Trần Tiểu Cửu đáng thương trước mặt Nguyệt Thần tuyệt đại vô song, không có sức chiến đấu. Hắn đem đùi nhấc lên, chiếc lều nhỏ che dấu bên dưới chiếc quần thô bỉ, hai tay ôm lấy bọc thuốc, lại sờ soạng vòng eo của Nguyệt Thần.
Hắn thề, tâm linh của hắn thuần khiết như tuyết, tuyệt không có ý niệm dâm loạn Nguyệt Thần trong đầu.
- Đại dâm tặc...tay thối của ngươi sao lại duỗi lại đây rồi? Mau đặt sang một bên, đừng làm ô uế cơ thể ta…
Ánh mắt Nguyệt Thần mê ly, trong hô hấp có chút dồn dập.
Trần Tiểu Cửu lo lắng nói:
- Ta phải trị thương! Khi còn nhỏ, lợn nhà ta, dê nhà ta…nghịch ngợm gây sự, gẫy xương, đều là tự tay ta trị thương cho chúng, một cô nương yếu ớt như nàng còn có thể khó phục vụ hơn lũ súc vật đó sao?
Cười gian, bàn tay lại giơ lên.
- Đáng ghét…sao ta có thể so sánh với lợn với dê chứ? Chúng là súc vật, không có tính người…
Nguyệt Thần hừ một tiếng, vẻ mặt giận dỗi.
Trần Tiểu Cửu chậc chậc lấy làm kỳ lạ nói:
- Lẽ nào Nguyệt Thần tỷ tỷ còn có tính người sao?
- Sao không có? Đừng có nói xằng nói bậy.
Nguyệt Thần giận dữ nói.
- Nếu Nguyệt Thần tỷ tỷ có tính người, sao lại làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo chia rẽ uyên ương như vậy? Không phải là hủy đi một tòa miếu, không hủy đi một cuộc hôn nhân sao?
Trần Tiểu Cửu được đà không buông tha.
- Ta...ta từng nói ngươi... tóm lại chính là dâm tặc ngươi làm hỏng chuyện đại sự của ta, ta sẽ không tha cho ngươi...ta phải giết ngươi...
Nguyệt Thần ngơ ngác nhíu mày nói.
Trần Tiểu Cửu sốt ruột nói:
- Vết thương của nàng nếu không trị khỏi, sao giết được ta?
Nói xong, đôi tay lại thuận thế cởi cúc áo thứ hai.
- Đừng…
Đôi tay ngọc ngà của Nguyệt Thần gắt gao nắm lấy bàn tay to của Trần Tiểu Cửu, đôi tuệ nhãn hàm chứa sự u oán, trừng mắt lên nhìn hắn, đột nhiên lại cười khanh khách, âm thanh của tự nhiên, bỗng dưng vang lên.
- Cô…cô cười cái gì…cô không phải xương sườn rất đau sao?
Trần Tiểu Cửu ánh mắt mê ly, không hiểu thế nào, mơ hồ cảm thấy mình bị yêu nữ Nguyệt Thần này lừa.
Nguyệt Thần cười khanh khách không ngừng, che miệng, giọng cười nói:
- Đại dâm tặc,ngươi quả là ngốc…tỷ tỷ chẳng qua chỉ lừa ngươi thôi…xem ngươi vội đến bộ dạng này, nếu bị người ngoài nhìn thấy, còn tưởng chúng ta là một đôi tình nhân thần tiên.
Nàng giao phong với Trần Tiểu Cửu mấy lần, rất khó để chiếm thế thượng phong, mây đen giăng trong lòng, nhưng nhờ thế lại chiếm được ưu thế nho nhỏ.
- Tai sao nàng lừa ta?
Trần Tiểu Cửu lau mồ hôi trên trán, đau khổ nói :
- Yêu nữ vẫn là yêu nữ, diễn trò như thật, uổng cho ta đã lo lắng cho nàng, nàng lại không hề cảm kích chút nào.
- Bại hoại đều bị ngươi đánh chạy, đại dâm tặc ngươi sao không kéo ta lên? Lẽ nào nhẫn tâm để ta giữa không trung thì mới tốt sao? Ta chỉ là một phụ nữ yếu ớt.
Nguyệt Thần bĩu môi cãi lại, trên mặt hiện ra chút thẹn thùng.
Loại tình cảm của nữ nhân, cả đời nàng cũng không có cơ hội thi triển vài lần, hôm nay lại không tự chủ được diễn với Trần Tiểu Cửu vài lần.
- Ô…ngươi…đại dâm tặc ngươi, tại sao không để ý ta?
Nguyệt Thần nhìn Trần Tiểu Cửu như thể không nghe thấy những lời nũng nịu của cô, ngưng thần nhìn, nhưng thấy hắn khinh thường, coi như xuyên qua khe hở, thưởng thức ánh sao trên bầu trời nghịch ngợm.
Khuôn mặt anh tuấn của hắn ẩn chứa sự ngưỡng mộ, trong mắt lộ ra sự chuyên chú, hồn nhiên, khóe môi mang theo nụ cười, rõ ràng là một đại nam hài vô hại, đâu có chút bộ dạng của đại dâm tặc chứ?
Nguyệt Thần cả đời không biết đã giết chết bao nhiêu là đàn ông, nguyên do bởi trong xương tủy của nàng tràn ngập sự bạc tình bạc nghĩa của đàn ông, dối trá nhảy thoát, đầy sự coi rẻ và phẫn hận. Nhưng những gì mà Trần Tiểu Cửu đã làm trong nguy cơ trước mặt lại thay đổi nhận thức trước đây của nàng với đàn ông, lại thấy vẻ mặt chuyên tâm của Trần Tiểu Cửu, trong nội tâm cô nhảy lên nhiều sự gợn sóng.
Đại dâm tặc này... không...người thanh niên hồn nhiên này có chút đáng yêu..
Phi……….., đàn ông thối vẫn là đàn ông thối, hắn cho dù đáng yêu nữa, nhiều nhất cũng chỉ là đàn ông thối đáng yêu.
Trong xương tủy hắn, mãi mãi là thối tha.
- Ừ…đại dâm tặc, ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao không nói gì với ta?
Nguyệt Thần nằm thẳng trên bãi cỏ, trong đôi mắt điện hàm chứa hoa vận, lén lút thưởng thức khuôn mặt anh tuấn của Trần Tiểu Cửu, gót chân son đá một chút vào mông hắn.
Trần Tiểu Cửu lại không có tâm tư cãi nhau với nàng, giơ tay lướt qua cặp đùi đẹp của cô, hai tay yên tĩnh đặt trên mắt cá chân của nàng.
- Ngươi…ngươi làm gì? Đừng….
Nguyệt Thần kích động muốn rút chân ra, thấy Trần Tiểu Cửu chỉ là nhẹ nhàng đặt mắt cá chân của cô ở đùi, không hề có ý sờ soạng, cũng không giãy dụa thêm, tùy ý để đại dâm tặc này thưởng thức.
- Ngươi đang nghĩ xấu xa gì đó, sao lại xuất thần như vậy? Không ngờ ngay cả khiêu khích tâm tư của ta cũng đặt sau đầu sao? chậc chậc…thật là khó…
Nguyệt Thần bĩu môi, trong lòng có chút tò mò, lộ ra hương vị chua đanh.
- Bị vỏ ngoài che mắt, không thấy sao…
Trần Tiểu Cửu thở dài, không ngừng rung đùi, điều chỉnh lại thị giác và góc độ, dùng sức tìm sao trên bầu trời đầy sao, chợt cảm thấy chân Nguyệt Thần xoay xoay trong ngực.
Hắn nhẹ nhàng nắm chặt, giống như thở dài, đôi mắt sáng lên, chuyển hướng về đôi mắt đẹp như nước của Nguyệt Thần, khóe miệng bất giác nở ra nụ cười thuần khiết.
Đáng chết…, sao hắn lại tươi cười đáng yêu như vậy? Trong lòng Nguyệt Thần sinh ra chút hờn dỗi với chính mình, khiến khí lực, hung hăng xoay chân mình trên đùi Trần Tiểu Cửu, u oán nói:
- Trong không gian đen kịt như vậy, ngươi lại có tâm tư ngẩng đầu đếm sao, không nực cười sao? chậc chậc…, trên thế gian này có người nào đáng cười như ngươi không?
Trần Tiểu Cửu không để ý tới sự trào phúng của Nguyệt Thần, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ nhàng nói:
- Trời đầy sao, nhiều không kể xiết. Ta đang ở trong rừng, hao hết tâm lực, rung đùi dắc ý, lại chỉ có thể nhìn thấy một ngôi sao âm u, do vậy ta ngây thơ cho rằng, tất cả sao trên đời đều đen tối ảm đạm như vậy, việc trên thế gian, phần lớn là thế. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Nguyệt Thần nghe vậy, trong lòng như bị đột kích, hung hăng giật mình, trong lòng như bị mở ra một khe hở nho nhỏ, một ngôi sao rực rỡ ẩn sâu trong tâm linh nàng, trong tình cảm tỉnh lại trong hôn mê. Cái ánh sáng lờ mờ chợt biến thành bộ dáng của Trần Tiểu Cửu, mang theo chút thần sắc đáng yêu, rõ ràng nói:
- Nàng…nàng mau tỉnh lại đi, che mắt, không thấy sao.
Nàng không tự chủ được khẽ cười một cái, chợt ánh sáng lờ mờ biến mất vào hư không, một thân thể đẹp đẽ vô cùng nhẹ nhàng vuốt lên đầu nàng, trong khuôn mặt lộ ra chút thê lương, thấp giọng khóc nức nở:
- Đàn ông trong thiên hạ, không có gì là tốt…