Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Chương 1204 : Thiên binh.
Dịch: thienthucac
Nguồn: thienthucac
Chương 1204 : Thiên binh.
- Đứng lại!
Cừu Như Huyết chưa đến gần, tay sai của trạm canh đã phát hiện, hai tên tay sai đã đến gần, một người trầm giọng quát:
- Trại nào? Tướng quân hạlệnh, toàn bộ trại không được phép di chuyển, ngươi là kẻ điếc à?
Trại Hồ Lô mấy nghìn người, cứmột thời gian, lại có người mới lên nhập bọn, hai tên tay sai thật không ngờCừu Như Huyết lại là người của quan phủ.
Tất cảcác trại đều gác nghiêm ngặt, không phải người trong trại, cơ hồ không thểvào, còn phía sau núi, chẳng ai nghĩđến sẽ có người leo cái dốc núi thẳng đứng kia, từ sau núi đi lên.
Cừu Như Huyết một tay một mắt, nhìn qua cũng không phải là người lương thiện, tụ t
ập bên trong trại, phần lớn cũng là dân liều mạng, Cừu Như Huyết nhìn cũng không giống người của quan phủ.
Cừu Như Huyết nâng một cánh tay lên, chỉchỉmiệng của mình, sau đó lắc lắc đầu, ý nói chính mình không thểnói chuyện.
Hai tên tay sai liếc nhìn nhau, l
ập tức ra vẻ đùa giỡn.
Người trước mắt này, cụt một tay mù một mắt, lại còn là người câm.
Hai tên tay sai tiến tới gần, chỉcách một chút, một người đã lạnh giọng:
- Ngươi chạy tới đây làm cái gì? Quan binh đánh tới, các huynh đệ bên trong trại đều tự bảo vệ vịtrí của mình... !
Trong giây lát gã cảm thấy có chút gì đó không đúng, cau mày nói:
- Quần áo của ngươi...Ồ, quần áo của ngươi sao lại ướt hết v
ậy?
Lại nhìn thấy Cừu Như Huyết nhếch miệng cười cười, nụ cười quỷ dịkhông nói nên lời, hai tên tay sai l
ập tức cảm thấy không ổn, chợt nghe thấy hai tiếng kêu đau đớn sau lưng, gi
ật mình quay đầu nhìn lại, chỉthấy hai tên tay sai ở trạm canh bên kia lấy tay bụm lấy yết hầu, cảngười ngã xuống.
- Không tốt.... !
Một gã tay sai kịp phản ứng, ánh đao chớp động, Cừu Như Huyết đã dùng tốc độ sét đánh, lấy đao ra khỏi bao, lia ngang qua.
Trước khi Cừu Như Huyết đi theo Sở Hoan, đã là đao khách nổi tiếng giang hồ, mấy tên sai vặt này làm sao có thểso sánh được, ánh đao lướt qua, cổ họng của hai tên sai vặt cũng đã bịmở ra, muốn kêu nhưng kêu không ra tiếng.
Cừu Như Huyết thần sắc lạnh lùng, tay cầm đao vung lên, một đoàn người tấp n
ập đi ra, thành một tiểu đội, tiếp tục thẳng tiến về phía trước.
Lúc này Sở Hoan ngồi trên lưng ngựa, cách cầu treo cũng không xa, trông thấy khóa sắt đã đâm vào tường đá đối diện, mười mấy chiếc xích sắt đã nối hai bên. Ánh mắt hắn sắc bén, khẽ ngẩng đầu, nhìn vầng trăng sáng trên trời, l
ập tức hạmệnh lệnh công kích.
Sở Quân tr
ận địa trên dưới đã sẵn sàng đón quân địch.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Sở Hoan thu ánh mắt khỏi man trời, lạnh nhạt nói khẽ:
- Tấn công!
Hứa Thiệu chỉđợi mệnh lệnh là thúc ngựa đi lên, nghiêm nghịhét to:
- Các huynh đệ, giết!
Một dòng lũ lớn nhanh chóng đến gần vách núi, binh sĩtừng có kinh nghiệm thành thục leo xích sắt, trên mười mấy xích sắt, rất nhanh đã có người trèo lên phía trên, bò qua bờbên kia.
Thủ vệ cầu treo cũng đã sẵn sàng tr
ận địa đón quân địch, Toàn Phong chủ vóc người khôi ngô đứng ở sau cầu treo, thò đầu ra, trầm giọng nói:
- Không cần gấp gáp, chờchúng đến gần, bắn chết chúng.
Các cung thủ cũng đã sẵn sàng tr
ận địa đón quân địch, đằng sau hai bên thạch lan cầu treo, các cung thủ đã cài sẵn cung tên, sau các cung thủ, là mấy hàng sơn tặc cầm gươm trong tay.
Những sơn tặc này, đều đặc biệt thủ vệ cầu treo này, ngày bình thường huấn luyện, phối hợp hết sức ăn ý.
Toàn Phong Chủ nhìn quan binh nắm xích sắt tiến tới gần, gã cắn chặt răng, trong giây lát vung tay lên, lạnh lùng quát:
- Bắn tên!
Nhất thời, mũi tên từ bên cạnh vách núi bắn ra, âm thanh vút vút vút phá vỡ đêm tối tĩnh lặng.
Cầu tướng quân đứng trên tháp, ngắm nhìn quan binh tấn công trại ở phía mặt trời mọc, lông mày bắt đầu nhăn lên.
Hắn lại đưa ánh mắt về phía tường đã bên kia, chỉhi vọng thân ảnh quan binh hiện ra tại đó, nhưng lại không có một bóng người, trại Lạc Nh
ật b
ẫy r
ập khắp núi, giống như con mãnh thú chờđợi con mồi vào cửa, nhưng con mồi của bọn họ, lại ch
ậm chạp chưa xuất hiện.
Quan binh khởi xướng tấn công trại Húc Nh
ật, gần như sự chú ý của mọi người đều bịphía cầu treo bên kia hấp d
ẫn.
Sở quân phái đội quân cảm tử đầu tiên ra, vô cùng dũng mãnh gan dạ, mặc dù có binh sĩtrúng tên rơi xuống vách núi, số còn lại cũng không vì thế mà kinh hãi lui về phía sau, v
ẫn mượn xích sắt bò qua hướng đối diện.
Vách núi bên này, có hơn vạn người, mắt chỉcó thểthấy ở trên xích sắt, người trước ngã xuống người sau lại tiến lên.
Có vài tên lính cảm tử, mặc dù trên người trúng tên, v
ẫn cắn răng chống đỡ, mũi tên bay tới, bọn họ chỉcó thểquay phải quay trái ở trên xích sắt mà né tránh mũi tên.
Bên Sở Quân lại là một đội nhân mã đi lên, Lang Oa Tử đi lên trước, tay cầm trường cung, làm thủ thế, đội ngũ còn lại xếp thành một hàng đều cầm trong tay trường cung.
Đây là quân c
ận vệ, đều là các cung thủ xuất sắc.
Lâm Tự Doanh là một trong những cấm vệ quân của Tứđại doanh, đối tượng chiêu mộ chủ yếu là những thợ săn đã từng có kinh nghiệm săn bắn, những người này vốn có tài bắn cung tên, dưới sự huấn luyện của Lang Oa Tử, kỹ thu
ật bắn tên lại tăng thêm một b
ậc.
Trên thực tế, trong này cũng có những binh sĩđã từng đi săn ở núi Hồ Lô, nhưng núi Hồ Lô bịthổ phỉchiếm đóng, những người này chỉcó thểxa xứ.
Lúc đánh núi Hồ Lô, những binh sĩxuất thân là thợ săn trong Lâm Tự Doanh càng có sĩkhí vang dội.
Các cung thủ dưới thủ thế của Lang Oa Tử, giương cung lắp tên, nhắm ngay cầu treo kia, cánh tay Lang Oa Tử huy động, mấy trăm mũi tên bắn ra như mưa.
Đám sơn tặc không hề sợ hãi, bọn họ đã sớm chuẩn bịsẵn, lúc các cung thủ ở Lâm Tự Doanh xuất tr
ận, bọn thổ phỉcanh giữở cạnh cầu treo đã cầm tấm chắn lên rồi, ngồi xổm người xuống, giơ lên không trung.
Mũi tên rơi xuống như mưa, nhưng số sơn tặc bịbắn trúng chỉcó thểđếm trên đầu ngón tay, chỉcó mấy mũi tên xuyên qua khe hở bắn trúng vài tên sơn tặc, nhóm sơn tặc cũng che những chố yếu của mình, bịbắn trúng cũng chỉlà thương ngoài da, không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Các binh sĩtrên móc treo thừa dịp sơ hở này, nhanh chóng bò qua bên kia, bên này mũi tên bắn ra không ngừng, nhất thời đã ngăn chặn được đối phương.
Vài tên binh sĩlanh lợi của Sở Quân đến gần bên đối diện, đưa tay định trèo lên vách đá, tấm chắn đằng sau đã sớm bịcây đao dài đâm xuyên qua, hung hăng đâm lại, chỉtrong nháy mắt, mấy tên binh sĩdũng mãnh đã bịcây đao dài đâm trúng, rơi xuống vực sâu.
Sở Hoan nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt, lại nhíu mày.
Lúc này sắc mặt Cầu tướng quân cũng có chút khó coi, khóe mắt hơi nhảy lên, lườm Triệu Phong chủ một cái, hỏi:
- Một đội nhân mã khác của quan binh sao chưa thấy đến?
Trong lòng Triệu Phong chủ cũng hơi bất an, vội nói:
- Thuộc hạsẽ đi thăm dò.
Còn chưa xuống đến dưới tháp, một người đi nhanh đến, ở dưới tháp chắp tay hướng bên trên tháp nói:
- Tướng quan, quan binh đã đến dưới núi Lạc Nh
ật Phong.
Hai tròng mắt Cầu tướng quân vốn nghiêm nghị, lúc này mới hơi hiện ra một chút tia sáng, tay đ
ập vào một hòn đá:
- Được, quảnhiên là tới rồi, bọn họ đã lên núi chưa?
Người kia do dự một chút, cuối cùng nói:
- Hồi bẩm tướng quân, bọn họ..bọn họ hình như không có ý định lên núi.
- Cái gì?
Cầu tướng quân khẽ gi
ật mình.
Triệu Phong Chủ vội la lên:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Hồi bẩm phong chủ, dưới núi có mấy nghìn quan binh, sau khi đến dưới núi, bọn họ l
ập tức dựng hàng rào gỗ, ngăn chặn đường xuống núi, quan binh tiễn thủ đều đứng sau hàng rào gỗ chờ.
Người kia hổn hển nói:
- Trong giây lát, bọn họ đứng đó không động đ
ậy, dường như cũng không muốn lên núi.
Cầu tướng quân hai tròng mắt sâu trầm xuống.
- Tướng quân người xem...
Một gã binh sĩtrên lầu tháp hoảng sợ nói:
- Bên kia cầu treo hình như có biến cố...
Cầu tướng quân vội gi
ật mình, vội vàng xoay người nhìn, chỉthấy trại bên kia cầu treo đèn đuốc sáng trưng, lúc này cũng hỗn loạn, khoảng cách tương đối xa, nhìn không rõ lắm, nhưng có thểnhìn ra bên kia cầu treo đang hỗn loạn.
Bên này cầu, cũng hỗn loạn.
Toàn Phong chủ ra lệnh thủ hạcố thủ tại cầu treo, tuy nói là quan binh hung ác, nhưng lòng tin của Toàn Phong chủ đối với việc thủ vững cầu treo là mười phần, những quan binh thông qua khóa sắt đến vách núi, đều bịtrường thương đâm chết, xem ra trong mắt gã, những quan ninh này chỉlà những thất phu, giống như thiêu thân lao vào lửa.
Chỉlà sau lưng truyền tới âm thanh hỗn loạn, trong lòng gã hơi gi
ật mình.
Gã quay đầu lại, liền thấy một đội quân nhanh chóng qua bên này, những người đó tay cầm đại đao, trên đao v
ẫn dính vết máu, có khoảng 20-30 người.
Kẻ cầm đầu chính là Độc Nhãn Long, đeo bịt mắt, trại Hồ Lô có những ai, Toàn Phong chủ đều biết, nhưng lại chưa từng gặp qua cái gã Độc Nhãn Long này, gã lách qua đám người, trầm giọng quát:
- Các ngươi là ai?
Người tên Độc Nhãn Long đó không dừng bước, trầm giọng nói:
- Chúng ta phụng mệnh tướng quân, đến trước trợ giúp phòng thủ.
- Trợ giúp phòng thủ?
Toàn phong chủ cau mày nói:
- Ở đây không cần các ngươi, các ngươi ở trại nào?
- Chúng ta ở trại Tường Vân.
Trong lúc nói chuyện, người tên Độc Nhãn Long kia đã d
ẫn người tới gần, chỉcách Toàn Phong chủ mấy bước chân:
- Tình hình chiến đấu thế nào rồi?
Toàn Phong chủ thấy mấy người này đột nhiên xuất hiện, mang theo hung quang, không ít người trên đao dính vết máu, lại phát hiện ra quần áo của một số người v
ẫn còn ẩm ướt, l
ập tức tỉnh hồn, thất thanh nói:
- Không hay rồi, có gian tế...
Trong lúc nói, liền vung đao bổ tới Độc Nhãn Long.
Độc Nhãn Long Cừu Như Huyết cũng xuất đao cùng một lúc, lúc xuất đao, nghiêm nghịhét to:
- Tường Vân trại bọn ta đã bỏ gian tà đi theo chính nghĩa, quy thu
ận quan phủ, không muốn chết thì mau bỏ vũ khí xuống.
Đại đao của Toàn Phong chủ hạxuống:
- Keng!
Một thanh âm vang lên, bịCừu Như Huyết dùng đao chống đỡ, chợt chuyển động một cái, giống như ma thu
ật xoáy bên trên đao, không chút lưu tình chém tới.
Hiển nhiên Toàn Phong chủ chưa từng gặp qua đao pháp cổ quái như v
ậy, khẽ gi
ật mình, ánh đao lướt qua trước mắt, l
ập tức cảm thấy cổ họng đau đớn, cây đao kia đã cắt đứt cổ họng của gã.
Bọn binh sĩcanh giữbên kia cầu treo vội vàng không kịp chuẩn bị, không ngờđằng sau lại xuất hiện biến cố, rất nhiều người nhất thời không biết lai lịch Cừu Như Huyết, nghe bọn hắn tự xưng là trại Vân Tường, tâm trạng đều kinh hãi, thầm nghĩchẳng lẽ trại Tường Vân quy thu
ận quan phủ th
ật, kểtừ đó nội bộ mâu thu
ẫn, đại sự không ổn.
Cừu Như Huyết một đao chém Toàn Phong chủ, cũng không do dự vung đao chém chết hai tên binh sĩđang run sợ, phía sau hắn đã vọt ra mấy người, hạthủ vô tình, trong lúc đám lâu la còn đang mơ hồ, đã chém chết mấy người.
- Bọn họ là gian tế, các anh em, giết chết bọn họ đi...
Trong đám đông có người hô to.
Bên này Cừu Như Huyết có hơn 20 người, canh giữở bên cạnh cầu treo có 70-80 người, nhân số đông hơn, ngay từ đầu còn chưa tỉnh hồn, nghe được hô to như v
ậy, l
ập tức có sơn tặc hung hăng giết tới.
Hai bên l
ập tức hỗn chiến bên vách đá, đao quang huyết ảnh, tiếng kêu liên hồi.
Đám người này đương nhiên không bằng Cừu Như Huyết, chỗ chết người chính là, khu vực bên này cầu vô cùng ch
ật hẹp, mặc dù đám cướp nhân số đông, nhưng lại không mở đội hình được, hai bên chỉcó thểcó mười mấy người lên trước chém giết.
Mặc dù Cừu Như Huyết một tay một mắt, nhưng đao pháp rất cao minh, dũng mãnh dịthường, thần uy l
ẫm liệt, trong ánh đao, liền chém mấy người, mang theo mọi người từng bước tới gần vách núi bên kia, vừa giết vừa hô:
- Đại thế đã mất, vứt bỏ vũ khí xuống sẽ sống sót, nếu không giết không tha.
Thanks