đi gặp Diêm Vương gia đàm luận nhân sinh.”
Ngữ khí cứng rắn vừa ra khỏi miệng Đái Nhạc, thì chiếc màn hình tinh thể lỏng trên vách tường của phòng ngủ cũng xuất hiện một loạt hình ảnh.
Trong màn hình, Lưu Vi gương mặt đỏ phừng phừng, nằm ở trên một chiếc giường lớn, thở hổn hển, thân hình cũng run rẩy nhẹ nhàng.
Đái Nhạc giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cười nói: “Nhiều nhất chỉ còn năm phút nữa là dược tính sẽ phát tác, Tiêu Huỳnh Huỳnh, có lẽ cô không biết. Loại thuốc này tôi nhập khẩu về từ nước ngoài, người nào uống phải liền sản sinh ra dục vọng cao độ. Đến khi thỏa mãn thì tác dụng của thuốc mới giảm sút, cho nên Lưu Vi sẽ cầu khẩn dưới chân tôi!”
“Đê tiện, vô sỉ!” Tiêu Huỳnh Huỳnh hổn hển mắng, nhưng trong lòng nàng hối hận muốn chết, trước đó căn bản nàng không nghĩ tới, Đái Nhạc kêu nàng mời Lưu Vi đi chơi chính là một cái bẫy.
Khóe miệng Đái Nhạc hơi nhếch lên: “Thủ đoạn không cần biết, quan trọng nhất chính là…Kết quả.” Câu nói của Đái Nhạc làm cho Tiêu Huỳnh Huỳnh thập phần phẫn nộ, nàng một mực lớn tiếng mắng chửi, cố gắng khiến Đái Nhạc dừng lại. Nhưng Đái Nhạc hoàn toàn coi thường nàng, đối với tình hình trước mắt, Tiêu Huỳnh Huỳnh chỉ còn biện pháp cầu mong sao Lý Dật có thể đuổi kịp tới đây.
Lúc này chiếc ô tô của Lý Dật đã chạy tới cổng khu Đàn Cung xa hoa rồi.
Đàn Cung là một trong hai khu nhà nổi tiếng xa hoa nhất Thượng Hải, diện tích bao quát rất lớn, cả khu này ước chừng có khoảng vài chục căn biệt thự, những căn biệt thự này đều có bãi đỗ xe cùng hoa viên độc lập. Buổi tối, đa phần người dân đều khóa cổng tắt đèn, chỉ một vài căn biệt thự còn mở đèn sáng.
Tại lối vào khu biệt thự, hai gã bảo vệ chứng kiến Lý Dật lái chiếc xe limousine hơn trăm vạn, cũng không dám ngăn trở, mà trực tiếp cho đi qua.
Mặc dù có quy định phi thường rõ ràng, phàm là có xe từ bên ngoài tiến nhập vào khu Đàn Cung này, nhất định phải xuất trình giấy tờ tùy thân.
Nhưng bọn hắn chỉ làm bảo vệ, sinh hoạt ở dưới tầng áp chót trong xã hội mà thôi. Một tháng lương được mấy ngàn đồng, trừ khi đầu óc có bệnh, nếu không tuyệt đối sẽ không tự đi tìm phiền toái. Huống chi bọn hắn biết rõ ràng, tại căn biệt thự số 3 kia đang mở dạ tiệc, lúc trước có thật nhiều người đi xe thể thao cùng limousine tới tham dự.
Trong mắt bọn hắn, Lý Dật hẳn là cũng tới tham gia dạ tiệc.
Lý Dật chứng kiến bảo vệ không ngăn trở, liền mạnh mẽ đạp chân ga, phóng vọt vào bên trong khu Đàn Cung.
Một bên hắn thuần thục điều khiển xe, một bên dùng ánh mắt đánh giá quang cảnh bốn phía chung quanh. Cuối cùng đã nhận rõ, đem ô tô lái đến trước một căn biệt thự còn bật đèn sáng choang.
Lý Dật xác nhận nơi này chính là căn biệt thự số 3. Cánh cổng phía trước mở rộng, có bốn gã đại hán thân mặc âu phục đen, thân thể của bọn họ cường tráng không nói, bên hông lại cồm cộp, vừa nhìn đã biết là có giấu hung khí.
“Chẳng biết Đái thiếu gia đã chơi con nhỏ Tiêu Huỳnh Huỳnh hay chưa?”
“Cô ả Tiêu Huỳnh Huỳnh này thân phận đặc thù. Đái thiếu gia có dám chơi không?”
“Coi như Đái thiếu gia chơi thật, chẳng lẽ Tiêu Thanh Sơn dám tìm hắn gây phiền toái sao?”
“Cho Tiêu Thanh Sơn thêm một lá gan, hắn cũng không dám!”
……
Bốn người đứng quây thành vòng tròn, vừa hút thuốc vừa bàn tán chuyện cùng nhau. Lúc này bọn hắn chứng kiến một chiếc ô tô đang chạy tới, lập tức tản ra. Một người trong đó bước lên ngăn đón xe, không giống như bảo vệ ở bên ngoài cổng, bọn hắn chính là bảo tiêu của Đái Nhạc. Tự nhiên phải kiểm tra khách nhân muốn ra vào biệt thự.
Thấy có người ngăn đón, Lý Dật hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn giảm tốc độ. Ngay khi Lý Dật dừng lại, đồng thời tên đại hán kia bước tới ra hiệu cho hắn mở cửa xe. Còn ba tên đại hán kia thì vẫn đang tiếp tục bàn chuyện.
Lý Dật nhẹ nhàng mở cửa xe, không đợi cho tên đại hán kia mở miệng, tay phải đã trình dạng thủ đao nhanh như chớp chém ra, hung hăng kích thẳng vào sau gáy của tên này. Tên đại hán không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, trực tiếp đổ gục xuống đất.
Chứng kiến tên đại hán gặp chuyện, ba người còn lại sắc mặt biến đổi, khẩn trương muốn bạt súng.
Ngay tức thì, bọn hắn trông thấy một đạo hắc ảnh lao ra từ bên trong ô tô, giống như một bóng u linh chớp mắt đã tiếp cận bên người bọn hắn.
“Phanh phanh phanh!” Ba tiếng trầm đục qua đi, bọn hắn còn chưa kịp rút súng, liền bị Lý Dật hạ gục. Trước lúc dừng xe, Lý Dật đã tính toán khoảng cách của ba người. Hiện giờ động thủ cũng phi thường thoải mái. Dù sao lấy thực lực hiện tại đã tiếp cận bảy thành kiếp trước, đối phó với đám bảo tiêu bình thường, quả thực chính là việc giết gà dùng dao mổ trâu.
Trước khi chưa làm rõ ràng chân tướng sự tình, Lý Dật cũng không có muốn hạ sát thủ, chỉ đánh cho bốn người hôn mê bất tỉnh đi thôi. Lý Dật đem súng giấu ở bên hông, bước nhanh vào bên trong căn biệt thự.
Giữa đại sảnh của căn biệt thự chớp lóe ánh đèn nhấp nháy, tiếng âm nhạc ầm ĩ vang vọng bên trong nơi này. Trong không khí sương khói vờn quanh, đồng thời cũng tràn ngập hương vị cồn nồng đậm.
Trong đại sảnh có mười mấy người cả nam lẫn nữ đang ôm nhau cùng một chỗ, điên cuồng lắc đầu. Mà ở trên ghế sofa bên cạnh, có vài đôi nam nữ thân thể trần truồng, hung hăng trừu động thân mình, trong miệng phát ra chuỗi thanh âm như thống khổ lại như rên rỉ khoái hoạt.
Chẳng những thế còn có hai tên biến thái đang cùng nhau tàn phá trên một nữ nhân, một tên động trên mặt, một tên động phía dưới. Người phụ nữ kia biểu tình giống như phê thuốc, thập phần điên cuồng.
Thu tất cả mọi chuyện này vào trong tầm mắt, Lý Dật không khỏi nhíu chặt đôi lông mày. Vi Vi thật sự tới đây sao?
Nghi hoặc đồng thời Lý Dật nhanh chân bước vào trong đại sảnh tìm kiếm bóng dáng của Lưu Vi, nhưng lại không phát hiện ra nàng.
Ngay tại lúc Lý Dật muốn lên cầu thang tầng hai, thì gặp một nữ nhân bộ dạng ước chừng còn trẻ tuổi, chiếc áo trên thân gần như trong suốt, nàng loạng choạng bước tới bên cạnh Lý Dật, liếm liếm môi nói: “Suất ca, đến làm em đi?”
Khi nàng nói chuyện đồng thời cũng nở một nụ cười dâm đãng, sau đó chống tay vào cầu thang vểnh mông ra. Lý Dật không thèm quan tâm đến nữ nhân kia, mà dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên cầu thang.
Trong căn biệt thự này có rất nhiều phòng đơn lẻ. Mỗi khi Lý Dật đến trước một gian phòng cũng đều ghé tai dán ở trên cánh cửa. Xác định bên trong không có thanh âm, lại tiếp tục tìm kiếm.
“Tiêu Huỳnh Huỳnh, trong lòng mỗi nữ nhân đều có máu phong tao, không phải Lưu Vi nàng rất đơn thuần hay sao? Cô nghe đi, thanh âm của nàng thực dâm đãng, còn nữa, dường như nàng đang rất nóng nực, muốn cởi bỏ quần áo trên người kìa!”
“Đái Nhạc, ngươi chết không được tử tế!”
Bỗng nhiên nghe được thanh âm trong phòng ngủ truyền ra. Lý Dật hơi nheo mắt lại, theo sau đó thoái lui về phía sau vài bước, tung chân đạp vào cửa phòng.
Bỗng nhiên ầm vang một tiếng, Đái Nhạc từ trên ghế nhảy dựng lên, bước nhanh ra ngoài, vừa vặn chạm mặt Lý Dật ở trước cửa. Chứng kiến Lý Dật toàn thân tản mát sát khí mãnh liệt, hắn không khỏi biến sắc, theo bản năng xoay ngược thân, muốn chạy tới cầm khẩu súng ở trên bàn.
Chính là Lý Dật lại không cho hắn cơ hội, ngay khi Đái Nhạc xoay người, Lý Dật chớp mắt trùng động, thân hình đột ngột nhảy vọt tới vài thước, chộp trúng sau gáy của Đái Nhạc. Tựa như đang xách một con gà, đem Đái Nhạc cử bổng lên.
Trong gian phòng, sau khi Tiêu Huỳnh Huỳnh trông thấy Lý Dật xuất hiện, nhất thời kích động hô lớn: “Lý Dật, anh mau đi sang vách bên cạnh, Vi Vi sắp không xong rồi!”
Tiêu Huỳnh Huỳnh vừa nói dứt lời, Lý Dật cũng vô tình nhìn thoáng qua màn hình tinh thể lỏng ở trên vách tường.
Trong màn ảnh, gương mặt của Lưu Vi giống như bị sung huyết, đỏ đến mức dọa người. Hai chân nàng cật lực khép chặt cùng một chỗ, dùng sức ma xát, cái miệng nhỏ nhắn mơ hồ rên rỉ không rõ. Còn hai cánh tay đang tự cấu xé quần áo trên người của chính mình.
Chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt của Lý Dật híp lại thành một đường chỉ nhỏ. Nhất thời một cỗ sát khí nồng đậm theo trên người hắn bạo phát ra, lan tràn khắp chung quanh gian phòng. Đái Nhạc chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân run lên một trận.
Lý Dật chậm rãi thu hồi mục quang, diễn cảm vô tình nhìn Đái Nhạc trong tay, liếm khóe môi nói: “Ngươi muốn chết như thế nào?”