Tay Ôm Vợ, Tay Ôm Con Chương 141-142

Chương 141-142
Hoảng sợ

Cô không cho phép trên đời này còn tồn tại thêm một đứa con của Mục Nham, chỉ cần là không phải cô sinh, vậy thì không thể nào được sinh ra trên đời.

Lạnh lùng nhìn cái bụng của Diệp An An đã hơi nhô lên, ánh mắt nhìn lên gương mặt cũng không tính là xinh đẹp gì, nhưng là, chính là người đàn bà bình thường đến không thể bình thường hơn này, thế nhưng lại chiếm đi mất vị trí vốn thuộc về cô hơn một năm trời, thậm chí đến giờ phút này, trong căn biệt thự kia vẫn còn tồn tại bóng dáng của cô ta trong đó.

Cô không thể dễ dàng tha thứ chuyện này được, vĩnh viễn không thể.

“Sao, muốn dùng đồ con hoang của cô đến đấu với tôi sao? Cô đúng là xem trọng mình quá rồi, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi”, Cố Nghê Y nói thực độc địa, từng chữ từng chữ đều giống như đâm vào trong lòng Diệp An An.

Con hoang, con riêng, không phải, con của cô không phải như vậy.

Cô ta có thể mắng cô, có thể khi dễ cô, thậm chí có thể vũ nhục cô, nhưng cô ta tuyệt đối không thể làm như vậy với con của cô, cục cưng của cô, không phải con hoang.

“Cố tiểu thư…”, Diệp An An ngẩng đầu lên, thanh âm lễ phép lại lạnh nhạt, giống như thật bình tĩnh, nhưng trên mặt của cô bắt đầu có chút ẩn nhẫn tức giận. Tay để bên người gắt gao nắm chặt.

“Cục cưng của tôi là có khi tôi và chồng của tôi vẫn còn đang trong hôn nhân, cho nên cục cưng của tôi không phải là con riêng, lại càng không phải là con hoang gì hết, con của cô…”, cô nhìn về phái bụng của cô ta, trái tim lại giống như bị đâm vào, hít sâu một hơi, cô không cho phép bất cứ người nào sỉ nhục con của cô, “Cố tiểu thư, con của cô là có khi nào, cô hẳn là phải rất rõ chứ”. Cô cũng không muốn nói ra những lời như vậy, tuy rằng sự thật, cô ta vẫn là người phụ nữ mà Mục Nham yêu, nhưng là, hắn không phải là của cô ta.

Diệp An An nói xong, trực tiếp xoay người rời đi, lời của cô đã rất rõ, Cố Nghê Y cô ta chẳng qua cũng chỉ là kẻ thứ ba phá hủy gia đình của cô, con của cô ta kia là con riêng mới đúng.

“Diệp An An…”, Cố Nghê Y nghiến răng, hận không thể cắn nát vụn cái tên Diệp An An này. Người đàn bà này chính là ác mộng của cô, sao cô có thể không hiểu ý tứ của cô ta chứ,  Nham là vì đứa bé này nên mới kết hôn với cô, nếu không có đứa nhỏ này, chỉ sợ anh ấy sẽ không ly hôn với Diệp An An nhanh như thế, mà cô cũng biết rõ ràng, bây giờ Mục Nham yêu đứa nhỏ này phải nói là còn hơn yêu cô, nhưng nếu hắn biết, hắn còn có một đứa con bên ngoài thì sao?

Không, cô tuyệt đối sẽ không cho hắn biết chuyện này, tất cả Mục gia đều là của cô, Mục Nham là của cô, phu nhân tổng tài tập đoàn Mục thị là của cô, tập đoàn Mục thị cũng là của con cô, ai cũng không thể cướp đi. Cô cười lạnh một tiếng, cô có thể khiến cho cô ta bị chồng ruồng bỏ, vậy thì cái đồ con hoang kia, cũng không thể nào tồn tại được.

Diệp An An đi được vài bước, xoay người, nhìn không thấy thân ảnh Cố Nghê Y nữa, thân thể của cô giống như bị rút hết khí lực vậy, tựa thân lên bức tường lạnh như băng, cô gắt gao che chở lấy bụng mình, trong lúc nhất thời có chút hoang mang lo sợ. Cố Nghê Y đã biết, vậy thì còn Mục Nham kia, cô phải làm sao bây giờ?

Nếu anh ta biết cô có cục cưng này, anh ta sẽ làm gì đây?

“Cục cưng, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt”, Nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, đáy mắt của cô lóe lên một tia kiên cường, cô sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương tới cục cưng của cô, tới người thân duy nhất của cô.

Mà từ sau khi gặp phải Cố Nghê Y, Diệp An An thường hay thất thần, Giản Tiểu Phương biết con của cô là một thằng nhóc thì vui vẻ không thôi, Diệp An An chỉ nhìn cô ấy, không biết vì cái gì cô luôn cảm giác có chút căng thẳng cùng sợ hãi. Như là sắp có chuyện gì đó xảy ra. Cô dường như là trốn trong nhà không dám ra ngoài.

Cô cũng không để cho Tiểu Phương biết chuyện Cố Nghê Y đã biết cô có thai, bằng không với tính cách của cô ấy không biết sẽ ầm ĩ thành bộ dạng gì nữa. Có lẽ là cô đã suy nghĩ nhiều quá rồi.

Chương 64: Hoảng sợ – P2

Mở cánh cửa ra, ngày hôm nay cô có hẹn với bác sĩ đến khám thai, có vẻ như cô đã ngây ngốc ở trong nhà mấy ngày rồi, cô có thể không bước ra khỏi cửa, nhưng cục cưng thì không thể. Bác sĩ đã nói qua, khám thai phải đúng giờ quy định, như vậy mới có thể biết tình hình của cục cưng có khỏe hay không, mà cô tin tưởng, chuyện cô có thai, Mục Nham vẫn không biết, có lẽ mấy ngày hôm trước cô đã q uá sợ hãi rồi, nhưng về sau ngẫm nghĩ lại, Cố Nghê Y làm sao có thể đem chuyện này đi nói cho người khác biết được, huống chi là Mục Nham.

Cô đi ra bên ngoài, ánh mặt trời đã mấy ngày không thấy, thực ấm áp. Cục cưng, thực xin lỗi, lại để cho con lâu ngày như vậy mà không được nhìn thấy ánh dương.

Cô bước đi chậm rãi, ánh nắng mùa xuân vừa ấm áp mà lại không chói mắt, thật sáng ngời. Thân thể của cô vẫn cứ vô cùng nhỏ bé hao gầy như vậy, ngoại trừ cái bụng hơi hở ra, chứ với hình dáng như thế quả thực không nhìn ra cô mang thai đã hơn bốn tháng rồi.

Đi vào bên trong bệnh viện, bởi vì cô tới rất sớm cho nên cũng không có nhiều bệnh nhân lắm. Cô đi vào trong phòng kiểm tra, người khám cho cô hôm này là một nữ bác sĩ, trên màn hình xuất hiện cái bóng mờ, dường như mơ hồ có thể thấy được cái thai đã muốn thành hình của một hài nhi.

“Cục cưng rất khỏe mạnh, tim thai ổn định, cô hãy yên tâm đi”, Diệp An An ngồi dậy, gắt gao nhìn hình hài kia, khóe môi của cô hơi hơi mỉm cười, bên tai tiếng bác sĩ vẫn cứ đều đều truyền tới, còn cô thì vẫn đang còn nhớ đến thân thể nhỏ bé của hài nhi đang cuộn mình lại kia, cục cưng của cô, rất nhanh thôi là cô có thể chân chính mà ôm con trong tay.

Bước ra khỏi phòng kiểm tra, mỗi lần đi khám thai, tuy rằng chỉ có một mình cô, không có ai đi cùng, nhưng chỉ cần cục cưng của cô bình an là tốt rồi. Bệnh viện hôm nay khá là yên lặng, ánh dương bên ngoài đã muốn chậm rãi chiếu vào trong, mang theo cơn gió lành lạnh. Cô tiếp tục đi tới, tính từ hôm nay thì còn không đến sáu tháng nữa thôi. Khóe môi xinh đẹp cong lên, lúc này mà nói, con gió lạnh kia cũng có chút dư vị của hạnh phúc.

Đột nhiên, miệng cô bị hai cánh tay to lớn bịt lại, cô kinh hãi, một loại sợ hãi không hiểu được quét qua toàn thân cô, sắc mặt càng trở nên trắng bệch. Cô không dám giãy dụa mạnh quá vì sợ tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng, theo bản năng bảo vệ bụng mình. Thẳng đến khi cô bị kẻ đó kéo vào bên trong một phòng bệnh.

Bàn tay đang bịt miệng cô nới lỏng một chút, cô sợ hãi lui về phía sau, cho đến khi lui đến chân tường. Đứng ở trước mặt cô chính là vài người đàn ông đang mặc quần áo phẫu thuật.

“Các người muốn làm gì?”, thanh âm của cô có chút run rẩy, hai tay gắt gao che chở bụng của mình.

“Ha ha…”, một tràng tiếng cười êm tai nhưng trong lúc này lại giống như thanh âm đoạt mạng của ma quỷ, vang lên bên trong căn phòng bệnh im lặng này vô cùng chói tai. Một người phụ nữ đi từ ngoài cửa vào.

“Là cô”, ánh mắt Diệp An An đột nhiên trợn to, là Cố Nghê Y.

“Là tôi…”, Cố Nghê Y trang nhã ngồi ở một bên, khóe môi nở nụ cười độc ác lạnh lẽo, cô ta nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, Diệp An An, cô không nghĩ rằng, kỳ thật cô chẳng hiểu biết tôi chút nào sao. Cô đột nhiên lại cười, như là từng đợt gió lạnh quét qua thân thể Diệp An An, khiến cô nhìn Cố Nghê Y một cách sợ hãi.

“Sợ hãi sao?”, Cố Nghê Y đứng lên, ”cô thật sự không hiểu tôi rồi”, thanh âm của cô rất nhẹ, nhưng khi lọt vào tai của Diệp An An giống như loài rắn độc vậy, đang quấn chặt lấy thân thể cô, vô cùng lạnh lẽo.

“Cô cho rằng tôi sẽ để Nham biết đứa nhỏ này tồn tại sao? Cô cho rằng tôi sẽ để cho đứa nhỏ vốn không thuộc về tôi còn sống sao? Con của Mục Nham chỉ có thể do một mình tôi sinh ra, còn cô, không thể”, giọng điệu của cô ta càng ngày càng nhẹ, nhưng bên trong lại càng ngày càng lạnh, càng đậm, “chỉ cần chặn đường tôi, tôi đã không thích, tôi đã không muốn thì tôi sẽ đem xóa sạch, từng cái một. A, ra tay đi”.

Lời nói của cô ta vừa tuôn ra, bốn người đàn ông đang đứng xung quanh liền tiến về phía Diệp An An.

Diệp An An cả kinh, ánh mắt mang theo sợ hãi cực điểm bắn về phía Cố Nghê Y, ý của cô ta là cô ta muốn giết chết cục cưng của cô sao.

Không thể, không thể, đây là cục cưng của cô, không ai có thể tổn thương đến nó, không ai hết.

Nguồn: truyen8.mobi/t96378-tay-om-vo-tay-om-con-chuong-141-142.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận