Hoàn hảo.
Vẫn còn choáng váng, tim đập thình thịch nghe rõ mồn một trong tai, Tess lo lắng liếc quanh căn phòng rồi nàng chợt nhớ lại lỗ thủng có cửa chớp bên cạnh bàn. Nôn nóng, Tess gạt qua một bên mớ đồ đạc hỗn độn trên mặt bàn, bò lên bàn và mệt mỏi kéo các tấm ván bịt lỗ thủng kia, cố kéo chúng long ra. Không ăn thua. Tess nện, đạp vào các tấm ván một cách tuyệt vọng, nhưng chúng vẫn trơ trơ. Rồi nàng nghe tiếng cửa hầm mở ra. Quay lại, Tess thấy hai cái chân bắt đầu bước xuống. Nàng nhận ra đôi giày. Là Vance.
Ánh mắt Tess nhanh chóng quét qua phòng và dừng lại trên khẩu súng bắn điện mà Vance đã bỏ lại. Khẩu súng nằm đó, trên góc bàn, rất gần nàng, phía sau một chồng sách. Tess chụp lấy súng, chĩa vào anh ta, tay nàng run rẩy khi khuôn mặt của Vance hiện ra từ trong bóng tối, đôi mắt nhìn nàng đăm đăm, rất bình thản.