Chương 185: Đột phá
Hương vị thịt nướng nhanh chóng theo gió tỏa rộng. Mùi thơm nồng đậm nức mũi dậy lên càng khiến các loại trùng dế trong bao tử mọi người kháng nghị không ngừng, nước miếng không kìm được túa ra.
Xem ra Đại đầu quái càng không chịu nổi, nước miếng như hồng thủy phá đê tong tỏng tràn ra khỏi khóe mồm, muốn sán tới nhưng lại sợ uy thế của Tiểu Tam cùng Hỏa kì lân, chỉ đành dùng cặp mắt nhỏ đóng đinh vào dàn thịt nướng.
Bây giờ hỏa hệ ma pháp của Long Nhất vì hấp thụ hỏa hệ năng lượng của Hỏa kì lân đã kết thành ma hạch, cảnh giới đề thăng tới thực lực ma tầm sĩ, nướng thịt tự nhiên càng thuận tay hơn.
Lúc này Tiểu Tam cũng không nhịn nổi. Long Nhất vừa mới rắc gia vị lên, nó liền như thiểm điện nuốt ngay lấy một còn hỏa thỏ, ngồm ngoàm tham lam nhai nuốt. Tiểu Tam đã động thủ, Hỏa kì lân cùng Cuồng lôi thú cũng đâu nhận kém, trong chớp mắt hai mươi con hỏa thỏ nướng đã chẳng còn lấy một con.
Long Nhất coi như không có chuyện gì, cười hi hi nhìn mấy con thú cưng khả ái đang tranh giành thịt nướng, dù sao cũng còn đầy gà ăn mày, không lo không có thứ để ăn.
Lúc này, Long Nhất cảm giác thấy nhãn thần đầy khát vọng của Đại đầu quái, quay đầu nhìn nó một cái, tiện tay ném ra một con vật săn chưa hề nướng qua. Đại đầu quái hưng phấn chỉ một miếng nuốt gọn, đôi mắt vẫn nhìn chòng chọc vào đống thịt nướng trên đất.
“Nhị ca, xem nó đáng thương chưa kìa, cho nó một con hỏa thỏ đi.” Tây Môn Vô Hận đến cạnh Long Nhất nhỏ giọng nói.
Long Nhất cười mỉm gật đầu, đem con hỏa thỏ cuối cùng vừa nướng chín ném ra cho Đại đầu quái đang dài cổ chờ đợi.
Đại đầu quái xơi tái con hỏa thỏ đã nướng mềm, đột nhiên ngây người ra, nửa ngày trời mới kêu oa oa hai tiếng, âm thanh đầy bi thiết. Trong đôi mắt nhỏ của nó đột nhiên chảy ra hai dòng lệ.
“Nhị ca, nó….nó có nước mắt kìa.” Tây Môn Vô Hận cực kì kinh ngạc thốt lên. Từ trước tới giờ chưa từng nghe ma thú cùng các loại động vật có nước mắt. Những người khác nghe vậy tụ cả lại để xem. Chúng nữ tức thì đều tỏ ra đồng tình thương cảm với Đại đầu quái.
“Xem bộ dạng nó kìa, nhất định là nhớ tới chuyện đau lòng.” Thủy Nhược Nhan nói.
“Nó khẳng định đang nhớ tới người thân rồi.” Tây Môn Vô Hận tiếp lời.
Long Nhất cũng ngây ra. Biểu tình của Đại đầu quái không ngờ lại như người, biểu tình bi thương đó khiến người khác không khỏi nghĩ nó là nhân loại.
Long Nhất vẫy tay gọi Đại đầu quái. Nó ngây người một lúc, rồi lăn thân hình tròn xoe của mình tới. Mấy thiếu nữ phía sau Long Nhất lập tức vô thức lùi lại vài bước, cũng bởi bộ dạng Đại đầu quái thật không dám gọi là đáng yêu. Long Nhất lại không hề để ý, bàn tay hơi ngập ngừng vươn ra xoa lên những xúc tu trên đầu Đại đầu quái, không ngờ lại phát hiện những xúc tu cực kì ôn hòa mềm mại, cảm giác cực kì thú vị.
Đại đầu quái kêu oa oa hai tiếng, dáng vẻ tràn đầy sự hưởng thụ.
“Sờ rất thoải mái a, các nàng muốn sờ thử một chút không.” Long Nhất hắc hắc cười quay đầu hỏi.
“Họa có điên. Huynh nhất định lừa người.” Chúng nữ căn bản không hề tin, không ai nguyện ý tới thử.
“Ta mà lừa các nàng sao, không tin lại đây thử.” Long Nhất cong môi nói.
“Nhị ca, muội tin huynh. Nhưng liệu nó có cắn muội không a.” Tây Môn Vô Hận tỏ ra e dè nói.
Long Nhất nhìn cái mồm rộng ngoác của Đại đầu quái, xem ra cũng có chút đáng sợ, vì thế vỗ cái đầu lớn của nó hỏi “Nhóc con, ngươi có thể biến nhỏ không?”
Đại đầu quái tự hồ không hiểu lời Long Nhất nói, nhãn tình mê hoặc nhìn hắn.
truyện copy từ tunghoanh.com
Long Nhất gọi Cuồng lôi thú, bảo nó biểu diễn biến nhỏ lại. Đại đầu quái lập tức hiểu ra, hưng phấn oa oa hai tiếng, thân hình như một khối cầu bơm đầy khí nóng dần dần thu nhỏ lại, thu nhỏ xuống còn chỉ to bằng cỡ đầu người, bộ dạng không ngờ lại khả ái hơn nhiều.
Tây Môn Vô Hận lúc này mới bước tới sờ nắn, kinh ngạc kêu lên: “Thực vậy, cảm giác rất thoải mái a.”
Tây Môn Vô Hận vừa nói vậy, Đại đầu quái lập tức từ kẻ bị chán ghét thành miếng bánh ngọt. Chúng nữ tranh nhau tới vuốt ve sờ soạng lên đám xúc tu trên đầu Đại đầu quái.
Long Nhất nhìn thấy thế liền mỉm cười, trong lòng lại nghĩ tới lai lịch của Đại đầu quái. Nó tuy nhìn không thuận mắt lại cực kỳ phàm ăn, nhưng thông minh dị thường. Dựa vào trí thông minh của nó xem ra tuyệt đối không thể là một quái vật thông thường.
Ánh trăng rạng rỡ, nhuộm ma ảo sâm lâm thành một thế giới trắng bạc. Gió mạnh thổi ào ạt, khiến những cây đại thụ như khiêu vũ trong gió.
Long Nhất ngồi minh tưởng trong lều, đột nhiên cảm thấy nội lực trong đan điền sôi động, bắt đầu không ngừng tả xung hữu đột.
Long Nhất mở bừng cặp mắt, trong bóng tối đôi mắt sáng rực như sao lóe lên hai đạo u quang. Hắn ngưng thần tĩnh khí, lặng lẽ cảm nhận chân khí xao động trong thể nội. Hắn biết rằng, đấy là dấu hiệu đột phá của ngạo thiên quyết, quá trình này đã liên tục không ngừng nghỉ một quãng thời gian, nhưng chưa từng mãnh liệt như hôm nay. Có lẽ tối nay ngạo thiên quyết sẽ tiến vào tầng thứ ba.
Thái dương huyệt của Long Nhất đột nhiên bập bùng rung động không ngừng. Chân khí ngạo thiên quyết trong kinh mạch càng lúc càng cuồng bạo, bắt đầu trùng kích âm duy mạch cùng dương duy mạch vẫn bị bế tắc. Hai mạch này nằm trong kì kinh bát mạch, âm doanh ngũ tạng, dương doanh lục phủ, lưỡng mạch quán thông tất âm dương điều hòa, công lực tự nhiên sẽ đại tiến.
Long Nhất đã sống ở hai thế giới, cũng đã tu luyện ngạo thiên quyết ở cả hai đời, đối với nỗi thống khổ phải chịu đựng trước lúc đột phá công lực hắn càng hiểu rất rõ. Nó giống như con tằm phá kén trở thành hồ điệp, không trải qua nỗi thống khổ, sao có thể có được vẻ đẹp rạng ngời chứ. Hắn dùng chưởng phong mở cửa trướng, dùng nội lực lưu lại trên đất vài dòng chữ rồi dùng kết giới phong ấn toàn bộ căn lều lại.
Chân khí trong thể nội càng lúc càng cuồng bạo, càng lúc càng hùng hậu, bắt đầu tự động mãnh liệt tấn công vào âm duy dương duy nhị mạch, từng cơn đau đớn thống tâm từ lưỡng mạch dội tới, lan ra toàn thân. Mồ hôi từ đỉnh đầu Long Nhất túa ra, hắn cố gắng thả lỏng toàn thân, yên lặng cảm nhận nỗi đau khổ cực độ. Dạng nhục thể đau đớn đến cực hạn này hắn đã được hưởng thụ mấy lần. Đúng vậy, quả thật là hưởng thụ. Từ chịu đựng nỗi thống khổ đến hưởng thụ tuyệt đối là một quá trình không phải ai cũng làm nổi.
Chân khí bắt đầu tạo thành xoáy lốc trùng kích kinh mạch, cảm giác đó như thể có người xé nát mọi tổ chức trong cơ thể thành từng tơ từng sợi. Muốn đả thông lưỡng mạch không phải chỉ tốn một thời gian ngắn, hồi đó tại di thất chi thành Long Nhất đột phá lên tầng thứ hai ngạo thiên quyết đã phải mất vài ngày, đặc biệt là trong cơ thể con người âm duy dương duy lưỡng mạch phân bố rất dài, bao phủ cả trong và ngoài từ chân lên vùng bụng tới vai, chân khí dạng xoáy ốc phải xuyên phá từng điểm rồi lại từng điểm mới là đột phá thành công.
Long Nhất không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, cảm giác không ngờ lại không như tiếng rên thống khổ, mà ngược lại giống như tiếng rên sung sướng thỏa mãn lúc đang ở trên người nữ nhân.
Lúc này, trên người Long Nhất từ từ xuất hiện quang mang của thất hệ nguyên tố ma pháp, trong đó hắc sắc mạnh nhất, tiếp đó là thủy hệ, lôi điện hệ cùng hỏa hệ đã kết hạch, những hệ khác quang mang mờ nhạt nhất.
Một đạo hắc ảnh đột nhiên từ thể nội Long Nhất xuất hiện, kết thành một hư ảnh trước mặt hắn, chỉ nghe âm thanh quái dị lẩm nhẩm nói: “Xú tiểu tử này, quả thực quá biến thái.”
Bóng đen đó đi quanh Long Nhất vài vòng rồi lại nói tiếp: “Thất hệ thể chất, ma pháp nguyên tố hùng hậu như vậy, nhưng cảnh giới lại thấp như vậy, quả thực kì quái. Thôi vậy, giúp người đề thăng hắc ám ma pháp nguyên tố một phen, hi vọng đến lúc đó ngươi có thể giúp được ta.”
Hắc ảnh nói xong liền xoắn lại, biến thành một làn khói mỏng cuốn lấy tay trái Long Nhất, thiên ma thạch khảm trên huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay lập tức bạo xuất ra từng trận hắc mang đen kịt, phảng phất thâm trầm tựa như một lỗ đen, như muốn hút mọi thứ vào trong. Làn khói đen cuốn lấy tay trái Long Nhất dần dần thu lại, hắc mang trên thiên ma thạch bắt đầu thuận theo làn khói đen do hắc ảnh biến thành xâm nhập vào thể nội Long Nhất, trực tiếp biến thành hắc ám ma pháp nguyên tố xung nhập vào trong ý thức hải của hắn.
Lúc này, trời đã sáng rõ. Lăng Phong cùng Tây Môn Vô Hận tam nữ vây quanh lều Long Nhất. Người đầu tiên phát hiện dòng chữ Long Nhất để lại là Lăng Phong. Khi đó trời vẫn còn tối mịt, Lăng Phong trằn trọc không thể tĩnh tâm được, nghĩ tới nghĩ lui liền đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên người tên Long Nhất đáng thương. Nàng quả thực rất nhớ cảm giác ấm áp trong lòng tên gia hỏa xấu xa, vì thế định âm thầm chui vào lều cùng hắn ôn nhu ôm ấp một phen. Ai ngờ vừa tiến đến đã phát hiện một kết giới vô cùng cường đại, nhờ có ánh trăng nàng mới nhìn thấy trên mặt đất lưu lại mấy chữ: Đang tu luyện, đừng lo lắng.
Thời gian chầm chậm trôi đi, trời hết sáng lại tối, hết tối lại sáng. Thoáng chốc Long Nhất đã ở lì trong lều ba ngày ba đêm mà vẫn y nhiên không hề có chút động tĩnh nào. Mấy người dù biết Long Nhất không gặp chuyện gì, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“Lăng Phong, ngươi theo nhị ca ta đã lâu, trước giờ huynh ấy có tu luyện lâu đến thế này không?” Tây Môn Vô Hận đi tới nắm tay Lăng Phong. Nàng vốn biết Lăng Phong cùng là thân nhi nữ như mình nên trong lúc khẩn cấp quên mất việc giữ khoảng cách.
“Chưa từng có. Nhưng ta nghĩ Long Nhất có lẽ đang đột phá cảnh giới thông thường, nếu không đã không lưu lại mấy chữ đó.” Lăng Phong cười nói, ánh mắt lại thầm ra hiệu cho Tây Môn Vô Hận chú ý một chút.
Tây Môn Vô Hận tức thì có cảm giác, vội vàng bỏ tay Lăng Phong ra. Chỉ thấy Thủy Nhược Nhan đang nhìn nàng cười vẻ ám muội còn Nhân Nhân thì khuôn mặt lại tràn đầy địch ý chằm chằm nhìn nàng.
Tây Môn Vô Hận le lưỡi quay người, ngồi xuống trước Đại đầu quái đã thu nhỏ, không ngờ lại còn nói chuyện với nó. Nàng lẩm nhẩm: “Nhị ca huynh ấy vẫn chưa ra, ngươi biết ta nói về ai chứ? Hôm qua huynh ấy là người nướng thịt cho ngươi ăn đấy, ngươi phải gọi hắn là chủ nhân…không phải là phụ thân mới đúng, hi hi.”
“Vô Hận, muội chưa được Long Nhất đồng ý đã tự tiện tìm cho hắn một đứa con, cẩn thận hắn ra đánh đòn muội đấy.” Thủy Nhược Nhan nghe vậy vui vẻ cười nói.
“Huynh ấy dám, Đại đầu có gì không tốt, có một nhi tử như nó là phúc khí của huynh ấy. Ngươi nói có phải không, Đại đầu.” Tây Môn Vô Hận hi hi cười đáp.
Đại đầu quái có chút mê hoặc nheo cặp mắt vốn đã bé xíu lại, không ngờ lại biểu lộ dáng vẻ như hiểu mà không hiểu, khiến chúng nhân không ngớt xưng kì, không phải nó hiểu lời Tây Môn Vô Hận chứ?