Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái!!! Chương 47


Chương 47
Nó lại vào phòng vệ sinh thay đồ nam, đi tìm Hoàng Kỳ, không biết giờ hắn có còn trong này không, nhưng nó vẫn nghĩ là hắn sẽ đợi....

Nó vòng qua mấy gian hàng bán kem que, không thấy Kỳ. Dạo loanh quanh 1 lát cũng phát hiện cậu ta đang nằm ngủ ngon lành trên ghế đá. Nó thích thú lại gần... 

Hoàng Kỳ đang mơ 1 giấc mơ yên bình, không hiểu từ đâu có con muỗi bay qua mũi, nhột nhột. Nhíu mày mấy cái, cậu tỉnh dậy, thấy nó đang cười toe: 

- Dậy rồi à? 

Kỳ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi nhìn nó: 

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì sáng nay cậu đi với tôi đúng không? 



- Ừm, sao à? 

Cậu gào lên: 

- Vậy sao lại thay đồ nam rồi???? Cậu đang làm bạn gái tôi cơ mà!!?? 

Nó hừ 1 cái, ngồi phịch xuống ghế, phe phẩy cọng cỏ non, nói giọng hờn dỗi: 

- Ai bảo cậu ngủ say như chết làm tôi ngại quá, phải đi thay đồ kẻo người ta xì xào này nọ... 

Kỳ ra vẻ hối lỗi: 

- Xin lỗi, chắc cậu đợi tôi lâu lắm, lúc sáng tôi bị lạc đường nên không tìm được cậu. Bây giờ đi ăn kem nhé, tôi đang gửi cả bịch kem trong quán kia. 

Nó cười gượng nhìn ánh mắt háo hức của cậu rồi nhìn xuống bụng mình và lại nhìn lên: 

- Ha... ha.... Được thôi! 

Nó lau mồ hôi vã ra trên trán. Khi nãy đã ăn rất nhiều rồi mà giờ còn ăn nữa, liệu nó có sống sót trở về được hay không đây??? 

Kỳ nhìn nó với ánh mắt trông đợi khiến nó không thể không cười gượng và ăn trong tội lỗi: "Dạ dày ơi, cố lên! Tao vô cùng xin lỗi mày!..." Đến que thứ 24, nó bắt đầu nuốt chậm rãi. Nó thầm rủa Hoàng Kỳ không cùng ăn, bắt nó ăn 1 mình. Mà ăn ít lại sợ hắn thất vọng. Cứ nhìn cái ánh mắt háo hức vui vẻ của hắn đi... 

Nó đành dừng lại ở que thứ 28, lấy lý do là kem chảy hết rồi. Kỳ tiếc nuối nhìn vào bịch kem: 

- Tiếc thật, không được thấy cậu gặm nhấm hết cả bịch này... 

Nó bạt 1 phát vào đầu cậu: 

- Tôi không phải chuột mà gặm nhấm! À, tiện thể cho lau tay cái! 

Nó quệt quệt tay vào đầu Kỳ 1 cách thản nhiên trong khi cậu cứng đơ người, mãi mấy giây sau mới gào lên: 

- CẬU BỊ ĐIÊN À?? 

Nó bịt tai lại: 

- Tại cậu mà tôi đau cả bụng đây này! Thôi cũng tối rồi, cậu về đi, 5 giờ rồi đấy. 

Cậu giận dỗi, cau mày: 

- Không, cả ngày nay có đi với cậu được mấy đâu. Tối cũng phải đi chơi với tôi! 

- ĐỒ KHÙNG! Có biết sáng nay về tôi bị mắng 1 trận không hả? Cậu chẳng nghĩ cho tôi chút nào hết thế? 

Kỳ khựng người nhìn nó rồi cúi xuống, buồn buồn: 

- Vậy để tôi đưa cậu về... 

- Khỏi, nhà tôi ngay gần đây. Hơn nữa tôi không muốn anh tôi biết tôi đi chơi cả ngày nay. Cậu về đi, đi đường cẩn thận nhé, hôm qua cậu lái xe suốt, có ngủ được đâu, về đi, nhé!! 

Nó chuyển giọng nài nỉ quan tâm và biết chắc Kỳ sẽ cắn câu: 

- Ừm, vậy.... tôi về đây. 

Nó thở phào 1 cái rồi quay lại chỗ đã chia tay với Brown. Nhìn ngó 1 lát cũng thấy hắn đi đến: 

- Cậu ở đâu mà tôi tìm không thấy? 

Nó cười: 

- Tôi đi ăn kem. Ai bảo cậu lâu quá... 

- Tôi chờ gần 2 tiếng rồi... 

- Hả?? À, tôi qua bên kia, bên kia, rồi bên này,.... Ha ha.... cậu tìm kiểu gì mà nhanh thế? 

Mặt hắn lạnh lùng, vô cảm làm nó chẳng thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì trong đầu, chỉ đành dựa vào từng câu chữ hắn thốt ra: 

- Đi theo 1 bà mẹ và 1 đứa bé. Họ cũng muốn đến "mắt bão". 

Nó cười giả lả: 

- Ha ha... tôi muốn chọc cậu 1 chút thôi mà. Đi nào, để tôi giới thiệu cho cậu nhé! 

Nó dắt hắn đi loanh quanh và nói liến thoắng: 

- Đây từng là tâm của 1 cơn lốc xoáy trong 1 trận bão lớn. Sau khi cơn bão qua đi, mọi thứ đều gần như bị san bằng. Có 1 gia đình đã dựng quán làm ăn buôn bán ở đây và giàu lên nhanh chóng, rồi các nhà sau chuyển đến cũng thế. Người ta đồn là cơn bão mang hết xui xẻo đi, để lại vùng đất may mắn cho thương nhân. Rồi từ đó mọi người cứ truyền nhau gọi nơi đây là tâm bão hay mắt bão. Nơi đây cũng là chỗ buôn bán được nhất trong tất cả những vùng lân cận. Nhưng rồi người ta quy hoạch nó làm công viên, mọi người cũng chuyển dần đi và "mắt bão" lại là nơi để các quán nhỏ mọc lên, hoạt động cũng rầm rộ lắm. 

Đang mải thuyết trình, nó chợt nhận ra Angus đang loăng quăng ở dãy hàng trò chơi phía trước. Hắn cứ ngóng bên này sang bên kia như để tìm nó. Nó vội vàng kéo Brown đi: 

- Ha ha... tham quan thế thôi, đi về nào. Tôi cũng đói rồi.... 

Nó nhanh chân quẹo sang 1 đường khuất tầm mắt Angus và dắt Brown đi. Brown để yên cho nó nắm tay mình kéo đi, mặt không biết đã trở nên bối rối và... vui vui từ bao giờ... 

Ra đến cổng, nó quay lại cười: 

- Cậu về đi, tôi cũng về đây! 

Nhưng Brown giữ tay nó lại, không buông: 

- Tôi đưa cậu về. 

Nó gỡ tay hắn ra: 

- Thôi khỏi, nhà tôi gần đây mà, cậu về đi... 

Nhưng Brown cứ thế kéo nó đi, không nói gì. Nó khó xử vừa đi vừa ngoái lại... còn tên chảnh chọe đó thì sao..... 

Brown thả nó trước cửa nhà và chào rồi lên xe phóng đi. Nó vội gọi cho Angus. Hắn bắt máy gần như ngay lập tức: 

- Tôi biết thể nào cậu cũng gọi cho tôi trước mà. Chắc sợ quá trốn ở đâu rồi đúng không? 

- Anh ra khỏi đó lâu chưa? 

- Tất... tất nhiên là được 1 lúc rồi! 

Nó nghi ngờ nghe cái giọng điệu của hắn nhưng không thèm bắt bẻ nữa6: 

- Thế giờ anh đang ở đâu? 

- Lối ra của nhà ma. 

- Chờ đó, tôi đến liền. 

Nó cúp máy rồi phóng xe đến công viên. Gửi xe rồi chạy đến cổng nhà ma thì thấy hắn đang ngồi bó gối trước lối ra, nó bật cười: 

- Tôi tưởng anh ra trước tôi rồi chứ? Ai ngờ anh lại ra sau.... 

Hắn đứng dậy gầm gừ: 

- Vậy là tôi đã mất công chờ ở đây? 

Nó nhún vai bước đi: 

- Ai bắt anh chờ đâu? Đừng tưởng ai cũng nhát như anh! 

Nó thấy hơi chột dạ 1 chút. Mong là hắn đừng biết nó sợ ma. Hắn bực bội nghĩ khi nãy đã phải đấu tranh nội tâm rất dữ để không gọi cho nó trước. Nó có sợ thì phải gọi cho hắn trước chứ, ai ngờ nó lại ra trước. Thật bực mình. 

Ra khỏi công viên, nó nhìn cái mặt méo xẹo của hắn, phì cười: 

- Bây giờ cũng muộn rồi, đi ăn tối nhé! 

Hắn chưa kip trả lời thì nó đã giật mình nhìn người đang đứng phía trước 1 đoạn. Hắn cũng ngước nhìn người đó và quay sang nhìn nó. Tại sao lại xuất hiện vào đúng lúc này chứ...... 

Ai vậy ta?? 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/46264


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận