Tần Tiêu nói:
- Biết rồi, ta lập tức đi ngay.
Trong lòng của Tần Tiêu nghĩ: Đi ra ngoài hai tháng vừa trở về đã bị hoàng đế chiếu đi. Hiện tại trời đã tối rồi, vốn là chuẩn bị ngày mai lại đi tiếp thái tử, hắn lại sai người gọi ta đi.
Tần Tiêu đi theo thái giám, vừa mới tiến đông cung Minh Đức môn chuẩn bị đi Minh Đức điện gặp thái tử Lại bị một đoàn người chặn, nữ tử cầm đầu hao hao giống Lý Tiên Huệ. Nàng quay đầu hứng thú nhìn Tần Tiêu, ngả ngớn nói:
- Đã lâu không gặp... Tần tướng quân!
Thái giám bên cạnh vội vàng nói:
- Vị này chính là nữ nhi của thái tử, An Nhạc Quận Chúa điện hạ.
Tần Tiêu trong lòng oán hận mắng: thái giám chết bầm. Không cần ngươi nói ta cũng biết đây là An Nhạc Quận Chúa Lý Khỏa Nhi! Nàng giống Tiên nhi như đúc, đột nhiên chui ra làm hại ta không nói được.
Tần Tiêu chắp tay vái chào:
- Tần Tiêu bái kiến quận chúa điện hạ.
Thái giám bên cạnh bàn chân như thoa mỡ, nhanh chóng chuồn đi mất.
Trong lòng Tần Tiêu thầm than thở: Thái giám chết bầm đoạn tử tuyệt tôn, rõ ràng lừa dối rằng thái tử muốn gặp mình, xem ra cô em vợ này muốn gặp mình thì có.
- Đúng là rất anh tuấn a!
Lý Khỏa Nhi cười khanh khách:
- Tần tướng quân, ngươi đến đông cung đã lâu như vậy, ta sao lại chưa từng gặp qua ngươi? Nếu không phải hôm nay tại Túc Vũ Đình gặp ngươi cùng Đột Quyết Man tử luận võ, ta còn không biết bên cạnh phụ vương có một Đại tướng quân anh tuấn thần võ như thế.
Trong lòng Tần Tiêu cảm thấy rất khó chịu, trên người cũng sởn hết cả gai ốc: Tiên nhi cho ta cảm giác ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, còn cô em gái cùng mẹ sinh ra của nàng cũng bảy tám phần tương tự, làm sao lại có cái tính này chứ? Phù lãng khinh điêu, thật sự là buồn nôn!
Tần Tiêu bất động thanh sắc, lạnh nhạt nói:
- Quận chúa điện hạ, có thể để cho Tần Tiêu đi qua? Thái tử đang đợi triệu kiến Tần Tiêu.
Lý Khỏa Nhi lắc lắc đầu, ra vẻ gian kế đã được thực hiện mà cười nói:
- Hắc hắc, kỳ thật nha, chính là ta sai người đi mời ngươi tới đấy! Như thế nào, chỉ cho phép phụ vương ta mời, bổn quận chúa không thể mời đại giá của Tần tướng quân sao? Tả Vệ Suất mà to sao, dù thế nào cũng chỉ là gia nô của Đông cung, ngươi chẳng lẽ không nể mặt ta?
Gia nô?
Tần Tiêu nhịn không được hỏa khí, thật muốn cho cô em vợ mất nết này hai cái bạt tai, nhưng hắn chết sống nhịn được, chịu đựng nộ khí nói:
- Quận chúa điện hạ truyền Tần Tiêu có chuyện gì quan trọng sao? Nếu không có chuyện quan trọng, trong quân Tả Vệ Suất quân vụ rất bận rộn, Tần Tiêu phải cáo từ rồi.
- Ồ! Tính tình cũng hơi khó a.
Lý Khỏa Nhi một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào Tần Tiêu nói:
- Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn hỏi ngươi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Dứt lời, nàng dẫn theo một đám nha hoàn rời đi.
Tần Tiêu không có cách nào, không đáng vì chút chuyện nhỏ này mà phải trở mặt cùng Lý Hiển, hắn nén giận đi theo sau lưng nàng vào một gian phòng.
Lý Khỏa Nhi quay người đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Tần Tiêu, chỉ vào cái bàn nói:
- Ngồi đi, Tần tướng quân!
Tần Tiêu sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, dứt khoát đại mã kim đao ngồi xuống, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu ny tử, xem ngươi giở trò gì.
Lý Khỏa Nhi cười hì hì tiến đến bên cạnh Tần Tiêu, một tay đặt lên vai hắn, rồi ghé sát tai hắn nói:
- Tần tướng quân, ngươi hôm nay thật là uy phong, hảo suất khí Khỏa Nhi thật sự là mở rộng tầm mắt. Công phu của Tần tướng quân thiên hạ vô song, bình thường lại anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, không biết lấy đi trái tim của biết bao thiếu nữ. Tần tướng quân, bao giờ ngươi chuẩn bị đón dâu?
Tần Tiêu vững như bàn thạch:
- Vì mẫu giữ đạo hiếu, tạm thời không dám kết hôn.
Một tay Lý Khỏa Nhi đã sờ lên mặt Tần Tiêu:
- Là không dám, hay là không muốn đây? Hoặc là muốn hay không muốn?
Tần Tiêu giơ tay lên đẩy tay của Lý Khỏa Nhi ra, lạnh nhạt nói:
- Đây là chuyện của Tần gia, không cần làm phiền quận chúa quan tâm!
Trong lòng mắng: Lý Trọng Tuấn lời nói thật đúng là không sai. Lý Khỏa Nhi này đúng là tiện nhân, lần đầu gặp mặt đã câu dẫn ta như thế. Đúng là đồ không biết liêm sỉ! Lão tử cho dù nhịn hơn một tháng cũng không có hứng thú với loại trăm chồng như ngươi. Tỷ tỷ ngươi tốt như thế làm sao lại có một kẻ muội muội như vậy chứ?
Lý Khỏa Nhi cả kinh một chút rồi lập tức giận dữ quát:
- Ngươi thật to gan, lại dám đánh ta! Ta nói cho phụ vương, nói cho hoàng đế chém đầu của ngươi!
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, hắn đứng dậy:
- Vậy quận chúa xin cứ tự nhiên, xem ra quận chúa tìm Tần Tiêu cũng không có chuyện trọng yếu, Tần Tiêu cáo từ!
- Ngươi đứng lại!
Lý Khỏa Nhi cấp thiết quát khẽ một tiếng.
Tần Tiêu đưa lưng về phía Lý Khỏa Nhi, khinh thường nói:
- Quận chúa còn có gì chỉ giáo sao?
Lý Khỏa Nhi từ phía sau ôm cổ Tần Tiêu, đột nhiên lại đổi thành giọng mềm nhũn, nàng nỉ non như một con chim yến:
- Ngươi khi dễ ta! Ta phạt ngươi lưu lại theo giúp ta, không cho phép ngươi đi!
Một đôi tay sờ tới sờ lui trên khải giáp trước ngực Tần Tiêu còn muốn hướng vào bên trong áo giáp tìm kiếm.
Hai tay Tần Tiêu rung lên, tay của Lý Khỏa Nhi bị văng ra ngoài, cả người cũng hơi nghiêng về phía sau. Tần Tiêu cảm giác được một chút khác thường, hắn quay người lại kéo nàng không để nàng ngã xuống đất.
Hai tay Lý Khỏa Nhi thuận thế khoác lên cổ của Tần Tiêu, nàng cười nói:
- Ta biết ngay, ngươi cũng thích ta. Hì hì!
Tần Tiêu nhìn nữ nhân hao hao giống Lý Tiên Huệ trong ngực, nhưng nhiều hơn mấy phần yêu dị tà khí, trong lòng hắn cảm giác không được tự nhiên, tóc gáy như muốn dựng lên. Tần Tiêu cấp thiết vung tay lên đẩy Lý Khỏa Nhi ra:
- Quận chúa tự trọng! Tần Tiêu cáo từ!
Dứt lời hắn cũng không quay đầu lại, liền đi ra ngoài.
- Nếu ngươi dám đi ra khỏi căn phòng này, ta liền kêu to phi lễ!
Lý Khỏa Nhi vô lại hét lớn:
- Xem phụ vương cùng hoàng đế có lấy cái đầu của ngươi hay không?
Tần Tiêu thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười: làm gì, sắc dụ không được thì lại muốn cưỡng gian hả? Thật là đồ nữ nhân không biết xấu hổ, những người khác ta không rõ ràng lắm, nhưng thanh danh của Lý Khỏa Nhi ngươi, bất kể là trong lịch sử, hay là hiện tại đều là thối không ngửi được! Ngay cả anh ruột cũng nói ngươi là " tiện nhân ", còn có thể là mặt hàng nào tốt? Ta qua lại với ngươi, sớm muộn gì cũng chết oan uổng, so với nữ nhân như Từ Tiểu Nguyệt, Tuân Lệ Lệ thì ngươi còn nguy hiểm hơn.
Tần Tiêu xoay người lại, đổi lại một khuôn mặt tươi cười, hướng Lý Khỏa Nhi đi đến. Lý Khỏa Nhi cười đắc ý nói:
- Sao hả? Lưu lại giúp ta sao? Chúng ta hai người nâng cốc đánh đàn, ngâm phong vịnh nguyệt có được không?
Từng thớ thịt trên mặt Tần Tiêu rung động, hắn tươi cười một cách cổ quái:
- Dứt lời, một chưởng của hắn đánh vào cổ của Lý Khỏa Nhi.
Lý Khỏa Nhi mềm nhũn té xuống tại chỗ.
Tần Tiêu đỡ nàng đến bên cạnh bàn, hắn cầm một bầu rượu tới vào miệng nàng, sau đó đi tới bên ngoài của đõ mấy cái nói:
- Quận chúa say rượu ngủ rồi, mau đỡ nàng trở về phòng nghỉ ngơi.