Tảo Mộ (Trọng Sinh Chi Tảo Mộ) Chương 33

Chương 33
Ta suy sụp không nói gì, muốn cười, nhưng mở miệng lại chỉ nghe thấy tiếng nức nở của bản thân.

Vào cái lúc hai mắt đẫm lệ cảnh vật xung quanh trở nên mông lung, ta nghẹn ngào cất tiếng hỏi hắn: “ Hạ Triệu Bách, ngươi muốn ta giúp ngươi cảm thấy thanh thản ư?… Vậy còn ta… Ai sẽ cứu ta đây?”.

Hạ Triệu Bách trầm mặc không nói. Sau một hồi lâu, hắn chậm rãi buông tay ta ra, xoay người rời khỏi phòng ăn, để lại ta một mình đứng lặng tại đó tràn ngập đau khổ. Lại một chốc qua đi, có tiếng bước chân từ từ truyền đến, ta ngẩng đầu nhìn lại.

Đó là một người đàn ông diện đồ đen từ đầu đến chân, tầm 30 tuổi, bộ mặt tuấn tú hiền lành, trên chóp mũi là gọng kính màu vàng trễ xuống, anh ta đi tới, mỉm cười đầy lịch sự dùng tiếng phổ thông nói: “ Tiểu Dật, tôi là Lê Sanh quản gia ở đây, cậu có thể gọi tôi là Uncle Lê, đã ăn xong chưa? Bác sĩ Tống đã đến, tôi mang cậu đi gặp ông ấy.”

Giọng điệu của anh ta rất thân thiết không những thế đôi mắt kia thật giống mặt trời ấm áp, có thể khiến cho người ta ngay từ lần đầu nhìn vào liền cảm thấy thanh khiết như gió xuân. Người này thực sự rất nhã nhặn, khí khái cùng Hạ Triệu Bách hoàn toàn bất đồng. Anh ta thấy ta sững sờ, liền mỉm cười ôn nhu nói: “ Mặc dù tôi mang tiếng là quản gia ở đây, nhưng trên thực tế lại là bạn thân của Hạ Triệu Bách. Vì thường nghe cậu ta nhắc đến cậu, nên tự nhiên liền cảm thấy quen thuộc, mong cậu đừng trách tôi thất lễ.”

Lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của anh ta thật dễ làm cho người khác có hảo cảm. Không những dùng từ ngữ tế nhị mà cả người còn toát ra cái cảm giác ôn nhuận như ngọc, ta chưa bao giờ nghĩ đến, bên cạnh Hạ Triệu Bách lại có một nhân vật xuất sắc đến như vậy, sửng sốt vài giây, ta mới định thần lại, nhanh hỏi :” Thật có lỗi, tôi hơi thất thần. Bác sĩ Tống đến rồi sao? Phiền anh đưa tôi đến chỗ ông ấy.”

Lê Sanh không cất bước, cười mỉm, ôn hoà nói: “ Tiểu Dật, quốc ngữ của cậu tốt lắm.” (quốc ngữ = tiếng phổ thông)

“ Vậy sao? Cám ơn.”

“ Nghe thật trong trẻo giống như hương vị lá trà mới hái sau cơn mưa vậy.” anh ta mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng quốc ngữ cũng có thể nói nghe êm tai đến vậy.”

Hai má ta nóng lên, nói nhanh : “ Lê tiên sinh đã quá khen, anh mới thật sự là thanh bạch như ngọc, tôi chỉ sợ là nói không được chuẩn cho lắm…”

Lê Sanh cười th ành tiếng, hỏi: “ Cậu thường hay như vậy sao?”

“ Như thế nào?”

“ Người khác khen cậu một câu, cậu không chịu kém cũng phải khen lại người ta?” anh ta nhu hoà nhìn ta nói: “ Nhận một câu khen không được sao?”

Ta im lặng, bản thân hình như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, anh ta thấy ta lung túng, ha ha cười nhẹ, đổi đề tài nói: “ Mời theo tôi, bác sĩ Tống chờ đã lâu.”

Ta gật đầu, đi theo anh ta ra khỏi phòng ăn tới đại sảnh ở tầng một cạnh phòng khách. Ở đây có một cái cửa sổ lớn, với tấm rèm bằng lụa mỏng, đối diện với nó là hoa viên, nơi đó được trang trí thật đẹp và tao nhã, đấy cũng là nơi năm xưa Lâm phu nhân thường hay tổ chức các buổi tiệc trà chiều. Bác sĩ Tống cùng cô y tá đã chờ hồi lâu, vừa thấy ta, ông lập tức đứng dậy tủm tỉm cười.

Lê Sanh mỉm cười giúp ta nằm xuống ghế. Bác sĩ Tống lấy ống nghe với mấy dụng cụ hỗ trợ khác ra, kiểm tra thật kĩ lưỡng sức khỏe của ta. Suy nghĩ nửa ngày, ông mới kéo tay áo của ta lên, ra hiệu cho cô y tá đứng cạnh đó đi đến mang theo bình truyền để truyền nước cho ta.

Khi ta vừa nói tiếng cám ơn, ông liền sờ đầu ta hỏi: “ Nghe nói lần trước cậu bị cảm nắng nằm viện hơn nửa tháng đúng không?”

Ta không nghĩ đến Hạ Triệu Bách ngay cả chuyện này cũng nói với bác sĩ Tống, ngây ra một lúc rồi mới gật đầu đáp: “ Vâng.”

“ Tiểu Dật, cậu có biết” ông muốn nói gì đó rồi lại thôi, nghĩ nghĩ một hồi mới tiếp lời: “ Với thể trạng này của cậu thì cả đời không thể vận động kịch liệt.”

“ Vâng.” Ta mỉm cười nhìn ông ấy, đáp: “Không sao cả, cháu cũng không thích chơi bóng chạy bộ.”

Bác sĩ Tống cười, ánh mắt từ ái nhìn ta nói: “ Nhìn cậu giờ có da có thịt hơn lần trước tôi gặp rồi, như vậy mới tốt, ăn nhiều một chút, phải cố lên.”

Ta mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn, ông lại duỗi tay xoa xoa đầu ta, nói: “ Vui lên.”

Lê Sanh mỉm cười nhìn ta chăm chú, lịch sự nói với bác sĩ Tống: “Phiền ngài rồi, mời qua bên kia dùng trà, hôm nay ngài có đi xe đến không?”

“ Không,” bác sĩ Tống đương nhiên là quen thuộc Lê Sanh nên cũng không khách khí nói: “ A Lê, phiền cậu phái xe đưa tôi về bệnh viện, tôi còn có chút việc, Tiểu Dật truyền nước xong để cậu ấy nghỉ ngơi một chút đừng vội đi lại.”

“ Được.”

Bác sĩ Tống ngồi xổm xuống nhìn ta, cười nói: “ Tiểu Dật, tôi đi đây, lần sau mong rằng chúng ta sẽ gặp nhau theo phương thức khác, đừng mỗi lần gặp tôi đều là đến khám bệnh thế này.”

“ Vâng.” ta cười trả lời.

“ Vậy ngoan ngoãn, tôi đi đây.” ông vỗ vỗ vai ta, cười cười rồi đi ra ngoài.

Ta nhìn theo bóng ông rời đi, hơi hơi nhắm mắt lại, ánh nắng mặt trời buổi sáng thật đẹp, xuyên qua lớp kính mà ùa vào trong đây, khu vườn tràn ngập hương khí của cây cỏ, bốn phía im ắng, ta chìm vào trong không gian của bản thân, không biết qua bao lâu thì đã truyền xong. Cô y tá lại gần rút ống truyền ra khỏi tay ta. Cũng vào đúng lúc này, ta chợt ngửi thấy hương trà đầy ngọt ngào từ đâu truyền đến. Mở mắt, ta đã thấy Lê Sanh bưng khay tiến vào, trên khay là bộ trà sứ xương Bone China(*). Buông khay xuống, anh ta cười nói: “ Tuy hiện giờ không phải thời gian để thưởng thức trà chiều, nhưng uống ly trà sữa nóng sẽ làm tinh thần thấy sảng khoái hơn.”

Ta cười nhìn anh ta, một thân trang phục màu đen, mặc dù cử chỉ rất tao nhã, cổ tay đang vươn ra trắng tựa như sương tuyết nhưng trên tay lại cầm chén trà bone china, vô luận thế nào ta cũng cảm thấy nhìn thật chẳng hoà hợp chút nào.


Anh ta nhíu mày hỏi: “ Cười gì vậy?”

“Không có gì,” ta đáp: “ nơi này vốn là phòng trà sao?”

“ Nghe nói là như vậy,” anh ta nói sinh động như thật: “ Lâm phu nhân khi còn sống, thích nhất là mời bạn đến nơi này, tiệc trà Lâm gia lúc bấy giờ nổi tiếng khắp giới thượng lưu Hồng Kông. Nhộn nhịp vui vẻ, nghĩ lại chỗ cậu đang ngồi chính là vị trí của Lâm phu nhân, nghe nói năm đó, bà rất thích mặc sườn xám, đã tìm riêng một thợ nổi tiếng có kinh nghiệm lâu đời từ Tây Quan về để may đồ cho bà, kẻ có tiền đã ép buộc, dù không muốn cũng không thể không đi.”

Ta nhìn một lượt đánh giá những đồ trang trí xưa cũ xung quanh, quay đi quay lại thoáng chốc đã nhiều năm trôi qua, thản nhiên nói: “ Dù có náo nhiệt như thế nào đi nữa thì rồi cuối cùng cũng sẽ phải kết thúc.”

Lê Sanh mỉm cười, đem cái nắp cổ quái trước mặt mở ra, hương thơm hạnh nhân bay đến mũi ta, khiến bản thân không khỏi thốt lên: “ Là mứt hạnh nhân, làm sao anh…”

“ Như vậy mới giống một thiếu niên mới lớn chứ,” anh ta ha ha cười: “ Đến thử xem, đừng coi thường thứ này, có được cũng không dễ đâu nha,”

“ Hả?” ta chần chừ một chút nói: “Cái này cũng không phải là thứ gì quý báu…”

“ Đứa nhỏ ngốc, báu vật nào nếu đã có giá sẵn thì Hạ Triệu Bách có gì mà không mua được? Cậu ta không thể mua được là những thứ không tính bằng tiền, vô giá, ví như những tiếc nuối chẳng thể vãn hồi, hay mứt hạnh nhân do tự tay Thất bà làm,” anh ta nháy mắt với ta, thấp giọng nói: “Thứ lấy được từ trong tay bà già khó tính đó, cậu nói xem liệu có dễ dàng không? Tôi coi như cũng đã tham gia một cuộc phiêu lưu.”

Ta nở nụ cười lắc đầu nói: “ Anh nói xạo.”

“ Được rồi,” Lê Sanh cúi đầu tự rót một chén trà sữa cho mình nói: “ Bị cậu vạch trần rồi. Đây là Thất bà làm cho cậu, bà ấy nói hồi sáng không nên đối xử với cậu như vậy, thực xin lỗi cậu.”

Trong lòng ta chợt cảm thấy ấm áp, nhỏ giọng nói: “ Cũng không sao.”

Lê Sanh bình tĩnh, nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “ Cậu thật đúng là có duyên a. Hung thần ác sát như Hạ Triệu Bách thấy cậu cũng phải làm bộ mặt ôn nhu, khiến tôi thấy mà nổi cả da gà; còn Thất bà cái bà già khó tính đó, cư nhiên lần đầu tiên thấy cậu thì tâm tình tốt hơn rất nhiều còn đi làm điểm tâm cho cậu nữa chứ. Mà ngay cả bác sĩ Tống cũng cười với cậu nhiều hơn mọi người.” anh ta diễn giải, liếc mắt nhìn ta rồi cười nói tiếp: “ thật lợi hại, khẳng định cậu ở trong trường có rất nhiều vệ tinh đúng không?”

Ta mỉm cười lắc đầu nói: “Tôi không biết, sau khi bị tai nạn, tôi không có đi học.”

Anh ta trầm mặc một chút, lại khẽ cười nói: “ Ăn nhanh đi, để lâu sẽ bị lạnh đi đấy.”

Ta cầm chiếc thìa bạc lấy một miếng, ngậm ở trong miệng, vẫn là hương vị trong trẻo như trong trí nhớ, nó giống như ngay lập tức có thể tan luôn trong miệng. Ta nhịn không được lại ăn thêm miếng nữa, bỗng nhớ tới trước đây mỗi khi làm việc, đến một giờ nhất định Thất bà lại làm một đĩa điểm tâm ngọt đưa đến cho ta. Đột nhiên, Lê Sanh nói với ta: “ Cậu biết không? Hạ Triệu Bách hôm nay rất có vấn đề.”

“ Hả?” ta chậm rãi ngẩng đầu.

“ Sáng nay, tôi thấy cậu ta ở phòng ăn đọc báo, mặt thì ngây ngô cười đúng là miễn bàn… không còn gì để nói luôn.” Ánh mắt của Lê Sanh loé lên sự vui sướng khi thấy ngừơi gặp hoạ: “ Quả thực y hệt mấy thằng rể khờ ở quê của tôi… thiếu mỗi cái là không mặc áo đỏ sọc hoa thôi a. Ngay cả báo cầm ngược cũng không biết, tôi tốt bụng nhắc nhở, cậu ta còn mắng là xen vào việc của người khác, thật sự là…” Lê Sanh thở dài, lắc đầu cười nói: “ Biết thế chụp ảnh lại rồi tung lên mạng, bảo đảm không cần đến hai tiếng, mấy cổ đông của Hạ thị chắc đột quỵ hết.”

Ta mỉm cười, nói: “ Nhất thời phân tâm cũng không có gì lạ.”

“ Hạ Triệu Bách thì không.” Anh ta nhìn ta, đáy mắt tràn ngập ý cười, nhưng cũng toả ra quang mang: “ Tên kia không phải người bình thường. Tiểu Dật, về sau cậu nhất định phải đến đây thường xuyên nha.”

“Vì cái gì?”

“ Số lần cậu tới tỉ lệ thuận với số lần Hạ Triệu Bách ngẩn người, cậu đến càng nhiều thì tôi sẽ có càng nhiều dịp để giải trí hơn,” Lê Sanh dương dương tự đắc bưng chén trà sữa lên, cười nói: “ Cậu chắc không biết ở với một kẻ chẳng bao giờ phạm sai lầm có bao nhiêu nhàm chán a.”

Ta cúi đầu không nói, lại thấy anh ta thần bí nói: “ Tiểu Dật, cậu thấy cái phòng ngủ kia rất cũ đúng không? Cậu có tin vào chuyện ma quỷ không?”

“ Không thể nào.”

“ Điều này cũng không phải là không thể, nghe nói Lâm đại thiếu gia chết rất oan uổng. Nói không chừng oan hồn của anh ta vẫn còn ở lại trong căn phòng kia. Thất bà ngày nào cũng ở đó chờ hồn phách của anh ta trở về đó” Lê Sanh mỉm cười bổ sung: “ Cậu có sợ?”

Ta có chút không tin nhìn anh ta, Lê Sanh lơ đễnh tiếp tục nói: “ Đôi khi tôi nghĩ r ằng căn nhà này không được sạch sẽ cho lắm, nhất là trong cái căn phòng luôn phát ra những tiếng ồn đặc biệt nghiêm trọng kia. Cậu có muốn cùng tôi đi xem qua không?”.

“ Xem quỷ?” ta nhíu mày.

“ Hiện tại là ban ngày, có muốn thì quỷ cũng không đi ra đâu, cùng đi đi, phòng này thú vị lắm.” anh ta tủm tỉm cười nói.

“ Vậy có được không…”

“ Không sao cả, Triệu Bách không có nhà, Thất bà lại đang ngủ, cho dù có quỷ, thì cũng là sẽ tìm đến bọn họ, không liên quan đến chúng ta, đi xem đi.”

Ta thật bó tay với anh ta, cũng không đoán ra được rốt cuộc anh ta muốn làm gì, đành buông thìa, gật đầu nói: “ thôi được.”

Lê Sanh cười cười, đưa ta lên lầu hai, lượn qua lượn lại mấy lượt như muốn làm ta chóng mặt. Thật tiếc anh ta lại không biết ta đối với nơi này quen thuộc hơn anh ta rất nhiều. Tuy vậy ta vẫn giả bộ tỏ vẻ ngây thơ, đi theo anh ta để xem rốt cuộc Lê Sanh muốn làm cái gì.

Khi đi tới cuối hành lang phía tây lầu hai, tim ta đột nhiên đập như trống dậy, nhìn đầy trông mong vào cước bộ chậm dần của của Lê Sanh. Quả nhiên anh ta dừng lại trước căn phòng mà ta mong chờ, thử vặn vặn nắm cửa, anh ta thì thầm nói: “Kỳ quái, khoá rồi, không có chìa khoá, phải làm sao bây giờ?”

Ta khoanh tay đứng nhìn, xem xem Lê Sanh diễn trò đến bao giờ, quả nhiên anh ta mây bay nước chảy lưu loát sinh động quay đầu lại nói: “ Thật có lỗi tôi không mở được cửa.”

Ta thở dài, thản nhiên nói: “ Lê tiên sinh đùa đủ chưa.”

Anh ta mỉm cười nhìn ta lắc đầu nói: “ tiểu Dật, cậu thật chẳng giống một đứa trẻ chút nào, tôi thực thích chọc cậu.”

Ta trợn mắt lườm, đi qua anh ta, tháo chiếc chìa khóa vẫn đeo suốt trên cổ xuống. Trong lòng mặc dù đang kích động không thôi nhưng vẫn cố kìm nén, ta bình tĩnh cắm chìa vào ổ khoá, xoay nhẹ, lập tức cánh cửa mở ra. Cánh cửa gỗ dày kêu lên một tiếng “chi dát” khi bị đẩy ra, ta hơi hơi nhắm mắt lại, rồi lập tức mở ra, nhẹ nhàng bước vào.

Vừa bước vào phòng, ta không khỏi kinh ngạc.

Gian phòng này nguyên bản là một thư phòng trống không vậy mà hiện tại từ sàn nhà lên tới tận trần, đầy ắp những sách báo tranh ảnh đủ các kiểu dáng. Ta giống như mộng du đi qua đi lại, ngón tay lướt nhẹ qua một loạt sách báo được sắp xếp trên kệ: sách mạ vàng, những cuốn sách rất dày, toàn là những cái liên quan đến các vấn đề mà ta yêu thích từ chính trị đến lịch sử, từ khảo cổ đến nghệ thuật, từ kinh tế học đến văn học, các thời kì, các loại văn tự, trong đó có cả các bản sách cổ hết sức quý giá, quả thực đây đúng là một cái thư viện thu nhỏ

Ở châu Âu muốn thu thập một gian phòng với đủ lọai sách báo như này cần phải dựa vào sự cố gắng của ít nhất là hai thế hệ. Ta kiếp trước mặc dù cái gì cũng tố,t cũng muốn tự mình làm một gian như này để thư giãn, nhưng thực sự không đủ sức lực, nguyện vọng gác lại trong lòng, trở thành một giấc mộng vĩnh viễn không với tới được. Không thể nghĩ đến, thế nhưng có một ngày, có người lại chuẩn bị một phần đại lễ như vậy cho ta.

Lòng ta hiện giờ rối rắm ngổn ngang trăm thứ cảm xúc, vuốt ve giá sách, yên lặng không nói gì. Chợt nghe Lê Sanh ở phía sau mang theo ý cười nói: “ Như thế nào, thích không?”

Làm sao có thể không thích? Nhưng mà đây là hắn làm cho ta sao?

“ Việc này cũng thật khéo, ở bên châu Âu có một gia đình sa sút đành phải bán nơi tổ tiên để lại để trả nợ. Trong nhà đó lại có một thư viện rất nổi tiếng tuy nhiên chủ nhà lại không muốn bán ra. Hạ Triệu Bách liền tìm đủ mọi cách để mua cho bằng được, dùng địa vị cùng không ít tiền bạc để mua lại đống tàng thư của người nọ. Cậu có biết khi người ta hỏi Hạ tiên sinh sao lại thích sách đến vậy, cậu ta đáp như thế nào không?”

“ Cậu cũng biết, Triệu Bách đọc không nhiều sách, không ít lần làm trò cười tại giới thượng lưu, vậy mà lại đi mua lại cái thư viện sách mấy thế hệ của người ta, không ít ngừơi ở sau lưng cười nhạo cậu ta nói cậu ta mua về chỉ để làm cảnh, đem ra trưng ngoài cửa hàng mà thôi. Triệu Bách khi ấy đáp lại rằng, ở nhà ta có một đứa nhỏ rất thích đọc sách, mua cái này về là để cho cậu ta.”

Lê Sanh dừng lại một chút rồi nói tiếp : “Cậu ta nói đến cậu.”

Ta nhắm mắt lại, trong giây lát, hốc mắt chợt nóng bừng lên, không biết hao phí bao nhiêu khí lực bản thân mới có thể nhịn được xuống, không để những giọt nước mắt chảy ra.

Một lúc lâu sau đó, đột nhiên, có người đi đến bên cạnh ta, hai cánh tay từ phía sau ôm lấy ta. Lần đầu tiên ta không giãy dụa mà để mặc hắn đem ta ôm vào trong lòng, để mặc cho sự ấm áp của hắn nhẹ nhàng len lỏi vào cái thân thể đang rét lạnh của ta, để mặc cho hắn cầm lấy tay ta, đan những ngón tay của chúng ta vào với nhau, để mặc cho hắn ở bên tai ta nhẹ nhàng thở dài, hơi hơi hôn phớt lên, thấp giọng nói: “Ngoan, thư giãn một chút đi… tôi tặng cậu nơi này để giúp cậu vui vẻ không phải là để cậu cả người căng thẳng thế này”.

Ta yên lặng không nói gì, chợt cảm thấy cái ôm của hắn ngày càng mãnh liệt. Hạ Triệu Bách vùi đầu vào chỗ cổ của ta, chóp mũi phả ra hơi thở nóng bỏng. Hắn lấy sự cường ngạnh để kìm trụ ta, lấy sự ôn nhu để xoa dịu ta, hắn tựa như một chiếc lưới lớn khiến ta không thể động đậy. Trong cái lúc cả người ta tràn đầy sự mỏi mệt thì hắn ôn nhu an ủi, nói những lời hết sức nhỏ nhẹ bên tai. Nếu không phải tự bản thân đã từng trải nghiệm qua thì ta quả thực cũng không nghĩ rằng nguyên lai Hạ Triệu Bách lại có thể nói những lời ôn nhu nhỏ nhẹ như thế, lại có thể nói những lời an úi mềm mỏng như thế.

Nhưng tất cả những điều này là vì cái gì?

Trong lòng ta tràn ngập sự sầu khổ, những lời ôn nhu kia liệu có giống như cơn gió xuân mặc dù nhẹ nhàng nhưng cũng rất nhanh biến mất, không để lại bất kì một dấu vết?

Ta liền mở mắt, hai tay đặt lên vòng tay đang ôm lấy ta của hắn. Ta cố dãy dụa, xoay người lại. Nhìn khuôn mặt tràn ngập sự chờ mong của Hạ Triệu Bách, mặc dù trong lòng luôn niệm hai từ bình tĩnh nhưng ta vẫn không khỏi run run, khiếp nhược nói: “Hạ… Hạ tiên sinh….”

“Còn gọi tôi là Hạ tiên sinh?” hắn buồn cười nhìn ta, ôn nhu nói: “Gọi tên tôi được không? Gọi tôi là Hạ Triệu Bách”.

Ta cúi đầu, khẽ cắn môi, nửa ngày mới do dự nói: “Triệu… Triệu Bách…”

Hắn giống như rất vui vẻ, nhất thời khuôn mặt trở nên tươi tắn hơn rất nhiều. Khẽ nâng mặt ta lên, hắn đặt lên môi ta một nụ hôn thật sâu, ta cũng không có nhúc nhích, mặc hắn hôn ta đến thiên hôn địa ám, mềm cả người tuy vậy trong lòng mỗi một ngóc ngách chợt bình tĩnh đến độ lãnh khốc. Hạ Triệu Bách thở mạnh buông ta ra, trong mắt ánh lên sự si mê, cảm động và còn có cả sự kích động điên cuồng hiếm khi thấy ở hắn, hai tay đang ôm má ta khẽ run lên nhè nhẹ. Hắn muốn cười nhưng trong mắt lại nhanh chóng bị che mờ bởi một tầng nước mắt. Ngửa đầu lên cố nuốt nước mắt, Hạ Triệu Bách lại nhìn ta, lại nở một nụ cười thật lớn, một tay ôm lấy ta, giống như một tên ngốc ôm ta xoay mấy vòng trong phòng, mãi cho đến khi đầu óc ta choáng váng đến mức phải cầu xin, hắn mới buông ta ra.

Hắn nhìn ta, cười nói đầy lộn xộn: “Tôi hôm nay rất vui, bảo bối, cậu là bảo bối của tôi. Tôi hôm nay thật vui vẻ…”.

Ta nghe được cái thanh âm đầy yếu mềm của bản thân: “Tôi… tôi cũng chưa có đáp ứng điều gì..”

“Không quan hệ, tôi có thể chờ, tôi có thể chờ.” Hắn trả lời vội vã.

“Tôi … tôi muốn một mình ở đây” ta ngẩng đầu nhìn căn phòng, không cần làm bộ, ta tin tưởng trong mắt mình nhất định là tràn ngập ánh vui sướng.

Ta hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu, Hạ Triệu Bách không để ý, trên mặt vẫn giữ nụ cười lúc nãy, sờ sờ tóc của ta, dặn dò: “Tốt lắm, không làm khó cậu. Đừng đọc lâu quá, chú ý thư giãn mắt”

“Ăn trưa tôi sẽ gọi cậu, muốn ăn món gì?”.

“Gì cũng được”.

“Trên bàn có trà bánh, nếu đói bụng thì dùng chút”

“Đã biết. Anh so với mẹ tôi còn lằng nhằng hơn” ta giả bộ không kiên nhẫn.

“Tốt lắm … tốt lắm… tôi lập tức đi”

“Chờ một chút” ta do dự một chút rồi nhìn vào mắt hắn nói “cảm ơn anh”.

Hạ Triệu Bách nở nụ cười, ôn nhu nói: “Cậu vui vẻ là tốt rồi”.

Nguồn: truyen8.mobi/t82814-tao-mo-trong-sinh-chi-tao-mo-chuong-33.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận