Tại cung điện Mùa Hè:
Quốc vương Hàm Tân đang ngồi trên bảo tọa, xem các tâu xớ. Ông ấy đang xem thì chợt nghĩ đến những lời nói của tôi hôm trước:
- Ông không xứng đáng được làm vua…………………..ông vô tình vũ bỏ hoàng hậu Kim Ngọc để cưới một người đàn bà khác…………………..rồi đến lúc ông sẽ phải hối hận.
- Sao con bé lại dám nói với ta như vậy, mà những điều nó nói cũng thật khó hiểu, dường như nó muốn ám chỉ điều gì đó. Ta muốn xuất cung! Ông thở dài rồi gọi to.
- Bệ hạ muốn vi hành sao? Quản gia hỏi.
Ông ta gật đầu, sau đó thay y phục bằng bộ trang phục thường dân, rồi đi ra khỏi cung điện. Đi theo sau có quản gia và bốn tên thị vệ cực kì giỏi võ.
Vua Hàm Tân cưỡi trên con tuấn mã hoàng cung, ông vui mừng vì thấy cảnh nguoiwg dân vô cùng tấp nập, mọi người đều buôn bán, trao đổi qua lại rất náo nhiệt.
Đang đi thì đột nhiên ông thấy một người phụ nữ mặc đồ màu trắng, đầu đội chiếc nón có miếng vải mỏng phủ xuống che mặt khuôn mặt và mái tóc dài màu trắng ( vì sống ở nơi giá lạnh gần hai chục năm mà).
- Đó là……………….
Ông thấy người này có điểm gì đó rất quen thuộc nên liền xuống ngựa đi theo. Bà ấy ngầm như đã biết được có người đang đi sau mình nên đã lẻn vào một con hẻm nhỏ. Ông chạy nhanh tới con hẻm đó nhưng không thấy đâu nữa.
- Không lẽ nào…………….
- Bệ hạ , có chuyện gì sao? Quản gia lo lắng hỏi.
- Không……………..mau hồi cung.
Ông cùng thị vệ và quản gia về cung điện Mùa Hè, sau một hồi đắn đo, ông mời gọi quản gia vào:
- Ngươi mau điều tra về cô gái tên là Kim Như cho ta!
- Ý người là cô gái lần trước đã đến đây đó sao? Quản gia hỏi.
- Đúng rồi, ngươi lui đi rồi báo lại sớm cho ta biết.
Tối:
Quản gia hấp tấp chạy vào điện, quỳ xuống trước mặt vua Hàm Tân:
- Thưa bệ hạ, thần đã đều tra ra được rồi!
- Bình thân!
Quản gia đứng dậy nhưng cúi đầu xuống như có điều gì đó khó nói.
- Ngươi mau nói đi.
- Thưa bệ hạ………………..thật ra……………. Ông ta run bần bật.
- Có chuyện gì không thể nói sao? Vua Hàm Tân giọng tức giận.
- Xin bệ hạ thứ lỗi cho thần. Quản gia quỳ xuống hoảng sợ.
- Được rồi, ta không truy cứu đâu, ngươi mau nói đi.
- Thật ra thì………..khi thần điều tra và biết được sự thật về cô gái Kim như kia , cô ấy chính là con gái ruột của hoàng hậu Kim Ngọc. trước kia khi trong hoàng cung xảy ra chuyện……………………
Nói đến đây, quốc vương Hàm Tân nhớ lại việc xảy ra vào mười bảy năm về trước:
Hoàng hậu Kim Ngọc quỳ xuống dưới chân cảu vua Hàm Tân và khóc lóc, giọng đầy uất ức.
- Xin bệ hạ hãy nghe thần thiếp nói.
- Ngươi còn gì để nói khi sự thật đã được phơi bày?
Hương Kỷ nương nương đứng cạnh đây lôi bà áy ra khỏi chân của vua Hàm Tân và quát lớn. Bà ta cô ngã hoàng hậu kim Ngọc khi thấy quốc vương Hàm Tân không đáp chỉ quay ra phía khác như không muốn nghe gì.
- Bệ hạ, chúng ta đã sống với nhau máy năm rồi sao bệ hạ có thể đối xử với thần thiếp như vậy? Bà ấy đau khổ, cố họng nghẹn lại. Bà ấy không thể nói gì được tiếng nấc uất ức tột cùng.
- Bệ hạ đã biết sự thật rồi người hãy mau xử tội cô ta đi bệ hạ. Hương Kỷ nương nương điệu đà bám lấy vua Hàm Tân.
-……………………
- Bệ hạ, cô ta là người của vương quốc Hắc Ám, chứa cô ta trong hoàng cung sau này cô ta sẽ giết hại bệ hạ thì đất nước chúng ta sẽ như thế nào, bệ hạ người mau quyết định đi.
Hương Kỷ nương nương tiếp tục với những lời nói có thể đẩy hoàng hậu vào chỗ chết.
Quốc vương Hàm Tân không đáp chỉ lên ghế bảo tọa ngồi chống tay suy nghĩ. Một lúc sau ông cho gọi quản gia vào chuẩn bị thánh chỉ, rồi cầm cây bút len viết chiếu phế truất hoàng hậu Kim ngọc và đuổi bà ra khỏi hoàng cung. Vì nể tình bà là hoàng hậu nên không giết nhưng việc làm của ông có khác nào bóp nát trái tim của người hoàng hậu này…….
- Bệ hạ, tiểu thư Kim Như………………chính là con gái ruột của người! quản gia nói.
- Ngươi nói gì, ngươi định đặt điều sao, ngươi có biết đây là tội chết không? Vua Hàm Tân kích động và giận dữ.
- Trước khi bị đuổi ra khỏi cung, hoàng hậu đã được ngự y khám và được thông báo là đang mang thai. Nhưng vì hoàng hậu Kim Ngọc bị xem là người của vương quốc Hắc Ám nên không ai dám nói việc này chô bệ hạ, sau đó được biết tiểu thư Kim Như được ra đời ở núi Độc Tú Phong. Quản gia từ từ giả thích giọng không thay đổi.
- Vậy là………………..Vua Hàm Tân như hiểu được mọi chuyện, ông không còn bất ngờ trước sự thật này mà thay vào đó là hối hận.
Sự hối hận liệu có muộn màng!!!