Trần Tiểu Cửu không để ý tới sự trào phúng của Thạch Đầu Trù, vẫn che miệng mũi, tránh xa y một khoảng cách xa, kinh hãi trêu cười nói:
- Thạch công tử, sao huynh lại quay lại nhanh vậy? Lẽ nào không đi thay y phục sao? Bằng không, chẳng phải là khó chịu lắm sao?
Ta ….ta khó chịu cái đầu ngươi ấy.
Trong lòng Thạch Đầu Trù thầm so đo, thằng nhãi này mồm miệng lanh lợi, khiến ta càng đánh càng đen, ta sao có thể giằng co như vậy? Vô ích? Lúc này y có bảo tiêu ở bên, đương nhiên không sợ Trần Tiểu Cửu làm gì với y, liền lấy lại bộ dạng phong độ trước đó, phe phẩy chiếc quạt, nói với đám thư sinh:
- Chư vị huynh đệ tỉ muội, Thạch mỗ vừa rồi chỉ là phối hợp với Trần công tử một chút, trêu đùa các vị, giảm bớt đi không khí căng thẳng, không ngờ mọi người lại tin là thật, chậc chậc…thật có chút lỗ mãng rồi.
Các tài tử thấy bộ dạng nhạt nhẽo của Thạch Đầu Trù, hoàn toàn không chật vật như lúc vừa rồi, nhất thời không khỏi không châu đầu ghé tai, bán tin bán nghi.
Trong lòng Thạch Đầu Trù biết rõ, tuyệt đối không thể giằng co việc này, bằng không, mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được. Y vội nói sang chuyện khác, truy vấn nói:
- Trần công tử, bây giờ mọi người đều tinh thần no đủ để chờ nghe cách kinh doanh buôn bán của Chu gia, có thể giảng giải cho mọi người một chút không?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, cười hì hì nói:
- Cái này không vội! Không vội! chỉ là…Thạch công tử quá mót đi ngoài, rút cuộc là dùng tay hay dùng gậy? Ái dà… việc này nếu làm không rõ, trong lòng ta cũng khó mà an tâm được.
- Hừ….ta vừa không cần gậy, càng không cần dùng tay, đương nhiên là dùng giấy rồi, lần này Trần công tử thỏa mãn chưa?
Trong lòng Thạch Đầu Trù căm giận, tiến lên một bước, hỏi lại:
- Chỉ là bây giờ ta thật không thể hiểu, Chu gia giàu có có tiếng trong nước, vậy thì kinh doanh thế nào? Nhiều năm nay, rút cuộc đã quyên bao nhiêu học đường? Lại giúp đỡ bao nhiêu học sinh? Trong lòng ta thấy rất tò mò, muốn xin Trần công tử giải thích một chút
Các tài tử nghe thấy hai người nói chuyện như hỏa dược, liền biết là khẩu chiến đã bắt đầu rồi, trận quyết đấu trăm năm khó gặp này, đương nhiên không thể bỏ qua, hận không thể kéo dài tai, nghe rõ trận giao phong của hai vị thần tiên này.
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, nói với Thạch Đầu Trù:
- Thạch công tử, xin hỏi Thạch gia có thể có được sự huy hoàng như ngày hôm nay, là dựa vào cái gì? Có thể thuật lại cho ta nghe được không?
- Không có, hai chữ thành tín là đủ rồi! Ta vừa nói rồi, chỉ có thành tín kinh doanh, mới có thể thiên trường địa cửu, mãi mãi không hóa, có được thành tựu của Thạch gia.
Thạch Đầu Trù âm trầm nói:
- Trần công tử ngàn vạn chớ học theo Hàm Đan, bảo sao nghe vậy.
- Nói rất hay, chỉ hai chữ duy nhất "thành tín".
Trần Tiểu Cửu cười lớn, tiến lên một bước, nghiêm nghị nói:
- Thạch công tử, theo suy nghĩ của huynh, Chư vị tài tử tài nữ ở đây, nhất định không phải là tiểu thương kinh doanh thành tín sao?
Chư vị tài tử nghe vậy, ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng mờ mịt, không biết Văn Khúc tinh quân lâm phàm Trần Tiểu Cửu vì sao lại nói ra lời ngông cuồng như vậy?
Thạch Đầu Trù nghe vậy nghẹn họng nhìn trân trối, quơ giấy nói:
- Nói hồ đồ, huynh chớ có ngậm máu phun người, ta nói bọn họ kinh doanh không thành tín khi nào? Nếu không nói ra lí do, sao có thể tha cho huynh?
Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị không sợ nói:
- Thạch công tử vừa rồi chẳng nói với ta, con đường kinh doanh, duy chỉ có thành tín, mới có thể huy hoàng vĩnh cửu! hừ…hôm nay chư vị tài tử giai nhân ngồi đây, phần lớn đều là người kinh doanh, có người thì thuận buồm xuôi gió, bậc trung; có người kinh doanh bất lợi, đại bại thiệt thua. Tổng thể mà nói, bọn họ luận đến thực lực, luận tới tiền tài, so với Thạch gia, đều kém xa nghìn dặm. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Nếu theo lời của Thạch công tử, sở dĩ bọn họ không đạt được sự phồn hoa của Thạch gia, chẳng phải vì kinh doanh không thành tín sao?
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Chư vị tài tử tài nữ châu đầu ghé tai, suy nghĩ cẩn thận, trong lời nói của thằng nhãi này có ý, không ngờ còn có sự châm chọc.
Thạch Đầu Trù không ngờ lại châm chọc mình, lẽ nào chúng ta kinh doanh bất lợi, là dùng ngòi bút làm vũ khí, lòng dạ hiểm độc không hợp pháp với tiểu thương sao?
Thạch Đầu Trù nghe thấy ý trong sự giải thích của Trần Tiểu Cửu, trong lòng không khỏi có chút căm giận, muốn cãi lại, chứng tỏ mình trong sạch, lúc này lại không biết bắt đầu từ đâu, vội quay người, thật sự hại chết người ta rồi.
- Trần….Trần Tiểu Cửu…ngươi…ngươi chớ có nói bậy,, râu ông nọ cắm cằm bà kia, ta sao có thể có ý đó chứ?
Y cứng giọng nói.
- Ta nói bậy?
Trần Tiểu Cửu lại được nước tiến lên, không bỏ qua lỗ hổng này, giáng một đòn xuống:
- Hừ…., ngươi rõ ràng quảng cáo Thạch gia kinh doanh thành tín, như vậy mới phất, lẽ nào các những học trò kinh thương bất lợi, gia đạo sa sút, đó là gian thương hiểm độc sao?
- Thạch gia ngươi quyên góp vài tòa học đường, coi như là đã công đức nhiều, lẽ nào ngưoi không phải là đang châm chọc các trưởng bối của các học tử vì tư lợi, không có chút lòng công đức nào sao?
Vài câu nói này, giống như hàng loạt trận pháo, vừa độc vừa nhanh tiến tới, Thạch Đầu Trù khó thở, không ngờ ngay cả chỗ trốn cũng không có, vội đến đỏ mặt tía tai, cứng họng.
Y chỉ vào mũi Trần Tiểu Cửu, gấp giọng nói:
- Ngươi…ngươi dám ăn nói bừa bãi, nói xấu ta sao?
Trần Tiểu Cửu coi thường không thèm để ý nói:
- Nói xấu hay không, không phải một mình Thạch công tử nói được. Chỉ cần ngươi nói rõ những gì vừa nói với ta nói lại với Chư vị tài tử nghe, còn có thể sợ hãi ta nói lời giết tâm sao?
- Ngươi….
Thạch Đầu Trù run rẩy chỉ vào Trần Tiểu Cửu, không biết làm thế nào cho phải.
Phương Văn Sơn nghe Trần Tiểu Cửu công kích như vậy, không ngừng gật đầu, trong lòng nảy sinh sự hâm mộ sùng bái cao độ với hắn.
Người bắt rắn nói: rắn, là vật âm ác cay độc, duy đánh bảy tấc, có thể chế phục được.
Mà hôm nay, nhìn tổng thể, Thạch Đầu Trù âm hiểm giả dối, còn Trần công tử lại là người bắt rắn địa đạo. Hắn không cần miệng sinh ra hoa sen, nói ba hoa chích chòe, chỉ là xuất tay nhẹ nhàng, liền có thể đánh Thạch Đầu Trù bẩy tấc, trí tuệ và thâm ý trong đó, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ.
Trải qua việc này, gã lại quyết tâm đi theo Trần Tiểu Cửu, cơ hội này, chính là lúc gã bày tỏ thành tâm, sao có thể bỏ qua đây?
Gã rửa sạch cổ họng, dẫn đầu gây khó dễ nói:
- Thạch công tử, huynh quả nhiên là thanh cao tự đại, không có ý tốt. Theo sự phân tích của Trần công tử, đột nhiên ta hiểu ra, rút cuộc hiểu được trong hồ lô của huynh bán thuốc gì.
- Hừ….Phương gia ta tuy tài lực thế lực, không thể so với Thạch gia, nhưng nếu luận tới hai chữ thành tín, cũng không phải hổ thẹn với lương tâm, tuyệt không có chút hàm hồ. Thạch Đầu Trù huynh dựa vào cái gì mà nói xấu chúng ta tiểu thương kinh doanh hiểm ác? Cái này…điều này đã làm tổn thương trái tim của các tài tử chúng ta.
Thạch Đầu Trù thấy Phương Văn Sơn đi đầu gây khó dễ, trong lòng thầm trách, thằng nhãi này, sao có thể bị Trần Tiểu Cửu thu phục nhanh vậy? Còn nữa, Phương gia ở Tô Châu ngươi, nói cái gì mà thế lực không thể bằng được Thạch gia, đúng là đồ rắm thối.