- Ngươi dám mắng ta là chó?
Thạch Đầu Trù tức đến trợn trắng mắt, thằng nhãi này mắng người vẫn cứ lưu manh thế này, thật làm mất thân phận của người đọc sách? Y có lòng muốn mắng trả mấy câu, lại sợ đánh mất thanh danh tao nhã ngày thường cố tạo ra.
Nghĩ qua nghĩ lại, tức đến mặt mày đỏ bừng, ngoái đầu trừng mắt nhìn đám người Long Đại một cái, đợi tiếng cười tan biến, mới dần dần bình tâm trở lại, cười nói với Trần Tiểu Cửu:
- Ta không so đo với huynh, tốn hơi sức, một lát, chúng ta nơi này liền có kịch hay để xem.
- Ồ? Vậy ta mở mắt trông chờ.
Trần Tiểu Cửu ngồi vững trong Kim Loan điện, tùy tay đoạt lấy quạt từ tay Phan Tường, làm vẻ mặt sĩ diện mà phe phẩy quạt.
Trong hành lang dài, một lần nữa lại chìm vào yên tĩnh!
Một lát sau, các thương gia lục tục kéo đến, có những thương gia hợp tác lâu năm với Long Đại, lại có chủ quán có ý hợp tác vừa mới bàn bạc! Long Đại vui đến vẻ mặt hớn hở, trên cái mặt to tràn đầy nụ cười đắc ý, những thương gia này tuy chỉ là một nhân vật nhỏ, không đáng lên sân khấu lớn, nhưng lúc này lại đến đây, đã giúp Long Đại thắng được thể diện trước mặt mọi người.
Y vung tay lên, nhiệt tình dào dạt tiếp đãi mọi người ngồi xuống, mở rộng miệng cười ha hả nói:
- Người hợp tác với Long Đại ta nhiều không kể xiết, còn một số người, chỉ sợ là con gà không lông thôi?
Trần Tiểu Cửu chỉ cười nhẹ nhàng, cũng không nói lời nào!
Trong khoảnh khắc, ba mươi mấy chiếc xe ngựa xa hoa, mang theo vầng sáng quý phái đẹp đẽ, chậm rãi tiến vào hành lang dài.
Long Đại vui vẻ nhìn qua, vội vàng bước lên nghênh đón, cười ha hả nói:
- Lại là bằng hữu nào tiến đến ủng hộ Long mỗ vậy? Long mỗ thật là có phúc ba đời!
Trong lúc nói chuyện, y chủ động đưa tay ra, giúp chiếc xe ngựa đầu tiên vén màn cửa lên.
Từ trên xe bước xuống một thương gia bụng phệ, khuôn mặt chảy xệ, đôi mắt híp lại, hướng về phía Long Đại nhiệt tình như lửa mà cười một cái, lại lớn tiếng nói:
- Trần Tiểu Cửu ở đâu? Ra đây cho ta, Dương Châu Kỷ Đức, đến cổ động cho ngươi rồi đây!
Long Đại nghe vậy liền sửng sốt, cúi người xuống, cánh tay đưa ra trong nháy mắt đã trở thành chuyện cười của thiên hạ, khuôn mặt đỏ bừng, trong tiếng cười vang vọng của mọi người, xấu hổ hóa thành màu tím.
Một cánh tay to buông xuống cũng không được, không buông cũng không xong, ngượng ngùng không biết nên làm thế nào mới phải!
Những người bước xuống từ ba mươi mấy chiếc xe ngựa kia, người người trang phục cao quý, khí chất xuất chúng, thẳng lưng ưỡn ngực, vừa nhìn vào liền biết ngay gia thất không phải tầm thường.
Chính là những người cùng ký công văn với Trần Tiểu Cửu và Phan Tường trong Túy Hương lầu!
Trần Tiểu Cửu sớm đã cùng Phan Tường tính toán mưu kế trước rồi, nhất định phải mời được những thương gia có uy tín danh dự nơi Giang Nam đến cổ động, làm một trận hoành tráng.
Phan Tường có năng lực siêu phàm, thật sự đã hoàn thành được công việc vĩ đại này.
Chỉ là khiến Trần Tiểu Cửu không nghĩ đến, lão hồ ly Kỷ Đức lại thật sự chạy đến đây.
Hắn thấy đôi mắt híp nhỏ cười xấu xa của Kỷ Đắc, trong lòng liền cảm thấy hổ thẹn.
Bất kể nói thế nào, Đan Nhi vẫn là từng mắng lão già này, mà mình lại giật dây Kỷ Tiểu Đường trộm hơn mười người đắc lực của lão, tính toán thế nào, đều là đã lấy hời rất nhiều từ lão hồ ly Kỷ Đức này.
- Kỷ đại gia, ai da… Ngài đại giá quang lâm, thật sự làm Tiểu Cửu vui mừng như điên.
Trần Tiểu Cửu vội vàng đứng dậy nghênh đón, nhìn như cao hứng, thật ra là có suy nghĩ muốn giảm bớt sự hổ thẹn của chính mình.
Sau khi chào hỏi Kỷ Đức, lại chào hỏi ba mươi mấy thương gia phía sau, Phan Tường, Lô Sài Bổng cũng vội vàng tiếp đón những quý nhân này.
Trần Tiểu Cửu nhiệt tình dạt dào kéo cánh tay của Kỷ Đức, lại thấy Kỷ Đức nhẹ nhàng đẩy tay áo ra một cái, thấp giọng nói:
- Tiểu tử tốt, dụ dỗ con gái bảo bối của ta, trộm người đắc lực của ta, thủ đoạn thật khá đó.
Lão hồ ly nhà người, rõ ràng là nói năng bừa bãi!
Rõ ràng là con gái quý báu của ngươi giống như miếng dán da chó tự mình dính lấy ta, sao có thể nói là ta dụ dỗ nàng ta chứ? Thật là lười nói với ngươi, Trần Tiểu Cửu bĩu môi, khinh thường mà hừ một tiếng.
Kỷ Đức tức đến bộ râu run run, nhấp nháy mắt với hắn, toát ra ánh mắt chỉ có đàn ông nhìn vào mới hiểu, nhẹ nhàng hỏi một câu:
- Ngươi nói thật với ta, ngươi và con gái bảo bối của ta… đã có chuyện đó chưa?
- Chuyện đó?
Trần Tiểu Cửu sửng sốt, không hiểu ý lão.
- Ngươi còn giả hồ đồ gì trước mặt ta?
Kỷ Đức đến gần Trần Tiểu Cửu, dùng thân hình mập mạp che đi động tác nhỏ, hai ngón cái hướng vào nhau mà gấp khúc một cái, thấp giọng hỏi:
- Có chuyện này hay không?
- Thì ra là cái đó à!
Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng vô cùng khẩn trương của Kỷ Đức, có ý đùa giỡn lão, chỉ gãi đầu cười khẽ, chỉ có điều trong nụ cười lại lộ ra vẻ đắc ý.
- Tiểu tử tốt, ngươi quả nhiên không phải là thứ tốt lành gì!
Kỷ Đức hừ một tiếng, lại không cam lòng mà truy vấn một câu:
- Vậy có cái đó không… có xảy ra chuyện không bằng cầm thú kia không?
Không bằng cầm thú? Lão hồ ly nhà ngươi, ta có cái gì không bằng cầm thú chứ?
Trần Tiểu Cửu tiếp tục cười đắc ý, cũng không đáp lời của Kỷ Đức, chỉ là thái độ một hỏi ba không đáp này của hắn khiến trong lòng của Kỷ Đức quả thật là nổi giận lôi đình.
- Tên hư hỏng nhà ngươi, thật đã đem cô nương bảo bối của ta ăn vào miệng rồi ư? Quả nhiên xuống tay rất nhanh rất chuẩn! Mẹ nó, so với thủ đoạn dụ dỗ nữ nhân của Kỷ Đức ta, còn cao minh hơn một mảng lớn thế này.
Kỷ Đức trong tình thế cấp bách, miệng không lựa lời, không kìm được mà chửi bậy.
Trần Tiểu Cửu có chút khinh thường, nhìn thoáng qua Kỷ Đức một cái, lòng thầm nghĩ dựa vào dáng người như thùng nước, khuôn mặt như nắn tạo từ bùn của nhà ngươi, sao có thể so với Trần Tiểu Cửu ta? Còn đòi dụ dỗ nữ nhân sao, ta hứ…
Nhưng hắn vẫn là có tật giật mình, phá lệ không phản bác, dù sao đây cũng là phụ thân của Tiểu Đường muội, vẫn là giữ cho lão một chút thể diện vậy.
Lại nghe Kỷ Đức thở dài một hơi, liếc mắt qua lại nhìn xung quanh, lại thấp giọng nói:
- Không phải là ta làm cha mà lắm mồm, nữ nhi không hiểu chuyện, ngươi phải chú ý, lúc làm những chuyện đó, phải có chừng mực, bây giờ, chưa có danh phận, chớ có thật sự mang thai đứa con…
Ta tức!
Lão Kỷ nhà ngươi, cũng quá tà ác rồi, ta đến ngực của con gái quý báu nhà ngươi còn chưa chạm qua, môi cũng chưa từng hôn qua, chẳng lẽ nắm tay một chút thì sẽ có con sao?
Trần Tiểu Cửu buồn cười mà cười lên thành tiếng!
- Cười cái gì mà cười?
Kỷ Đức tức giận đến trừng to hai mắt:
- Nhưng nếu thật không khéo, mang thai rồi, vậy thì nhanh chóng chuẩn bị hôn sự ngay, con gái của Kỷ Đức ta không phải là vô duyên vô cớ bị ngủ cùng lưu manh!
Dừng một chút, lại lén lút cười một cái:
- Nếu có thể nhanh chóng bế được một đứa cháu ngoại, cũng là một chuyện vui lớn! Hắc hắc hắc…
Trần Tiểu Cửu thật sự là không thể nào nghe tiếp nữa, lão Kỷ này, không chỉ gian trá, mà còn lắm mồm!
Hắn khẩn trương lôi kéo Kỷ Đức đi về phía hành lang dài, mời lão Kỷ ngồi vào vị trí chủ tọa, hành động này, cũng khiến Kỷ Đức vô cùng hài lòng, vuốt chòm râu, vui vẻ mà gật gật đầu.
Lão liếc mắt thấy thằng nhãi Long Đại vẫn đưa cánh tay mà đứng cứng đơ ở đó, liền nói năng lỗ mãng:
- Long Đại, ngươi dám chống đối với Tiểu Cửu của ta, Dương Châu Kỷ gia ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi, ha ha ha… Thế nào, sợ rồi chứ?
- Ngươi…
Long Đại thẹn quá hóa giận, sải rộng bước chân chạy qua, dẫn theo một đám huynh đệ liền muốn động thủ, Kỷ Đức liền vung tay lên, mười mấy người bảo tiêu sau lưng lập tức đứng ra trước mặt Kỷ Đức.
Hai bên giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
- Dừng tay!
Trần Tiểu Cửu và Thạch Đầu Trù lại cùng lúc lên tiếng, người của hai bên mới ngồi xuống trở lại.
Trần Tiểu Cửu là không muốn phá hỏng điềm tốt của mình, Thạch Đầu Trù lại che giấu diệu chiêu: Trò hay còn chưa mở màn, bây giờ đánh nhau, chẳng phải là giảm bớt uy phong sao?
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều lộ ra ý cao thâm khó lường.
Một lát sau, lại có mười mấy chiếc xe ngựa xa hoa chạy tới.
Lần này Trần Tiểu Cửu sửng sốt rồi!
Long Đại cũng ngẩn người ra!
Phải biết, ba mươi mấy thương gia này là Trần Tiểu Cửu cố ý sắp xếp để tăng thêm thể diện cho mình, vậy mười mấy chiếc xe ngựa này, rốt cuộc là người nào vậy? Chẳng lẽ là những kẻ giúp đỡ mà Long Đại và Thạch Đầu Trù nhờ vả để khoe mẽ sao?
Ta khinh bỉ các ngươi!
Học theo Tiểu Cửu ta, không biết xấu hổ!
Lúc mới đầu, Long Đại cũng mang vẻ mặt kinh hoảng: sự xuất hiện của ba mươi mấy thương gia giàu có đã hung hăng tát một phát lên mặt y rồi, nếu đám người này vẫn là người ủng hộ Trần Tiểu Cửu, vậy chẳng phải là lại đá một phát thật độc vào mông của y nữa sao?
Ngay trước mặt nhiều người thế này, Long Đại ta còn không xấu hổ đến mức tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống mới được sao?
Đang lúc Long Đại băn khoăn suy nghĩ, lại phát hiện trên mặt Trần Tiểu Cửu cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, y không khỏi mở cờ trong bụng, lén lau mồ hôi lạnh một cái, thì ra không phải là người do Trần Tiểu Cửu nhà ngươi sắp xếp ư!
Không phải Trần Tiểu Cửu nhà ngươi, vậy chính là hướng về Long Đại ta mà tới rồi.
Long Đại vui mừng hẳn lên, chạy chầm chậm đến phía trước chiếc xe ngựa dẫn đầu, cúi người nhô mông, lại chủ động vén màn cửa lên, vẻ mặt tươi cười nói:
- Khách quý đến nhà, Long Đại rất vinh hạnh.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một người từ trên xe nhanh nhẹn bước xuống, bộ dạng tinh tường, khuôn mặt hơi thô ráp!
Chỉ có điều người này dường như không nhìn thấy bộ dạng đưa cánh tay ra của Long Đại, lập tức đi thẳng vào đình, phe phẩy quạt lông, lớn tiếng nói:
- Trần công tử, Văn Khúc tinh quân, Phương Văn Sơn cũng đến đây!
Phương Văn Sơn?
Tất cả thương gia có mặt đều sửng sốt! Cũng có người kinh hãi mà đưa đầu lưỡi đỏ tươi ra, đến Thạch Đầu Trù cũng kinh ngạc đến đứng thẳng dậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Cái tên này, người trong ngành đều không xa lạ.
Phương gia, chính là thương gia giàu có bậc nhất Tô Châu, giỏi hơn tất cả các thương nhân Tô Châu, nếu nói về thực lực, có lẽ so với Phan gia ở Hàng Châu còn hơn hẳn một bậc.
Phương Văn Sơn này tuy là không có ý luồn cúi, mang thanh danh tài tử, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng hắn quả thật là con trai đích tôn độc nhất của Phương gia, môn hộ Phương gia sau này, nhất định là do hắn tiếp nhận.
Cho nên rất nhiều thương nhân muốn bắt tay với Phương gia cũng đều tiếp cận từ Phương Văn Sơn, đi đường vòng về đích, có lẽ sẽ thu được hiệu quả kỳ diệu.
Nhưng bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ Trần Tiểu Cửu lại là người quen cũ của Phương Văn Sơn, hơn nữa dường như quan hệ giữa hai người, còn có một chút ý tứ mưu mẹo trong đó!
Trần Tiểu Cửu lộ ra thần sắc vừa vui mừng vừa kinh ngạc, Phương Văn Sơn ơi là Phương Văn Sơn, ngươi thật đúng là cơn mưa đúng lúc!
Sải bước đi đến, đứng dậy đón chào! Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phương Văn Sơn thân thiết kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt oán hận nói:
- Trần công tử, huynh làm thủy vận, việc lớn thế này, sao có thể không nói với Phương Văn Sơn ta, ôi… huynh cũng quá không xem ta là bạn của huynh rồi!
Trong lúc nói chuyện, dắt tay nhau cùng Trần Tiểu Cửu bước vào trong đình, một lần nữa lại khiến thân hình Long Đại đứng lại tại đó, bộ dạng kinh ngạc cứng đờ đó, cũng thật giống một pho tượng sống biết thở dốc.