Bên ngoài gió to mưa điên cuồng, đã không thấy bóng dáng Vân Sở, tôi tìm anh thế nào, tôi tìm anh thế nào?
Đau đớn trong lòng đã không thể kềm nổi, mặc gió mưa quất vào đau rát, tôi che mặt khóc, khóc thất thanh, khóc tuyệt vọng, khóc cho ra những nỗi đau, khóc cho hết những tình cảm đang cố kìm chế. Nếu câu chuyện Tình Nhi kể là thật, vậy là kiếp trước, Vân Sở để lại trong lòng tôi một giọt nước mắt, như một câu thần chú đánh vào tim, cho nên kiếp này, tôi mới không thể thờ ơ. Tôi lau mặt, nước mưa hay nước mắt, tôi đã thể phân biệt.
“Bởi vì anh ấy đau, tôi mới có thể hôn anh, ôm anh…Tôi chỉ lợi dụng anh, lợi dụng anh để chữa vết thương lòng!”
“Vậy tiếp tục lợi dụng đi!”
…
“Ta có yêu cầu nàng thích ta sao?”
…
Mỗi câu, đều rõ ràng như trước mắt. Đau quá, đau quá…
…
Một chiếc ô che lên đầu tôi.
Là anh, nhất định là anh!
Tôi mừng như điên.
“Anh đã trở lại?!”
Thấy rõ người tới, nụ cười trên môi tôi đông cứng, không phải anh, không phải anh. . . . . Nỗi thất vọng quá lớn, tôi đã không thể che giấu.
“Coi chừng sinh bệnh, trở vào đi.” Hiên Viên Vũ cau mày nói.
“Không! Tôi còn chưa tìm được Vân Sở!” Tôi kiên quyết lắc đầu.
“Mưa to gió lớn, đi đâu tìm?!”