Tay Ôm Vợ, Tay Ôm Con Chương 139-140

Chương 139-140
Tư Hạo đột nhiên quay đầu lại, con ngươi kì dị không còn nhìn thấy được chút ôn hòa khi nãy

 thay vào đó là ánh mắt lạnh như băng, so với Mục Nham còn âm ngoan hơn vài phần. Kỳ thật đây mới chính là bộ mặt thật của Tư Hạo, bề ngoài ôn hòa chỉ là cái vỏ bọc tự vệ của anh thôi, chứ thực ra dưới gương mặt tưởng chừng như vô hại lại là một trái tim vô cùng cứng rắn.

Anh quay đầu nhìn về phía chú Lâm, hai mắt hơi hơi nheo lại, bên trong đôi đồng tử đen láy sâu thẳm như hồ nước không thấy đáy, “chú Lâm, cháu nhờ chú đi điều tra về một người, nhanh nhất được không?”.

Chú Lâm sau khi nghe xong, chỉ gật đầu một cái. Ông không phải là người nói nhiều, nhưng chỉ cần thiếu gia đưa ra mệnh lệnh, vậy thì đó cũng chính là sứ mệnh của ông.

Cùng thời gian đó, một mình Mục Nham ngồi trong phòng làm việc, trong tay hắn cầm tấm chi phiếu, ngón tay trở ngược lại một chút, môi gắt gao mân. Đây là hắn nhờ Thượng Quan Thuyên giao cho Giản Tiểu Phương, nhờ cô ta đưa đến cho Diệp An An. Chưa được đến một ngày liền bị trả về đây, hắn chỉ là có ý tốt muốn giúp cuộc sống của người vợ cũ kia của hắn tốt hơn một chút mà thôi, nhưng cô lại cự tuyệt hoàn toàn.

Như vậy không phải tốt lắm sao, cô cự tuyệt tất cả của hắn cho, như vậy cũng có nghĩa là cô sẽ không sẽ không đến làm phiền hắn nữa. Thế nhưng lần này lại khác, hắn vậy mà lại có một loại cảm giác không thoải mái.

Người phụ nữ này để lại dấu ấn trong lòng hắn quá sâu, qua một thời gian dài như vậy, nhưng hắn lại không quên đi được chút nào. Thậm chí, ngay cả căn phòng kia cũng không cho phép bất luận kẻ nào được động đến, thế cho nên căn phòng đó vẫn giữ nguyên bộ dạng từ khi Diệp An An rời đi, một chút cũng không thay đổi.

Xem ra, hắn đối với người phụ nữ kia đã quá quen thuộc, thật sự là rất khó khăn để bỏ được.

Tuy rằng đầu bếp luôn dựa theo yêu cầu của hắn để làm cơm từng bữa, nhưng hắn mãi vẫn không tìm về được cái loại cảm giác kia, một loại cảm giác giống như gia đình, gia đình?!! Hắn vỗ nhẹ cái trán mình mấy cái, hắn chẳng phải đã có gia đình rồi sao, có vợ, là người phụ nữ hắn yêu, cũng sắp có đứa nhỏ của hắn, nhưng sao hắn vẫn cảm giác có chút không chân thật.

Đem chi phiếu bỏ vào trong túi áo, có lẽ hắn nên đi gặp mặt người vợ trước kia của mình, hắn muốn biết rằng, rốt cuộc người phụ nữ này còn có ảnh hưởng bao nhiêu tới hắn, Mục Nham hắn sẽ không bạc đãi phụ nữ, huống chi cô lại từng là vợ trước của hắn, để cho cô phải dọn ra ngoài ở cũng không phải chuyện hắn muốn làm ra. Đứng lên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, từ cánh cửa mở ra, thân ảnh Cố Nghê Y vẫn cứ động lòng người như cũ đi đến, bụng hơi lộ ra nhưng vẫn rất xinh đẹp.

“Nham, hôm nay anh đã nói muốn đưa em đi khám thai, cục cưng của chúng ta cũng nhớ ba ba của nó đó”, Cố Nghê Y mềm mại tựa lên người Mục Nham, Mục Nham đưa tay đỡ lấy, bàn tay đặt lên trên cái bụng hơi nhô lên của cô, đứa nhỏ của họ đã sắp được bốn tháng, đây là lần đầu tiên họ có cục cưng.

“Uhm, anh biết, chúng ta đi thôi”, Mục Nham nhấp môi một chút, xem ra, chuyện đi tìm Diệp An An phãi hoãn lại ít ngày nữa, đứa nhỏ của hắn quan trọng hơn, mà hắn lại không có kinh nghiệm làm cha, nhưng thực sự rất chờ mong cũng rất yêu thương đứa nhỏ này.

Cố Nghê Y khoác tay Mục Nham đi ra ngoài, những nhân viên nữ bên ngoài đều lộ ra ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen tị với cô, cô ngước cằm lên, khóe môi xinh đẹp nhếch lên thực đắc ý, đối với ánh mắt nhìn chăm chú của những người này, cô vô cùng thích thú, mà bọn họ cũng chỉ có thể nhìn cô như vậy. Phu nhân tổng tài của tập đoàn Mục thị, thân phận này chói lọi đến mức nào, cuối cùng cũng thuộc về cô. Hơn nữa không kẻ nào có thể cướp đi được, cô vuốt ve bụng của mình, đứa nhỏ này, chính là vũ khí lớn nhất của cô.

Trong bệnh viện, Mục Nham và Cố Nghê Y cùng người hầu đi tới, tay Mục Nham vẫn luôn cẩn thận đỡ ở thắt lưng của Cố Nghê Y. Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, tuấn nam mỹ nữ đứng cùng một chỗ khiến cho người qua lại không người nào không ngoảnh mặt lại mà nhìn, có cha mẹ như vậy, ai cũng tin chắc rằng đứa con chưa sinh ra của họ nhất định sẽ là một đứa bé tuyệt mỹ.

Vả lại, đứa nhỏ của họ tất nhiên từ bây giờ trở đi cũng nhất định sẽ là con cưng của trời. ( thiên chi kiều tử ).

Hai người đi vào một phòng kiểm tra VIP, bên trong phòng chỉ có hai người họ, mà bác sĩ đương nhiên cũng là tốt nhất của bệnh viện. Mãi cho đến một lúc lâu họ mới đi ra, về đứa nhỏ này bọn họ vô cùng lo lắng.

Dù sao Mục Nham cũng sắp ba mươi tuổi mới có đứa nhỏ này.

Hai người đi tới, Cố Nghê Y đặt một tay lên bụng của mình, một loại cảm giác vô cùng tốt, không phải ai cũng có thể có được.

Diệp An An cầm bản xét nghiệm đi về phía trước, bác sĩ nói cho cô rằng, cục cưng của cô là một bé trai, hóa ra Tiểu Phương thật sự đoán đúng rồi, cô ấy mua toàn bộ đều là quần áo của bé trai, thế này thì không phải lãng phí rồi.

Chương 62: Con của ai?

Cô cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, con trai của cô, một sinh mệnh nho nhỏ, sáu tháng sau sẽ chào đời, nó chính là người thân thật sự trên đời này của cô, người thân có quan hệ máu mủ, khóe môi hơi hơi nhếch lên, trên gương mặt là nụ cười tươi đến động lòng người, nơi đáy mắt cũng có một phần hạnh phúc. Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên cô có được loại cảm giác chờ mong này, tất cả hạnh phúc, tất cả cảm động, chính là vì đứa nhỏ này mà nên.

Đứa nhỏ này, bây giờ là tất cả của cô.

Cô đột nhiên dừng bước chân lại, nhìn thấy hai người đang đi tới, vẻ mặt cô hơi biến sắc, vội vàng nghiêng thân mình một chút, trốn vào trong toilet cách đó không xa, trái tim vẫn không thể tránh được đau đớn thoáng qua. Cái loại đau đớn này gần như kịch liệt, bởi vì cô dường như đã có rất nhiều lần đau cũng gần như chết lặng. Cô vỗ về bụng mình nhìn người đàn ông đang ôm người phụ nữ đi ra, một tổ hợp hoàn mỹ như vậy, bọn họ mới là một đôi.

Cục cưng, con nhìn thấy được không, người đó chính là ba ba của con, ba ba trông rất tuấn tú có phải hay không, về sau con cũng sẽ như thế. Cô cúi đầu, giọng thỏ thẻ nói chuyện với cục cưng còn chưa sinh ra của mình, trong mắt từng giọt từng giọt nước mắt, rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống. Nhưng là, cô vẫn mỉm cười.

“Nham, anh lên xe trước chờ em được không, em muốn đi toilet”, Cố Nghê Y buông cánh tay đang khoác tay Mục Nham xuống.

“Uhm, em một mình phải cẩn thận”, Mục Nham gật đầu một cái, sau đó đứng lại một chỗ nhìn cô đi vào bên trong, Cố Nghê Y quay đầu, nháy mắt nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.

Diệp An An chậm rãi đi ra, phần lớn người đi qua lại bên trong bệnh viện đều có đôi có cặp, nói cho cùng thì trong khoa phụ sản này, chỉ có mình cô là đi khám thai một mình, trong lúc cục cưng đang lớn dần cũng chỉ có một mình cô quan tâm, nhưng cô không cần, cô có cục cưng thì đã là tốt lắm rồi. *Diệp An An tự ti quá mức, không phải là không ai quan tâm mà cô ấy không cho ai có cơ hội quan tâm, càng làm càng bực cô này (

Nhưng là, thật sự không cần thật sao? Chính là vì cái gì, khi cô nhìn thấy Mục Nham đưa Cố Nghê Y đi khám thai, vì cái gì cô lại thấy đau như thế?!!

Anh ta, cũng không biết đứa nhỏ này tồn tại, mà cô cũng không muốn để cho anh ta biết.

Cục cưng là của một mình cô, anh ta cũng có đứa nhỏ thương yêu của anh ta, cục cưng của cô không có cha.

Thân ảnh phía trước đột nhiên chặn đường cô, Diệp An An vẫn còn đang trong suy nghĩ của mình nên không chú ý, thấy vậy cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người phụ nữ đang đứng đằng trước mình.

Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp như cũ, so với sắc mặt nhợt nhạt của cô, cô không biết phải sánh bao nhiêu mới bằng cuộc sống khá giả của cô ta.

“Diệp An An, cô mang thai”, Cố Nghê Y quan sát từ đầu đến chân đánh giá Diệp An An, đến khi nhìn đến cái bụng hơi hơi hở ra của cô, trong mắt hiện lên một tia độc ác dữ tợn, người đàn bà này thế mà lại cũng mang thai.

Không cần phải nói cô cũng biết đứa nhỏ này là con của ai.

Nhìn thấy Cố Nghê Y, sắc mặt Diệp An An càng tái nhợt thêm mấy phần, giống như tuyết trắng mùa đông vậy, mang theo vài phần lạnh lẽo. Thế nhưng, rất nhanh, hai tay cô bảo vệ bụng của mình, bước qua người cô ta. Cô không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì từ người phụ nữ này, trực giác của cô mách bảo cho cô rằng, người phụ nữ này sẽ làm tổn thương đến cục cưng của cô.

Cố Nghê Y đột nhiên xoay người, chắn trước mặt Diệp An An, gương mặt xinh đẹp bởi vì tức giận mà bắt đầu vặn vẹo, giống như quỷ dữ từng bước một đến gần Diệp An An.

Trái tim mãnh liệt co rút lại, Diệp An An lui từng bước về phía sau, cảm giác người phụ nữ này giống như bị điên rồi.

“Con của Nham phải không?”, thân thể Cố Nghê Y đứng thẳng lại, hung hăng trừng mắt về phía bụng của Diệp An An, tựa như phải nhìn xuyên thủng ngàn vạn lỗ trên cái bụng của cô vậy.

Đột nhiên, cô ta nở nụ cười, cười khinh khỉnh, nhưng là, chỉ có cô ta biết, lúc này cô ta thật sự hận không thể dẫm nát cái bụng của Diệp An An, đem đồ con hoang này xoá sạch, cô ta nghĩ rằng thứ mình nhìn thấy lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi, cho nên mới quay lại xác định một chút, nhưng không thể tin được, thực sự chính là như vậy, Diệp An An thế nhưng lại mang thai, mà đứa nhỏ lại là con của Mục Nham.

Nguồn: truyen8.mobi/t96243-tay-om-vo-tay-om-con-chuong-139-140.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận