Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức Chương 9.3

Chương 9.3
Vương lệ Quân không vui: “Còn giả vờ giả vịt.”

“Mình c4không biết 7cậu đang f8nói gì nữa.”

Vương 6lệ Quân abcười gian: b7“Nghe nói 3tối qua 0fPhó Cảnh 6 à đã bắt 2a uả tang 7a iêu Nhân 0 iệt và 5 hạm Viên 3 iên ngay 9 ại giường, e0 huyện này 7 à không 5 iên quan 0đến cậu 4 hì mình 9 hông tin 08đâu.”

3 ịnh ngớ a gười, hóa 8 a là thế. 70 © DiendanLeQuyDon.com ô thong thả e ói: “Dù 2d ậu tin hay 0 hông thì ec hực sự 8 ình không 7 iết. MÌnh ccđi làm việc 3đây.” e ô nhanh nhẹn fb hay đồ, 27 uay đầu 1a ại: “Mấy 84 ôm mình 33 hông ở 04đây chắc f ậu bận 0 hết hả, 86 ghỉ ngơi d2đi, bên c ia giao cho cb ình.”


Vương 8 ệ Quân 4a ũng không c3tiện nói a7gì nữa.

caTịnh bận d8rộn đổi 0bchai dịch c2truyền cho 5bệnh nhân, 5trả lời e9mọi thắc d9mắc nhập btư liệu e0vào máy a7tính, Doãn c4Quyên cười 6fhì hì vỗ 3vỗ vai cô: b“Vẫn giận < /span>8chủ nhiệm 0à?”
“Còn achút chút.” 1Dư Tịnh csuy nghĩ 0akĩ rồi 8mới đáp.

“Giận b6là bình ethường, 79đổi lại 74là chị cthì có khi 72còn tức 0bgiận hơn 78em.”

a0Doãn Quyên b8là người f1nóng nảy, bthẳng tính, 4bchị luôn 94xem trọng 32Dư Tịnh, 7cũng rất 4tin tưởng 02cô, bị adính vào f9chuyện này, ekhoa của 17chị không 17giúp Dư 1dTịnh được egì, chính dchị cũng b2thấy ấm 7ức.
01Tịnh đặt 1atài liệu d8xuống: “Cũng 94may đã qua 6rồi.”

Doãn 16Quyên gật aeđầu: “Nhưng 0chuyện này 0dđúng là 6cthay đổi 3180 độ 9bthật.”

4aTịnh không 1muốn nói b5nhiều, dùng 5một câu 0bngắn gọn 83‘thanh giả 2tự thanh’ dfđể ậm cừ cho qua 9cchuyện.
“Nhưng dchị thật 5sự không 80ngờ là cfPhạm Viên 53Viên.”
“Em a3cũng không dngờ.” a0Dư Tịnh c2lơ đãng cnói.
“Trông 2ngoan hiền athành thật a0thế kia, 6than ôi, 6equả nhiên dkhông thể anhìn mặt f8bắt hình 5dong.”
1Tịnh không cnói gì.
“Đúng brồi.” 4Doãn Quyên 0cbỗng ngạc 34nhiên hỏi: 88“Chị nhớ 7là, cô ta dvà em chẳng 9dphải quan 96hệ rất 6etốt hay 1sao?”
“Đã clà chuyện 5quá khứ erồi.”
“Dù fthế nào 31thì chuyện 3này cô ta 4thật chẳng 8ra sao.” eDoãn Quyên f3nhướng 28mày: “Bị 92đánh cũng 5fđáng đời.”
2Tịnh hơi 9nhướng bmày lên: 9“Phó Cảnh 0Hà hôm nay 88đánh cô 7ta à?”

“Ừ 82nghe nói dtay đấm 5chân đạp 2bị thương 2khá nặng, 1bác sĩ Tiêu f6ngăn cản cfcũng bị 6ăn mấy 99cái tát.” dDoãn Quyên 4cười toét 3miệng: “Ai amà ngờ 0ahai người 2bọn họ 5cũng chẳng c5phải đối 37thủ của fPhó Cảnh 52Hà.”
4aTịnh rùng 9mình, xem 6ra hôm đó 35cô vẫn acòn may mắn.
“Chị c5thì thấy, 5dem có duyên, 6dchuyện này 20chắc chắn 52là có cao 70nhân tương 4trợ.”
“Sao 3elại nói cthế ạ?” 2eDư Tịnh fcười.
Nụ 4cười trên 2gương mặt 5bDoãn Quyên 3acàng sâu: 9f“Em nghĩ 22thử đi, 7Phó Cảnh c2Hà luôn 03cho rằng 24em mới là 1ckẻ thứ 45ba, mỗi cfngày đều c1ở bệnh 9aviện phục 8kích em , 4làm sao tra 3ra chân tướng 9nhanh như evậy. Nếu 32không ai 4thông báo 4ccho cô ta, alàm sao cô 5ta biết dđi đâu a0để bắt c2gian. Nghe c9nói tối 61qua cô ta 8bắt quả 80tang đôi 7gian phu dâm ephụ này, ecô ta cũng dkhông ngốc, 3ekhông phải 93chính mắt 77nhìn thấy 34thì tuyệt bđối sẽ 91không tin.”

c4Tịnh từ dtừ tiêu 1hóa những 50lời đó, 0trong lòng 0đại khái 5đã có kết 39quả. Chắc 17là Trình 8Lãng theo 4bdõi Tiêu cNhân Kiệt 54và Phạm 9Viên Viên, c4phát hiện 21ra gì đó 3rồi lập 28tức thông 9báo cho Phó 10Cảnh Hà. 0 © DiendanLeQuyDon.comPhó Cảnh 8Hà nghe tin 17chạy tới, d6lúc đó 73xảy ra chuyện 6dgì thì không 9dai biết. 8f © DiendanLeQuyDon.comHoặc là 9aPhó Cảnh aeHà vẫn 6chưa hả 1giận, cố 08ý bắt Phạm 6Viên Viên 9mất mặt, 5bnên hôm b1nay lại 4diễn cảnh 6dbạo lực f2lần nữa. e © DiendanLeQuyDon.comTheo tính bcách cô 0ta thì hoàn 0btoàn có ethể làm dađược.
Doãn edQuyên vỗ adđầu cô: e4“Được drồi, đừng d9nghĩ nhiều 63nữa, làm 0việc đi.”
12Tịnh hít 9mũi, thở 9ara một hơi.
Lúc 5sắp tan 0làm, Hứa acGia Trì cuối 0cùng đã aenhắn tin: 8Không sao c7thì tốt. e © DiendanLeQuyDon.comTiểu Tịnh, e3buổi tối 4canh phải 8clàm thêm 4giờ, sợ 3là không 7thể ăn 5tối với adem được.

eaTịnh tự 27nhiên thở 7phào, như edthế cũng b1tốt, cô 52không cần 5bịa ra lí 1do để nói adối anh. 76 © DiendanLeQuyDon.comCô và Trình 7Lãng có 87quá nhiều 2hồi ức 91khó quên, 9cô không c2muốn dể 87Hứa Gia 50Trì biết, a9cũng sợ 1fanh sẽ nghĩ 26nhiều, sinh 4thị phi f7không đáng. ef © DiendanLeQuyDon.comCô nhắn 0lại: Vâng 4ạ, không bfsao, tự aem giải 03quyết.

Tin dnhắn vừa 3gửi đi 3cthì tin của 8aTrình Lãng 2đã tới: 3cAnh đợi 25em ở quán 6cà phê cũ.
2Tịnh định 37đi thì Doãn eQuyên gọi elại: “Tiểu 7Dư buổi dtối rảnh efkhông, chị 0bmời em ăn 9tối, xem 6như giải 4xui cho em.”

“Chị 35Doãn, em…có 0hẹn rồi.” 2Dư Tịnh 8bấp a ấp 5úng.
“Ờ 2fờ, muốn 2ekể chuyện 3anày ngay dcho Gia Trì 2đúng không, 24hì hì, hiểu 0được, evậy chị 47không làm 45phiền hai 4người nữa, 30lần sau c3nhé.” Doãn 0Quyên nói 0như đúng 1rồi.
3Tịnh nương e2theo đó, b3vẫy tay echào rồi f3đi.
Trình 3Lãng thong c4thả uống 2xong ly café 89thấy Dư 2Tịnh chậm 13rãi bước c3vào, anh 22trả tiền arồi đưa cDư Tịnh alên xe.
“Đi 1đâu?” 7Dư Tịnh 4fngước lên 0hỏi.
Trình dLãng nhướng 42khóe môi 3mỏng, cười 0tủm tỉm: c“Đến 81nơi thì beem sẽ biết.”
52Tịnh không c8hỏi nữa.
Liên bfSiêu nhìn 88theo qua cửa 0dkính mờ 0của quán dcafé, chiếc b9xe đó lặng a9lẽ biến fmất ở 1ngã rẽ.
Hàng flông mày fđậm của 0fanh nhíu 6lại, khóe bmôi mím 3chặt.

Chàng 1ctrai đón f4Dư Tịnh 7đi khoảng 3nửa tiếng 1trước đã ftới, chọn 41một ly café, dtay cầm 1điện thoại, cthỉnh thoảng acliếc nhìn 11như đang cbđợi ai egọi. Khoảnh fkhắc thấy 5Dư Tịnh e7xuất hiện 9ckhóe mắt canh ta lấp d7lành nụ fcười.

Liên deSiêu không 0enhìn lầm, 9ánh sáng d0rực rỡ 1trong đôi 4cmắt ấy, e4đường 2cong nhẹ adnơi khóe 1fmôi ấy, bđể lộ 7tình ý sâu eađạm của 18cậu ta.

a4Tịnh là 6người đã 1có chồng, f9Hứa Gia 6fTrì lại 73đối xử 21rất tốt 01với cô, 7rốt cuộc 1cô có biết amình đang 2blàm gì không.
Liên 5Siêu nghĩ d6phải trò 21chuyện một 5elần thật 0rõ với 5cô.
Chiếc cPassat màu 98đen xuyên c7qua dòng 7xe chật echội đông 96đúc, đang 89là giờ btan tầm, 2tắc đường 0nghiêm trọng 43Dư Tịnh cdựa vào 53lưng ghế, 4cban đầu acòn trò dchuyện vài ecâu với 7Trình Lãng, f4chẳng biết 81ngủ thiếp dđi bao giờ. 2 © DiendanLeQuyDon.comKhi cô tỉnh 2dậy thì 7Trình Lãng 55đang rẽ 3ngoặt vào 3một hướng, cxuống khỏi fcầu vượt, c4lái vào bmột con 3đường 3nhỏ, đồng 52thời nhanh 3cchóng rẽ fevào con đường ccái duy nhất 10dẫn ra ngoại 8ô.

3Tịnh lẩm dbbẩm: “Ăn c9một bữa 72đâu cần 6phải ra 6ngoại ô.”

Trình 1bLãng vẫn 7mỉm cười: 0“Đảm 9bảo sẽ 84không làm 6em thất 50vọng.”
Đã  nhận 54lời anh c9rồi, Dư a3Tịnh cũng 5đành nghe f7theo.

Chiếc 36xe lái vào 5cmột tiểu 1ekhu nào đó, 4rồi lại 3dvào bãi 2đỗ xe dưới d3tầng hầm: d“Đến frồi.” c1Trình Lãng 03quay nghiêng 37sang nhìn dcô.
0Tịnh sửng dsốt, có aquán ăn 57nào lại 90mở trong 7khu nhà dân fdcư này chứ/
Trình 8Lãng cởi 6cdây an toàn 0cho cô, lại bmở cửa bxe, rất b1ga lăng cúi engười ra 50hiệu mời: b“Xin mời.”
1Tịnh nghi 22hoặc theo 4anh vào thang 52máy lên ctầng 15, dthấy anh 0dmóc chìa bekhóa ra mở 6ecửa, cuối 97cùng không ekìm được 03hỏi: “Đây 2clà đâu?”
“Nhà 7anh.” Trình 7Lãng đáp 76nhẹ tênh.
Vẻ amặt Dư f5Tịnh bỗng 70thiếu tự d1nhiên: “Anh 4muốn làm 7agì?”
Trình 29Lãng thoáng 5vẻ không 1cvui: “Muốn afmời em nếm 9thử tài fnấu ăn 6acủa anh.”
52Tịnh thở 3fphào. Thực cra cô biết 7erõ Trình cLãng sẽ 6akhông làm 63hại cô, 6nhưng vẫn 2thấy căng 54thẳng không c2yên.
Trình 4Lãng ấn 7cô ngồi 9xuống sofa, 2ném cho cô 8một đống ctạp chí: aa“Điều akhiển ti 22vi nằm trên 6abàn trà, 15trong tủ 7alạnh có bnước uống, dem cứ tự adnhiên. Sẽ b9có đồ 6aăn nhanh 3thôi.”

8eTịnh ôm 89một tờ 2tạp chí b6Thụy Lệ 51lật mấy 2btrang, bỗng 1ađặt xuống, dlại nhìn 79những tờ ctạp chí 05khác, kết 4quả phá 09hiện ra 69đó là tất e9cả những e6tờ Thụy 7bLệ của 65năm ngoái, ecòn trong 6hộp giấy eđạt kế bdbên bàn 1btrà, toàn 2bộ cũng 74là Thụy fLệ. Dư c3Tịnh ra 85sức rút 86ra hết, 16theo tháng 8theo năm, 9lại là 7bắt đầu 63từ tháng d5mà họ chia 83tay năm đó, 98không thiếu 66tờ nào.
3cắn mạnh 4môi, trong 3lòng vô d8cùng phức 5tạp.

Năm bcấp ba cô 8đã hiểu cđược thế bnào là thú bvui làm đẹp 2cả phụ 49nữ, lúc 4đó tạp fchí thịnh chành nhất a9về chỉ 77dạy cách 4ăn mặc 74và trang b3điểm chính f2là tạp echí Thụy 5Lệ, mỗi 5ekì hai mươi 6tệ, Dư 41Tịnh thà 18nhịn ăn 0asáng để fbdành tiền 0dmua, về bsau bị Trình f5Lãng phát 76hiện, anh 85dùng số 9tiền được d5thưởng akhi tham gia 3hội thao 2bthành phố amau tạp 8chí cho Dư bTịnh, dặn 54cô mỗi 1ngày không 96được bỏ 1fbữa sáng, 9đồng thời 8vỗ ngực 1athề thốt 6chuyện mua 3tạp chí f4cứ để 0anh lo.

Như 64thể đây 8đã là kí f0ức xa vời elắm rồi, 0xa đến 0dnỗi ngay efchính cô f3e rằng đã ddquên hết, d8nhưng lúc d1này lại 48tranh nhau 3ùa về. 2 © DiendanLeQuyDon.comKhông ngờ 97anh lại 5nhớ mãi dchuyện đó, 54đồng thời 8còn thực 4hiện trong 06bao năm qua.
aTịnh gục ađầu, đôi fmắt ươn 9ướt.

Lúc edTrình Lãng 7ra khỏi 1nhà bếp ccthì Dư Tịnh 2đang xếp fhết tạp 8chí lại. 65 © DiendanLeQuyDon.comAnh ho khẽ 5một tiếng: a“Để ở ađó đi, 0rửa tay 7ăn cơm.”

3Tịnh khẽ e1thở ra: a“Sắp xong 4brồi đây.”
Trình a2Lãng nghe fegiọng cô 51thoáng nghẹn 7ngào, nhanh 53chóng xoay c1vai cô lại: a“A Tịnh, acsao em lại 4dkhóc?”

“Không ccó.” Dư fTịnh dụi ddmắt phủ 11nhận: “Chắc abụi nay 9vào mắt.”

“Anh 1thổi cho 36em nhé.”
8dTịnh quay 8đi, vẻ bmặt rất c8bình thản: 4“Không e0cần đâu.”
1etrốn tránh 04quá rõ ràng akhiến Trình bLãng thoáng c2tức giận, 5mãi sau anh 2mới nói: 1e“Đi rửa dtay ăn cơm dthôi.”
“Vâng.” 9fDư Tịnh 0không kiên f3trì nữa.
7cTrình Lãng 03nấu mấy 9món bình c9thường, dkhông đặc cbiệt, nhưng 3bvị rất e0ngon.
3Tịnh nếm 1mỗi món 8vài miếng, 37tay nghề 03anh cũng 2giỏi ngang 4eHứa Gia 05Trì.
“Cũng 5được chứ?” 41Trình Lãng dbe dè hỏi.

“Ngon 5lắm.” aDư Tịnh b8bình tĩnh 7dđáp.

“Vậy 0thì tốt.”
Mãi fsau chẳng fai nói gì, 7fkhông khí bcó phần bbức bối. 8 © DiendanLeQuyDon.comDư Tịnh 35nghĩ ngợi athấy không 9ổn nên 5đùa: “Không 0angờ anh d5còn biết enấu ăn 1nhỉ.”

Nụ ecười của baTrình Lãng 7cứng đờ: 16“HÓa ra 64em đã quên.” 5Khóe mắt 9bcong dài 72của anh 63hơi nhướng 9lên, có 02chút giễu dcợt: “Còn 83không phải 2vì em à.”

Không 4khí rõ ràng 19có chút 2thay đổi, c4Dư Tịnh f3vô cùng dhối hận 55đã chon e2chủ đề 8fnày, cô 0tiếp tục 4vùi đầu 26vào ăn, 9nhưng đã 8fkhông còn bbiết mùi evị gì nữa. 82 © DiendanLeQuyDon.comBây giờ cftrong lòng f8cô chỉ bcó một 5suy nghĩ, c9ăn nhanh 4arồi về.
“Em cthật sự ckhông nhớ 3bgì sao?” 2Ánh mắt 97Trình Lãng 25càng sâu c7thẳm.
d2Tịnh làm 55sao không dnhớ, năm 5đó tình 3cnồng ý deđậm, họ e4bàn luận eđến chuyện 93sau này cưới 4nhau ai sẽ 26phụ trách fviệc nấu 8cơm. Trình d9Lãng không 62muốn để 46cô ám mùi 6ddầu mỡ, 7nên rất 5dũng cảm 6nhận chuyện a8này. Về 5esau hai người cftuy chia tay 58nhưng Trình fLãng chưa 3ctừng quên 37lời hứa 6năm nào, 8thực tế 71thì mỗi 72một câu a5nói của bDư Tịnh, 34anh đều 19nhớ, mỗi cemột chuyện a6anh nhận 85lời Dư 3Tịnh, anh dcũng sẽ 31làm.

“Em 0phải về brồi.” aDư Tịnh 8bbuông bát 0đũa. Chuyện f3ở riêng 60với nhau 07thế này 3ekhiến cô 3acó cảm f3giác có 9cchút nguy 6hiểm.
“Ngồi 2thêm tí 0cnữa, anh 8dsẽ đưa 59em về.”
8Tịnh không 4chịu: “Bây 1giờ em phải 46về ngay.”

Tk bthở dài: 55“Em cũng b3phải để aanh ăn xong 79đã chứ.”
8Tịnh im 87lặng.
Trình 26Lãng ăn 7vội vàng, 0brồi lấy 3một hộp f6giấy từ 6ephòng ngủ 0ra: “Cái 95này tặng 00em.”
bTịnh từ efchối theo 1phản xạ: dc“Em không 0fcần.”

“Em ccxem đã rồi 42tính.”
2Tịnh kiên 2quyết mím 3môi không 6nhận.

Trình dLãng nhét 7luôn vào 3tay cô, mềm 0cmỏng: “Em 37xem đi rồi 49anh đưa 3em về ngay.”
9Tịnh im 9dlặng một 15lúc rồi 07vẫn mở 3hộp. Trong 6đó toàn 5là chocolate, 3cô nghệch cra.

“Anh fxem rồi, anhững cái 23này còn 62ăn được, 2những thứ 38quá đát aanh đã vứt 6rồi.” 5Trình Lãng 24lặng lẽ c3nói sau lưng 52cô.
“Anh…” eTrong lòng 3Dư Tịnh e8không thể 6nào bình 4tĩnh được.
Trình adLãng bình 7cthản nói: 94“Đi thôi.”
dTịnh cụp 1mắt không enói gì, adtrong quãng 1thời gian abchỉ biết 67đến tình fayêu ấy, 1cô từng 35nói rằng e2sẽ ăn hết fmọi loại 4chocolate 58ngon nhất c4thế giới, 2Trình Lãng bkhông chỉ 7dkhông quên, 67mà còn cố fgắng giúp d6cô thực 34hiện tâm 31nguyện. 5 © DiendanLeQuyDon.comCô không 3dám nghĩ bfrằng Trình 19Lãng còn 16làm những e4chuyện gì cvì cô nữa. 3 © DiendanLeQuyDon.comRốt cuộc dlà còn những 2chuyện gì bmà cô đã 4quên, còn 8anh vẫn 63giữ trong 9lòng.
“A 0Lãng, sao canh phải 1khổ như 6ethế?” 32Cô khó nhọc e4thốt ra 0mấy chữ.

Trình cLãng muốn 6nghẹn thở: a8“Cuối acùng em lại 6gọi anh c3là A Lãng 39rồi, anh 13mong chờ 05tiếng gọi 7này đã 8bao năm nay.” 7Đôi mắt bđen nhánh 77của anh f2như phủ amột màn dsương mờ: a“Anh cứ 3tưởng đời 8fnày sẽ bckhông bao bfgiờ còn 65nghe được 1nữa.”

43Tịnh hút cmột hơi 74thật sâu: ef“A Lãng, a3em biết 24anh làm bao bfnhiêu chuyện bvì em, em 7ccũng rất 19cảm kích. c6 © DiendanLeQuyDon.comNhưng mọi f5thứ giữa dem và anh d9đều đã 5là quá khứ, 16chúng ta 9không thể 7quay lại 8được nữa. ed © DiendanLeQuyDon.comĐạo lí e9này, em nghĩ canh hiểu.”
“Anh bahiểu.” 4Trình Lãng 3fkhẽ nói.

“Anh chiểu thì bđược.”
“Anh ccũng mong 6em hiểu.” 6cTrình Lãng 6dngập ngừng, 9arồi nói: bf“Cho dù 9bem đã lấy bchồng, không 1còn thuộc edvề anh, 68anh vẫn fnguyện ở 7asau lưng eebảo vệ 3em.” Đáy 8emắt anh btrống rỗng a9tuyệt vọng, 65nhưng lại 9ngập tràn 18tình cảm bdsâu đậm.

0Tịnh câm c9lặng, bỗng ckhông biết 9phải đáp 2lại như f2thế nào. 1 © DiendanLeQuyDon.comCơ thể 3cô như hóa 9bđá, cứng 76đờ hồi 34lâu, cô cmới nói: 1c“Em mà akhông về 4thì Gia Trì 4dsẽ lo lắng.”

Trình 6Lãng khẽ 9gật đầu: a“Đi thôi, cbanh đưa bem về.”

Đến 6khi Dư Tịnh 1bvề tới cnhà mới 1dnhớ ra nguyện 7cnhân chính 57hôm nay cô 5mờ anh đi 23ăn cơm, 5dcô cười fkhổ, thế 10mà lại cquên bẵng echuyện đó. f © DiendanLeQuyDon.comNhưng chuyện 71này đã bkhông còn 3quan trọng 5nữa.
9fTịnh về 0đến nhà 0eđã gần 8mười một 0egiờ, thế 53mà chẳng 43thấy bóng 9dáng Hứa 83Gia Trì đâu. c © DiendanLeQuyDon.comDư Tịnh 85vui mừng a4vì không afcần bịa blí do để 34giải thích 1nhưng đồng fethời cũng 0không tránh 4ckhỏi lo 4lắng.
22gọi điện bcho Hứa 32Gia Trì nhưng e6luôn trong etrạng thái ckhông ai 48nghe máy, bcàng khiến 7cô thấp 1thỏm lo 9câu hơn.
Cũng 6may khi Dư 21Tịnh tắm crửa bước 07ra thì nghe 63thấy tiếng 9amở cửa 4lách cách ffquen thuộc, 4cô nhìm 90qua lỗi amắt mèo 7athấy Hứa 74Gia Trì, 49liền nhanh 87chóng mở 2dcửa.

Hứa cfGia Trì ngẩn 0cngười: 82“Chưa ngủ 3eà?”
“Sao dbkhông nghe 16điện thoại 28của em?” 7Dư Tịnh ckhông đáp 77mà hỏi 7ngược lại.

“Có cthể là 6ồn quá, 2không nghe fthấy.” a1Hứa Gia 0Trì nói. 7 © DiendanLeQuyDon.comSắc mặt 4anh có vẻ f5mệt mỏi, 0dgiọng nói 9dcũng hơi dkhàn khàn.
“Mệt 12lắm sao?”
Hứa 9aGia Trì đáp 47gọn: “Ừ.”

5Tịnh lập ftức nhận dra điều 5khác lạ: 12“Xảy ra 56chuyện gì d4ư?”
Hứa 57Gia Trì phản 8bứng theo 8bản năng: 2“Không cdcó gì.”

cTịnh là angười cực a3kì nhạy 45cảm, lại 5thêm hiểu 58biết của ccô về Hứa 1Gia Trì, bfbiết chắc 9fchắn đã ecó chuyện fxảy ra, 26nhưng cô 6atuyệt đối 9không cưỡng bép anh mà 64dịu giọng bnói: “Vậy 7mau tắm eđi, em lấy 9dquần áo fcho anh.”

Hứa cGia Trì đáp cmột câu 4rất khẽ: df“Ừ”.

Nước cfấm xua tan 0mọi nỗi 6amệt mỏi cvề thể 9xác, Hứa 6Gia Trì thở e2dài.

Thực a9ra suốt 8ngày nay 3fanh không e0ở công 4ty, chứ fđừng nói 7là làm thêm cgiờ.
Buổi dsáng anh 54vừa bước b4vào văn dphòng thì 16đụng ngay 9aThiệu Mân 42Quân đang 8hớt hơ 2hớt hải.
“Gia b1Trì, em có 3nhìn thấy 0cThiên Ba 04đâu không?”
“Giờ 42này chắc e7anh ấy chưa 2tới công 43ty.” Anh ađỡ lấy 6aThiệu Mân 83Quân đang 1bloạng choạng 7flảo đảo bnhư sắp 37ngã: “Sao 8cvậy ạ?”
“Chị ckhông tìm cthấy anh 2ấy.” Thiệu 9Mân Quân amệt mỏi.

Hứa 3cGia Trì vô 6cùng kinh 94ngạc: “Tối cqua tan sở a1bọn em còn 35cùng nhau eđi lấy 0xe mà.”
Thiệu aMân Quân 4sắp khóc d9tới nơi: 3“Tối qua faanh ấy không e7về nhà.”

Phản 2ứng đầu 8tiên của dfHứa Gia aTrì chính 0là anh ta 54đang ở 5cùng Thư eNhã, anh eagãi gãi 6bđầu, ngập 08ngừng muốn 3nói lại 8ethôi.

“Làm 9fsao đây? 0eLiệu có 3xảy ra tai 5nạn không?” fThiệu Mân bQuân cuống dđến toát c2mồ hôi.
Hứa dGia Trì thương 04xót nhìn 9dchị, chị 55hoàn toàn f3tin tưởng 1Trình Lãngb, 35Hứa Gia 8Trì mong frằng anh dphán đoán 10sai, anh không a3mong người c4phụ nữ d3hiền lành 5này lại 0achịu tổn 5thương lần bnữa. Anh damóc điện athoại ra 0gọi vào 0cdi động 9của Lữ 99Thiên Ba, 7bbên kia đã 6dtắt máy. 01 © DiendanLeQuyDon.comAnh nhân aflúc Thiệu 4Mân Quân 84không chú 24ý, gọi 72điện cho 9Thư Nhã 9cũng trong fftrạng thái d1tắt máy, 2Hứa Gia d4Trì thấy 44lòng nặng aatrĩu.

Thiệu 4bMân Quân c8hồn xiêu faphách tán 2kéo cánh 8dtay Gia Trì: c“Gia Trì, 16làm sao đây?”
“Em adđi tìm với d0chị.”
Thiệu cMân Quân 4gật đầu.

Hứa 6Gia Trì lái 5xe đưa Thiệu b4Mân Quân 2đến tìm 3chỗ nhà b2hàng mà cLữ Thiên 1Ba thường 80đón tiếp 1khách hàng, ckhông thấy. 87 © DiendanLeQuyDon.comVề sau nhớ 03ra Dư Tịnh 2từng nhắc 4đến chuyện 11gặp Lữ f1Thiên Ba 8và Thư Nhã 40ở quán 6Starbucks 75gần công 45ty, nên vội f2tới đó, 20vẫn không 1có thu hoạch egì. Trong 42khi ấy, canh không 2ngừng gọi 2điện cho eLữ Thiên 4cBa và tb, dđáp lại 91anh lúc nào b6cũng là 2‘thuê bao fquý khách cevừa gọi 84hiện đã 5ctắt máy, 43xin quí khách cvui lòng 1gọi lại 7sau’. Sắc 9amặt anh 1bnhư có mây 6đen vần fvũ, dự f0cảm không 97lành càng 76lúc càng amãnh liệt.

Trong 9giọng Thiệu 72Mân Quân 6bcó chút d0cuống quýt: 84“Gia Trì, d2còn nơi 15nào để 8cđi nữa f5không?”
Thực b8ra còn có b1mấy quán 66bar nữa, 7nhưng hiện 7giờ ban 9dngày nên b8chưa mở a7cửa, Lữ dThiên Ba 9dkhông thể 57ở đó. f © DiendanLeQuyDon.comHứa Gia cTrì nghĩ 6ngợi rồi c3hít thở, d5như phải dhạ một fquyết tâm crất lớn: d“Mân Quân, 09chị có c3biết Thư 8Nhã ở đâu 68không?”

“Đương 3nhiên là 6abiết.” 6Thiệu Mân eQuân ngước 1lên nhìn 4anh, hoang 08mang: ‘Em 27hỏi điều bbnày làm 8gì?”
“Vậy 5cchị chỉ 6đường, a7chúng ta 9fđến nhà 9aThư Nhã.”

“Ý 6em là Thiên 05Ba ở nhà 15Thư Nhã?” 4eThiệu Mân bQuân tỏ dfra không 1vui: “Em bđùa kiều d5gì vậy, blàm sao có athể thế ađược.”

“Dù a1gì bây giờ 0cũng không 3tìm được 2anh ấy, 72chi bằng 0đên đó 3axem thử 9hoặc Thư e9Nhã sẽ 55biết Thiên 49Ba đang ở ađâu.” fdHứa Gia 94Trì cũng akhông dám fenói quá 0chắc chắn, enhưng nếu d1Lữ Thiên caBa thực dsự ở trong e3nhà Thư bNhã, thế 8thì anh ta b6đã phản 6abội lời 0ethề ban 5ađầu, Hứa 5Gia Trì cũng dkhông cần adphải giữ bchữ tín 8nữa.

Thiệu 7eMân Quân c7há miệng, dbvẻ mặt cakhông tin ađược: fd“Chị gọi 1điện hỏi 50Tiểu Nhã 2thử, xem 1cô ấy có f3biết không?”
Hứa dGia Trì không 64ngăn cản.
Lát 0sau Thiệu e5Mân Quân 00nói vẻ 7ethất vọng: 6f“Cô ấy 73không mở 4máy.”

Hứa 2Gia Trì không 9nói gì, 26đó là kết d6quả trong 4dự đoán 3của anh.

Thiệu cMân Quân 5bcâm lặng emột lúc, 8arồi hỏi: 1“Có phải 85em biết 90gì rồi?”

Hứa 9Gia Trì định cnói nhưng 09lại nuốt c4xuống, anh eckhông tài 9enào trả flời.
Thiệu 8Mân Quân 30cắn chặt 88môi, rồi 26đọc địa achỉ.
Hứa 86Gia Trì lặng 9lẽ khởi 18động xe, 30lái về 87phía ành 25Thư Nhã
Lúc baxe sắp vào ftiểu khu, 4Thiệu Mân 0Quân bỗng 0kêu to: “Dừng axe!”

Hứa 3dGia Trì thắng a9gấp, nhìn e8cô vẻ thắc c5mắc.

Thiệu eMân Quân d8thở hổn 3hển, nơi canày cô từng 17đến vô bsố lần, b7nhưng chưa 3từng sợ 66hãi như flúc này.

dsợ một 4khi bước dbvào sẽ 49nhìn thấy 9cảnh mình 63không muốn 44thấy. Cô fchưa bao 72giờ hoài  nghi 1Lữ Thiên 5Ba, đối 7bvới Thư 9cNhã cũng 1một lòng 83tin tưởng, 18chân thành a0đối đãi, 42nếu chuyện 5đúng như f7tưởng tượng edcủa cô, bcô làm sao 85chấp nhận edđược.

Thiệu 5Mân Quân 67chần chừ, 63cô biết dkhông đi 7etìm hiểu 9chân tướng 51thì chỉ b9là lừa cmình dối 87người, 50nhưng cô 9không có 16dũng khí 8đó. Cô f7cắn môi ađến trắng 80bệch: “Gia a0Trì, dừng 4cxe ở vệ 4đường 6đi,để d1chị yên 69tĩnh một 3lúc đã.”

“Được.” c4Hứa Gia eeTrì có thời 76gian xem điện ethoại mới b7nhận ra fDư Tịnh fgọi cho afanh nhiều 90lần, nhưng 11hiện giờ achuyện của 59Lữ Thiên 76Ba chưa chắc dchắn, anh 7không thể frời khỏi 99đây lúc 6này, quan 7etrọng hơn c8là tạm 20thời anh e5không muốn 23để Dư dTịnh biết achuyện của f5Lữ Thiên eBa và Thư 87Nhã để 42càng rắc 40rối hơn, e8thế là 06bấm một 7tin nhắn 9nói dối 1phải làm f2thêm giờ fđể cho fqua câu chuyện.
Thiệu 61Mân Quân cenhìn con bđường erợp bóng 9acây phía 79xa, đầu dóc trống arỗng.

Hứa 6Gia Trì lặng fdlẽ thở fcdài. Anh 7bcó thể 02hiểu cảm 1nhận của dThiệu Mân 98Quân, chồng d7mình và fbạn thân 6nhất cùng 04lúc phản ffbội, nếu bkhông tận bmắt chứng akiến thì 9còn nuôi a7chút hi vọng, 38còn nếu edbước bước 44này, để 2acô chứng 06kiến tất 5cả, có 45lẽ cô sẽ 2thực sự 5bsuy sụp.

Nhưng 4chuyện đời 8thường exuyên càng 3sợ thì 3càng tới. 89 © DiendanLeQuyDon.comThiệu Mân 13Quân còn 0đang do dự 5thì ông 6trời đã 5giúp cô aquyết định. ce © DiendanLeQuyDon.comĐầu đường, e0Lữ Thiên 0Ba và Thư dfNhã khoát 97tay nhau, 1vô cùng 3thân mật fđi tới, 9tay kia xách 7túi đồ 0mua ở siêu cthị, hai 2người cười 08đùa vui 3vẻ, trông 61ấm áp vô a7cùng.

Thiệu aMân Quân 5trừng trừng 7nhìn họ 8etới gần, 7ctrong đầu 5anhư một b7khối hồ 3đặc quánh, 16như thể dtất cả 86đều dính blại với 6nhau, đầu 5đau như 06vỡ, nước f5mắt lặng 54lẽ trào cbra.

Hứa fcGia Trì im 21lặng lạ 9lùng. Lữ a2Thiên Ba 5aquả nhiên 88lừa gạt 0anh, mà anh felại còn beche giấu 6thay anh ta. a5 © DiendanLeQuyDon.comLàm sao anh 26xứng đáng evới Thiệu 1bMân Quân, 6và làm sao 3nói năng 8fgì được evới Dư 13Tịnh. Anh f4phẫn nộ 13đấm lên f4còi xe, phát 0ra một âm acthanh cực 6dlớn.
Lữ 2Thiên Ba 75và Thư Nhã ecùng nhìn elại, vẻ 7mặt từ 7sửng sốt fđến ngượng engập rồi f7sau cùng 9là thản enhiên đã 2achọc tức dbHứa Gia 5Trì, anh fmở cửa 8cxe định fcnhảy xuống 27thì Thiệu 8Mân Quân 7đã kéo 7anh lại, cvan nài: 7c“Gia Trì 44chúng ta 1đi thôi.”

Ánh 6mắt cô eloang loáng bflệ, vẻ 2cmặt bị 2thương, f7lại khẩn 1cầu lần 1dnữa: “Chúng dta đi thôi.”
Thiệu 8fMân Quân f0không đòi 1Hứa Gia 9Trì đưa b6mình về 1nhà mà đến 4một phòng f0trà.

3chủ phòng edtrà có vẻ 1rất thân 5thuộc với 7cô, thấy 8bộ dạng 92thất thấn 31của cô 73thì thân 6ethiết hỏi 75thăm. Thiệu a2Mân Quân 36không nói 8năng gì, 2liền gọi 6một thùng 2bia.
fchủ giật 8bắn mình, 9len lén hỏi eHứa Gia 24Trì: “Cô 91ấy sao vậy?”

“Cứ 4cho chị 8ấy đi, 94có tôi trông f7chừng, không 75sao đâu.” b5Hứa Gia feTrì biết fbây giờ 77cô cần 25trút bỏ 6mọi thứ, 99đồng thời dcũng cần 1chất cồn 35để làm 8tê liệt 68bản thân. b5 © DiendanLeQuyDon.comTuy rằng f7mượn rượu 6agiải sầu 2ccàng sầu, 62nhưng lúc 7bi thương e5thì ai quan 7tâm tới 91chuyện đó.

dchủ mang 2bia ra, ra f7dấu tay 7với Hứa 9Gia Trì: 9d“Có gì 8cgọi tôi.”

Hứa dGia Trì gật a1đầu.
Thiệu 46Mân Quân fmở hai lon dbia, đẩy 1một sáng 2cho Hứa b5Gia Trì: 35“Nào uống e0với chị.”
“Em dkhông uống 80được, 4lát nữa 4phải đưa 90chị về 5nhà.”
“Thật 9mất hứng.” 0Thiệu Mân 1Quân hậm 6hực, ngửa 0bđầu lên 46uống ừng 1ực một 5ngụm lớn.
Hứa 7Gia Trì ngoài ethở dài d2ra thì chỉ 7biết thở 83dài: “Uống 6chậm thôi.”
Tâm 1etrạng Thiệu 1Mân Quân b7rất tệ, flại thêm f1tửu lượng 19kém, nhanh 9chóng uống ađến say 7fkhướt. 5 © DiendanLeQuyDon.comCó những engười say 7rồi thì b5đặc biệt adnói nhiều, 1có những 9người sẽ dkhác hẳn e8lúc bình ddthường, 59có những 87kẻ sẽ d6nóng nảy 7đánh nhau 3với người ekhác, còn cfThiệu Mân 64Quân uống 9sau chỉ 35biết cười cngô nghê. 5 © DiendanLeQuyDon.comCô nằm 6abò ra bàn 37cười khì 89khì với d7Hứa Gia 4Trì, dạ 0edày đảo blộn, cô 3bịt miệng c6nấc một 66cái, rồi 92lại bắt 06đầu cười.

“Chị 36đừng chạy 29lung tung, 60em trả tiền 2xong sẽ 3cđưa chị 5về nhà.”

Thiệu eMân Quân 9ngoan ngoãn fagật đầu.

Đến 81khi Hứa eGia Trì trả 8tiền xong b0quay lại fthì không 3fthấy bóng 7dáng Thiệu fMân Quân ceđâu. Hứa d3Gia Trì sợ bctới độ 0suýt mắc a6bệnh tim, 04cũng may 5frất nhà 27có người 2dìu Thiệu 64Mân Quân cđi từ nhà 4vệ sinh 1era.
Hứa 8eGia Trì sững 4sờ, là d5Liên Siêu.
Thiệu 9dMân Quân 2fhình  như a8đã ói một 26tận trong f4nhà vệ 7sinh, lông 34mày cau chặt, 7trông vô 8ecùng khó 6echịu. Liên 6Siêu dùng 9khăn bông 4ấm lau miệng bcho cô, giọng 4bdịu dàng: a“Mân Quân, c4có muốn auống nước 9ấm không?”

“Không 1cần, em 59muốn về 20nhà.”

“Ừ, 6anh đưa c3em về.” 24Liên Siêu fngẩng đầu edlên mới 1thấy Hứa dGia Trì, 99nhíu mày: 0“Là cậu 4ctới đây edcùng Mân cfQuân à?” 5eAnh cực 0kì nghi hoặc, 6buổi chiều 3là Dư Tịnh 8fbây giờ bflại là 36Hứa Gia 2Trì, hai c3vợ chồng 6này có chuyện 6gì đây?

“Đúng.” dHứa Gia 6Trì hỏi: 6“Bác sĩ 2Liên sao elại ở eđây?”

“Tiểu 84Văn gọi 19điện thoại 0cho toi, nói c4là Mân Quân buống quá e8nhiều.”
“Tiểu 1Văn?” Hứa aGia Trì nghi fngại.
Liên 0aSiêu hất fcằm về 5phía quầy, 6Hứa Gia 8Trì vỡ 8lẽ, hóa 2ra là bà 09chủ.
“Nếu a8cậu có 23việc thì egiao cô ấy 26cho tôi, 1tôi đưa 5cô ấy về.”
Hứa 5Gia Trì đương 63nhiên không 2mong gì hơn: 23“Vâng, 3fvậy làm f0phiền anh.”
“Không becần khách 7sáo.” Liên fSiêu liếc 7fnhìn Thiệu 7Mân Quân aeđôi mắt 52đỏ hoe, 54nước mắt d1lưng tròng: a“Cô ấy 73làm sao vậy?”
Hứa aGia Trì chưa fkịp nói 3thì Thiệu a9Mân Quân 0bđã khẽ 0lắc đầu 3với anh, dra hiệu c9anh đừng 49nói.
“Anh 8cứ hỏi 3Mân Quân 7đi, nếu 4chị ấy 67muốn thì bcsẽ nói 0danh biết.” 18Quá khứ c8giữa Thiệu 36Mân Quân 6và Liên f3Siêu cực 3kì phức 26tạp rắc 4rối, Hứa 09Gia Trì cũng fkhông muốn 81xen vào.
Liên 6Siêu nhìn 49Hứa Gia 0Trì bằng eánh mắt 8dò xét, brồi lại a8nhìn Thiệu b3Mân Quân, 9bốn mắt 4nhìn nhau, 32cô vội cđưa mắt 0cnhìn đi 6nơi khác.

Hứa 9Gia Trì ho 5khẽ: “Vậy 6em đi trước, 0fbác sĩ Liên, 79phiền anh 2chăm sóc 60Mân Quân 8nhé.’
“Chắc 53chắn.” 5Liên Siêu 6đáp.

Trong dlòng Hứa dGia Trì ngập ctràn cảm 7giác hổ athẹn với 8dThiệu Mân 2Quân, anh 8không nên dtin Lữ Thiên 1Ba, nếu 3anh nói cho fThiệu Mân 45Quân sớm 67hơn, có d6lẽ cô đã c1không tổn 1thương nặng 6như bây 1bgiờ. Anh 73tin chắc 08giữa Lữ 8bThiên Ba devà Thư Nhã e4không còn ddính líu 6gì, thậm 9chí còn 57vì chuyện 1này mà cãi 63nhau với 63Dư Tịnh 3không chỉ 00một lần, 58bây giờ 86chuyện xảy dra, làm sao 50anh có thể bnói với fDư Tịnh e7được đây.

Cách 25một cánh ccửa Dư 8Tịnh cũng fkhông hề abình tĩnh. 1 © DiendanLeQuyDon.comRõ ràng 9eHứa Gia 0Trì có tâm 1sự, trước 1ekia anh có cchuyện gì ccũng không 7hề giấu 1cô, hành a9động tối fnay khiến 1cô thực d1sự khó 3hiểu.

Hai 1vợ chồng 6nằm trên 4giường cmỗi người 7ôm một 2tâm sự 1riêng, suốt 7đêm không cngủ.

Nguồn: truyen8.mobi/t103063-quang-thoi-gian-trong-hoi-uc-chuong-93.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận