Nhất Phẩm Giang Sơn Chương 274 : Vinh quang vô thượng!

Nhất Phẩm Giang Sơn
Tác Giả: Tam Giới Đại Sư
Quyển 5: Quyết Chế Lệnh
Chương 274: Vinh quang vô thượng!

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: MeTruyen



Trên con phố dài, càng ngày càng nhiều sĩ tử nghe tin chạy tới, vây quanh Âu Dương Tu, nghe ông ta giảng thuật văn chương.

- Viết văn chương rốt cuộc là để làm gì. Thánh nhân nói rất rõ, chính là “văn dĩ tải đạo”, tải là thừa tải (gánh đỡ, chịu). Một chữ nói ra tác dụng của văn chương, nó là công cụ để người đọc sách chúng ta dùng để giải bày ghi việc nói lý, chứ không phải dùng để khoe bài trí văn chương.
Chỉ nghe Âu Dương Tu nói lời thấm thía:
- Rất nhiều người có thể sẽ nói, cảm tình ông là muốn chúng tôi viết bạch thoại, vậy còn gì là cái đẹp của văn chương?



Đám đông lần lượt gật đầu nói: truyện copy từ tunghoanh.com
- Đúng vậy, thì lấy văn cổ ông tôn sùng mà nói, cũng không phải là bạch thoại chứ?

- Nói đúng rồi, văn ngôn chính là văn ngôn, nó và khẩu ngữ mặc dù cùng nguồn, nhưng quả thật là hai chuyện khác nhau. Biểu đạt của nó càng ngắn gọn, lại giàu ưu mỹ của văn tự, làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Đây đều là cái mà khẩu ngữ không thể so sánh được.
Âu Dương Tu nói:
- Viết văn chương tốt, là yêu cầu của người đọc sách qua nhiều thế hệ. Cho nên mới dần dần từ trong cổ văn, phát triển ra văn biền ngẫu. Nhưng hán phú của Tư Mã Tương hoa lệ như vậy cũng không thể thoát khỏi trống rỗng hư hóa, tật xấu nói hươu nói vượn. Huống hồ Tây Côn thể của Dương văn công triều ta chứ?

- Cho nên mới có tổ sư gia Tồ Lai tiên sinh của các ngươi phê phán mạnh mẽ Tây Côn Thể.
Âu Dương Tu mắt lộ ra nhớ lại:
- Chư vị chắc là biết ta và Tồ Lai công là bạn tốt, càng là chiến hữu, không chỉ ở chính đàn, mà ngay cả ở văn đàn, cũng cùng tuyên chiến với Tây Côn thể. Nhưng uốn cong thành thẳng, không biết từ lúc nào, lại lưu hành loại Thái Học thể quái đản ngượng ngập này.


- Nó vừa không có sự chất phác mộc mạc, ngôn ngữ lời văn có tính thực tế của cổ văn, lại thiếu thanh nhã hoa mỹ của văn biền ngẫu. Cảnh đẹp ý vui, có thể nói hai đầu không chiếm một đầu, thực sự là quái thai. Nó hoàn toàn mất đi yêu cầu mỹ và đạo với văn nhân, trực tiếp lấy sự kém cỏi làm cao. Nếu không loại bỏ nó, người thiên hạ nối nhau noi theo, vậy văn giáo của Đại Tống ta phải tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Âu Dương Tu lời nói thấm thía, nói vô cùng thành khẩn, làm chúng Cử tử hiểu rõ chân tướng và nguy hại của Thái Học thể. Nhưng phủ định chỉ là thủ đoạn, không phải mục đích. Càng quan trọng là, muốn nói cho bọn họ biết, văn chương nên viết thế nào?

- Ta muốn nói với mọi người là, không được xem thường văn tự đơn giản.
Âu Dương Tu nói xong chỉ con chó vàng bị ngựa dẫm chết đó nói:
- Chư vị đều thích sự tinh luyện của Thái Học thể, vậy chúng ta không ngại tỷ thí một chút. Trước hết mời chư vị tóm lược tình cảnh này, nếu ai dùng ngữ ít ý nhiều hơn lão phu, lưu loát thẳng cắt, thì lão phu từ nay bẻ bút đốt giấy, không tham gia chuyện văn giáo nữa.

Lời nói này thật rất lớn, mặc dù lão là minh chủ văn đàn, nhưng mấy trăm Cử tử tự cho có tài, thầm nói sao không ra một câu áp đảo lão?

Thế là tất cả đều suy tư, khổ tâm cô đọng ngôn ngữ, không lâu, có người cướp trước nói:
- Hữu hoàng khuyển ngọa vu đạo, mã kinh, bôn dật nhi lai, đề nhi tử chi! (có con chó nằm ngang đường, ngựa giật mình, lao đến, giẫm mà chết)

Âu Dương Tu vê râu mỉm cười, rất nhanh lại có người nói:
- Hữu mã dật vu nhai cù, ngọa khuyển tao chi nhi tễ (có ngựa vượt qua phố, chó nằm bị giẫm chết).

- Tốt một chút, còn nữa không?
Âu Dương Tu gật đầu, nhìn vòng người khác, lại có người nói:
- Hữu khuyển ngọa vu thông cù, dật mã đề nhi sát chi! (có chó nằm ở đường lớn, ngựa vượt lên dẫm chết).

- Không tồi, còn có hay hơn nữa không?
Âu Dương Tu vẫn không hài lòng, mọi người cũng đã gắng hết sức, đều nhìn nhân tài của bọn họ - Lưu Kỷ.

Lưu Kỷ nghe vậy, giương giọng nói ra đáp án của mình:
- Xích lưu dật, du thông cù, ngọa khuyển tồ (ngựa hoảng hốt, vượt đường lớn, chó nằm chết).
Thái Học thể chín chữ, quả là tinh luyện tới không thể tinh luyện hơn, không tin còn ai còn có thể rút ngắn được nữa!

Các Cử tử khoa trương bốn phía reo hò, đồng thời khiêu khích nhìn lão Âu Dương, rút ngắn nữa đi, ông rút ngắn lại đi, rút không được câu, thì phải làm rùa đen rút đầu đấy.

Chỉ nghe Âu Dương Tu thản nhiên cười nói:
- 'Dật mã sát khuyển vu đạo (tạm dịch: Ngựa vượt lên giết chó). Sáu từ là đủ.

Sáu từ ít lời mà nhiều nghĩa, so với người trước còn câu chữ suông sẻ hơn, ngôn ngữ tuyệt đẹp, mà ông chỉ dùng từ đơn giản tự nhiên nhất để nói ra.

Sau đó phút chốc im lặng, Tư Mã Quang dẫn đầu khen hay. Tiếng vỗ tay khen ngợi của đám đông vây xem, cũng càng ngàng càng vang dội. Ngay cả Lưu Kỷ cũng không thể không phục gừng càng già càng cay!

Chờ mọi người im lặng lại, Âu Dương Tu lời nói thấm thía nói với Lưu Kỷ, cũng như nói với chúng Cử tử:
- Lão phu hy vọng chư vị sau này, bất luận là viết tấu chương hay là làm văn chương, đều phải ghi nhớ bốn chữ “văn tự suông sẻ” hành văn đơn giản mà có pháp, lưu loát tự nhiên, chất phác tinh thông, mới có thể biểu đạt ý chuẩn xác. Ngôn dĩ tải đạo, còn văn dĩ sức ngôn, không được lẫn lộn đầu đuôi.
Dừng lại một chút, lão lộ ra nụ cười hiền lành nói:
- Thật ra văn chương không cần hào nhoáng bóng bẩy, đạo lý nói rõ ràng, không cần dụng tâm điêu khắc, tự có phát sáng của văn chương.

Lão nói lời này, không khỏi làm mọi người rơi vào trầm tư, mà ác khí ngưng tụ trên bầu trời của con phố, cũng theo lời nói tâm huyết của trưởng giả, biến mất trong vô hình.



Lúc này, “keng, keng, keng” một hồi chuông vang lên trên con phố yên tĩnh, có người hô to:
- Bao đại nhân phủ Khai Phong đến...


Vừa nghe đại danh của lão Bao, chúng Cử tử đều biến sắc, lo sợ bị Bao Thanh Thiên thiết diện vô tư này bắt giải vào nhà lao phủ Khai Phong. Lưu Kỷ hướng về Âu Dương Tu và Vương An Thạch ôm quyền nói:
- Hôm nay thụ giáo rồi, năm sau học sinh lại đến!
Nói xong liền vội vã rời đi, Cử tử khác cũng làm chim thú bốn phía tản ra.

Thấy trận phong ba này đủ làm mình và Vương An Thạch thân bại danh liệt cuối cùng cũng qua rồi, Âu Dương Tu cảm thấy một trận hư thoát, cả người không khỏi loáng nhoáng.

Vương An Thạch và Tư Mã Quang khẩn trương đỡ lấy lão, Âu Dương Tu cười khổ nói:
- Đúng là già rồi, chuyện không nhẹ rồi?

Hai vị học sinh, tràn đầy ngưỡng mộ nhìn lão tiền bối. Tư Mã Quang kích động nói:
- Túy Ông lời này không sai, hôm nay quả thật chính là lúc người sáng thiên cổ. Xem ra, khoa tiếp theo nhất định không có ai đi rà soát văn chương kỳ quái nữa, văn phong thiên hạ thay đổi rồi!

- Thái Học thể ở khoa này, hôm nay hết rồi!
Vương An Thạch cũng kiên định nói.

- Ha ha ha... Âu Dương Tu vui sướng cười lên, phiền muộn trong lòng cuối cùng xóa hết, lão từ trong tay áo móc ra một cuộn giấy nói:
- Các ngươi nói như vậy làm lão phu giống như rất tài giỏi.

- Ông vốn rất tài giỏi,
Một âm thanh to vang lên, thì ra là Bao Thanh Thiên nhanh chóng đến cứu giá, xuống kiệu nói:
- Vĩnh Thúc à, trên đời này ngựa xổng chuồng xông ra, thường không chết cũng tàn phế. Giống như ông toàn thân mà lui, còn dốc hết sức thay đổi phong khí thiên hạ, không nói tuyệt hậu, cũng tuyệt đối là chưa từng có!
Nói xong ôm quyền hành lễ thật sâu nói:
- Lão phu thay người thiên hạ, chúc mừng ông!

Vương An Thạch và Tư Mã Quang cũng hướng về Âu Dương Tu thi lễ thật sâu.

Quan dân bá tính vây xem, mặc dù biết hàm ý trong này hay không, đều trong lòng có xúc động, nhất tề hướng về lão thi lễ.

Âu Dương Tu lệ nóng lưng tròng, lão mời chư vị đứng dậy, sau đó hướng về Đông Hoa môn cuối lạy thật sâu, trong lòng nức nở nói:
- Quan gia, người hỏi ta, thời gian vinh diệu nhất đời này là lúc nào, cuối cùng lão thần có đáp án rồi.

Chờ lão đứng lên, Bao Chửng cười hỏi:
- Trong tay ông đang cầm là cái gì?

- Cái này, ha ha..
Lúc này, Âu Dương Tu đã mở được tất cả gông xiềng ra, cả người thoải mái, thoáng chốc giống như trở về lúc ba mươi tuổi, lão run rẩy gấp tờ giấy, cười nói:
- Là bọn họ viết tế văn cho ta.

Bao Chửng nhận lấy, đột nhiên biến sắc nói:
- Thật sự là độc ác vô cùng, lão phu sẽ thay ông tìm bọn chúng ra!

- Không cần, không cần.
Âu Dương Tu lại ha hả cười nói:
- Ông tìm một chậu than cho ta đi.

- Cần chậu than làm gì?

- Nếu là tế văn, đương nhiên là phải đốt sạch rồi.
Âu Dương Tu lớn tiếng nói:
- Thì để nó thương tiếc Thái Học thể thiên cổ!

- Ý kiến hay!
Bao Chửng nhìn hai Bộ đầu mày rậm bên mắt to nói:
- Trương Long, Triệu Hổ, nhanh đi tìm chậu than và rượu đến!

- Rượu thì không cần, ở chỗ ta có “Tiên lộ”!
Âu Dương Tu cười, từ trong tay gia đinh cầm lấy một hồ lô nói:
- Ông muốn nếm thử một chút không!

Lão Bao cũng thích vật trong chén, cầm nếm thử một ngụm, nhất thời phẫn nộ nói:
- Tiểu Trần này thật không trượng nghĩa, uổng cho lão Bao ta trăm bề che chỡ hắn, ủ ra Tiên lộ cũng không biết tặng ta một vò.

- Ha ha, sản lượng quá ít, không chừng trận sau sẽ cho ông đấy,
Âu Dương Tu cười đắc ý.

- Quả nhiên là thân sư có khác đấy.
Bao Chủng cười mắng một tiếng, vô cùng hâm mộ nhìn Âu Dương Tu:
- Ông dạy học sinh tốt thật đó!

- Học sinh tốt của ta nhiều rồi.
Âu Dương Tu vui sướng hớp một ngụm rượu ngon.

Lão hoàn toàn có lý do kiêu ngạo, ngoại trừ huynh đệ Trần gia và Tống Đoan Bình, còn có huynh đệ Tăng gia.. Tăng Củng, Tăng Bố, Tăng Mưu Hòa và muội tế của bọn họ Vương Vô Cữu, cùng vào tiến sĩ đệ, thật sự làm lão Âu Dương luôn an ủi trong lòng.

Nguồn: tunghoanh.com/nhat-pham-giang-son/quyen-5-chuong-274-6yQaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận