Thế Giới Chết Q1- Chương 35


Q1- Chương 35
Cuộc giải cứu

“Chuyện này… là sao !?” – Nhân nắm chặt tay vào một cành cây phía trên đầu, cố gắng không ngã khỏi chạc ba chỗ anh ngồi trong lúc đầu óc đang tập trung suy nghĩ. Ở phía xa xa, chiếc xe bảy chỗ màu đen đã khuất bóng sau một tòa nhà.

Đơn giản thôi mà, lão già đã bỏ rơi mày rồi, thằng ngu ạ - Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Nhân, nhưng anh vội lắc đầu mạnh xua đi cái ý nghĩ tiêu cực đó. Không, có lẽ Toản chỉ đang chờ cơ hội để cứu mình thôi – Nhân nghĩ - trước giờ con mắt nhìn người của mình rất tốt cơ mà.

“Tốt à, hahaha” - giọng nói lại vang vọng trong đầu Nhân – “Con mắt của mày còn lâu mới bằng được bố, mày luôn đặt quá nhiều niềm tin và hy vọng vào con người.”


Nhân lắc mạnh đầu, dưới chân anh là những tràng rên rỉ và cái mùi tởm lợm của những tảng thịt vẫn còn tươi đang bị cháy khét lẹt. Trong tình thế này, cái cần thiết nhất là phải luôn giữ được bình tĩnh. Phải, sự bình tĩnh sẽ giúp Nhân sáng suốt hơn trong việc tìm ra hướng giải quyết, và “nó” cũng sẽ không thể xuất hiện…

BRỪM… BRỪM…

Từ phía xa, tiếng động cơ xe lại vang lên âm ỉ, len lỏi giữa tiếng lửa reo tí tách và tiếng gầm gừ của lũ xác sống. Một tia hy vọng chợt lóe lên trong Nhân, dập tắt mớ hỗn độn trong đầu anh lúc nãy.
Toản đang đến.

Và tất nhiên là cả hai cậu học sinh kia nữa, Nhân chẳng biết ai trong ba người đã nghĩ ra cái cảnh tượng điên rồ trước mặt anh nữa : Chiếc Toyota đen đang rồ máy lao thẳng về phía Nhân, hai cửa kính hai bên ngăn giữa của nó đã được hạ xuống hết cỡ, và hai cậu học sinh khi nãy – mỗi người nắm chắc một cây gậy – đưa hẳn nửa người ra ngoài. Cảnh tượng giống như hai băng nhóm giang hồ đang thanh toán nhau vậy : Chiếc xe lao thẳng vào giữa đám xác chết lúc này đã bị chết cháy gần một nửa khiến những con xấu số nhất thì hoặc nằm gọn dưới gầm xe, hoặc bị hất tung lên nóc rồi lộn mấy vòng ra phía sau xe. Những cái xác bị đẩy văng ra hai bên thì ngay lập tức bị vụt gậy liên tục vào đầu, vào mặt. Nhân chưa kịp quyết định phải làm gì trong tình cảnh này thì người cầm lái đã nhanh chóng gài số và cho chiếc xe lùi lại, để rồi tiếp tục húc thẳng vào mớ xác sống còn sót sau vụ “tai nạn” được dàn dựng một cách kinh hoàng kia. Nhân nghe có tiếng chốt cửa bật mở, tiếng cửa kính hạ xuống, và một giọng anh chưa bao giờ muốn được nghe thấy hơn lúc này – vang lên :

“Nhảy xuống đây ! VÀO XE MAU !”

Hai cánh cửa hai bên cũng bật mở, hai cậu học sinh lúc nãy lao ra phá vòng vây cho Nhân. Hai cây gậy bóng chày thủ sẵn trong tay chờ đợi những cái xác sống thèm khát đang hướng đôi mắt vô hồn về phía họ. Nhân biết đã đến lúc mình phải hành động : Hít một hơi dài, anh cẩn trọng nắm chắc cành cây rồi khẽ đẩy mình tới trước.

“COI CHỪNG !”

Tiếng thét cảnh giới vang lên đúng lúc Nhân vừa đặt chân xuống mặt đất : Một cái xác bất ngờ lao tới chỗ anh đứng, chỉ để ăn một phát gậy bóng chày vào giữa ngực.

“NHẮM VÀO ĐẦU NÓ ! VÀO ĐẦU !” - Giọng nói quen thuộc của Toản vang lên từ trong xe. Cậu học sinh lúc nãy lúng túng nắm chặt cán gậy lao tới bổ thêm một nhát vụt chí mạng vào giữa đỉnh đầu cái xác lúc này đang nằm vật ra trên mặt đất.

Cố gắng đứng dậy thật nhanh, Nhân cảm thấy một cơn đau nhói ở mắt cá chân phải, có lẽ độ cao quá lớn từ cú thả người đã khiến anh bị thương. Nhưng bây giờ không phải lúc lo cho cái bàn chân bị đau, hay cái thân xác mỏi nhừ vì phải bám trên cây quá lâu - anh nghĩ. Với tay lên nắm lấy cần gạt mở cửa, Nhân kéo mạnh xuống, cánh cửa xe bật mở để lộ một chiếc ghế trống, với Toản đang ngồi ở vị trí tài xế bên cạnh. Chỉ cần có thế, anh cố dùng cái chân lành lặn của mình phóng vào trong.

“XONG RỒI ! VÀO XE !” – Mệnh lệnh đưa ra từ Toản dứt khoát và mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc, trái lại với cái chức vụ giáo viên quèn của ông ta. Sau lưng Toản, một cậu học sinh khác cũng vừa đóng sập cửa xe, và cố gắng quay sang giúp đỡ anh bạn đồng khóa của mình khỏi những cái xác sống lỳ lợm : Chẳng hiểu bằng cách nào chúng đã áp sát được cửa bên phải của chiếc xe. Những đôi bàn tay trắng dã, những cái đầu người đầy máu me đang cố bám chặt vào thành và cửa xe, hòng len lỏi vào trong kiếm một bữa ngon lành.

“Mẹ nó chứ… BÁM CHẶT VÀO !” – Toản gầm gừ rồi bất ngờ nói to. Ông đưa tay trả cần số, rướn chân đạp ga sâu hết cỡ. Chiếc xe bảy chỗ bất ngờ rú lên như một con bò mộng, Nhân thậm chí còn có thể nghe tiếng lốp xe bị cháy đang rền rĩ dưới mặt đường vì sự tăng tốc đột ngột này. Và với một cửa bên hông vẫn còn mở, con Toyota phóng ra khỏi lũ xác sống đang ngày một khép chặt vòng vây.


************

“Hộc… hộc…” – Cậu học sinh lúc nãy đã cứu Nhân ngồi thở dốc, sau khi đã sập được cánh cửa.

“Được lắm hai nhóc !” – Toản tỏ ra hết sức phấn khởi – “Nhân, coi bộ cậu nợ hai tên này ơn cứu mạng đó.”

“Cám ơn, may là hai cậu hiểu ý tôi lúc nãy.” – Nhân quay xuống mỉm cười. Một khi bạn đã yên vị trong xe với một tài xế già gân và hai thanh niên tuổi mới lớn hừng hực sức khỏe, tay lăm lăm gậy gộc, mọi thứ bỗng trở nên dễ chịu hơn hẳn.

“Không có chi” – Cậu học sinh đeo kính ngồi phía bên trái lên tiếng – “À mà tên tôi là Danh, còn đây là Chương.”

“Nào, bây giờ thì bàn tới bước tiếp theo, hai cậu muốn đi đâu ?” – Toản đánh tay lái rẽ ra con đường dẫn tới cổng chính. Thỉnh thoảng một vài cái xác vẫn kịp nhận ra chiếc xe và với tay hoặc thậm chí lao bổ về chiếc hộp sắt có chứa bốn bữa ăn thịnh soạn, nhưng tất cả nỗ lực của chúng đều không thành công.

“Tôi muốn về nhà thờ Thuận Phát.” – Chương đột ngột lên tiếng. Đề nghị này đối với Nhân có vẻ như không có gì bất thường, nhưng trên mặt Toản lại thoáng hiện lên một nét ngạc nhiên.

“Sao vậy, tôi tưởng ông định đi với bọn tôi chứ ?” – Danh hỏi.

“À…” – Chương ngập ngừng – “Có chút chuyện xảy ra, tui… không thể đi chung với mọi người được nữa.”

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/52242


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận