Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả : Khai Hoang
-----oo0oo-----
Chương 1351: Đại náo Thiên Cung!
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Hay mới vừa rồi là bệ hạ muốn xem vở kịch hay kia? Thật sự là phấn khích…
Nhạc Vũ nghe vậy nhất thời lắc đầu, cười cười:
- Làm sao có thể? Mới vừa rồi ta là người diễn trò, cũng không phải muốn xem cuộc vui. Nếu tiếp tục ngươi cảm thấy với tính tình của Dao Trì thánh mẫu, có thể chịu đem Tố Sắc Vân Giới Kỳ cho trẫm mượn?
Huyễn thuật của hắn thông thần, giờ phút này dùng Côn Luân Kính che giấu nhỏ giọng nói chuyện cũng không sợ người khác nghe thấy.
Vân Dao lập tức ngẩn ra, tinh tế cân nhắc quả nhiên đúng như lời Nhạc Vũ đã nói.
Mới vừa rồi Nhạc Vũ chắc chắn là người diễn trò mà không phải người xem cuộc vui.
Lấy tình hình như lúc trước, chỉ sợ Dao Trì còn đang oán hận không thể lập tức đem Nhạc Vũ bầm thây vạn đoạn. Giờ phút này nhẫn nhịn nén giận đã xem như không tệ, vượt xa dự đoán mọi người. Như thế nào còn chịu đem Tố Sắc Vân Giới Kỳ đưa cho đại địch sinh tử?
Trước đó Nhạc Vũ thốt lời muốn mượn cờ, cùng Dao Trì kết thiện duyên, hẳn cũng không phải ăn nói lung tung, không hề nắm chắc mà là có duyên cớ khác.
Trong nội tâm bắt đầu toàn lực thôi diễn, thăm dò thiên cơ, lại không có kết quả, trong lòng còn đang cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Vẻ mặt Nhạc Vũ khẽ động, Côn Luân Kính phía sau bỗng dưng chiếu xuống một đạo hồng quang, thẳng xuyên ra ngoài Diệu Pháp Đại La Thiên, xuống bên dưới chín tầng trời, trong miệng đồng thời khẽ cười nói:
- Người diễn trò cuối cùng đã đến!
Một đợt thủy vụ huyễn ảnh lập tức hiện ra trước mặt hai người. Trong lòng Tây Vương Mẫu tò mò, mày liễu cau nhẹ, nhìn chăm chú xuống dưới. Ngay sau đó chỉ thấy một thân ảnh măc tử kim chiến giáp đang đứng trên một ngọn núi, gương mặt tuấn tú, tay cầm Kim Cô Bổng, khí tức bức người đang nhìn lên vân không, trong mắt tràn đầy hận ý khắc cốt, ánh mắt không ngừng do dự, lúc lại giãy dụa chần chờ, lúc thì lóe ra hung mang.
- Là hắn?
Kêu lên một tiếng kinh hãi, Tây Vương Mẫu bỗng nhiên đứng dậy cơ hồ không nhịn được muốn bước lên, trong mắt tràn đầy vẻ kinh dị, sau một lúc lâu mới khôi phục lại bình tĩnh, ngồi trở xuống nói:
- Quả nhiên là một vở kịch hay! Hay là ngày đó bệ hạ buông tha cho người này đã liệu được cảnh tượng hôm nay?
Nhạc Vũ cười nhẹ không nói gì, vẻ mặt khó lường, cũng không cho ý kiến.
Trong lòng hắn thầm nghĩ mấy vị kia đúng là bỏ được tiền vốn, giờ phút này kim giáp thân ảnh bên dưới Diệu Pháp Đại La Thiên rõ ràng đã đạt tới Chuẩn Thánh cảnh giới chân chính, cũng không giống như Từ Hàng mượn lực của Ngọc Thanh đạo phù đem pháp lực cảnh giới lâm thời tăng lên, mà là chân chính chứng được hồn ấn tầng bảy, lấy lực chứng đạo, thành tựu cũng không kém hơn hắn.
Chỉ riêng căn cơ còn lộ vẻ phù phiếm, thua xa Từ Hàng, ngày sau nếu muốn bù lại chỉ sợ còn phí khí lực.
Tự nhiên chiến lực giữa hai người cũng tuyệt không khả năng tương đương, mượn dùng khí vận lực, khai thiên thần thông, giữa hai người cũng chênh lệch gấp mười lần.
Mấy chục năm trước hắn có thể dùng nghịch chuyển thời không phương pháp đem Dương Hạo tùy ý an bài, nhưng hiện giờ hắn cũng không cần quá mức xem trọng như xưa.
Chỉ liếc mắt nhìn Nhạc Vũ cũng không cần tiếp tục đem người kia để trong lòng, chỉ cầm lấy quả Vạn Thọ Bàn Đào lên ăn, vật này đối với hắn mặc dù cũng không có đề thăng gì, nhưng không thể nói là không có điểm lợi, cũng thật sự rất ngon, làm cho hắn bồi hồi thích thú.
Ngay sau đó thần hồn của Nhạc Vũ liền tiến vào thiên nhân cảm ứng.
Hắn chỉ cảm thấy hồn ấn của chính mình đã va chạm vào tầng tối cao ở tầng bảy.
Hắn cảm giác chỉ cần đem linh trận hoàn thiện một chút là có thể đột phá vào bên trong tầng thứ tám.
So với sự gian nan khi đột phá hàng rào hồn ấn tầng sáu hoàn toàn khác hẳn.
Hỗn Độn Chuẩn Thánh, sinh tử chi đạo, tử chi pháp tắc, hiện giờ hắn đã hoàn toàn nắm giữ. Về sau sinh chi pháp tắc hắn mượn dùng Nhân Sâm Quả trợ giúp đã thấy trước không ít huyền cơ.
Kỳ thật cũng không cần Hỗn Độn đạo điển, chỉ cần cho hắn thêm ngàn năm thời gian là có thể bước vào Thái Thượng cảnh giới.
Huống chi là hiện giờ thần niệm của hắn đã tiến vào chí thánh chí minh cảnh giới. Hồn niệm trải qua hành trình phương tây đại đế lưu lại kiếm ý cũng đã không kém hơn Thánh Nhân.
Đáng tiếc hôm nay thiên nhân cảm ứng chỉ lóe qua thoáng chốc, Vạn Thọ Bàn Đào chỉ giúp hình thành được một phù trận nho nhỏ bên ngoài hồn ấn như tác dụng của Nhân Sâm Quả, sau đó ý niệm của Nhạc Vũ đã nhanh chóng thối lui ra ngoài.
Cuối cùng hắn tiếc nuối than nhỏ một tiếng.
- Đáng tiếc! Vật này thật không bằng Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý của Vân Dao tỷ, có thể tăng được lực lượng hồn niệm. Tuy lần này pháp lực có chút tăng trưởng nhưng đối với ta mà nói cũng vô dụng!
Tây Vương Mẫu đang nhìn chăm chú xuống huyễn vụ, đang suy đoán người đứng sau màn là người phương nào, giờ phút này nghe vậy không khỏi bật cười:
- Bệ hạ chớ nói quanh co! Thiên tài địa bảo đứng đầu bực này, tiên tu tầm thường dù có đăng lên Hỗn Độn Chuẩn Thánh cảnh giới cũng khó mưu cầu, bệ hạ chớ nên quá tham tâm. Nếu bệ hạ còn muốn thêm, lần sau chờ khi Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý của ta thành thục, Vân Dao sẽ để lại cho bệ hạ năm quả được không?
Giờ phút này không khí cả yến hội vô cùng thanh lãnh, hai người thản nhiên nói nói cười cười, hoàn toàn không để bất cứ người nào vào trong mắt.
Nhạc Vũ khẽ cười, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích. Nhưng trong lòng hắn còn đang suy tính, bất kể như thế nào cũng phải lấy được mười quả mới tốt nhất.
Chiến Tuyết, Ngao Tuệ, Nguyệt Như, Sơ Tam, Đằng Huyền năm người một người hai quả. Có thể đem hồn niệm của họ tăng lên tới mức tận cùng.
Về phần những người còn lại phải chờ lần sau khi thành thục rồi hãy tính tiếp.
Nhưng hắn muốn lấy thêm ba quả từ Tây Vương Mẫu phỏng chừng cũng đã là cực hạn, Nhạc Vũ cũng đã vô cùng cảm ơn thịnh tình của nàng.
Hai quả còn lại hắn phải nghĩ thêm biện pháp khác.
Trong lòng hắn còn đang suy ngẫm, ánh mắt Vân Dao bỗng dưng chớp lên:
- Đến rồi!
Nhạc Vũ nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy trong mắt kim giáp thân ảnh không còn nửa phần do dự, cả thân hình lăng không bay lên.
Chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua chín tầng trời, uy thế lăng thiên.
Lại nhìn qua quần tiên đang có mặt nơi đây, vẫn không có người nào nói chuyện, nhưng cũng có vài người hồn niệm cảm ứng, trên mặt hiện ra vài phần dị sắc.
Đặc biệt mấy người Trấn Nguyên Tử đã được Nhạc Vũ sớm nhắc nhở, giờ phút này như có suy nghĩ gì, trên mặt mang theo ý cười nhìn về phía trước. Hạo Thiên vẫn còn chưa cảm giác, sau thoáng xấu hổ yên lặng chốc lát, đang định mở miệng nói chuyện xoa dịu không khí nơi đây, bỗng dưng chỉ thấy một côn bổng kình thiên xuyên thẳng vào Diệu Pháp Đại La Thiên, cự lực cuồn cuộn khiến cả thiên cảnh đều chấn lắc một trận kịch liệt.
Lực lượng bàng bạc xé rách phiến không gian nơi này, vô số vết rạn màu đen lan tràn khắp mọi nơi.
Hạo Thiên bỗng dưng đứng dậy, ánh mắt vô cùng tối tăm nhìn lại nơi phát sinh vết nứt, ngay sau đó chỉ thấy một kim giáp thân ảnh từ trong vết rách kia bước ra.
Toàn thân hắn lấp loáng kim quang, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy lệ khí lạnh lùng, ngay giữa mi tâm đột nhiên mở ra một tử kim thụ nhãn, sát khí tràn đầy lạnh lùng nhìn tới phía trước.
Lập tức khiến vẻ mặt Hạo Thiên vô cùng khó xem, trong lòng băng hàn lạnh thấu xương.
- Dương Hạo!
Trong lời nói tràn đầy vẻ không dám tin tưởng, ngoài tức giận còn hàm chứa vài phần bất đắc dĩ.
Mà nơi này những tiên tu đang ngồi dưới tàng cây Vạn Thọ Bàn Đào, phần lớn vẻ mặt đều hiện lên vẻ lo sợ bất an.
Bọn họ hoàn toàn chưa từng nghĩ tới sau khi xảy ra chuyện của vị Trung Thiên Tử Vi đại đế, lại tiếp tục nổi lên phong ba.
Trong lòng họ đã sớm cảm thấy vô cùng hối hận, nếu biết như thế bất kể như thế nào cũng sẽ không tới đây mừng thọ.
Chỉ có Nhạc Vũ vẫn không chút hoang mang rót rượu tự uống, miệng luôn mỉm cười.
- Định Hải Thần Châm thật tốt, chỉ tiếc cùng ta vô duyên!
Một tiếng khen khe khẽ, ánh mắt Nhạc Vũ vạn phần tiếc hận nhìn vào Kim Cô Bổng trong tay Dương Hạo. Nếu không phải hắn đã tranh thủ dựng lên Hằng Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn ba đại trụ trời chống đỡ ba mươi ba thiên cảnh, một kích vừa rồi đã có thể làm Diệu Pháp Đại La Thiên bị tổn thượng thật nặng.
Dương Hạo đứng cách xa ngoài ức vạn trượng, ánh mắt nhìn thẳng vào vườn Bàn Đào, tìm kiếm khắp nơi. Khi nhìn thấy Nhạc Vũ chợt ngẩn ra, sát khí chớp lên liền lập tức biến mất. Nhưng sau chốc lát ánh mắt lại khóa chặt lên người Hạo Thiên cùng Kim Linh.
Chỉ trong một tích tắc, hắn đã xuyên qua trăm vạn dặm hướng Bàn Đào Lâm nhanh chóng bay tới. Sát khí sắc bén, lăng duệ tuyệt luân, mà giờ phút này chiến ý của Hạo Thiên cũng dâng cao, trong tay lại triệu ra tử kim cự kiếm.
Nhưng ngay sau đó Dao Trì thánh mẫu đứng bên cạnh lại phát ra một tiếng ho khẽ.
Vẻ mặt Hạo Thiên giật mình quét mắt nhìn xung quanh, khi ánh mắt chạm tới một ít đào thụ bị ủ rũ, không khỏi hừ lạnh một tiếng, quát lạnh:
- Chư thiên tướng soái ở nơi nào? Còn không ngăn cản thứ đại nghịch kia cho ta!
Thanh chấn khắp nơi, mà vừa dứt lời Hạo Thiên đã xoay người rời đi, chỉ trong nháy mắt đã ra khỏi Bàn Đào Lâm.
Ngay sau đó cả Thiên Đình bỗng dưng sôi động.
Chỉ thấy có hơn mười thần tướng mặc hoàng kim phù giáp phóng lên cao, vô số chiến xa binh tướng cũng bay lên không, một đại trận được bố trí, thần lực vô cùng tận gia trì vào thân thể hơn mười vị thần tướng.
Chỉ thấy Dương Hạo cầm Định Hải Thần Châm trong tay tả xung hữu đột, rõ ràng chỉ dùng một gậy đã đem hơn mười thần tướng đánh văng ra, qua hơn mười hơi thở họ đã xa xa tránh né không dám đối chiến.
Tây Vương Mẫu thấy thế lại trợn mắt há hốc mồm:
- Sao lại như thế?
Bên trong những vị thần tướng kia, mặc dù không có nhân vật Chuẩn Thánh nhưng cũng có tới năm sáu vị Đại La Kim Tiên. Được đại trận gia trì cũng phải có được chiến lực của Hỗn Độn Kim Tiên.
Hơn ba mươi người hợp lực nhưng không qua được bao lâu đã toàn bộ đánh bay, không hề có chút lòng tử chiến, phảng phất như chỉ qua loa ứng phó.
Bực chiến lực như vậy thực sự là không tưởng nổi, lại còn dám xưng là tinh nhuệ Thiên Đình sao?
Thiên Tề Nhân Thánh đại đế cùng Kim Thiên Nguyện Thánh đại đế ngồi phía dưới Nhạc Vũ cũng khẽ nhíu mày, ẩn hiện tức giận.
Nhạc Vũ nhàn nhạt cười, vẻ mặt hờ hững:
- Đừng nóng nảy, cứ ngồi yên xem là được. Đây là việc nhà của Hạo Thiên bệ hạ, chúng ta không tiện nhúng tay!
Lời nói này hắn cũng không dùng Côn Luân Kính che giấu, cả Thiên Khải lẫn Huyền Phác thân hình khẽ chấn động, dĩ nhiên cũng đã có điều hiểu ra, đều yên lặng ngồi yên tại chỗ không còn động tác.
Tây Vương Mẫu cũng sực tỉnh:
- Là do bệ hạ ra tay đúng không? Lý Trường Canh thần phục bệ hạ, tuyệt đối không thể không mang theo lợi thế. Thật không biết trong số những thần soái thần tướng nơi này, lại có bao nhiêu người sẵn sàng góp sức phương bắc?
Nhạc Vũ lại khẽ lắc đầu:
- Trong đó thật có người âm thầm liên hệ phương bắc, nhưng cũng không phải vì Lý Trường Canh. Người này vốn luôn tín nghĩa, cho dù ruồng bỏ Hạo Thiên cũng sẽ không làm ra việc như thế. Kết quả hôm nay cũng không chỉ riêng mình ta. Hơn nữa hiện giờ khí vận Thiên Đình suy sụp, những người kia không xem trọng Hạo Thiên, không chịu vì hắn quên mình phục vụ mới là sự thật.
Ánh mắt Tây Vương Mẫu lóe ra, nhưng trong lòng cũng không tin tưởng:
- Nhưng tu vi của Dương Hạo lại giải thích thế nào? Chuẩn Thánh cảnh giới, thật sự nghe thấy kinh hãi!
- Chuyện này có gì đáng kỳ quái? Xiển giáo vì bồi thường Dương Hạo, trong những năm này đã cho hắn nhiều điều tốt mà thôi. Tây Phương giáo tựa hồ cũng có chút mưu đồ, cũng âm thầm giúp hắn. Về phần sau đó…
Nói tới đây Nhạc Vũ cười lạnh lùng:
- Trẫm cũng âm thầm đẩy một phen, tập hợp sở trường ba nhà, lại lấy linh bảo linh vật của Ngọc Hư Cung động thiên trợ giúp, nếu hắn còn chưa thể đột phá Chuẩn Thánh cảnh giới, như vậy mới thực sự làm người thất vọng!
Tây Vương Mẫu mỉm cười, thầm nghĩ quả nhiên là thế, tiếp theo lại thấy Nhạc Vũ khẽ lắc đầu:
- Nhưng việc về Định Hải Thần Châm, lại nằm ngoài dự liệu của ta, xác nhận còn có người khác ra tay!
Vẻ mặt hắn cũng nghiêm túc, vẻ nghi hoặc trong mắt không giống giả dối, sau một lát liền khôi phục vẻ hờ hững.
Tây Vương Mẫu cũng kinh ngạc, Định Hải Thần Châm vốn là của Chuẩn Đề, đem vật kia giao cho Dương Hạo, chẳng lẽ còn có người khác?
Nàng cũng gạt qua chuyện này, nhìn về phía Dương Hạo:
- Ngươi âm thầm trợ hắn, người kia lại chưa hẳn cảm kích. Ngày sau nói không chừng còn sẽ cắn lại ngươi. Khí vận người này cũng cường thịnh, nếu một khi được thế tựa như Côn Bằng triển cánh, không thể chế phục. Bệ hạ chẳng lẽ không lo lắng sao?
Nói tới đây, Tây Vương Mẫu bỗng dưng chợt tỉnh:
- Là vì Vân Hoa công chúa còn một tuyến sinh cơ?
Nhạc Vũ nghe vậy chỉ cười, trong giọng nói ý vị thâm trường:
- Một đường sinh cơ? Ai biết được?
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Dương Hạo đã đánh lui mấy chục vị thần tướng.
Hắn lại tiếp tục truy theo thân ảnh Hạo Thiên, chỉ chớp mắt đã đánh ra ngoài Thiên Cung, kim côn vũ động, đánh nát linh trận cấm chế, tả xung hữu đột không hề cản trở.
Tây Vương Mẫu không khỏi nhìn lên không trung, chỉ thấy Chu Thiên Tinh Đấu đại trận đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Ngay sau đó nàng chợt nhớ lại, vừa rồi Nhạc Vũ động thủ với tam giáo tiên tu, Chu Thiên Tinh Đấu đại trận cũng chưa từng khởi lên tác dụng.
Nếu cẩn thận quan sát, bên trong tinh không hiện tại đã tăng thêm mấy trăm tinh tú như thật lại như giả. Lại bị Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ ba đại tinh vực mạnh mẽ lôi kéo. Khiến thượng cổ kỳ trận khí cơ lẫn lộn, cho tới hiện tại còn chưa thể phục hồi.
Trong đầu nàng chợt hiện lên một ý niệm, Nhạc Vũ vừa xuất thủ đem Chu Thiên Tinh Đấu đại trận tạm thời trấn áp, chẳng lẽ chuẩn bị cho giờ phút này sao?
Bên trong tiệc rượu, Bích Hà nguyên quân sắc mặt tím xanh, bó tay hết cách. Mà vẻ mặt Dao Trì thánh mẫu lại thật do dự, giống như muốn ra tay nhưng khi nhìn về phía Dương Hạo, ánh mắt lại hốt hoảng chần chờ.
Sau một lát trong mắt mang theo vẻ xin giúp đỡ nhìn mọi người, nơi ánh mắt dừng lại đầu tiên chính là bàn tiệc của Nhạc Vũ.
Thấy Nhạc Vũ không hề lưu ý, lại nhìn sang Thiên Tề Nhân Thánh cùng Kim Thiên Nguyện Thánh nhị đế, sau khi lướt qua lại nhìn Kim Linh cùng Quảng Thành, Bảo Sinh. Quảng Thành Tử liếc nhìn Ngọc Đỉnh đang ngơ ngẩn, cuối cùng thở dài không hề có ý động thủ.
Bảo Sinh Như Lai lại bảo tướng trang nghiêm, cũng chẳng biết tại sao lại làm như không nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Dao Trì.