Rhoda Dawes đứng ở hè phố. Mặt cô đầy vẻ phân vân, một khuôn mặt biểu cảm và dễ gây ấn tượng.
Cô gái tự hỏi đi hỏi lại: "Có nên không nên... Ta muốn lắm, song có lẽ tốt hơn ta không nên..."
Cô cứ đứng như thế rất lâu. Những ý nghĩ cứ vùn vụt chạy trong đầu cô.
"Tại sao lại không nên chứ? Nó bảo mình đi, nhưng có lẽ chỉ là nói vậy thôi. Dù sao, Anne cũng chỉ muốn tới chỗ luật sư với thiếu tá mà không có mình. Mình nghĩ: ba người đâm ra đông quá, vả lại cũng không phải việc của mình. Vậy mà mình cứ... mình muốn thấy thiếu tá quá! Anh ta hay thật. Chắc anh chàng mê Anne rồi, nếu họ không có ý... Làm gì có lòng tốt đơn thuần. Trời ạ, mình không thể đứng mãi ở đây cả ngày được. Sao mình ngốc thế. Cái áo kia đẹp quá nhỉ? Màu nâu rất nhã. Có nên đi không? Ba rưỡi rồi, giờ này tốt đây! Nào!
Cô chạy sang đường, rẽ phải, rẽ trái và tới trước của nhà bà Oliver. "Bà ấy không ăn thịt mình đâu mà sợ". Cô ấn chuông. Một bà già ra mở cửa.
- Bà Oliver... liệu cháu... Bà Oliver có nhà không ạ?
- Tên cô là gì nhỉ?
- Rhoda Dawes ạ....
Một lát sau.
- Mời cô đi lối này.
Hành lang dài hun hút như đi trong rừng châu Phi vậy. Giữa phòng một cái bàn làm bếp với chiếc máy chữ, giấy tờ bừa bộn trên bàn và trên sàn nhà. bà Oliver, tóc rối tung, đứng dậy rời cái ghế trông rất lạ mắt.