Tây Ban Nha - 200 Tấn Vàng Đẫm Máu Chương 3

Chương 3
Trâu chậm, nước đục

Trước khi đọc chương này, đả tự viên đề nghị người đọc xem vài tấm hình trên mạng trên Internet về đấu bò rừng ở Tây ban nha như : -Tendido Sud, partie 1, 2, et 3 để khâm phục tài viết văn của Người Thứ 8. Xin cám ơn. ).

Văn Bình bật tung áo ngoài để lộ bộ quang y màu trắng tuyết óng ánh. Chàng không còn là điệp viên Z.28 nữa. Chàng hóa thành tráng sĩ đấu bò. Bộ quang y của lão trán hói làm tăng vẻ khôi ngô vạm vỡ của Văn Bình. Lão trán hói nói đúng : bộ đồ vía này xuất phát từ Côbốt, tiệm bán dụng cụ tôrêô số một của thành phố, số một của Âu châu. Mặc vào, Văn Bình đâm ra oai phong, hiên ngang, khinh thường tất cả.

Manê ôm vết thương đỏ lòm trên vai. Áo y màu hồng nên vùng máu đỏ lòm hiện ra rõ rệt. Y lắc lư nhè nhẹ rồi ngã vẹo sang bên trái. Bên có những tia mặt trời sắp tắt vàng vọt, yếu ớt chiếu xuống. Mắt y -cặp mắt sâu và buồn- nhắm lại. Manê đã chết.

Cuộc hấp hối của Manê chỉ kéo dài một tích tắc đồng hồ. Từ khán đài, những ống viễn kính chĩa xuống đều nhìn thấy gương mặt méo mó và sám ngoẹt của Manê.

Văn Bình biết Manê đã chết. Chàng không thể xốc y lên vì con bò hăng giết vừa xấn lại.Toán thương sĩ cưỡi ngựa rầm rộ từ sau hàng rào túa ra. Thấy đám đông hùng hổ, con bò không dám tấn công thi thể Manê. Cùng với toán thương sĩ cầm giáo là một số cảnh lại có nhiệm vụ đảm bảo trật tự và an ninh tại bãi đấu. Văn Bình là étpontanêốt mặc dầu chàng mặc quang y đắt tiền chính hiệu. Cảnh lại phải chặn giữ chàng để cứu chàng –như họ đã cứu cơ man người khác- khỏi sự chết uổng. Làm tráng sĩ đấu bò không dễ đâu. Trong số một triệu may ra gạn lọc được một người. Và trong số một chục tráng sĩ nổi danh của Tây ban nha mới có được một vài Manê. Tài giỏi như Manê còn bị con bò chém gục. Gã étpontanêốt này trốn sao thoát !

Một cảnh lại lực lưỡng ôm ngang lưng Văn Bình. Chàng vung tay, hắn bị văng ra xa. Bạn hắn chộp tay chàng, lập tức chàng dùng một thế nhu đạo búng hắn lùi 3 thước. Hắn ngã chặn lên bụng bạn hắn. Trong khi đó, Manê được khiêng ra khỏi bãi, và đám thương sĩ lành nghề đã vây hãm con bò giết người giữa một diện tích nhỏ, sửa soạn giãn ra, mở cho nó lối thoát dẫn vào chuồng nhốt.

Văn Bình luồn giữa hai con ngựa, miệng kêu lớn :

-Lùi lại, để con bò cho tôi !

Một thương sĩ hươi cây giáo nhọn, mặt đằng đằng sát khí. Hắn đã mục kích cảnh Văn Bình xô té hai cảnh lại. Việc hành hung cảnh lại là việc ít thấy vì cảnh lại thường am tường võ thuật. Văn Bình quát gã thương sĩ :

-Có chịu thúc ngựa không ?

Thay vì thúc ngựa, thương sĩ nhằm đùi chàng đâm một giáo. Hắn cầm thương bằng hai tay, mũi hơi chúc, đâm xiên và mạnh, hao hao giống thế Phục hổ trong thương pháp Lục phong Trung hoa. Rõ ràng hắn chủ tâm làm Văn Bình trọng thương chứ không phải hăm dọa xuông.

Miễn cưỡng chàng phải đón bắt ngọn thương, giựt hắn văng qua mình ngựa, lăn chiêng trên bãi cát. Chàng kề cây thương ngang đùi bẻ đôi, vận kình ném hai khúc xuống đất. Chàng phóng mạnh đến nỗi hai khúc thương chui lọt qua lớp cát, chỉ còn nhô non nửa.

Con bò thấy gã thương sĩ té ngựa bèn phá vòng vây. Đám thương sĩ hoảng hốt chạy tứ tán. Một thương sĩ chậm chân bị con vật điên cuồng húc ngã cả người lẫn ngựa. Quang cảnh trên bãi đấu hỗn độn khác thường. Quang cảnh trên các khán đài vòng quanh cũng hỗn độn không kém. Một tốp kỵ sĩ khác quất ngựa đến tiếp cứu.

Nếu muốn lật ngược tình thế, cưỡng chiếm cảm tình của khán giả, Văn Bình phải lợi dụng triệt để tích tắc đồng hồ gay cấn này. Chàng xẹt tới, ngáng đường con bò rừng.

 

Bộ lông đen và bóng của nó nổi bật trên nền cát. Sừng nó cong, dài và nhọn. Đuôi nó vểnh cao. Nó chạy thình thịch như xe tăng đổ giốc. Văn Bình tung cái muleta lên khỏi đầu rồi quỳ một chân xuống bãi. Quỳ là cử chỉ dễ gây thảm họa vì người matađo ở tư thế quỳ khó lùi hay tiến như ở tư thế đứng. Tính sai phản ứng của bò là thiệt mạng.

Con bò quay lại. Văn Bình quỳ cả hai gối. Lần này đầu sừng nhọn của địch áp gần hơn. Gần hơn nữa. Khoảng nửa gang tay.

Những lần trước, chàng quỳ nghiêng. Giờ đây chàng đối diện con bò. Chàng căng muleta ngay trước ngực. Các khán đài đang ầm ầm chuyển động bỗng im bặt. Im bặt như thể tuân theo mệnh lệnh kỳ bí.

Bồ hôi vã đầy trán Văn Bình. Chàng chưa hề được khán giả hoan hô đông đảo và si mê đến thế. Đây đâu phải sân đấu tầm thường. Nó đứng hạng nhất trong số 312 bãi đấu trên toàn cõi Tây ban nha. Về thứ hạng quốc tế nó chỉ chịu thua bãi Plaza của nước Mễ tây cơ (1).

.

Nghề tráng sĩ đấu bò còn yểu hơn nghể điệp viên hành động nhiều lần. Làm điệp viên hành động, xông pha đất địch, cọ sát tử thần mỗi giờ, mỗi phút nhưng vẫn còn hy vọng sống sót. Tỉ lệ sống sót của giới matađo hầu như zê rô. Tỉ lệ bị thương trong mỗi trận đấu : một phần tư. Tỉ lệ chết : một phần mười (3).

Văn Bình sợ. Chàng sợ kể cũng lạ. Ai cũng tưởng con người coi cái chết là một phần cuộc sống thì không biết sợ. Tưởng vậy là lầm. Người can đảm luôn luôn là người biết sợ. Vì biết sợ nên những tráng sĩ vô địch chỉ giao đấu khi nào cảm thấy sung sức, và khôn ngoan rút lui trước khi đến giai đoạn xế chiều của tài nghệ. Juan sống 70 tuổi, sau 29 mùa đấu lẫy lừng, có mùa hạ hơn 200 con bò. Molina cũng sống được 60 với thành tích 4.867 con. Họ không chết non vì họ vừa biết sợ họ vừa thận trọng (4).

Văn Bình mắc phải bệnh ẩu tả không phương thuốc nào chữa khỏi. Nếu chàng có tí ti thận trọng như Juan, như Molina, chàng đã không bốc đồng thót xuống bãi đấu, chỉ với mục đích thiển cận làm đẹp lòng giai nhân.

Bồ hôi vã đầy áo, đầy trán Văn Bình. Thành thật mà nói nếu có cách nào vù khỏi đấu trường chàng đã bỏ cuộc không ngần ngại. Tự ái con người ... Trời ơi, tự ái của người Việt ... tự ái của Z.28 ... Chàng tập trung sự gan lì, tập trung tinh hoa của quyề thuật, và chờ đợi.

Chàng đã nắm được sở trường và sở đoản của địch. Con bò thuộc loại nhìn xa. Nhìn xa nghĩa là từ xa nó đã nhìn thấy vuông vải muleta. Có loại bò “cận thị“, đến sát tráng sĩ mới nhìn thấy mục phiêu. Loại bò nhìn xa đáng ngại hơn loại bò nhìn gần. Phản ứng của nó thường lẹ hơn.

Về phản ứng, có thể phân biệt ba hạng khác nhau. Hạng thứ nhất ầm ĩ, phi nước đại vào bãi đấu, làm cát bụi tung bay mù mắt, vụt tới và đâm sầm, thẳng và mạnh. Hạng thứ hai bê bối, hèn hạ, chưa đánh đã lùi mặc dầu bị kỵ sĩ thúc mũi giáo đau điếng. Hạng này rất ít.

Hạng thứ ba, ngoan ngoãn như chú cừu non. Đừng tưởng nó ngoan ngoãn mà xem thường. Nó chính là đối thủ số một của các tráng sĩ. Sự ngoan ngoãn của nó là màn kịch. Tráng sĩ dẫn nó đi đâu, nó đi đấy, bảo nó làm gì, nó làm nấy. Làm ngay, không rụt rè, không suy nghĩ, không phản kháng. Thật ra nó là con vật tinh khôn và lưu manh. Bằng thủ đoạn ngoan ngoãn, nó ru ngủ tráng sĩ. Nó rình rập một tích tắc đồng hồ sơ hở. Tráng sĩ lơ đễnh, dại dột say men chiến thắng là nó đánh rơi mặt nạ. Con bò đang quần thảo với chàng là sự phối hợp giữa loại ầm ỹ và loại ngoan ngoãn giả vờ. Nghĩa là nó nguy hiểm hơn một bậc. Nó vừa phóng rần rần đột nhiên chậm bước, nện móng nhẹ nhàng...

5 mét....

3 mét ...

Nó chậm bước. Con bò có vẻ bối rối vì cái muleta được căng trước ngực Văn Bình. Còn cách chàng 3 mét, nếu nó tiếp tục chạy, Văn Bình phải chuyển thế. Nhưng nó tốp lại. Rồi thẳng ro, hai cẳng trước chụm lại, đầu và sừng cúi gằm.

Con vật đã chịu thua. Ít ra trong lúc này. Theo chương trình, các chùy sĩ sẽ cắm dùi nhọn vào vai nó, chuẩn bị hồi kết thúc. Hồi faena : tráng sĩ hạ thủ con bò bằng mũi kiếm sắc bén.

Trong khi chờ đợi, tất cả những gì hậu hĩ nhất mà một tráng sĩ đấu bò có thể có đều được giành cho Văn Bình. Thiên hạ vỗ tay như điên, kêu ôlê, ôlê như điên, nhảy nhót như điên. Nhiều người bỏ chỗ ngồi, vọt như điên xuống bãi cát để được gần Văn Bình. Nhân viên trật tự phải vất vả lắm mới tái lập được tình trạng bình thường.

Văn Bình thoáng thấy Diane mặt mày ủ dột. Bên cạnh nàng là gã bụng bự, ngón tay đeo nhẫn hạt soàn. Nàng ngồi yên giữa cảnh chộn rộn. Chàng vẫy nàng. Nàng mỉm cười. Sự chiếu cố thân mật của chàng giúp nàng khắc phục được buồn bã. Chàng trèo băng qua hàng rào gỗ. Diane sà vào vòng tay chàng. Nàng ôm chàng khóc như mưa như gió.

Nàng nói trong nước mắt :

-Manê bị rách phổi anh ơi !

Văn Bình nhìn nàng :

-Đến giờ rồi, để anh xuống.

Nàng cuống quýt :

-Đừng, đừng, anh đừng xuống. Con bò này dữ lắm.

-Em muốn công chúng cười chê anh ?

-Không bao giờ, nhưng ...

-Vậy em buông anh ra. Anh không chết đâu. Em cầu nguyện cho anh.

Màn faena là màn dễ nhất, và cũng là màn khó nhất. Dễ vì tráng sĩ đã quen con vật, nó bị mệt lử, chỉ vung gươm là hóa kiếp được nó. Nhưng cũng rất khó vì con vật cũng đã quen tráng sĩ, nó mệt lử thì tráng sĩ cũng mệt lử. Trong thời khắc sau cùng này giữa người và vật ai khôn thì sống. Rất khó, phần nào vì khán giả đã quen các kiểu vờn của tráng sĩ. Họ bỏ tiền mua vé để thưởng thức sự mới lạ, mỗi lúc một mới lạ. Diễn lại những kiểu vờn cũ khác nào nhục mạ công chúng. Họ sẽ tỏ sự bất bình. Họ la ó tùm lum. Lắm khi họ còn ném đá vào bãi. Trận đấu bò từ hồi một đến hồi ba bắt buộc phải gồm những lớp lang toát bồ hôi lạnh của cuốn phim “xuýt pen” thượng thặng. Cái chết của con bò, chưa đủ. Tráng sĩ phải làm cách nào thể hiện được mức tột đỉnh của nghệ thuật. Tráng sĩ bị thương hoặc thiệt mạng là chuyện đáng buồn thật đấy, song đó chỉ là rủi ro nghề nghiệp. Chẳng ai thương. Chẳng ai khóc. Ngoại trừ thiểu số tri kỷ. Người này ngã gục đến phiên người khác. Liên tục. Sống động. Tàn nhẫn.

Văn Bình đã được công chúng tán thưởng, tuy nhiên chàng có được họ tôn trọng làm tráng sĩ đấu bò cự phách hay không còn tùy các thành tích của chàng trong hồi ba, hồi faena. Chàng dự định phô trương những kiểu vờn thật sát, thật lì và thật độc đáo.

Chàng nhận thấy nơi địch một điểm đặc biệt : dầu chàng đứng thẳng hay nghiêng, chàng rón một chân hay quỳ gối, chàng xây lưng về phía nó hay xoay tít như chong chóng với cái muleta trên tay, con bò đều tấn công từ một hướng nhất định: hướng đông bắc. Mặt khác, nó luôn luôn lùi về một vị trí chính giữa bãi cát trước khi mở cuộc tấn công tiếp.

 

Theo các bậc thầy tôrêô, bò rừng giống như võ sĩ, mỗi võ sĩ có lối đánh riêng, kẻ giỏi đìa rét, người cừ khôi về su-inh. Muốn thắng phải hóa giải đòn ruột của đối thủ. Đối với con bò rừng này cũng vậy, Văn Bình phải hóa giải sở trường cố định của nó. Tương truyền bò rừng có một giác quan thứ sáu lạ lùng, trên bãi cát rộng, nó có khả năng đánh hơi thấy vị trí nào an toàn, nếu nó không bị đuổi ra chỗ khác thì chắc chắn nó đánh bại tráng sĩ.

Một tiếng kêu từ sau lưng Văn Bình vọng tới :

-Kỳ cục quá ... chuyển thế ngay kẻo chết bây giờ !

Từ giẫy khán đài sol đối diện cũng có những tiếng nhắn nhủ lác đác :

-Chyển thế, chuyển thế !

Văn Bình tỉnh bơ, hươi ngang tay phải, cái muleta của chàng nâng lên hụp xuống trong một kiểu natural cổ điển. Natural là cầm muleta bằng một tay rung rung miệt thị trước mũi bò. Natural bằng một tay được coi là kiểu vờn chứa nhiều triển vọng dẫn đến nhà thương hoặc nhà xác.

Con bò tức tối ào qua. Đụng vuông vải, biết hụt, nó vùng quay lại. Thay vì đẩy muleta ra xa, chàng lại thu về, và trong cơn sửng sốt pha lẫn kinh hoàng của cử tọa, chàng kiễng một chân, thả vuông vải đỏ tòng teng trên đùi chàng. Đó là kiểu vờn peđulô. Nghĩa là như kiểu đồng hồ quả lắc.

Bị hụt 4 đòn liên tiếp, con bò rừng mất tinh thần. Đầu nó rúc xuống cát, nó đứng lặng, nó tự biết thua trận. Giờ sự thật, hora de la verdad, sắp điểm.

Đấu trường Monumental tràn ngập tiếng ồn. Con bò nghênh ngang từng hạ danh thủ Manê bằng đòn độc đang thở dốc nhọc mệt. Nó thu mình trên sân cát nóng đợi Văn Bình giết. Chàng đã thủ sẵn cây gươm. Chàng đã chọn trước nơi đâm. Khỏi cần sự tiếp sức của puntillero, chàng ấn nhẹ mũi kiếm là con bò đen tuyền 562 kí kia lăn đùng ra chết như thể bị sét đánh.

Chàng nhìn nó. Chàng bỗng động lòng trắc ẩn. Địch là người, chàng còn tha chết nếu địch xây lưng, huống hồ con vật. Mũi nó đang dính sát bãi cát. Nó không nhìn thấy chàng.

Không, không, chàng không thể giết nó. Sự tha giết của chàng chẳng có gì là lập dị. Ở nước láng giềng Bồ đào nha cũng có đấu bò song máu người và máu vật có chảy bao giờ đâu. Một kỵ sĩ phục sức sang trọng và hùng dũng múa ngọn giáo dài, quần thảo trên bãi với con bò. Cuộc đấu đòi hỏi nơi kỵ sĩ sự nhanh nhẹn và sự khôn ngoan tối đa. Cũng có thắng, có thua, có cảnh tượng hoan hô vang trời rậy đất ngày chủ nhật và các hội lễ linh đình nhưng thần kinh mọi người được thảnh thơi chứ không căng thẳng muốn đứt, mọi người cười nhiều hơn, vui nhiều hơn.

Không, không, chàng không thể giết con bò vô tội bại trận đang chờ hành hình ! Tàn bạo, dã man quá ! Chàng biết trước thái độ của công chúng, họ sẽ không tha thứ vì tha giết là phạm luật đấu bò, bộ luật không viết thành bản văn (5) mà được in sâu trong truyền thống Tây ban nha.

Chàng bước về phía tử tội. Nó tiếp tục cúi đầu. Tay cầm gươm của chàng giơ lên rồi hạ xuống. Chàng nhún vai ném lưỡi gươm ra xa đoạn rời khỏi bãi đấu.

Chàng vừa làm một việc từ trước đến nay chưa tráng sĩ nào dám làm. Vì đó là hành động khờ dại. Chàng mất một món tiền thưởng khổng lồ. Chàng không được hưởng phần thưởng tinh thần do mấy chục ngàn khán giả ban phát. Căn cứ vào tài nghệ của chàng, phần thưởng này có thể là hai tai, cái đuôi và 4 chân con vật. Nghĩa là tất cả (6). Nghĩa là chàng được công kênh lên tột đỉnh của đài danh vọng đấu bò. Chàng sẽ được Diane. Không những Diane, chàng sẽ được tất cả những giai nhân bản xứ. Tên chàng, hình chàng được đăng lớn trên trang nhất báo chí Tây và thế giới. Mỗi bước đi của chàng được lót đầy hoa thơm và da thịt yêu thương.

Đấu trường nín lặng theo dõi. Rồi bùng lên phản đối. Tiếng kêu thét, tiếng huýt sáo lan rộng khắp nơi. Văn Bình vẫn cắm cúi bước. Như con bò hồi nãy, chàng cúi đầu, không dám ngẩng lên. Chàng sợ bắt gặp cái nhìn của công chúng. Nhất là cái nhìn đầy trách móc của Diane.

Chàng đã đến gần khán đài của nàng. Chàng không sao cúi đầu trốn tránh được mãi vì nàng chạy đến hàng ghế cuối chờ sẵn chàng. Nàng gọi chàng. Chàng nghe rõ tiếng nói của nàng ướt nhèm nước mắt giữa hàng trăm âm thanh hỗn độn.

Bỗng một tiếng kêu xé nhĩ tai :

-Anh Văn Bình !

Trong đám khán giả ngưỡng mộ chỉ có mình nàng biết tên thật của chàng. Và trong đám khán giả chỉ có nàng thốt được tiếng kêu thất thanh như vậy.

Đây không phải là tiếng kêu hờn mát hoặc yêu thương. Mà là tiếng kêu báo hiệu mối nguy gần kề. Không kịp suy nghĩ, Văn Bình phóng mình rạp xuống nền cát. Thì ra con bò tót không hoàn toàn bại trận như chàng lầm tưởng. Nó không diện đấu được với chàng vì nắm chắc cái chết. Nó bèn đóng kịch. Đóng vai hèn hạ, xin xỏ. Văn Bình giàu lòng khoan ái, đã bị con vật đưa vào xiếc.

Nó canh đòn rất chính xác. Bản tâm của nó là thọc sừng giữa lưng Văn Bình. May chàng được Diane báo tin. May chàng băng ra xa trước đó một sao đồng hồ.

Tiếng phản đối của công chúng im thin thít. Khán giả choáng váng vì sự trở cờ của con bò và tài nghệ cừ khôi của Văn Bình.

Sau khi chém hụt Văn Bình, con bò rừng mới để lộ chân tướng. Nó không lừng khừng và khiêm nhượng như trước. Không trúng đòn, nó dậm chân dừng lại như thể nó là chiếc xe hơi lắp thắng đĩa tối tân, rồi quay ngoắt 180 độ, Văn Bình đang sóng soài trên bãi. Con bò vút tới. Văn Bình không có thời giờ lượm cái muleta rơi rớt cách nơi chàng ngã 3 thước. Cây gươm còn ở xa hơn.

Con bò hạ thấp sừng với chủ tâm húc chàng. Chàng lăn thật lẹ sang bên. Sừng bò kéo rách cầu vai bộ quang y màu trắng chói lọi. Tuy vậy, chàng chỉ trớt da chứ không bị thương. Hai cẳng sau của nó dẫm trên sườn trái của chàng. Sức nặng hơn nửa tấn của con bò dư gây thương tích trầm trọng. Đối với võ sĩ lỗi lạc về nội ngoại công như Văn Bình nó chỉ làm chàng đau điếng.

Không bỏ lỡ cơ hội, chàng chộp một cẳng sau của nó. Trớn chạy cộng thêm sức nặng lôi chàng sền sệt trên đất một quãng. Trên khán đài, nhiều người hoảng sợ phải lấy tay che mắt. Nhiều phụ nữ bị ngất xỉu. Ai cũng nghĩ Văn Bình sẽ bị tan xương nát thịt dưới sức kéo vũ bão của con vật say men chiến thắng.

Tất cả đều lầm.

Con bò phi thân được một quãng ngắn rồi đứng khựng. Dường như một bức tường kiên cố vô hình vừa mọc lên trước mặt nó. Kình lực tuyệt vời của Văn Bình đã tốp được nó. Nó vùng vẫy, tìm cách thoát khỏi gọng kềm của chàng. Chàng vặn tréo. Rắc một tiếng khô khan, xương ống chân của con bò đứt lìa. Chàng hất nhẹ.

Con bò nằm ngửa tênh hênh. Nhuệ khí ngùn ngụt của nó vụt tan biến. Với một chân gẫy, nó trở thành tàn phế.

Văn Bình lồm cồm đứng dậy. Nửa áo trên của chàng rách bay tơi tả. Mặt mày chàng lấm cát và máu bê bết. Các thương sĩ thúc ngựa ùa ra, lập hàng rào quanh con bò bất lực. Văn Bình xuống đòn quá mạnh nên nó vừa gẫy xương chậu vừa bị dập nát bụng dưới. Thương sĩ khỏi cần giết nó vì nó đang hấp hối.

Khán giả ào xuống đấu trường như thác lũ. Khán đài sol. Khán đài sombra. Khán đài sol y sombra. Khán đài danh dự. Đàn ông, đàn bà, thanh niên, già trẻ lớn bé, kể cả nhân viên trong ban chủ tọa. Không mãnh lực nào ngăn cản được họ. Họ phản đối thái độ khoan dung của Văn Bình. Song họ bái phục võ thuật phi thường của chàng. Từ xưa đến nay chưa tráng sĩ nào giết bò bằng cách nắm cẳng nó quật ngã. Cách hạ thủ này chỉ có thể là huyền thoại.

Công chúng muốn nhìn huyền thoại Văn Bình tận mắt, sờ chàng tận tay. Những trận đấu lớn với sự tham dự của matađo thượng thặng luôn luôn được kết thúc bằng làn sóng người tràn ngập bãi cát. Nhưng chưa bao giờ sân Monumental giành một cuộc hoan hô tương tự cho một étpontaneốt không biết tên họ là gì, không biết từ đâu tới, thậm chí không biết đến cả những nguyên tắc và quy luật tối thiểu của nghệ thuật đấu bò rừng.

Một góc đấu trường bị kẹt cứng, tầng tầng lớp lớp khán giả ngưỡng mộ dồn cục tại đó. Văn Bình là trung tâm điểm của vũ trụ. Hàng chục cánh tay nhấc bổng chàng lên, kết thành cái kiệu. Chàng cưỡng lại không nổi, chàng đành ngồi trên vai của rừng người, mặc họ muốn chở đi đâu thì đi, muốn làm gì chàng thì làm.

Nếu chỉ có công kênh, lượn quanh bãi đấu rồi chạy ra đường có lẽ tình trạng không mấy hỗn độn. Đằng này một phần khán giả, đặc biệt là giới trẻ, lại quá cuồng nhiệt. Một đám tóc dài che kín mặt, áo chật ních, quần rộng phơ phất, giày cao lêu nghêu –không rõ là gái hay trai - bất thần chặn ngang đám rước kiệu, xông lại cướp Văn Bình. Họ thi nhau đoạt lấy tất cả những gì mang hơi hướng của chàng tráng sĩ vừa thắng trận vẻ vang mà độc đáo.

Áo quang y của chàng rách bươm, họ liền xé toạc và chiếm hết làm vật sở hữu trong loáng mắt. Sau áo đấu bò, chàng mặc áo thun mỏng họ cũng xé toạc luôn làm nhiều mảnh. Trong loáng mắt, Văn Bình ở trần trùng trục.

Văn Bình chưa kịp hiểu ất giáp ra sao thì đôi giày của chàng bị lột mất. Những kẻ chậm chân chặn họ lại. Hai phe vật lộn nhau huỳnh huỵch để giành giật những mẩu vải còn sót lại trên thân thể Văn Bình. Khốn nỗi tráng sĩ đấu bò bất đắc dĩ của chúng ta chỉ còn sót lại cái quần bó mông. Nó là phòng tuyến cuối cùng của con người văn minh. Cơn bốc đồng làm khán giả thanh niên quên phắt luật lệ và đạo đức. Một người. Rồi hai người. Rồi ba người kéo ống quần

Cực chẳng đã, chàng phải phản ứng. Thật ra chàng không ngán bị thoát y mặc dầu cảnh sát sở tại rất khó tính, chỉ mặc quần sọt ra đường cũng đủ bị phạt vạ, chứ đừng nói là biểu diễn một màn tô hô nữa (7). Sở dĩ chàng phản ứng vì chàng không chịu nổi sự nhột nhạt, ngoài ra bọn thanh niên tóc dài lại ôm chàng đến nghẹt thở.

Chàng vung tay, thiên hạ ngã lăn như rạ. Chàng không chủ tâm làm mạnh, khốn nỗi sự gượng nhẹ của chàng thường tương đương với những cú đòn sấm sét của võ sĩ trung đẳng. Bởi vậy những kẻ phải buông chàng ra đều bị thương tích đầy mình.

Cũng như sự hoan hô đột ngột, cảnh tượng ẩu đả vô cớ và vô lý đột ngột diễn ra. Khán giả ôm nhau, đấm đá, thúc nhau, đạp nhau, cắn nhau, móc mắt nhau, bóp cổ nhau. Người này hành hung người kia một cách tự nhiên như lá phổi cần dưỡng khí.

Văn Bình cũng phải thoi đông đá tây một hồi mới rẽ được con đường máu ra khỏi khối người hùng hổ. Đúng là con đường máu vì máu bắt đầu chảy. Nhưng chàng thoát khỏi đám đông này chỉ để rơi vào đám đông khác.

Chàng vấp phải một khối thịt phì nộn đang nằm thở phù phù trên sân cát. Nạn nhân cùng khổ người như chàng. Lợi dụng tình hình, chàng tặng nạn nhân một atémi đoạn lột áo của y để mặc. Không ai để ý, Văn Bình mượn luôn cái quần và đôi giày.

Cái gì đàn ông Tây có thể tiết kiệm chứ về đồ chưng diện thì không. Đôi giày của gã phì nộn được đóng bằng da cá sấu, mang tên một hiệu lớn ở đường Antoniô, con đường hẹn hò của du khách thèm giày tốt và đẹp. Văn Bình khoan khoái bước về phía khán đài sombra nơi Diane ngồi hồi nãy. Khán đài này đã vợi quá nửa. Những người còn ở lại thuộc hạng chúa lì. Họ hy vọng cuộc lộn xộn được chấm dứt nhanh chóng hầu trận đấu thứ ba và là trận cuối cùng có thể tiến hành theo chương trình đã định.

Tuy nhiên cuộc lộn xộn chỉ tăng không giảm. Là vì cánh cửa chuồng bò bị mở toang, không rõ do sự nghịch tinh hay một nguyên nhân tai hại nào khác. Trong đó nhốt 3 chú bò rừng. Được thả lỏng, chúng xông ra. Thấy đám đông lúc nhúc, thất kinh, mỗi con cắm đầu cắm cổ chạy về một hướng. Ba con vật hoảng sợ một thì công chúng hoảng sợ mười. Họ không ẩu đả lẫn nhau nữa. Họ xô nhau, đè chặn lên nhau mà chạy.

Thương sĩ, chùy sĩ, phụ tá viên, cảnh lại, tất cả những ai xa gần liên hệ đến nghề điều khiển bò rừng lũ lượt kéo ra, người cưỡi ngựa, kẻ lội bộ, mỗi người mang theo một khí giới riêng, đấu trường chói lòa quang y và hàng trăm muleta đỏ rực. Từ ngoài cổng đấu trường đơn vị cảnh sát dã chiến được báo động khẩn cấp đã rẽ làn sóng người tiến vào, nai nịt gọn ghẽ, trang bị đầy đủ dùi cui, khiên mây và mặt nạ phòng hơi cay như thể họ đến để đàn áp một cuộc biểu tình bất hợp pháp, điều gần như không hề xảy ra trong thủ đô thanh bình Mađờrít dưới thời quốc trưởng Franco.

Văn Bình không tìm thấy Diane ở chỗ cũ. Chàng lục soát giẫy khán đài bằng mắt. Vẫn không tìm thấy. Tình cờ chàng lượm được một cặp ống nhòm. Chàng dựa cột bê tông, kiên nhẫn quan sát bãi cát. Thân hình nàng cao dong dỏng, tóc nàng dài, gương mặt kiều diễm, lối phục sức của nàng kín đáo mà quý phái, nếu nàng dạo gót trên đường phố hoặc len lỏi trong chợ thì chàng còn có thể phăng ra. Khốn nỗi đây là rừng người, phụ nữ địa phương lại có truyền thống ăn mặc lộng lẫy như nàng những khi coi đấu bò. Mò mẫm một cây kim nhỏ bé rớt trên bãi cát còn dễ hơn.

Mặc, Văn Bình vẫn không nản. Chàng chia đấu trường làm nhiều ô vuông bằng nhau, và chàng soi kỹ từng ô một.

Do sự can thiệp hữu hiệu của nhân viên đấu bò và lực lượng cảnh sát, một phần trật tự được vãn hồi. Khán giả được dồn tới một mé sân và lần lượt rút ra cổng. Ba con bò phiến loạn bị đẩy lùi vào chuồng.

Nàng vẫn tuyêt vô âm tín. Văn Bình buông ống viễn kính, thở dài sườn sượt :

-Em đi đâu rồi, Diane ơi ! Anh nhớ em muốn chết đi được.

Từ sau lưng chàng có tiếng đàn bà thánh thót :

-Anh chết thử cho em coi nào !

Diane, Diane ngó chàng cười ngặt nghẽo. Chàng ngây người, ôm chầm lấy nàng.

Chàng chưa kịp hôn thì nàng lách khỏi vòng tay chàng rồi nhìn xuống bãi đấu, rưng rưng nước mắt. Cười đó, khóc đó, nàng đúng là mẫu mực điển hình của gái bản xứ. Nàng cười vì yêu Văn Bình. Nàng khóc vì nhớ tráng sĩ đấu bò vừa tử nạn. Cuộc đời của gái Tây là sự pha trộn nên thơ giữa nhiều mối tình bồng bột.

Chàng khoác vai nàng:

-Tối rồi, chúng mình đi về.

Trời bắt đầu nhá nhem. Nàng ngoan ngoãn để chàng ôm eo, thả bộ ra con đường rộng trước đấu trường. Như có phép quỷ thuật, sự hỗn loạn đã tắt ngúm. Đến nơi đậu xe, Văn Bình gọi tắc xi. Nàng dúi vào tay chàng một xâu chìa khóa :

-Xe của em kia kìa ...

Tài xế Tây thường được năm châu nghe danh nhờ sự lái ẩu và đậu ẩu. Đèn đỏ, đèn vàng bất chấp, khoái thì vượt dẫu phú lít thổi còi toe toe, cương quyết chặn lại, bắt nộp phạt tại chỗ (8). Phụ nữ luôn luôn ẩu trên nam giới một bậc.

Tinh thần ẩu cố hữu này hiện rõ trong cách đậu xe của Diane. Hai chiếc xe đậu hai bên cũng không thua kém gì bao nhiêu về truyền thống ẩu. Xe của nàng khá mới, thời gian xử dụng độ một, hai năm là cùng vậy mà vè, hông và cốp méo xẹo gần hết, chưa kể nhiều lớp sơn dậm vá lung tung, loang lổ và tróc rụng từng đám lớn.

Văn Bình tra công tắc, bật cười :

-Tên đúng ghê !

Diane ngơ ngác :

-Tên ai, tên em ấy à ?

-Tên em đúng là dĩ nhiên. Vì em đúng là hậu duệ của người đẹp Diane de Poitiers. Anh nói đây là nói tên xe. Tên nó là “Điên tàng”, anh thấy thật đúng. Cái gì cũng bất bình thường, vô lăng hơi lấn vào giữa, đề ma rơ ở dưới chân, ổ khóa công tắc bị nhét cạnh cái radô (9).

-Em sợ ăn trộm nên thuê thợ ráp lại.

-Nhưng cái tên “Điên tàng” là của hãng sản xuất.

-Anh thích không ?

Nàng áp má vào môi chàng. Tích tắc đồng hồ này nàng không còn nhớ đến anh chàng matađo bất hạnh Manê nữa. Văn Bình sửa soạn hôn nàng thật đắm đuối, thật mê ly.

Nhưng ...

Một nòng súng lục chĩa qua cửa xe kèm theo tiếng quát nhỏ mà sắc như lưỡi kiếm giết bò rừng :

-Thích. Với điều kiện hai ông bà ngồi yên. Ngồi yên, không được cục cựa.

“Điên tàng” là loại xe đua hai chỗ ngồi chật ních, Văn Bình không có cách nào đối phó hữu hiệu với tên cầm súng vì từ đầu xuống chân chàng bị kẹt cứng. Cái vô lăng nằm chềnh ềnh trước ngực không cho phép chàng xoay sở. Lại còn các bàn đạp ga, thắng và ăm ba da níu chặt đôi giày mượn của chàng.

Địch quả là “dân trong nghề “.Hắn chờ hai người tự giam hãm trong chiếc xe tí teo, hết lối kháng cự, mới ra mặt dí súng bắt chàng.

Phía Văn Bình ngồi có súng đã đành, phía Diane cũng có một tên lực lưỡng hườm sẵn khẩu côn 9, nòng thép xanh biếc lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Diane sẵng giọng :

-Tiền và nữ trang hả ? Có mấy chục ngàn peseta và cái đồng hồ nhận hạt soàn, mời các chú tự tiện.

Tên đứng gần Văn Bình nói :

-Gờra xiát (10), anh em tôi không cần tiền và kim cương.

Văn Bình nghiêm mặt :

-Các anh đừng hòng làm hỗn. Tôi thà chết chứ không ...

Địch ngắt lời chàng :

-Yên tâm. Anh em tôi là người đàng hoàng. Vả lại, việc chúng tôi không dính dấp đến anh.

Té ra bọn gian này không phải là nhân viên gián điệp KGB hoặc Tình báo Sở. Chàng bị chúng chặn giữ do sự tình cờ. Mục phiêu của chúng là Diane. Tại sao chúng bắt Diane ? Tuy chàng mới quen nàng, chàng có bổn phận giải cứu nàng.

Một tên hỏi nàng :

-Cô là Diane ?

Nàng đáp :

-Phải.

-Mời cô xuống.

-Các ông không có quyền ra lệnh cho tôi.

-Cô dám chống lại lực lượng an ninh ... Không nên, cô Diane ơi.

Văn Bình xen vào :

-Yêu cầu các anh xuất trình giấy tờ.

Một tên cười mũi :

-A ha, ông ngoại kiều này muốn kiếm chuyện. Giấy tờ hả, coi đi ...

Một bá súng nện giữa gáy Văn Bình. Địch gồm cả thảy 3 tên. Tên phòng hờ núp sau cốp xe vừa rướn lên đớp trộm chàng. Chàng đau nhói, mắt xì đom đóm. Chàng toan xông cửa vọt ra ngoài thì địch bồi thêm đòn thứ hai, vẫn ở trũng gáy khiến chàng tê tái, dính chặt lấy ghế.

Tên địch bên phải nắm tay Diane. Nàng vùng vẫy, không chịu ra khỏi xe. Một tên bịt miệng nàng bằng cái khăn tay nhỏ. Chắc là mù soa tẩm thuốc mê. Nàng giẫy giụa :

-Báo tin giùm cha tôi, Luli ...

Nàng không thể nói hết vì một cái tát cháy bỏng bắt nàng ngậm miệng. Bất tỉnh, nàng bị khiêng qua chiếc xe Authi đồ sộ đậu sát một bên.

Hai tên khiêng nàng, tên thứ ba mở cửa xe làm tài xế. Văn Bình bị rơi vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Chàng vẫn theo dõi được những việc xảy ra chung quanh song thân thể chàng không thể cử động theo ý muốn của chàng. Chàng ráng sức nắm chìa khóa công tắc vì chàng nghe loáng thoáng :

-Mày quay lại đẹt nó một phát để trừ hậu họa.

Thoạt tiên địch không chủ ý giết chàng. Địch thay đổi ý định vì nàng buột miệng tuôn ra một bí mật “báo tin giùm cha tôi, Luli ...”. Chìa khóa quay nửa vòng, máy xe nổ ròn, Văn Bình giứt chiếc “Điên tàng” xinh xẻo ra lề đường. Chàng chỉ còn đủ minh mẫn lái xe đến đó rồi bóp kèn ầm ỹ. Chiếc Điên tàng được gắn kèn đặc biệt khả dĩ đánh thức một thành phố gồm toàn bệnh nhân điếc.

Pum pum ... pum pum ...

Ba tên địch chui vào chiếc Authi. Trong nháy mắt chúng biến mất vào bóng tối.

Nhân viên cảnh sát tất tưởi chạy đến bên Văn Bình.

Chú thích:

(1) bãi Plaza ở Mexico City, thủ đô Mễ, chứa được 48.000 khán giả, còn bãi đấu Plaza Momumental ( Madrid) nơi Z.28 có mặt, chỉ chứa được 23.663 khán giả.Được vờn muleta ở đây đâu phải là việc tráng sĩ nào cũng làm nổi. Chưa đầy 50 người được hưởng quyền ấy

(2), và muốn thế phải trải qua cả chục, cả trăm phen chết hụt.(2) tổng số matađo hành nghề tại Tây ban nha là 190 người. Từ năm 1700 đến nay, 42 tráng sĩ hữu danh đã bị thiệt mạng

(3) tỉ lệ chính thức.

(4) Juan Belmento ( 1862 – 1932 ). Rafael Molina, tức Lagartijo ( 1841 – 1900 ).

(5) bộ trưởng Bồ Pombal (thế kỷ 18) ban luật cấm sự giết bò viện lẽ mạng người rất quý, không thể lấy việc đổ máu người làm vui, do đó cuộc đấu bò ở Bồ mang nặng ý nghĩa hòa bình.

(6) Carlos Arruza đấu ở Malaga từng được thưởng toàn con bò. Tráng sĩ lãnh nhiều tiền nhất lại không phải Arruza mà là El Cordobes : ngày 15-5-1988 lãnh 25.000 mỹ kim một trận ở Madrid.

(7) đúng. Xin bạn đọc đừng mặc sọt (nhất là quý bà, quý cô ) như ở Sàigòn. Thế mới biết xứ mình còn tự do hơn họ về khoản ăn mặc và phô trương đùi vế.

(8) thể thức nộp phạt tại chỗ này hiện được áp dụng tại Tây. Đi bộ ẩu, không tuân lệnh đèn giao thông là 5 peseta. Hoảng chưa

!(9) tức chiếc Sierra Crazy ( crazy là điên tàng ), chế tạo tại Tây, cốt máy của chiếc MG-1300, mui trần.

(10) gracias : cám ơn.

Mời bạn đón đọc chương tiếp!

Nguồn: truyen8.mobi/t121465-tay-ban-nha-200-tan-vang-dam-mau-chuong-3.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận