Quan Lộ Trầm Luân Chương 131

Quan Lộ Trầm Luân
Tác giả: Trần trọng

Chương 131
Mẹ con mâu thuẫn (Phần 2)

truyện copy từ tunghoanh.com
Nhóm dịch: Quan trường
Nguồn: Sưu tầm

Khi Diệp Thanh Oánh nói ra, không khí trong phòng ăn lập tức chùng xuống. Diệp Tử Thanh lập tức buông đũa xuống, ngạc nhiên nhìn đứa em gái cùng cha khác mẹ với mình. Đây là lần đầu tiên cô nghe em của mình thổ lộ việc yêu thích một đàn ông.

- Oánh Oánh, con có biết mình đang nói cái gì hay không?
Vương Phỉ Hạm cất giọng lạnh lùng nói. Bà buông chén cơm xuống, nhìn thẳng vào đứa con gái trước mặt:
- Có nhiều đàn ông như vậy mà không chọn. Lại cố tình đi chọn một người có nhân phẩm thấp kém như vậy. Con cố ý muốn chọc tức mẹ phải không? Hay là bị cái tên tiều tử kia bỏ bùa mê rồi?



Giọng nói của Vương Phỉ Hạm thật sự giận dữ. Bà đúng là đang bị đứa con gái của mình chọc tức. Cứ tưởng rằng khi đem ra những tấm ảnh đó sẽ khiến cho con mình hết hy vọng nhưng nó lại cố chấp mà giữ vững quyết định của mình.

- Con lớn rồi. Con biết mình phải làm những gì.
Diệp Thanh Oánh cũng nhìn thẳng vào mắt mẹ, nghiêm chỉnh nói:
- Những tấm ảnh kia chỉ là trong quá khứ, không thể nói được điều gì ở hiện tại.

- Oánh Oánh, con thật sự quá ngây thơ.
Vương Phỉ Hạm gõ nhẹ vào trán của mình. Dường như bà cảm thấy đau đầu trước lý lẽ của con gái mình, sau đó nói một cách châm chọc:
- Nếu phán đoán của con là sai thì con sẽ làm gì bây giờ? Nếu như Lương Thần hiện tại của con vẫn giống như trong quá khứ thì con nên làm như thế nào?

- Khi đó, con sẽ rời khỏi anh ấy!
Diệp Thanh Oánh trả lời một cách dửng dưng.
- Nhưng lúc này, con sẽ lựa chọn việc tin tưởng vào anh ấy sẽ cho con một lời giải thích rõ ràng.

- Em đã đi tìm anh ấy?
Diệp Tử Thanh chấn động trong lòng, nhìn vào cô em gái. Cô đã từng đem việc Lương Thần đến Liêu Dương nói cho Diệp Thanh Oánh biết nhưng không thể tưởng tượng được là em của mình sẽ chủ động đi tìm Lương Thần.

Diệp Thanh Oánh không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.

- Lương Thần đã đến Liêu Dương? Vì sao nó lại đến đây?
Vương Phỉ Hạm giật mình kinh ngạc, sau đó cười khẩy nói:
- Chắc là nó biết việc xấu xa của mình bị bại lộ nên vội vã đến đây để tiếp tục lừa gạt con nữa chứ gì?

- Lương Thần được điều đến cục công an thành phố Liêu Dương. Mấy ngày hôm trước bệnh viện chúng ta xảy ra vụ án đặc biệt. Chính anh ấy đã mang theo người đến phá án và bắt giam hung thủ.
Hồi tưởng lại phong thái làm việc của Lương Thần, đôi mắt của Diệp Tử Thanh ánh lên một tia dị sắc, hướng về phía Vương Phỉ Hạm giải thích một câu.

Vương Phỉ Hạm đột nhiên run người lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra những thần sắc phức tạp, dường như có chút hiểu được tâm tình của con gái. Cái tên tiểu tử kia vì theo đuổi Oánh Oánh mà đã chuyển công tác đến Liêu Dương, khó trách sao Oánh Oánh lại không cảm động. Từ một huyện nhỏ được điều động đến một thành phố lớn, đối với người bình thường thì không có khả năng. Nhưng cái tên Lương Thần này lại làm được điều đó thứ nhất chính là muốn biểu hiện thành ý theo đuổi của mình đối với Oánh Oánh, thứ hai là gián tiếp thể hiện năng lực của chính mình.

Vương Phỉ Hạm đoán không sai, Diệp Thanh Oánh sở dĩ hạ quyết định quyết tâm rũ bỏ thân phận là một cô gái rụt rè để đi tìm Lương Thần, nguyên nhân lớn nhất trong đó chính là Lương Thần đã chuyển đổi công tác của mình đến Liêu Dương. Trên thực tế, Diệp Thanh Oánh vẫn chần chừ chưa tìm công việc là bởi vì đang suy xét xem nên đến Long Nguyên hay là Tây Phong. Cô biết nếu muốn tiến thêm một bước tình cảm với Lương Thần mà ở hai nơi thì không tốt. Nhưng cô vẫn còn sự băn khoăn xác định mối quan hệ giữa mình và Lương Thần. Nếu vô duyên vô cớ đi Long Nguyên làm việc thì khẳng định mẹ sẽ không đồng ý.


Khi nghe chị Diệp Tử Thanh thông báo Lương Thần được điều đến Liêu Dương làm việc, sự trăn trở trong lòng Diệp Thanh Oánh đột nhiên biến mất. Cô biết rõ ràng những mối quan hệ của Lương Thần tại huyện Tây Phong. Nếu Lương Thần làm việc tại huyện Tây Phong lâu dài thì sẽ có điều kiện thăng chức nhanh hơn. Cho nên , Diệp Thanh Oánh nghĩ rằng Lương Thần đã từ bỏ hết tất cả tại huyện Tây Phong mà đến Liêu Dương thì đã chứng tỏ được thành ý của anh ấy.

Đây là một sự hiểu lầm tuyệt vời. Nếu như Lương Thần biết được suy nghĩ của Diệp Thanh Oánh thì chắc chắn sẽ xấu hổ vô cùng. Bởi vì hắn không có tốt như cô đã tưởng tượng.

Ban đêm, Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh nói chuyện với nhau đến gần mười giờ thì Diệp Tử Thanh quay trở về phòng ngủ của Vương Phỉ Hạm. Mấy tháng nay, cô vẫn ngủ chung với mẹ kế. Giường của Diệp Thanh Oánh là giường đơn nên khi ngủ chung cũng có cảm giác không được thoải mái, không duỗi thẳng được tay chân. Vì thế ngoại trừ những trường hợp ngẫu nhiên, còn phần lớn là ngủ chung với Vương Phỉ Hạm.

- Tử Thanh, Lương Thần được điều đến Liêu Dương làm việc. Sao con không nói với dì?
Vương Phỉ Hạm mặc một chiếc áo ngủ màu xanh da trời, tựa đầu vào thành giường bất mãn nói với Diệp Tử Thanh.

- Con quên!
Diệp Tử Thanh nằm nghiêng người trên giường, ngắm nhìn sợi dây đeo ở mắt cá chân, khuôn mặt mơ màng.

- Dì nghĩ là con cố tình muốn giấu dì!
Vương Phỉ Hạm cũng nằm nghiêng trên giường, đối mặt với Diệp Tử Thanh, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

- Đó là bởi vì dì đã không trả thù lao cho con xứng đáng.
Diệp Tử Thanh nhìn thẳng vào khuôn mặt dường như không có dấu vết của thời gian trước mắt mình.

- Con hoàn toàn không đáp ứng được yêu cầu của dì!
Vương Phỉ Hạm giơ tay vuốt ve gò má trắng mịn của Diệp Tử Thanh. Định hướng giới tính của bà trước giờ là bình thường nhưng khi đối mặt với cô gái xinh đẹp kiều mỵ như thế này thì không còn bình thường được nữa. Cảm giác tội lỗi này như đốt cháy tất cả các hệ thần kinh, kích thích dục vọng nổi lên.

- Nếu thu được một ít lợi ích trước thì làm việc đã tốt hơn rồi.
Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng vuốt cặp mông của Vương Phỉ Hạm. Diệp Tử Thanh đối với dung mạo và dáng người của mình đều rất tự tin. Nhưng cô biết có những thứ trải qua năm tháng phải giữ gìn lắm mới được như ngày nào. Vương Phỉ Hạm đẫy đà và thành thục, giống như một quả chín mọng, cám dỗ khác hẳn với những thiếu nữ ngây ngô.

- Dì có thể đưa trước cho con nhưng con phải thực hiện đúng lời hứa với dì.
Vương Phỉ Hạm hơi thở có chút dồn dập. Đã gần mười năm nay bà thường tự thõa mãn bằng tay hoặc bằng những đồ chơi sextoy. Đêm nay cũng vẫn không có gì thay đổi nhưng bà vẫn khao khát được ân ái với một người nào đó mà không phải cô đơn một mình.

- Quân tử nhất ngôn!
Diệp Tử Thanh giương đôi mắt đẹp rực cháy nhìn Vương Phỉ Hạm, liên tưởng đến hình ảnh của mẹ mình. Cô không thể nào quên được trong rất nhiều đêm cô và mẹ ôm nhau, liều mạng chống cự lại nỗi cô đơn của người bị vứt bỏ, bi thương và bàng hoàng. Khi mẹ qua đời, cô không còn ai để ôm ấp, sưởi ấm hàng đêm nữa.

Chiếc áo ngủ màu xanh da trời và màu đen bị tuột ra, vứt xuống cuối giường rồi rơi xuống nền nhà. Hai thân thể đồng dạng chỉ còn chiếc quần lót nằm lõa thể mơ màng, đôi môi quyện vào nhau, hơi thở gấp gáp, vội vàng bắt đầu quanh quẩn giữa phòng ngủ.

Cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, ở ngoài cửa một cặp mắt sáng rực nhìn thẳng vào hai thân thể đang quấn lấy nhau trên chiếc giường. Ánh mắt kia không rõ là kinh ngạc hay là phẫn nộ. Thật lâu sau, một tiếng thở dài phát ra, cửa phòng lại được khép lại nhẹ nhàng như cũ.

- Mẹ!
Diệp Tử Thanh giờ phút này như được phóng thích hoàn toàn, cái thân thể mềm mại vặn vẹo, cặp mắt mê ly, đôi môi hé mở. Cái loại cảm giác này lan truyền sang cả Vương Phỉ Hạm.

Nghe Diệp Tử Thanh nhẹ giọng gọi, Vương Phỉ Hạm chấn động trong lòng, trái tim của một người mẹ tràn ngập niềm vui. Bà ôm thân thể mềm mại của cô gái vào lòng ngực, chạm nhẹ bầu vú vào đôi môi của cô gái. Diệp Tử Thanh đôi môi hé mở, chậm rãi ngậm cái thứ đỏ hồng kia vào miệng.

Vương Phỉ Hạm không kềm chế nổi sự run rẩy, trong miệng thoát ra tiếng rên rỉ, theo bản năng ôm lấy gáy của Diệp Tử Thanh. Diệp Tử Thanh bỗng nhiên cảm thấy cái sự ấm áp đã từng mất đi nay quay trở lại. Cô nhẹ nhàng mút cái nụ hồng đào trong miệng rồi sung mãn lướt vào bên trong.

Thứ năm ngày 27, Lương Thần ngồi trong phòng làm việc, chăm chú đọc hồ sơ vụ án trong tay. Bên ngoài tiếng ve kêu không ngừng. Tuy trong phòng có mở điều hòa nhưng Lương Thần vẫn cảm thấy từng đợt nóng oi bức.

Chi đội hình sự là chi đội mệt nhất và khổ nhất nhưng rất dễ đạt được thành tích. Nó bao gồm các loại vụ án hình sự như cướp bóc, giết người, cưỡng gian... Bởi vì tính nguy hại đối với xã hội rất lớn nên mỗi khi có vụ án xảy ra rất dễ khiến cho cấp trên và dư luận xã hội chú ý. Nếu như phá án thành công thì sẽ được lãnh đạo và nhân dân khen ngợi. Nếu phá án không được thì chỉ có thể chờ phê bình, quát tháo từ cấp trên. Bình thường mà nói, những vụ án hình sự thông thường không có sự khoan dung trong đó bởi vì tính chất nghiêm trọng của vụ án. Nhưng trái lại, nếu có được sự biện hộ che chở thì gián tiếp chứng minh người bị tình nghi phạm tội mà vụ án đề cập có bối cảnh không phải tầm thường.

Lương Thần lấy tập hồ sơ vụ án do phân cục Đông Bình đưa đến. Địa điểm phát sinh vụ án là ở khu trực thuộc phân cục Đông Bình. Phân cục Đông Bình đã áp dụng một phương pháp cực kỳ sáng suốt, đem hồ sơ vụ án nộp lên chi đội hình sự cục công an thành phố. Vì thế, vụ án này đã giao cho Lương Thần xử lý.

Trong hồ sơ vụ án ghi lại tình tiết vụ án cực kỳ đơn giản. Một gã học sinh trường trung học số năm của Liêu Dương, xấp xỉ mười chín tuổi đã dùng thủ đoạn cưỡng hiếp một thiếu nữ hai mươi tuổi thuộc một gia đình gia giáo. Đồng thời toàn bộ quá trình cưỡng hiếp cũng đã được quay lại.

Chứng cứ của vụ án vô cùng xác thực. Cả người tình nghi phạm tội và người bị hại đều được lấy khẩu cung. Người bị hại ngay trong ngày đã được kiểm tra tình trạng xâm hại và báo cáo lên cấp trên, thậm chí cuốn băng ghi hình quá trình cưỡng hiếp cũng được đưa ra làm chứng cứ trực tiếp.

Bất kể người nào khi bị kết tội trong vụ án này đều không thể phản cung. Nhưng khi hồ sơ vụ án được chuyển giao cho viện kiểm sát thì viện kiểm sát lại bác bỏ quyết định của viện công tố với lý do là chứng cứ chưa đầy đủ. Tiếp đó, người bị tình nghi lật lại khẩu cung, cho rằng mình bị tra tấn bức cung bởi các nhân viên điều tra vụ án. Người bị hại đã tự nguyện quan hệ với gã. Cái gọi là phương pháp ghi hình lại quá trình cưỡng hiếp kia chỉ là để thỏa mãn ý thích của người bị hại mà thôi. Kẻ tình nghi còn đặc biệt cường điệu lên rằng người bị hại đã gây áp lực với gã không được nên sinh lòng thù hận vu cáo cho gã.

Nguồn: tunghoanh.com/quan-lo-tram-luan/chuong-131-wFlaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận