Nhất Phẩm Giang Sơn
Tác giả: Tam Giới Đại Sư
Quyển 5: Quyết Chế Lệnh
Chương 196: Tiểu Quận Chúa
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Khi tới trước cửa vương phủ quận Nhữ Nam, thấy trước cửa vắng ngắt, Trần Khác cười nói:
- Ngươi nói chạm vào có thể bỏng tay. Làm sao mà ngay cả xe ngựa đông đúc cũng không thấy?
- Mọi người đều nói công tử thứ mười ba đều chỉ biết đọc sách, không biết hưởng thụ. Cho nên cũng không ra ngoài gặp mặt ai khác.
Lý Trung lắc đầu nói:
- Đây đúng là nhà đã rách còn lại nát nữa mà. Đương nhiên, đây là do người khác làm. Ai bảo cậu ta nhiều huynh đệ như vậy?
Nói xong cười hắc hắc nói :
- Những người quan sát động tĩnh nói, mười mấy huynh đệ của cậu ta có nhà ở bên ngoài phủ, trong khoảng thời gian này, bọn họ thu lễ đầy tay từ sáng đến tối, đều có người đến hỏi thăm tặng lễ.
Anh ta lại dừng một chút rồi nói:
- Mà ngay cả người sai vặt của bọn họ cũng đều phát tài. Hiện tại cả đám lỗ mũi hướng lên trời, dáng vẻ rất kiêu căng.
Câu cuối cùng này của anh ta đã làm lộ ý tưởng thật sự trong lòng. Tổ tông à, người phải phát đạt chúng ta mới có thể thơm lây được.
Trần Khác không để ý đến anh ta, xe ngựa đã đến vương phủ quận Bắc Hải, nơi này cũng là cửa có thể giăng lưới bắt chim. Cái khác chính là, nơi đó vắng vẻ là giả, nơi này tiêu điều là thật…
Vệ sĩ của phủ nhận ra Trần Khác. Tiểu Vương gia đã sớm phân phó, anh ta cũng không cần phải báo lại. Huống chi Trần Khác ra tay rất hào phóng, mỗi khi đến đều ban thưởng. Thấy hắn đến thì cười mời hắn vào. Trên đường vào, Trần Khác thấy lão Tiền đang chống gậy răn dạy mấy tên thị vệ thì lên tiếng chào hỏi. Lão Tiền vừa thấy là hắn, lúc này mới buông tha cho mấy tên tiểu tử xui xẻo, chống gậy, khoát tay một cái nói:
- Ta đưa Trần quan nhân đi, ngươi cứ trở về.
Thị vệ đưa Trần Khác vào liền lên tiếng đáp ứng rồi quay lại. Trần Khác thân thiết hỏi:
- Vết thương thế như thế nào rồi?
Lão Tiền nhếch miệng cười nói:
- Không có gì đáng ngại, Vương thái y đã xem qua, nói ngày sau vẫn có thể chạy nhảy như thường. Chỉ có điều hơi khập khiêng, nhưng không sao, trẻ nhỏ nhà lão phu cũng đã tám tuổi rồi.
- Ta ở phố Mã Hành đã nhượng lại một cái cửa hàng.
Nghe nói Vương Duy Nhất đã xem qua, Trần Khác cũng yên lòng nói:
- Vốn là định nếu lão không làm được việc này, cũng có một kế để sinh nhai. Như vậy xem ra, ta phải cùng công tử của lão nói thưởng cho lão rồi.
Nếu lão Tiền rời khỏi Vương phủ thì Trần Khác có thể cảm tạ lão như thế nào cũng được, nhưng người ta vẫn là thị vệ trong phủ, đương nhiên phải được sự đồng ý của Triệu Tông Tích.
- Quan nhân cần gì phải tốn kém, lão cũng không biết kinh doanh.
Tiền Lão cảm kích cười nói.
- Không cần lão kinh doanh, chỉ cần ngồi thu tiền lãi là được.
Trần Khác cười nói:
- Là bao luôn buôn bán, không bồi thường tiền lỗ.
- Cái gì?
Lão Tiền nhất thời hiếu kỳ nói.
- Là quán rượu Lương gia.
Trần Khác hời hợt nói:
- Là loại có thể tự ủ .
- A…
Lão Tiền tuy không phải người buôn bán, nhưng cũng biết ở đời Tống rượu được độc quyền. Một quán rượu có giấy phép được ủ rượu có ý nghĩa là gì, liền vội vàng từ chối nói:
- Quá quý trọng rồi, tiểu nhân làm sao mà dám nhận.
Trần Khác lắc đầu cười cười nói:
- Nhận được, nhận được. Mạng của lão so với núi vàng còn đáng giá hơn. Lão nếu không chịu nhận, tương lai ai còn dám ra sức bảo vệ ta?
Lời nói vừa nói xong lại toát ra một khí phách làm người khác không thể không nhận. Trần Khác làm sao có thể không khiến người khác phục được?
Lão Tiền đồng ý, mặt mày hớn hở nói:
- Vậy lão đành nhận thành ý của quan nhân rồi, lão thật sự là đã có phúc đức tám đời rồi.
Trong lúc nói chuyện, khi tới hậu hoa viên thì nghe được có tiếng đàn truyền tới. Hai người không hẹn mà cùng im lặng, nhìn về phía tiếng đàn phát ra từ trong đình bát giác ở giữa hồ sen . Lão Tiền bĩu môi, ra hiệu ý bảo phu thê tiểu Vương gia đang ở bên trong. Trần Khác dừng bước lại, ra hiệu lão không cần phá hư ý cảnh tốt đẹp này.
Để đứng ở bên cạnh hồ sen nhìn về phía xa xôi, chỉ thấy nước xanh vờn quanh tòa tiểu đình. Màn lụa mỏng treo trước một thiếu nữ áo trắng đang ngồi trước đàn cầm bị gió thổi nhẹ qua. Lụa mỏng tung bay, nàng tựa như hiện như ẩn, phảng phất như tiếng đàn Trần Khác nghe là của thần tiên.
Lúc đầu như gió êm dịu phả vào mặt, khiến hắn cảm thấy cả người ấm áp, ngay cả những đóa sen tàn phai trong hồ tựa như cũng không tiêu điều. Sau đó tiếng đàn lại biến đổi, như tiếng núi thu yên tĩnh, trăng cao trên rừng làm cho tâm ý của người khác chuyển biến. Chính vào lúc đang vui vẻ thoải mái, tiếng đàn lại tiếp tục thay đổi. Như Phượng hoàng bay múa, trăm chim cùng theo, tiếng ca của thiếu nữ uyển chuyển theo tiếng đàn ngân lên:
Tiếc thay công tử phong lưu,
Vóc người cao lớn mỹ miều biết bao.
Người cao vầng trán cũng cao,
Long lanh đôi mắt như sao rạng ngời.
Bước đi nhẹ gót hán hài,
Cung tên thôi ắt chẳng ai sánh tày.
Tiếc thay danh tiếng bấy nay,
Sáng trong đôi mắt mặt mày phương phi.
Dáng đi điệu đứng uy nghi,
Suốt ngày luyện tập bắn bia thật nhiều.
Bắn bia luôn trúng hồng tâm,
Cháu nhà thật chẳng còn lầm với ai.
Nàng hát chính là một bài ‘Kinh Thi - Tề Phong’. Cổ vận cực kỳ thích hợp với diễn xướng đó, trong chất giọng linh hoạt biến ảo của thiếu nữ, không ngờ lại làm người khác say mê như vậy.
Bài hát đã kết thúc rồi, mà dư âm lượn lờ đâu đó. Trần Khác vẫn chưa tỉnh lại từ trong ý cảnh lộng lẫy kia, thì nghe một giọng nữ trêu đùa:
- Khúc hát này của muội tử hát rất tốt, chỉ có điều…
- Xin Tẩu tẩu chỉ giáo.
Tiếng thiếu nữ kia vang lên.
- Chỉ có điều không biết thần xạ thủ cao lớn cường tráng, thân thủ nhanh nhẹn là ai? Không phải người trong lòng của muội chứ?
- Người ta có lòng tốt muốn hát cho mọi người đỡ buồn, tẩu lại tới đây cười muội.
Giọng nữ tử hát ngây thơ nói:
- Ca, mau mau phân xử đúng sai đi.
- Ta cũng muốn biết rốt cuộc là người nào có thể “cháu nhà thật chẳng lầm với ai” đây?
Âm thanh Triệu Tông Tích tràn đầy vẻ trêu chọc vang lên. Trần Khác không khỏi thở ra một hơi, thầm nhủ: “Xem ra người này còn kiên cường hơn so với mình tưởng tượng’.
Lúc này, Lão Tiền hướng vào thủy đình bẩm báo nói:
- Công tử, có Trần quan nhân tới.
- Hả?
Triệu Tông Tích vén tấm lụa mỏng lên, quả nhiên thấy Trần Khác. Vẻ mặt nhất thời vui vẻ nói:
- Tam Lang mau tới đây nghe hát, khó lắm muội muội của ta mới biểu diễn một lần.
Trần Khác cười đi qua hành lang gấp khúc vào thủy đình, hướng hai người Trương thị và tiểu quận chúa thi lễ chào một tiếng, hai nàng cũng đứng dậy đáp lễ. Hai người coi như cũng là quen biết, Trương thị sau khi đứng dậy lấy tay so trán của mình với bả vai Trần Khác cười nói:
- Thường xuyên lui tới nhưng không phát hiện, thúc thúc lại cao hơn ta một cái đầu a.
- Còn rất cường tráng, rất mạnh mẽ bắn cung cũng không tệ.
Triệu Tông Tích cũng trêu đùa.
- Không hát cho mọi người nghe nữa.
Tiểu quận chúa xấu hổ đỏ mặt, dậm chân nói:
- Hai phu thê các người hợp lại với nhau ăn hiếp muội.
Nói xong đỏ mặt nhìn Trần Khác nói:
- Tam ca ca đến phân xử đi, như vậy có phải là không có lương tâm không?
- Bọn họ làm như vậy là không đúng.
Trần Khác cười nói:
- Tuy nhiên tiểu muội nếu như có người trong lòng. Đừng ngại nói ra, chúng ta sẽ giúp muội bắt về làm phu quân.
- Các ngươi đều là người xấu…
Tiểu quận chúa cực kỳ lúng túng, bộ dáng thẹn thùng, so với hoa sen trong hồ còn khiến người khác thương tiếc hơn. Ngồi xuống nói vài câu đơn giản, biết mọi người có chuyện cần nói, tiểu quận chúa và Trương thị liền rời đi. Sau khi đã đi xa, Trương thị thấy Tiểu quận chú đang quay đầu lại nhìn thì không khỏi cười nói:
- Muội muội, muội nói thật với tẩu tẩu đi. Có phải đã nhìn trúng Trần Tam Lang kia rồi không?
- Muội cũng không biết, chỉ cảm thấy nhìn rất thuận mắt. Mà lúc diễn xuất giống thổ phỉ kia, cũng cảm thấy rất tự nhiên, phóng khoáng cực kỳ.
Tiểu quận chúa và Trương thị tình cảm vô cùng tốt, nghe vậy thì than nhẹ một tiếng nói:
- Có lúc không hiểu sao lại nhớ tới huynh ấy, muốn nghe được chuyện về huynh ấy. Vừa nghe đến tên họ của huynh ấy thì tim đập mạnh hơn rất nhiều…
- Muội muội ngốc, đây gọi là ái mộ.
Trương thị mỉm cười nói:
- Tuy nhiên cũng không thể trách được. Thiếu niên cao lớn, tự nhiên phóng khoáng, tài mạo song toàn như vậy, có nữ tử nào thấy mà không mến mộ?
- Đúng vậy a, Tô Tiểu Muội kia quả thật rất may mắn.
Tiểu quận chúa buồn bã nói:
- Đã sớm định thân với huynh ấy rồi.
- Nghe ca ca muội nói, bọn họ còn chưa thành thân.
Trương thị nhỏ giọng nói:
- Không bằng bảo ca muội xin hoàng thượng, ban hôn cho muội.
- Không thể được.
Tiểu quận chúa quả quyết lắc đầu nói.
- Những trường hợp như vậy nhiều mà, đâu phải chỉ mình muội đâu.
Trương thị quay đầu lại nhìn tòa đình, lôi kéo tay tiểu quận chúa nói:
- Nam nhân chính là như vậy, với mỹ mạo cùng tài nghệ của muội còn sợ không chiếm được lòng anh ta sao?
- Thì ra vừa rồi tẩu cố ý nói cho huynh ấy nghe.
Tiểu quận chúa trên miệng khẽ treo nụ cười có chút bất đắc dĩ nói:
- Thật ra, nếu có khả năng, không cần tẩu nói muội cũng làm như vậy. Nhưng việc đó không có khả năng, đó là một nam nhân tốt, đầu đội trời chân đạp đất, ai cũng không thể ép huynh ấy được…
Dừng một chút nàng lại buồn bã nói:
- Huống chi nếu muội thích huynh ấy, thì không nên lại khiến huynh ấy trải qua tra tấn giống như Liễu gia vậy.
- Muội nếu đã nghĩ được như vậy?
Trương thị khó hiểu nói:
- Tại sao lại đối với anh ta đặc biệt như vậy? Điểm tâm của muội, trừ người nhà ra cũng không cho ai ăn mà.
- Muội chỉ cần thích huynh ấy là được, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì.
Tiểu quận chúa đôi mắt lóe sáng, khẽ cắn môi dưới, ra vẻ thoải mái nói:
- Lại không cần được huynh ấy đáp lại, chẳng lẽ cũng không được sao?
Hai gò mà của nàng đã đỏ lên giống ánh bình minh, chân thành nói:
- Như vậy, ít nhất muội cũng đã từng thích một người, tương lai cho dù là gả cho một người không thích, đời này cũng không tính là thua thiệt.
Trương thị nghe xong, trong lòng đau xót rớt nước mắt. Cuộc nói chuyện trong thủy đình lại không hề liên quan đến việc phong hoa tuyết nguyệt.
- Nhìn ngươi còn có thể cười vui vẻ, ta cũng thấy vui lây.
Trần Khác ngồi bên cạnh Triệu Tông Tích.
- Giả vờ mà thôi.
Trước mặt người bằng hữu tốt, Triệu Tông Tích cũng không che dấu nói:
- Ta chỉ là không muốn làm cho họ lo lắng. Tuy nhiên, Trương nhi thông minh sắc sảo, không giấu được nàng.
Anh ta sờ sờ trán, cười nói:
- Không biết gì, quả thật cũng là một loại hạnh phúc.
- Đúng vậy, chỉ khi nào có tai họa xảy ra mới buồn khổ.
Trần Khác nhắm mắt lại nói:
- Không giống như chúng ta, cả ngày buồn lo vô cớ, phiền muộn đến không ngủ được.
- Hai ta nếu giống như Kỷ Nhân, Bá Lự là tốt rồi, ít nhất sự uy hiếp bọn họ là do tự tưởng tượng ra.
Triệu Tông Tích thở dài nói:
- Mà sự uy hiếp của chúng ta lại là sự thật.
- Ngươi tính làm sao để tự cứu?
Trần Khác hỏi:
- Tuy rằng không ai dám nói, nhưng lập trường của tất cả các đại thần đều cho rằng, chúng ta không có bất cứ cơ hội gì để chuyển bại thành thắng. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Triệu Tông tích vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra chút tâm tình tiêu cực nào nói:
- Ta chuẩn bị cùng anh ta đồng quy vu tận, như vậy ít nhất cũng có thể bảo vệ mạng nhỏ.